Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng

Chương 35


Editor: Fei

Bởi vì đột ngột thay người nên lịch trình hôm nay được tạm dừng.

Trong phòng nghỉ, Kỷ Li nhìn người đàn ông nọ, chân thành nói lời cảm ơn: “May mà anh Nhạc giúp em lần này, bằng không em phải bỏ diễn mất.”

Vẻ ác liệt khi đối phó với người khác tan biến, hắn khẽ cong môi: “Là em giúp tôi thoát khỏi cảnh vừa đầu tư thua lỗ vừa ảnh hưởng thanh danh mới đúng.”

Tần Nhạc có EQ cao, câu trả lời của hắn biến phần “ân tình” đơn phương thành đôi bên “hợp tác cùng có lợi”.

Bọn họ nhìn nhau cười.

Kỷ Li từ tốn cầm cốc trà sữa, hút nốt ngụm cuối cùng.

Tần Nhạc nén ý cười nơi khóe mắt, nói sang chuyện khác: “Thật ra em nên kể với tôi chuyện kịch bản sớm hơn, không cần để biên kịch Mộc đi lại nhiều.”

“Em bảo anh ấy đi tìm anh nhằm tránh vài phiền phức không đáng có.” Kỷ Li thẳng thắn đáp.

Trước mặt người đàn ông nọ, y sẽ không che giấu suy nghĩ chân thực của mình.

Tần Nhạc hiểu ý, im lặng.

Hắn đầu tư bộ phim này, đối phương còn là diễn viên đầu tiên kí hợp đồng. “Scandal” lúc trước vừa mới lắng xuống chưa được bao lâu cho nên bọn họ không nên dính dáng quá nhiều đến nhau.

Để Mộc Vọng lấy thân phận biên kịch gốc đi tìm hắn là thích hợp nhất.

Quan trọng hơn cả vẫn là ba người họ đều đồng lòng nhất trí với kịch bản.

Thanh niên thật thà, thông minh, tuy có hơi láu cá nhưng cũng không khiến người khác thấy phản cảm.

Nghĩ tới đây, đáy mắt Tần Nhạc bỗng xẹt qua ý cười ấm áp.

Kỷ Li đặt vấn đề, “Anh Nhạc, lần này anh đổi tận ba nhân vật trọng yếu, bên phía sản xuất nói như thế nào ạ?”

Mặc dù vừa bấm máy chưa tới hai ngày đã phát sinh nhiều sóng gió nhưng y vẫn rất coi trọng bộ phim và vai diễn. Hi vọng đạo diễn, biên kịch lẫn nam chính đều có thể làm việc thật nghiêm túc.

“Tôi tìm được người rồi, đạo diễn Vương Chướng sẽ tiếp nhận bộ phim. Phong cách của ông ấy rất hợp quay kịch bản plot twist.”

Kỷ Li nhớ Vương Chướng, ánh mắt sáng ngời, “Lúc em còn làm thực tập sinh ở truyền thông Mộng Tưởng từng gặp đạo diễn Vương một lần.”

Vào ngày đầu tiên y thay thế nguyên chủ.

Tần Nhạc đáp, “Ừ, em còn diễn lại cảnh của tôi.”

Kỷ Li kinh ngạc, “Sao anh biết?”

“Vương Chướng gửi video cho tôi.”

Tần Nhạc thừa nhận: “Em còn diễn tốt hơn tôi năm đó, xử lý nội tâm nhân vật vô cùng thành thục.”

Đoạn clip ngắn kia khiến nhiều người phải vỗ tay xưng một tiếng huyền thoại.

Nhưng bây giờ người đàn ông nọ có thể vô tư gạt bỏ “vinh quang” ấy, thật lòng khen ngợi phiên bản mới mà y diễn.

Một cảm xúc khó có thể gọi tên làm trái tim y nhộn nhạo.

