Nhưng khi nhớ lại, trong đầu đã xuất hiện hình ảnh người nọ trên mặt dính bụi bẩn, cong cong một đôi mắt đào hoa giống như là gặp được chuyện gì rất tốt, cầm miếng bùa bình an đưa tới trước mặt hắn thật cẩn thận mà treo lá bùa ở bên hông.
Đôi mắt đào hoa của cậu khác với người khác. Nếu là đôi mắt đào hoa thì đuôi mắt phải hướng lên như là đuôi chim phượng còn mang chút hồng hồng tự nhiên, người nào vừa nhìn qua một lần đều khó nén lòng mà nghĩ thật là xinh đẹp và phong lưu. Nhưng đôi mắt của cậu lại không hẹp dài giống phần lớn đôi mắt đào hoa kia, ngược lại có chút vừa to vừa tròn, con ngươi màu hổ phách thanh triệt sáng trong, lộ ra một mảnh thiên chân vô tà.
Cậu mỗi khi vui vẻ đều sẽ mở to đôi mắt, giống như là mắt mèo, ngày đó khi đưa cho hắn mảnh bùa bình an cậu cũng giống như thế. Trong con ngươi hổ phách kia sáng lấp lánh như có vạn vì sao, trên gương mặt còn xuất hiện hai má lúm đồng tiền.
Hắn còn nhớ rõ khoảnh khắc khi cậu gắn lá bùa lên trên người mình, quần áo bên hông bị chạm vào rất nhẹ, cách một tầng vải nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của cậu. Khi đầu của cậu tiến lại gần lồng ng.ực của hắn còn mang theo từng đợt hơi thở ngọt ngào, nóng ấm.
Khi lần đầu tiên hắn gặp cậu, tay thiếu niên vừa trắng nõn lại mịn màng, trên làn da như ẩn như hiện mạch máu màu xanh uốn lượn như là vân ngọc, móng tay được cắt gọn chỉnh tề, đầu ngón tay còn mang theo một chút ửng hồng… Vừa nhìn bàn tay liền biết cậu sống trong nhung lụa giàu sang.
Vậy mà khi cậu gắn miếng bùa lên người hắn, bàn tay đó vẫn trắng nõn thon dài như cũ, nhưng không còn mịn màng như trước nữa, gầy yếu đến độ thấy rõ được cả mạch máu nổi lên, trên tay còn có rất nhiều vết nứt nẻ, móng tay cũng có chút rạn nứt.
Cận Nghiêu nghĩ đến đây đôi mắt vàng lại tối đi.
Đến khi trong điện đột nhiên xuất hiện người hầu đến bẩm báo, hắn mới kinh ngạc phát hiện vậy mà mình đã nhìn chằm chằm miếng bùa bình an này hơn một canh giờ.
Sắc mặt của hắn rất khó coi, kẹp miếng bùa bình an cũ nát không hề có chút linh lực này ở giữa hai đầu ngón tay, tựa hồ muốn đốt cháy miếng bùa này đi.
Nhưng hắn làm sao cũng không thể kích phát được thần lực, bực bội nhét bùa bình an trở lại bên hông mình.
“Bẩm Tôn thượng, Diễn Thương đại nhân mời ngài ngày mai đến núi Ngưỡng Quỳnh dự tiệc.” Người hầu đứng dưới điện cung cung kính kính mà bẩm báo.
Diễn Thương là một trong số ít thần mà Cận Nghiêu có vài phần tôn trọng ở Thần giới.
Diễn Thương là Thương Long, nhặt được Cận Nghiêu là ấu long do trời sinh trời dưỡng, sau này hắn mang theo Cận Nghiêu tu luyện, cũng coi như là người thầy đầu tiên của Cận Nghiêu.
Nhưng hai người chưa từng chính thức bái sư, Long tộc cũng vốn không để ý đến chuyện sư đồ truyền thừa, hơn nữa Diễn Thương cũng chỉ tùy tiện dạy cho Cận Nghiêu một chút.
Diễn Thương cũng coi như là người đứng đầu của Long tộc, bởi vì Cận Nghiêu mặc kệ chức trách này. Hiện giờ chuyện Yêu Ma Cảnh đã hạ màn, Diễn Thương lúc này mời chúng thần tụ hội xem như là tiệc ăn mừng, cũng là để trấn an lòng người.
Nếu là Cận Nghiêu trước kia hơn phân nửa là sẽ không đi.
Diễn Thương cũng chỉ là lịch sự sai người thông báo một chút.
Nhưng lần này, Cận Nghiêu buông mắt cân nhắc một lát rồi nói: “Truyền lại cho hắn ngày mai ta sẽ đến đúng giờ.”
Người hầu vốn dĩ chuẩn bị tốt lời từ chối với Diễn Thương nghe vậy liền sửng sốt không thôi, vội vàng gật đầu đáp: “Tuân lệnh.”
…………
Buổi tụ hội của Long tộc thông thường đều là những vị thần có nguyên hình không phải là người đến tham dự.
Nguyên nhân không phải gì khác, vì là Long tộc tụ hội… Nên tổ chức khá lớn.
