Bà có thể vượt mọi chông gai cũng có thể che mưa che gió cho con, cuối cùng bà cũng có thể vươn vai mình ra nâng đỡ bầu trời đầy mây đen kia cho đến khi con lớn khôn.
– –“Mời đi lối này, bệ hạ.”
Trưởng ngục Metzl kính cẩn dẫn đường cho quốc vương. Cậu ta vẫn còn trẻ tuổi, đây là lần đầu tiên thấy người cao quý nhất Legrand nên kích động đến giọng nói cũng khẽ run.
Ngục giam Metzl nằm ở thủ đô, hoàn cảnh tốt hơn tháp Moen, nơi công tước Buckingham từng bị giam cầm. Tuy môi trường có vẻ hơi dơ bẩn nhưng ít ra vệ sinh còn sạch sẽ —— tất nhiên trong này chắc chắn phải có công lao dọn dẹp tạm thời.
Quốc vương muốn gặp “nhân tài” mà gia tộc Grew tìm được, họ bị áp giải đến ngục giam thủ đô ở tòa thành Metzl.
Không sai, chính là ngục giam ở thủ đô.
Vì những tên này ít nhiều gì cũng vướng vài tội ác. Trong mắt người thường bọn họ đều là quỷ dữ, phù thủy… là loại người liên quan đến xấu xa. Có người bị buộc tội “dâm loạn xác chết”, có người bị buộc tội thờ cúng phù thủy, có người bị buộc tội làm thuốc độc…
Nói tóm lại đều là những kẻ phải lên giàn thiêu.
“Đứng dậy! Mấy quỷ lười khốn nạn!”
Trưởng ngục dẫn quốc vương đi thẳng đến cuối phòng giam, suốt dọc đường cậu ta hận không thể thẳng lưng thành cây thước vừa nhìn thấy tình cảnh trong phòng thì sắc mắt lập tức u ám.
Cậu ta bước nhanh về phía trước rồi quát lớn, cố gắng xử lý tình huống trước khi quốc vương nhìn thấy.
Nhưng mà quốc vương đã nhìn thấy rõ cảnh trong phòng giam.
Tổng cộng có bảy người tập trung trong một phòng giam lớn, có người đang lười biếng dựa vào tường, có người nằm co lại trên sàn nhà lạnh lẽo, có người quay mặt vào tường với vẻ mặt đăm chiêu… có vẻ như tất cả đều có vấn đề về dây thần kinh.
“Bệ hạ.”
Tổng quản nội vụ thấp giọng nhắc nhở.
“Bọn họ cũng bị buộc tội rối loạn tâm thần, có khả năng trao đổi với sức mạnh tà ác.”
Quốc vương tự bán linh hồn cho ác ma thốt ra một từ đơn giản, không tỏ rõ thái độ.
“Mở cửa ra.”
Tổng quản nội vụ đành phải chấp hành mệnh bốc đồng của quốc vương.
Sau khi tướng quân Skien chọn trung thành với quốc vương được mấy ngày, sứ đoàn đàm phán cũng đã thuận lợi trở về tòa thành Metzl.
Tổng quản nội vụ vừa thấy quốc vương suýt nữa không bật thốt nên lời, ông quỳ trên mặt đất môi run lên hồi lâu nhưng chẳng ai hiểu được ông đang muốn nói lời gì. Cuối cùng vẫn là quốc vương để cho ông đi giải quyết những công việc đã tích tụ trong cung bấy lâu nay.
—— ngài tổng quản thân mến, ngài công tước thay ông xử lý việc vặt quá lâu rồi, ngài nên biết mình phải làm gì chứ.
—— đúng vậy, bệ hạ.
Vui mừng của tổng quản nội vụ chỉ kéo dài được mấy ngày ngắn ngủi, đã bại trận trước các yêu cầu kỳ lạ khác nhau của quốc vương.
Trời ơi! Bệ hạ lại muốn đích thân đến một nơi bẩn thỉu như vậy.
Tổng quản nội vụ thấp thoáng cảm nhận được sự bất lực quen thuộc.
Cửa nhà lao mở ra, những nhân tài mang xiềng xích đứng dậy dưới đòn roi của trưởng ngục. Quốc vương quan sát họ và họ cũng đang quan sát bạo quân khét tiếng. Họ hơi kiềm lại vẻ kiêu ngạo của mình, thiên tài —— hoặc là nói tên điên —— luôn có một loại trực giác nào đó với đồng loại.