Y đột nhiên nghĩ tận trong sâu trong linh hồn, nhận thức của bọn họ đối với việc diễn xuất có điểm chung.

“Kịch bản gốc rất xuất sắc, không cần chỉnh sửa quá nhiều cho nên chức vụ biên kịch vẫn giao cho Mộc Tùy An. Tôi đã nhờ Quý Nguyệt Minh đọc thử, cô ấy đồng ý làm tổng biên kịch.”

Quý Minh Nguyệt là chị hai của Quý Vân Khải, cũng là nhân vật tiếng tăm trong giới.

Có biên kịch và đạo diễn nổi tiếng ở đây, danh sách thành viên tổ chế tác trông sáng sủa hẳn ra.

Kỷ Li gật đầu, cực kì tin vào sự sắp xếp của người đàn ông nọ.

“Nam chính thì sao anh?”

“Tôi để một nam diễn viên tên Phong Trình trong công ty tôi đảm nhiệm, cậu ấy là người có thiên phú và chịu khó học hỏi.”

Nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Thà đưa cho nghệ sĩ dưới trướng mình còn hơn là để nghệ sĩ công ty khác chiếm hời, hất hàm sai khiến.

Giây lát sau tiếng cốc cốc vang lên, Tề Ngạn đẩy cửa bước vào.

“Tần Nhạc, Vương Chướng và Phong Trình đã xuống máy bay rồi. Họ nói khoảng nửa tiếng nữa là đến nơi, chúng ta có cần triệu tập các diễn viên khác mở họp không?”

Nhiều thành viên trong đoàn đã thay đổi, lịch trình quay phim cũng cần điều chỉnh lại, đạo diễn và diễn viên mới nên gặp mặt trao đổi với nhau.

Bắt đầu từ con số không.

May mà mới chỉ qua hai ngày kể từ khi chính thức khởi động máy, những cảnh quay xong trước đó rất ít, giảm tiêu hao nhân lực và vật tư một cách tối đa.

Tần Nhạc đáp, “Ừm, ông thông báo cho bọn họ đi.”

Nửa giờ sau, đạo diễn Vương Chướng nam chính Phong Trình đã có mặt tại phòng hội nghị.

Mặc dù họ được Tần Nhạc bất thình lình mời qua nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận công việc này.

Thật là khéo! Ngoại trừ Kỷ Li, bốn diễn khác đều từng đóng phim của Vương Chướng, không ít thì nhiều.

Vương Chướng gặp bọn họ cũng chẳng câu nệ nữa.

Ông đi tới chỗ Kỷ Li, híp mắt hỏi, “Còn nhớ tôi chứ?”

Kỷ Li tự tin mỉm cười bắt chuyện, “Đạo diễn Vương Chướng đã lâu không gặp. Không ngờ tôi lại có cơ hội hợp tác với ngài nhanh như vậy.”

Vẻ chán nản, chật vật ban đầu hoàn toàn biến mất, bấy giờ đôi mắt trầm tĩnh hấp dẫn kia khiến hảo cảm của Vương Chướng dành cho y tăng lên rất nhiều.

“Ừ, lần này đến quá đột ngột.”

Vương Chướng dừng chốc lát, nói, “Mấy ngày trước tôi tham gia một cuộc họp với các đạo diễn khác, Trịnh An Hành có nhắc đến cậu với tôi.”

Bọn họ là đạo diễn, hàng năm đều gặp được vô số diễn viên nhưng người mới khiến họ ấn tượng lâu tới vậy cũng chỉ có mình Kỷ Li.

Vương Chướng không hề che giấu sự mong đợi, “Khi nào chính thức ghi hình, cậu phải biểu hiện thật tốt mới được.”

Kỷ Li nghiêm túc đáp, “Đạo diễn Vương, tôi sẽ dốc toàn lực để hoàn thành vai diễn này.”

Ngoại trừ vấn đề thêm diễn của Thái Diệc Thù, các diễn viên khác cũng không gây náo loạn gì.