Trong yến hội có không ít những cảnh hương diễm, ví dụ như những vũ cơ vô cùng quyến rũ này, nhưng chuyện này khoan hẵng nói tới. Còn có một chuyện khác đặc sắc hơn nữa, Long tộc hoặc là những người đến tham dự hơn phân nửa sẽ dẫn theo người tình của mình, loại “yêu thích” này là có giới hạn, hầu như mỗi lần tụ hội là sẽ đổi mới một người. Trong yến hội, chuyện Long tộc thích nhất là khoe khoang người tình, thậm chí nếu thấy hứng thú còn có thể trao đổi với nhau.
Yến hội ở Yêu giới và Ma giới mà Cận Nghiêu lúc trẻ từng tham dự cũng không khác nhau là mấy. Bản tính Long tộc có chút hỉ nộ vô thường, không phải là “chính đạo” thuần túy. Yến hội trước đó còn mời cả đại lão yêu ma, yêu nữ mị cơ. Nhưng lần này là ăn mừng sự kiện Yêu Ma Cảnh, nếu mời người từ Yêu giới và Ma giới thì không hay lắm.
Lúc Cận Nghiêu đến, trong yến hội đã tề tựu đông đủ mọi người.
Rượu ngon cùng với mỹ nhân, một khung cảnh hoang dâm đang diễn ra, giọng nói trêu đùa và tiếng cười khẽ dịu dàng của vũ cơ phát ra không ngừng.
Mà khi Cận Nghiêu vừa bước vào thanh âm liền tức khắc nhỏ dần. Những người đang chuyên tâm cười đùa hoặc đang ve vãn khi nghe thấy âm thanh đột nhiên lắng xuống, cũng thử ngước đầu lên nhìn, vừa thấy được Cận Nghiêu liền im bặt.
Vũ cơ đang múa cũng lập tức dừng lại.
Cận Nghiêu ở Thần giới, không chỉ có địa vị cao, còn có thêm cả uy danh sát thần lừng lẫy của hắn.
Đương nhiên, uy danh này là do chúng thần ở trong lòng lén đặt, ngày thường đừng nói tới là cùng người khác bàn luận, chỉ cần trong đầu vừa mới nghĩ tới một chút thôi đã cảm thấy xanh mặt.
Diễn Thương nhìn Cận Nghiêu, tuy đã nhận được thông báo biết trước hắn sẽ đến, nhưng khi nhìn thấy toàn trường im thin thít vì có hắn xuất hiện mà cảm thấy da đầu có chút tê dại.
Hắn không hiểu được vì sao ngày hôm qua mình lại lịch sự thông báo cho Cận Nghiêu.
Nhưng mà hiện tại hắn cũng chỉ có thể căng da đầu, gượng cười với Cận Nghiêu mà nói: “Cận Nghiêu, hiếm lắm mới thấy ngươi đến, lần này dẹp loạn được Yêu Ma Cảnh cũng là nhờ ngươi.”
“Đó là chức trách của ta.” Cận Nghiêu ngữ khí bình đạm đáp lại, lập tức đi thẳng đến ghế của mình vung tay áo ngồi xuống.
Sau đó hắn ngước mắt lên nhìn thấy toàn trường lặng ngắt như tờ nói: “Không cần cố kỵ bản tôn, các ngươi tiếp tục đi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, miễn cưỡng mà cười.
Trong bàn tiệc truyền ra một ít tiếng cười cùng tiếng nói chuyện thưa thớt, ai nghe thấy cũng đều nghe ra được trong đó vừa khô cứng, vừa miễn cưỡng.
“Cần bản tôn nói lại lần nữa ư?” Cận Nghiêu đặt chén rượu lên bàn, thanh âm lạnh lùng băng giá.
Mọi người sửng sốt, hiểu rõ đây là mệnh lệnh của sát thần hạ xuống, lập tức mặc kệ trong lòng có bao nhiêu sợ hãi, đều tiếp tục căng người làm tiếp những việc trước khi Cận Nghiêu đến.
Vũ cơ hành lễ tiếp tục ca múa.
Nếu lỡ như có hành vi không đúng hay vạ miệng đắc tội với Cận Nghiêu thì cũng là chuyện sau đó, trước mắt nếu không làm theo ý hắn thì chính là đại họa lâm đầu.
Vì thế yến hội lại khôi phục khung cảnh hòa thuận vui vẻ như trước khi Cận Nghiêu đến, chỉ là trong lòng mọi người đều căng thẳng như dây cung.
Chỗ ngồi của Cận Nghiêu ở bên cạnh Diễn Thương, lúc này Diễn Thương nhìn yến hội mà mình vất vả tổ chức bị biến thành như vậy, nhịn không được mà giật giật khóe mắt.
Rốt cuộc tại sao hôm qua hắn lại đi mời Cận Nghiêu?!
Lúc này Cận Nghiêu lại đưa mắt qua trên người Diễn Thương.
Diễn Thương thấy Cận Nghiêu nhìn chăm chăm vào mình, không khỏi trong lòng có chút sợ sệt, tiểu tử này định diệt cả mình luôn sao?