Họ lờ mờ cảm nhận được một mùi nguy hiểm không kém từ quốc vương trẻ tuổi vừa bước vào ngục giam này.
Quốc vương đưa tay ra với tổng quản nội vụ, ông giao mấy bộ tài liệu vào tay cậu.
“Rất vui khi gặp các ngươi ở đây, chứ không phải trên giàn hỏa thiêu.” Quốc vương mỉm cười lật từng bộ tài liệu: “Ta nghĩ, các ngươi cảm thấy mình chắc chắn phải chết đúng không?”
“Chẳng lẽ ngài bằng lòng cho chúng ta một con đường sống sao?”
Một người đàn ông trung niên mặc áo tang vừa cao vừa gầy mở miệng.
Quốc vương để ý ngón tay của gã vừa gầy vừa dài.
“Cảm thấy mình chắc chắc phải chết nên mới bình tĩnh như thế? Với tài năng và sẵn sàng cống hiến cuộc đời mình cho khoa học của mọi người, có lẽ các nhà thơ sau này sẽ viết thêm cho các ngươi một vài bài thơ ca tụng nữa?” Quốc vương đối chiếu tài liệu với người trước mặt: “Ồ, ông Jacob, ông đã ba lần mổ xẻ những người hàng xóm mới chôn cất của mình… Trời ạ, sao ông lại cố chấp hoài với hàng xóm của mình vậy? Nếu đổi thành xác chết ở những nơi hoang dã thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
“Vì bọn họ vừa mới được chôn cất nên cái xác chưa bị hư hại, từ đó mới có thể thấy rõ cấu trúc mạch máu.”
Nói đến đây, khuôn mặt của người đàn ông trung niên được gọi là “Jacob” trở nên điên cuồng.
“À, vậy là lần cuối cùng thì ông bị buộc tội giết bà chủ nhà của mình.”
“Ta không có giết bà ấy!” Nhà giải phẫu học nổi giận: “Lúc đó bà ấy đã chết rồi! Nhưng ta nghĩ khi người ta mới chết máu vẫn có thể chảy trong mạch máu… Chết tiết, chỉ một chút nữa thôi! Chỉ thiếu một chút nữa thôi ta đã có thể vẽ sơ đồ mạch máu tuần hoàn của tim một cách hoàn chỉnh.”
“Thế nên khi con trai của bà chủ nhà đến nơi thì cậu bé thấy ông đang dựa vào mẹ nhóc. Tội nghiệp thật, cậu bé thấy dáng vẻ mẹ mình bị rạch bụng thì ngất xỉu ngay tại chỗ.”
Quốc vương lạnh nhạt nói.
“Mẹ cậu ta đã chết nhưng tính mạng sẽ theo khoa học tiếp tục phát triển.” Nhà giải phẫu trả lời một cách không hề lo lắng.
Trưởng ngục nghe xong thì tái mặt, suýt nữa thì nôn mửa. Tổng quản nội vụ thoáng nhìn quốc vương, đoán được ý của bệ hạ thì bảo cậu ta ra ngoài trước.
“Được rồi, ông bị tống vào tù là chuyện đương nhiên.” Quốc vương lật tiếp tài liệu: “Người tiếp theo… ông bị buộc tội giết con gái người thợ mộc. Ngài dược sư.”
“Ta đang cứu con bé. Ta nghĩ có những thứ có thể ảnh hưởng đến tính mạng con người ở những nơi mà chúng ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường… Khốn nạn, loại thuốc mỡ mà tên bác sĩ khốn nạn đó dùng để chữa bệnh cho con bé còn bẩn hơn cả một cái máng nước hôi thối! Xem thằng chó đó dùng thứ gì để đun thuốc mỡ —— chó con mới sinh, dầu bách hợp, nhựa thông và giun đất [1]… Trời ơi! Thằng chó đó đang nghĩ mình nấu bữa tối cho lễ phục sinh hả?” Dược sư vừa lảm nhảm vừa chửi rủa.
“Vậy nên ông đã lẻn vào phòng của tiểu thư Illya, vứt thuốc mỡ rồi định rót thuốc cho cô ấy?”
“Phải, ta đang cứu con bé.”
Dược sư nhấn mạnh.
“Được rồi, ông bị kết tội giết người và cưỡng hiếp. Coi nào, người ưu tú tiếp theo.”