Hiện tại bọn họ nhìn tương tác giữa Vương Chướng và Kỷ Li mà không hề thấy phản cảm và ghen tị, trái lại đều rất chờ mong.

Phong Trình thân thiện lên tiếng, “Tôi là người gia nhập đoàn phim muộn nhất, chưa quen thuộc kịch bản cho nên sắp tới phải phiền mọi người chiếu cố nhiều hơn.”

Ông chủ nhà mình đang ngồi ở chủ vị, đương nhiên Phong Trình phải sử dụng 120% công lực.

Nhạc Tinh là công ty coi trọng kỹ năng diễn xuất, số lượng diễn viên lão làng, phái thực lực nhiều vô số kể.

Công ty chưa bao giờ tổ chức casting làm màu, mỗi người mới tiến vào công ty đều do tự tay Tần Nhạc lựa chọn trong tốp diễn viên chính quy.

Phong Trình vừa ký hợp đồng vào hai năm trước, trong suốt thời gian đó công ty vẫn luôn rèn luyện cho cậu chàng bằng các vai phụ phim điện ảnh.

Vai chính này đột nhiên tới nên cậu chàng rất trân trọng nó.

“Tôi sẽ triệu tập đoàn đội vạch ra tất cả hạng mục công việc suốt đêm, tranh thủ triển khai quá trình quay phim một cách bình thường.”

“Với thân phận nhà đầu tư, tôi hi vọng không có người nào gây thiệt hại tới lợi ích của tôi; Nhưng với thân phận tiền bối trong giới, tôi mong mọi người sẽ nghiêm túc đóng phim.”

“Tôi không muốn trong đoàn phim này xuất hiện một Thái Diệc Thù thứ hai.”

Tần Nhạc nói ngắn gọn song khí thế vẫn đâu ra đấy.

Vài diễn viên gật đầu như giã tỏi, luôn tin tưởng và nghe theo hắn.

Khóe miệng Kỷ Li khẽ cong —— Dường như địa vị lẫn mức độ sùng bái của người khác đối với hắn đều rất thật.

Vương Chướng vỗ vỗ kịch bản, sấm rền gió cuốn tuyên bố: “Được rồi, tóm lại chúng ta mau dành thời gian đọc kịch bản. Đặc biệt là Tiểu Phong, cậu phải quen với kịch bản gốc ngay.”

Trước khi quay phim, các diễn viên thường tập trung đọc kịch bản cùng nhau. Việc này có thể giúp bọn họ làm quen với tình tiết, tìm được trạng thái nhân vật, đồng thời họ cần phải tạo ra sự liên kết hòa hợp với bạn diễn.

Quách Dân Sinh đã bỏ qua vấn đề này, cực kì vô trách nhiệm.

Bây giờ nghe Vương Chướng dặn dò xong các diễn viên đều vô cùng phấn chấn, đồng loạt gọi trợ lý đi lấy kịch bản tới.

Kỷ Li cầm kịch bản luôn mang theo bên người, y mở trang đầu tiên được ghi chú kín mít ra, dùng ánh mắt đầy thỏa mãn chờ mọi người chuẩn bị.

Tần Nhạc yên tĩnh ngồi tại chỗ, vẫn luôn dùng dư quang chú ý đến thanh niên.

Thân thể nhỏ bé ưỡn thẳng, hai tay đặt lên quyển kịch bản, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu khiến người khác có thể dễ dàng phát hiện y đang hào hứng và vui vẻ.

Tần Nhạc che miệng cười, đột nhiên cảm thấy quyết định đầu tư của mình quá chính xác.

Nếu bỏ khái niệm luân hồi thì nội dung của《Thời Gian Thuyết Khách》rất đơn giản, câu chuyện xoay quanh một đám thiếu niên ——

Nam chính Thành Vũ được một đôi vợ chồng già nhặt về khi còn nằm trong tã lót, từ nhỏ đã là đứa trẻ ăn cơm làng xóm lớn lên. Không giống với các giáo thảo hay học bá trong những bộ phim thanh xuân vườn trường, Thành Vũ lười học, là côn đồ có tiếng trong trấn.