Nhưng một lát sau Diễn Thương cảm thấy có chút không đúng, Cận Nghiêu hình như không phải nhìn mình, mà là đang nhìn… Nhìn người tình trong lồng ngực của mình.
Đây là người tình gần đây nhất của Diễn Thương, là một thiếu niên của Hồ tộc, cậu thuộc tộc Thiên Hồ không phải là yêu quái.
Dung mạo tiểu hồ ly này cực kỳ diễm lệ, lại có một chút sự ngây thơ của thiếu niên, quan trọng nhất vì là Hồ tộc nên ở trên giường rất hợp ý hắn, Diễn Thương cực kỳ vừa lòng.
Chỉ là đa số Long tộc không chung tình với bất kỳ ai, thấy Cận Nghiêu nhìn chằm chằm vào người tình của mình, Diễn Thương không khỏi nhướng mày.
“Ngươi vừa đến liền nhìn chằm chằm vào người tình của ta, có phải là đã thông suốt rồi không?” Diễn Thương hài hước nói.
Cận Nghiêu dời ánh mắt tới trên người Diễn Thương, không tỏ rõ ý kiến.
Diễn Thương cảm thấy mình đã hiểu rõ ý hắn, vì thế đẩy tiểu hồ ly đang dựa vào trong lồng ng.ực mình ra nói: “Đi qua bên chỗ của Cận Nghiêu Tôn thượng, hầu hạ hắn cho tốt.”
Cậu ban đầu có hơi sợ hãi, nhưng khi cậu nghĩ đến Tôn thượng ở Thần giới ngàn vạn năm nay chưa phát sinh quan hệ ái muội với bất kỳ ai, cậu thấy hắn chẳng phải là một con rồng gì lại còn tu Vô Tình đạo, lần này có ý với mình, hay là…
Tức khắc trong lòng rộn ràng hân hoan, nhưng vẫn có một chút lo lắng.
Cậu đứng dậy dè dặt đi tới trước mặt Cận Nghiêu, ngã đầu lên gối Cận Nghiêu, nâng lên một đôi mắt đào hoa nhìn hắn.
Khi thiếu niên ngã vào lòng hắn, môi mỏng của Cận Nghiêu hơi mím lại, bản năng có chút bài xích. Nhưng khi tiểu hồ ly kia ngẩng đầu lên nhìn, Cận Nghiêu hơi ngẩn người.
Đa số người của Hồ tộc đều có mắt đào hoa, cùng với tên ngốc kia lại giống nhau.
Thấy Cận Nghiêu không cự tuyệt, niềm hy vọng trong lòng cậu tăng lên gấp trăm triệu lần.
Cậu thử vươn tay đặt lên bả vai của Cận Nghiêu, kề mặt mình lại gần cổ hắn.
Cận Nghiêu vẫn như cũ không có động tĩnh.
Dưới đuôi mắt tiểu hồ ly có một nốt ruồi son, khi ngước mắt nhìn lên thần sắc quyến rũ ma mị vô cùng.
Không giống, một chút đều không giống.
Đôi mắt đào hoa của tên ngốc kia có đồng tử rất lớn, khi vui vẻ hoặc kinh ngạc liền thường tròn xoe giống như một chú mèo con.
Gương mặt hắn không có nốt ruồi son dưới đuôi mắt nhưng lại có hai má lúm đồng tiền, nhìn vào liền muốn chọc chọc, nếu ác hơn tí nữa thì nên cắn một ngụm càng tốt.
Thử xem có phải là một miếng bánh sữa hay không, sao lại vừa mềm vừa dẻo, lại còn ấm áp và thơm mùi sữa.
Cận Nghiêu đang suy nghĩ cái gì đương nhiên tiểu hồ ly không hề hay biết. Cậu thấy Cận Nghiêu không hề từ chối liền bạo gan đưa tay vào trong vạt áo của Cận Nghiêu.
Cậu sờ vào đường cong lồng n.gực lưu sướng kia mà khiêu khích.
Không giống, vẫn là không giống.
Hắn còn nhớ rõ buổi tối tân hôn của hắn cùng người nọ.
Tên ngốc kia ngàn vạn mong chờ vào buổi tối đó, nhưng khi nghĩ đến thân thể hắn cái gì cũng không dám làm. Dùng hết sự dũng cảm để nói muốn sờ hắn, hắn còn hỏi cậu sờ chỗ nào, cuối cùng tiểu tử này chỉ sờ cơ bụng của mình mà đã vô cùng xấu hổ buồn bực trốn vào trong chăn.
Hắn còn nhớ rõ cảm giác của mình khi đó.
Cậu lung ta lung lung sờ bụng của hắn, chưa nói đến dùng kỹ xảo hay là tán tỉnh, chỉ đơn giản là sờ loạn một hồi mà thôi. Vậy mà khi đó Cận Nghiêu đã bị cậu làm cho yết hầu trượt lên trượt xuống.
Tay tên ngốc đó vừa non lại vừa mềm như là đệm chân mèo, nhưng lại không chắc như đệm mèo, tay cậu thật mỏng manh, nhỏ dài. Sờ lên eo hắn mang theo từng đợt ấm áp cùng có một chút ngứa ngáy.