Sắc mặt của tổng quản nội vụ càng ngày càng kém, chỉ mong sao quốc vương mau ném mấy tên này vào giàn hỏa thiêu, mà trong quá trình đó quốc vương đã hỏi xong từng người một.
Bảy người theo thứ tự là:
Một nhà giải phẫu học cứ khăng khăng muốn mổ xẻ hàng xóm của mình, một dược sư ghét tất cả những kẻ ngu xuẩn, một bác sĩ muốn cắt não người bằng dao, hai nhà hóa học hợp tác nghiên cứu thuốc nổ gây ra hỏa hoạn và một kiến trúc sư dùng bạo lực để khiến thị dân xây nhà theo ý anh ta —— quốc vương nghĩ mình nên hợp tác với hai nhà hóa học, một người chịu trách nhiệm khuyên bảo, một người còn lại giúp phóng hỏa.
Người cuối cùng là một nhà chiêm tinh —— đúng là hiếm thấy.
Theo như những gì quốc vương hiểu được tình huống từ kỵ sĩ Thánh Điện thì lẽ ra các nhà chiêm tinh đều phải gia nhập Thánh Điện.
Nhưng khi quốc vương quay lại thì phát hiện anh ta đang sử dụng cây thánh giá như một công cụ đo lường, cậu đã hiểu tại sao tên này lại không dám băng qua eo biển Abyss.
Sau khi tìm kiếm toàn bộ khu vực trực thuộc Legrand, chỉ tìm thấy được có bảy người, mà theo ý định của quốc vương thì con số này vẫn còn quá ít.
Nhưng mà những “nhân tài” mà gia tộc Grew tìm được vượt xa con số này, nhưng sau khi bị công tước Buckingha sàng lọc theo yêu cầu của quốc vương thì chỉ còn lại bảy người.
Nhưng người còn lại đều bị ném lên máy chém rồi.
“Các ngươi đều rất tài giỏi.”
Quốc vương đóng tài liệu, chân thành khen ngợi.
“Từ mọi khía cạnh mà nói. Thì ta nên nói thiên tài và tên điên luôn song hành với nhau không?.”
“Cảm ơn bệ hạ khen ngợi.”
Dược sư không hề cảm thấy chột dạ mà chấp nhận lời khen của quốc vương.
Nhìn vẻ mặt của những người khác, dường như bọn họ cũng cảm thấy mình hoàn toàn xứng đáng.
Quốc vương vỗ tay cho họ: “Các quý ngài rất xuất sắc. Vậy thì, một câu hỏi nữa, các ngươi có sẵn sàng chứng minh cho thế giới thấy mình là thiên tài chứ không phải kẻ điên không?”
“Ý ngài là gì?”
Ngay cả khi trong tù thì anh chàng kiến trúc sư vẫn cố giữ cho mình được chỉn chu —— chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thích sạch sẽ của anh ta có vẻ khá nghiêm trọng.
“Một việc rất đơn giản.” Quốc vương nhẹ nhàng mở miệng: “Ta có hơi hứng thú với “chân lý” mà các ngươi nói tới, giờ có một cơ hội sống để chứng minh cho ta thấy những gì các ngươi làm là đúng…. Thế nào? Các ngươi cảm thấy mình đúng hay sai?”
“Chân lí không biết nói dối, nữ thần tri thức và trí tuệ sẽ dẫn dắt cho ta.”
Kiến trúc sư trả lời như đinh đóng cột —— anh ta thế mà là một kẻ dị giáo.
“Thế thì, chẳng bao lâu nữa sẽ có người đưa các ngươi ra khỏi đây, các ngươi sẽ có những căn phòng rộng rãi và sáng sủa —— theo như các ngươi nói thì đó được gọi là phòng thí nghiệm. Muốn bao nhiêu xác chết thì có bấy nhiêu xác chết, muốn khoáng chất gì thì sẽ có khoáng chất đó… Nhưng làm thế nào để các ngươi chứng minh cho ta thấy ý tưởng của các ngươi là đúng?”
Quốc vương hơi ngẩng đầu lên như đang suy nghĩ điều gì.
Cậu lớn lên đẹp đẽ, cả người cao quý giống như một tên khốn có thể ném vô số kí vàng xuống nước.