Nam hai Phương Hoài là nhân vật cấp bậc học thần, vẻ ngoài ưa nhìn, người khác vô cùng ngưỡng mộ anh. Song có rất ít người biết sau khi mẹ Phương li dị xong bèn đặt kỳ vọng cao và kiểm soát anh rất chặt chẽ, cực kì áp lực.

Nam ba hướng Tùy An yên tĩnh hướng nội, cuộc sống hết sức bình thường. Y không khoe khoang tùy hứng như Thành Vũ cũng chẳng ưu tú xuất chúng như Phương Hoài, chính là hình mẫu của vô số đứa trẻ bình thường khác.

Ba con người hoàn toàn bất đồng, nhìn qua không hề có điểm chung gì lại tình cờ quen nhau hồi còn nhỏ.

Sau đó bọn họ trở thành bạn bè thân thiết, đồng hành qua từng năm nay sang năm nọ.

Đến lớp 12, trong trấn có một học sinh vừa đẹp vừa ngoan chuyển tới.

Bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, bánh răng vận mệnh nhanh chóng chuyển động cho đến tận khi trở nên tuyệt vọng, không thể cứu rỗi được nữa.

Buổi đọc kịch bản kéo dài ba tiếng đồng hồ kết thúc trong tiếng độc thoại của Kỷ Li.

Phong Trình và Vệ Lai nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài ——

Bọn họ buộc phải thừa nhận, bản lĩnh lời thoại của Kỷ Li quá tốt.

Mặc dù đang đọc thôi nhưng y vẫn cực kì nghiêm túc, thậm chí dung nhập bản thân vào nhân vật thông qua từng con chữ.

Phong Trình lẫn Vệ Lai vô tình bị kéo nhập diễn, tiến vào trạng thái nhân vật.

Buổi đọc kịch bản diễn ra vô cùng thuận lợi, không cần Vương Chướng chỉ đạo, bọn họ cũng đã khiến ông hài lòng.

Hai nữ diễn viên thể hiện khá tốt, nghe Kỷ Li đọc xong câu cuối cùng mà viền mắt đỏ au.

Bọn họ đều được công ty sắp xếp gia nhập đoàn phim, lúc trước bởi vì kịch bản sửa quá nhiều lần nên tình tiết lộn tùng phèo hết cả lên.

Bây giờ tiếp xúc với kịch bản gốc rồi mấy cô mới biết câu chuyện này hay và cảm động như thế nào.

Nữ chính Thường Thi Nhiên ngượng ngùng lau nước mắt: “Đột nhiên rất mong chờ ngày bộ phim ra rạp.”

Đây là kịch bản thanh xuân vườn trường tốt nhất cô từng đọc những năm gần đây, không có cái thứ hai.

“Em cũng thế.” Diễn viên đóng vai nữ hai cũng hưởng ứng.

Vương Chướng thỏa mãn gật đầu, “Thấy không? Đây chính là sức hấp dẫn của kịch bản chất lượng đấy.”

Mặc dù không có hình ảnh nhưng nó đã có thể lưu lại ấn tượng sâu đậm trong lòng khán giả bằng câu chữ.

Các diễn viên nhìn nhau, sau đó tầm mắt đồng loạt cố định trên người Kỷ Li ——

Nghe nói thanh niên là diễn viên ký hợp đồng sớm nhất? Trước đó bộ phim này còn là dự án kinh phí thấp, chẳng mấy ai quan tâm?

Ánh mắt chọn kịch bản quá đỉnh!

Thời điểm kết thúc quá trình đọc kịch bản, Kỷ Li bèn lấy bình giữ nhiệt trong balo ra uống từng ngụm một. Tập trung đọc tận ba tiếng khiến miệng lưỡi y khô không khốc.

Bên trong bình giữ nhiệt là trà sữa lạnh, Bánh Bao cố ý “ngụy trang” giúp y vì sợ y không tiện cầm trà sữa uống ngay trước mặt mọi người.

Kỷ Li vui vẻ uống trà sữa xong, ngẩng đầu lên liền đối mặt với ánh mắt của những người xung quanh

Tự mình lén lút uống trà sữa nên y cực kì chột dạ, suýt chút nữa bị sặc, “…Mọi người nhìn tôi làm gì?”

“Khen ánh mắt chọn kịch bản của cậu chứ sao.” Vương Chướng bật cười.

Ông nhìn bốn phía, nói: “Mọi người vất vả rồi, về nghỉ ngơi trước đi. Chờ lịch trình quay phim sắp xếp ổn thỏa tôi sẽ kêu trợ lý gửi thông báo.”

“Vâng.”

“Đạo diễn cũng vất vả rồi.”

Mọi người dồn dập trả lời.

Tần Nhạc đã sang phòng bên cạnh họp với tổ chế tác không bao lâu sau khi buổi đọc kịch bản bắt đầu.

Phong cách quay phim của mỗi đạo diễn đều bất đồng, cách tư duy cũng khác nhau. Vướng Chướng nhìn đồng hồ, đứng dậy đầu tiên bởi vì ông còn có công việc khác phải làm.

Chỉnh lý kế hoạch ghi hình không phải chuyện nhỏ. Mãi đến tận trưa ba hôm sau, Kỷ Li mới cầm được thông báo chính thức ——

Ngày thứ nhất có tổng cộng bốn cảnh, một mình Kỷ Li phải quay tận ba cảnh. Đặc biệt là hai cảnh rất khó vào buổi chiều.

Úc Phú Nhã nhìn chằm chằm nội dung thông báo, có chút suy tư.

“Hôm nay là ngày đầu tiên mà đạo diễn Vương đã muốn quay cảnh quan trọng như thế cơ à? Kỷ Li, trạng thái của cậu ok chứ? Có cần chị thương lượng với họ không?”

Theo lẽ thường, cảnh quay quan trọng hay được sắp xếp vào khoảng giữa.

Bởi vì lúc ấy diễn viên đã hòa mình vào nhân vật, nặng lực đồng cảm mạnh hơn cho nên hiệu quả cũng sẽ tốt hơn.

“Không cần đâu chị, em có thể diễn.” Kỷ Li quyết đoán trả lời, nhẩm lại lời thoại cho phân đoạn kia.

“Phong Trình mới tiếp nhận kịch bản mấy ngày nay, đạo diễn Vương Chướng cân nhắc đến vấn đề đó mới đẩy phần diễn của em lên.”

Kỷ Li đưa ra suy đoán rất hợp lý. Dù sao trong số năm diễn viên, y là người cầm kịch bản lâu nhất.

Úc Phú Nhã hiểu, cô gật đầu, “Ừ.”

Cô tin vào kỹ năng diễn xuất của thanh niên, nếu đối phương nói không có vấn đề thì nhất định sẽ không sao.

Phim hiện đại không cần đội tóc giả như phim cổ trang do đó quá trình trang điểm nhanh hơn rất nhiều.

Bốn giờ chiều, Kỷ Li tới trường quay.

Y nhìn thấy bóng Tần Nhạc từ xa, đối phương đứng bên cạnh Vương Chướng, nghiêm túc thảo luận gì đó.

“Chào đạo diễn Vương.”

Kỷ Li bắt chuyện, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Tần Nhạc, “Anh định ở lại đoàn phim ạ?”

Vương Chướng quấn quyển kịch bản, cướp lời, “Cậu ta đột ngột kêu tôi tiếp nhận sạp hàng “nát” này, đương nhiên tôi phải cưỡng ép người nán lại hỗ trợ mấy hôm.”