“Cứ như vậy đi.” Quốc vương nói bằng giọng điệu thương lượng: “Một bản vẽ phân tích chính xác về cơ thể, một báo cáo về vi sinh vật gây bệnh thực sự là gì, một bản kế hoạch đầy đủ và có thể quy hoạch của đô thị —— ta cần nó để thay đổi hệ thống cống ngầm lộn xộn kia, một thuốc nổ mạnh có thể giúp các ngươi trốn thoát, một sơ đồ chuyển động của các thiên thể. Thế nào, các quý ngài rốt cuộc là xuẩn tài hay vẫn là thiên tài đây?”
Trong giọng điệu có chút khinh thường và chế giễu của quốc vương, bảy người chấp nhận thách thức của cậu.
Quốc vương liếc nhìn tổng quản nội vụ.
Tổng quản nội vụ gọi trưởng ngục đến, nói cho cậu ta biết rằng một lát sẽ có người đến đưa họ rời khỏi.
“Hi vọng nghiên cứu của mọi người sẽ diễn ra suôn sẻ.”
Quốc vương mỉm cười chào tạm biệt bảy tên “thiên tài”.
“Dù sao…. nếu như thua, các ngươi thực sự sẽ phải cống hiến cuộc đời mình cho khoa học.”
Nụ cười bên môi của cậu có vẻ khá xấu xa.
Sau đó bảy người được đưa ra khỏi tù mới hiểu được cái ý câu cuối cùng của quốc vương là gì.
Họ đến một ngôi nhà lớn đến mức kinh ngạc, nhưng các cấm vệ quân của hoàng gia đã chặt chẽ phong tỏa ngôi nhà. Quan trọng nhất là ——
Ở trước cửa nhà, đặt một giàn hỏa thiêu.
Bảy cái, không nhiều hơn cũng chẳng ít hơn một cái.
…
Trên đường đến ngôi nhà nơi bảy “thiên tài” được đưa đi, họ phải đi ngang qua tòa tháp Metzl.
Công tước Buckingham và vương thái hậu Illino ngồi trong tháp của cung điện. Hai người nhìn xuống từ cửa sổ trên cao thì thấy cảnh này.
Illino bây giờ là đội trưởng của những ám vệ cung điện —— đây không phải là trả thù riêng của công tước Buckingham, mà là lựa chọn riêng của bà. Bây giờ bà không thể bước ra ánh sáng nên bằng lòng đứng trong bóng tối bảo vệ đứa con của mình.
Sau khi họ đi qua thì cả hai trở lại ngồi xuống chiếc bàn trong tháp.
Công tước Buckingham và thái hậu Illino nói về chuyến đi đến nhà tù của quốc vương.
Vương thái hậu Illino ngồi đối diện với công tước Buckingham, nhìn con dao trong tay mình.
Hồ đao mà quốc vương sử dụng để giết đại công tước Grice.
Công tước Buckingham lấy được nó từ quốc vương theo yêu cầu của bà.
Hoàng thái hậu nhẹ nhàng vuốt ve cán dao, thấy ánh mắt công tước Buckingham có vẻ phức tạp —— ông đã quen với vẻ điên khùng của người này, hoặc bạo lực và ngang ngược tanh máu ngày trước.
“Thiết kỵ của nó sẽ tung hoành trong gió, chiếc tàu của nó sẽ giăng lưới, nó sẽ làm chấn động khắp bốn biển, nó sẽ là vua của thế giới.” Vương thái hậu chậm rãi rút trường đao ra, bà nhìn chằm chằm vào lưỡi dao, mỗi một câu đều to và rõ: “Em không cần phải nói cho chị biết nó đã làm gì, em chỉ cần cho chị biết, nó cần gì.”
Bà đã chứng kiến con mình chết trước mặt mình biết bao nhiêu lần, khi đó bà chẳng thể làm gì.
Nhưng mọi thứ giờ đây đã khác.
Bà có thể vượt mọi chông gai cũng có thể che mưa che gió cho con, cuối cùng bà cũng có thể vươn vai mình ra nâng đỡ bầu trời đầy mây đen kia cho đến khi con lớn khôn.
Thu nhận mấy kẻ điên thì làm sao?
Nếu mấy tên điên kia không tuân theo mệnh lệnh thì bà sẽ thử dao bằng đầu của chúng.
Con của bà, nó làm gì cũng có lý lẽ chính đáng.
…
“Bệ hạ, thần không hiểu lắm.” Tổng quản nội vụ đi theo quốc vương, đi qua nhà tù: “Ngài định làm gì với bọn họ.”
“Ta định tạo một viện khoa học cho họ.”
Quốc vương nói.
Cậu tiến về phía trước vài bước, phát hiện tổng quản nội vụ không đi theo. Cậu quay đầu lại thì thấy ông đang nhìn mình với vẻ mặt rất kỳ lạ.
“Ngài đang nghiêm túc?”
Dù là mạo phạm nhưng tổng quản nội vụ vẫn không nhịn được hỏi một câu.
Thánh Chủ ơi, nhìn xem chúng là ai?! Một đám điên với biến thái tạo thành viện khoa học? Là viện khoa học gì? Viện khoa học tâm thần sao?
Trước khi viện khoa học tâm thần được thành lập, tổng quản nội vụ cảm thấy mình muốn phát điên trước rồi. Suy nghĩ của ông và bệ hạ như chênh lệch cả một bờ cõi Legrand.
“Đừng căng thẳng vậy.” Quốc vương hệt như không nhìn thấy vẻ mặt suy sụp của tổng quản nội vụ: “Chỉ thử thôi, nếu họ không chứng minh được mình là thiên tài chứ không phải kẻ điên thì chỉ có thể bắt đầu từ học viện hoàng gia.”
Bắt đầu gì? Đi tàn phá mấy người già cao tuổi đó sao?
Dường như tổng quản nội vụ nhìn thấy thảm kịch đổ xuống học viện hoàng gia.
Thật ra quốc vương vốn muốn bắt đầu ra tay với học viện hoàng gia trước đấy.
Cái chết đen sẽ đến trong một vài tháng nữa, quốc vương không thể nào đặt tất cả hy vọng của mình vào ác ma được. Mà ngay cả khi ác ma thực sự có thể giải quyết thảm họa này, vậy còn lần sau thì sao? Chỉ dựa vào lực lượng bên ngoài sẽ chỉ dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng hơn. Thứ quốc vương hy vọng chính là, có thể ngăn chặn và giải quyết những vấn đề từ nguyên nhân gốc rễ.
Đây không phải là chuyện dễ dàng mà cần có thời gian, can đảm và cố gắng.
Quốc vương có thể biết sơ một ít phương hướng nhưng cậu là quốc vương không phải bác sĩ cũng không phải nhà nghiên cứu. Đương nhiên cậu không thể tự làm tất cả mọi việc, vì có nhiều việc cần quốc vương quyết định hơn là nghiên cứu mấy cấu tạo cơ thể con người.
Để ví von, Legrand giống như một con tàu khổng lồ, quốc vương là người quyết định hành trình của con tàu. Việc cậu phải làm là thực hiện những thay đổi và điều chỉnh ở tầm vĩ mô, quyết định những thứ cũ kỹ nào trên tàu nên được thay thế và điều chỉnh hướng di chuyển của chiếc tàu. Còn việc thay thế các ốc vít nhỏ hơn như thế nào, làm sao để tạo ra tấm ván gỗ thay thế một cách cụ thể… đó là những việc mà người bề dưới cần phải làm.
Biết những gì nên làm và không nên làm mới là một quân vương đủ tư cách.
Trong lúc trò chuyện, quốc vương và tổng quản nội vụ đã sang phòng giam khác.
Kẻ bị giam giữ trong đó đã thu hút sự chú ý của quốc vương —— căn phòng của tên đó trông rất thoải mái.
“Đó là Dunardi Gourros.”
Tổng quản nội vụ chú ý tới ánh mắt của quốc vương thì giải thích.
“Gourros… ta nhớ ông ta là hội trưởng của hội anh em Liên minh Năm cảng, hình như hiện tại Liên minh Năm cảng do ông ta đứng đầu.” Quốc vương đứng trước phòng giam, nhìn người bên trong đang ngáy ngủ ngon lành thoải mái trên đống rơm rạ: “Đây là con của ông ta?”
“Con riêng. Lần trước cậu ta là kẻ cướp tàu buôn của hoàng tộc.”
Tổng quản nội vụ định hô lên gọi trưởng ngục, trách móc cậu ta.
Quốc vương ngăn tổng quản nội vụ rồi đi thẳng về phía trước. Hối lộ là chuyện bình thường trong ngục giam, gia tộc Gourros là thành viên lớn tuổi nhất của Liên minh Năm cảng thì đương nhiên thực lực kinh tế vô cùng mạnh mới đưa vươn tay tới nhà tù của Metzl, mắng mỏ một trưởng ngục cũng không làm nên chuyện gì.