Tần Nhạc giải thích, “Chín giờ tôi lên máy bay, chờ tiến độ ghi hình đi vào quỹ đạo là tôi có thể yên tâm trở về.”

Kỷ Li gật đầu.

Nghe nói sau khi kết thúc việc quay phim, có rất nhiều sự vụ ở công ty cần hắn giải quyết.

Nhà đầu tư bỏ chút thời gian tới đoàn phim đã tận tâm lắm rồi.

Tiếp đó, Phong Trình và Vệ Lai trang điểm xong bèn đi tới.

“Chào đạo diễn, chào thầy Tần.”

“Mọi người diễn thử nhé.” Vương Chướng vỗ vỗ kịch bản, cổ vũ, “Cố gắng không NG, khởi đầu tốt đẹp!”

Hôm nay quay cảnh nhóm ba người đi học mỗi ngày.

Bối cảnh nhẹ nhàng, lời thoại đơn giản, chủ yếu muốn ghi lại cảm xúc chân thật nhỏ nhặt giữa ba cậu nam sinh.

Cảnh này không khó, đồng thời bọn họ đều có kinh nghiệm diễn xuất, thử hai lần là có thể chính thức bấm máy.

Năm phút sau, tất cả chuẩn bị sẵn sàng.

Vương Chướng ngồi trước màn hình theo dõi, dùng sức hét lên từ “Action” thứ nhất.

Tia nắng chiếu xuống con sông trong trấn nhỏ, ánh nước long lanh trông đặc biệt dịu dàng.

Có một chiếc xe đạp nhanh chóng lướt qua đường mòn phủ kín rêu xanh.

Phong Trình đóng vai Thành Vũ nhanh nhẹn phanh gấp, thân xe chặn giữa đường. Cậu chàng ngoắc ngoắc đầu ngón tay về phía hai thiếu nước trước mắt, “Khà khà, thu phí qua đường đây.”

Kỷ Li nhìn chằm chằm thiếu niên đột nhiên xuất hiện, con ngươi lóe lên vẻ mừng rỡ nhàn nhạt.

Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ lên lớp 12, kết quả buổi sáng đối phương lại trốn học không biết chạy tới chỗ nào đánh nhau, hại y lo lắng đề phòng cả ngày, may mà không bị thương.

Ống kính bắt được biểu cảm tinh tế của thanh niên.

Vương Chướng cười, cảm thán: “Thằng nhóc này hiểu quá rõ nhân vật.”

So với gia giáo nghiêm ngặt, học hành nghiêm túc như nam hai Phương Hoài, nam chính Thành Vũ và nam ba Hướng Tùy An có hoàn cảnh sống tương tự nhau cho nên hai người họ sẽ thân thiết hơn.

Vệ Lai đóng vai nam hai Phương Hoài hất tay cậu bạn thân, “Mày lấy xe đạp ở đâu vậy?”

Phong Trình cười hì hì, chen vào giữa Kỷ Li và Vệ Lai.

Cậu chàng vừa ôm bạn mình vừa hất cằm, “Của người khác đem ra gán nợ, anh Dương nói cho tao mượn chạy hai ngày. Thế nào, có muốn tao dẫn chúng mày đi hóng gió không?”

Phương Hoài và Hướng Tùy An nhìn nhau cười, tránh khỏi người cậu chàng: “Về nhà học bài thôi.”

Thành Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng họ, tức giận kêu, “Hai thằng mọt sách nhàm chán.”

“Đừng trách tụi tao không nhắc nhở mày, ngày mai lớp 12 sẽ thi thử, bỏ thi sẽ bị mời phụ huynh đấy.”

“Đậu má!”

Thành Vũ văng tục, vội vàng đạp xe đạp đuổi theo họ, “Thi cái gì? Thi môn nào? Ơ kìa, bọn mày chờ tao với…”

Cảnh diễn trôi qua vô cùng thuận lợi.