“Bệ hạ, gần đây Liên minh Năm cảng cũng không an phận.” Tổng quản nội vụ đuổi theo quốc vương: “Ngài muốn cảnh cáo bọn họ một chút không?”
“Hoàn toàn ngược lại.” Quốc vương mỉm cười đầy ẩn ý: “Ta ước gì bọn họ có thể làm chút gì đó.”
“Ngài đang…” Tổng quản nội vụ cẩn thận nhìn quốc vương: “Ngài đang cố ý ép bọn họ?”
“Nếu không kiếm cớ thì chẳng có lý do để xử lý, không phải sao?”
Quốc vương hỏi lại.
Tất nhiên quốc vương đang cố tình ngó lơ Liên minh Năm cảng đấy.
Đừng quên hoàng gia nghèo đến mức nào, nếu Liên minh Năm cảng sẵn sàng hợp tác 100% với những cải cách tiếp theo của quốc vương, vậy thì chưa chắc không thể. Nhưng đây là chuyện không thể nào, Liên minh Năm cảng đã tồn tại quá lâu, bọn họ bị ánh hào quang năm xưa làm cho mờ mắt, thậm chí mất lý trí vì những lợi ích to lớn.
“Ngài không lo lắng họ sẽ hợp tác với những quý tộc khác, gây ra tình trạng hỗn loạn mới sao?”
Tổng quản nội vụ liều lĩnh nói thẳng, nói ra những lo lắng của mình.
Sau khi trở lại cung điện Tường Vi, đột nhiên ông phát hiện có nhiều người trung thành với quốc vương hơn. Việc này khiến tổng quản nội vụ tự cho mình là cấp dưới đầu tiên trung thành nhất của quốc vương cảm thấy đầy nguy cơ, vì thế mà gần đây ông bận như con quay. Tổng quản nội vụ không chỉ lấp đầy mức sống vắng bóng trong cung điện lúc trước, mà ông còn tích cực chú ý đến tất cả tin tức của Legrand.
Sự chuẩn bị của quốc vương trước cuộc tranh trừng lớn gần đây đương nhiên cũng nằm trong phạm vi chú ý của ông.
Tổng quản nội vụ lo ngại nếu có sự thay đổi nào trong khớp nối Liên minh Năm cảng thì sẽ gây ra phản ứng dây chuyền.
“Không. Không phải như thế đâu, ngài tổng quản của ta.” Quốc vương không hề tức giận, cậu vừa tiếp tục đi về phía trước dọc theo con đường đá lạnh lẽo, vừa cất lời với giọng điệu có chút mỉa mai: “Liên minh Năm cảng đã cắm rễ ở Đông Nam quá lâu, bọn họ kiêu ngạo đến nỗi quên mất sự thận trọng vốn có. Thậm chí bọn họ còn quên chia sẻ một hớp canh với người khác.”
“Chờ xem.”
Quốc vương cười khẽ.
“Nếu Liên minh Năm cảng gặp khó khăn, có rất nhiều người sẽ bỏ đá xuống giếng cố gắng thay thế bọn họ, mà không phải đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Quá nhiều người đang chực chờ một miếng mỡ dày như vậy.”
Lời của quốc vương lẫn theo vẻ mỉa mai làm cho người ta rợn cả người.
Nhiều việc cậu rõ ràng đến mức lúc nói ra luôn mang theo cảm giác thờ ơ.
“Liên lạc với Anghel.” Quốc vương bình tĩnh ra lệnh: “Bọn họ nghèo lâu lắm rồi, có lẽ sẽ càng thêm hi vọng tham gia vào chuyện này.”
Tiểu bang Anghel có nhiều dãy núi cũng có nghĩa là họ có tài nguyên rừng dồi dào, nếu quốc vương sẵn sàng ra giá và nới lỏng một số điều khoản cho họ ở mấy phương diện. Có lẽ tiểu bang Anghel sẽ hết sức vui vẻ cung cấp cho quốc vương số gỗ cần thiết để xây dựng lâu đài, thậm chí có thể xung phong làm người vận chuyển.
“Nghe có vẻ như ngài đã sớm chuẩn bị.”
Tổng quản nội vụ nghe thế thì có hơi thảng thốt, không khỏi hãi hùng than một câu.
Trước cuộc bình định nội loạn, quốc vương đã đạt được một thỏa thuận với tiểu bang Anghel. Khi đó quốc vương chỉ mượn kỵ binh của tiểu bang Anghel nhưng ai có thể nghĩ cậu đã sớm để mắt tới tài nguyên gỗ của dãy núi Anghel ngay từ ấy?
Quốc vương cười cợt.
Một hồi trung thành, một lần bình định chiến loạn, một đội kỵ binh mà đã muốn được hưởng địa vị của dân tự do từ quốc vương? Đừng hiểu lầm, quốc vương không hào phóng như vậy. Trước khi tướng quân Edmund của tiểu bang Anghel nhắc nhở quốc vương về hiệp ước, cậu đã suy nghĩ nên làm thế nào để đạt được lợi ích lớn hơn từ tiểu bang Anghel.
Sự quen thuộc của trưởng kỵ sĩ với tiểu bang Anghel chính là cơ sở cho quốc vương lên kế hoạch.
Thực tế đã chứng minh những suy nghĩ ban đầu của quốc vương không hề uổng phí, bây giờ chẳng phải đã có đất dụng võ sao?
Quốc vương bước từng bước lên những bậc đá tối tăm lạnh lẽo của nhà tù.
Cậu mang đôi giày màu đen tinh xảo khảm đá quý trang trí công phu, đá quý hai bên sáng lấp lánh theo từng bước đi của quốc vương. Mỗi bước đi của quốc vương chắc chắn lại mạnh mẽ, từ phía sau nhìn bóng lưng của cậu trông một lưỡi dao mãi mãi thẳng tiến không bao giờ lùi lại.
“Tháng giêng, tàu buôn của Liên minh Năm cảng từ chối bị thống đốc hải quan khám xét.”
“Tháng hai, thành phố phụ thuộc của Liên minh Năm cảng buôn lậu lông dê.”
“Tháng ba, gia tộc Gourros của Liên minh Năm cảng ra lệnh cho các tàu tấn công các tàu đi ngang qua.”
“Tháng tư, tàu buôn Charles bị bắt giữ vì không hạ cờ sau khi đi qua cảng Kossoya.” [2]
…
“Tháng chín, Liên minh Năm cảng hợp tác với Grice cho kỵ binh hạng nặng Gulundi vượt biên.”
“Tháng mười, Liên minh Năm cảng tham gia biến cố Tường Vi.”
Giọng điệu của quốc vương càng ngày càng lạnh, giọng cậu đều đều nhưng cơn giận dữ đang ủ dưới lớp băng tĩnh lặng đó.
Liên minh Năm cảng có thể không biết bọn họ đã làm gì —— bọn họ đã để một quốc vương có trí nhớ tốt đến mức ngạc nhiên hoàn toàn nổi lên sát tâm. Mọi thứ mà bọn họ đã làm, từng khoản một, quốc vương đều nhớ rõ.
“Vua không ngai trong thương nghiệp và trên biển?”
Quốc vương trầm thấp cười.
Thứ ẩn trong tiếng cười làm cho người ta rùng mình.
Nương theo âm thanh trong trẻo vang lên, giày bó màu đen dẫm lên nấc thang cuối cùng, quốc vương ngẩng đầu, ánh mắt cậu lướt qua mảnh đất phủ đầy tuyết trắng dày đặc, gió lạnh rít gào.
“Ở đất đai của ta, sao lại có đế vương thứ hai?”
Quốc vương không chút do dự bước lên nấc thang cuối cùng, cậu bước ra khỏi bóng tối, ánh nắng rơi xuống rơi ngay trên người cậu.
Cơn gió lạnh rít gào, gương mặt của quốc vương được chiếu lên như mang theo ánh sáng chói lóa.
Chiếc áo choàng hoàng tộc đỏ rực tuyên bố quyết định của đế vương.
Ngai vàng của gia tộc Tường Vi sừng sững trên đất Legrand thì chỉ có thể có một ý chí và tiếng nói trên đất Legrand, mà những tàu thuyền qua lại eo biển Abyss cũng chỉ có thể treo một loại lá cờ.
Đại công tước Grice cố gắng bước lên ngai vàng, cuối cùng lấy máu tươi nhuộm đỏ áo choàng của quốc vương.
Giờ đây, quốc vương quyết tâm để chiếc tàu khổng lồ của Liên minh Năm cảng ngày xưa, “vị vua không ngai trên biển” này chìm xuống eo biển Abyss.
Ngai vàng không thể bị thách thức!
_____________________