Phong Trình và Vệ Lai hòa mình vào nhân vật, liên tục đấu khẩu.

Kỷ Li đi cùng bọn họ, ánh mắt lóe lên ý cười nhợt nhạt. Trong ba nam sinh, Hướng Tùy An luôn là người yên tĩnh nhất.

“Phương Hoài, sắp sáu giờ rồi.” Kỷ Li nhìn đồng hồ đeo tay, dịu giọng nhắc nhở.

Nét cười trên mặt Vệ Lai đông cứng, anh hít sâu một hơi, “Tao về trước đây, sáng mai bọn mày muốn ăn gì? Tao mang cho.”

“Giống lão Tam.” Phong Trình vỗ tay, thúc giục, “Mau về đi bằng không mẹ mày lại nổi giận.”

Mẹ Phương Hoài quản anh rất nghiêm, thời gian sau khi tan học về nhà cũng phải chính xác đến từng phút.

Một khi Phương Hoài về trễ, anh sẽ không thể thoát khỏi những lời răn dạy như “mẹ muốn tốt cho con”.

Anh đã từng phản kháng mãnh liệt nhưng chỉ đối lấy tình cảnh “một khóc hai nháo ba thắt cổ” của đối phương.

Phong Trình khoác vai Kỷ Li, thấp giọng hỏi, “Mày nói xem Phương Hoài bị mẹ nó ép bức vậy liệu có phát điên không?”

“Vớ vẩn.”

Kỷ Li lấy hai quyển vở trong cặp sách, đưa cho cậu chàng.

“Phía trên là vở ghi chép ba môn do Phương Hoài chỉnh sửa, phía dưới là của tao. Biết mày đọc nhiều sẽ oải nên bọn tao viết hết trọng điểm thi ra, mày nhớ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”

Phong Trình lật qua lật lại quyển vở với chữ viết ngay ngắn kia, phì cười: “Biết rồi.”

Bản thân cậu chàng còn không sợ mà hai người này đã để bụng.

Kỷ Li nhìn nụ cười của thiếu niên, nói: “A Vũ, đừng chơi bời lêu lổng nữa.”

Giọng nói thiếu niên vô cùng nhẹ nhàng song vẫn mang theo sự nghiêm túc mãnh liệt.

Thành Vũ là đứa nhỏ ăn cơm làng xóm lớn lên. Từ bé thấy được khắp nhân tình thế thái, tính tình vừa cô độc vừa lỗ mãng.

Ngoại trừ đôi vợ chồng già nhận nuôi cậu chàng, người duy nhất có thể thân thiết với cậu chàng chính là Hướng Tùy An và Phương Hoài.

Thành Vũ muốn kiếm tiền nên từ năm lớp 10 liền gia nhập bang phái của anh Dương trên trấn, giúp anh ta đánh nhau ngay cả mạng cũng chẳng cần.

Nhiều lần bị thương rất nghiêm trọng, cậu chàng sợ phụ huynh lo lắng nên thường trốn vào phòng Hướng Tùy An.

Hướng Tùy An chứng kiến mọi khoảnh khắc Thành Vũ khổ sở nhất.

“… A Vũ, cuộc đời mày vốn không nên như thế.”

Ánh tà dương chiều xuống, đôi mắt Kỷ Li nhìn cậu chàng vô cùng chăm chú khiến Phong Trình đọc được cảm xúc thực sự của y.

Y mong cậu chàng có thể sống tốt lên.

Rời xa đánh nhau ẩu đả, trải qua cuộc đời bình thường nhưng an yên.

Kỷ Li bộc lộ tình cảm ẩn giấu trong kịch bản một cách tinh tế.

Phong Trình xúc động, nhịp tim đột nhiên đập chậm một phách.

Bất chợt cậu chàng nhớ tới kết cục của Thành Vũ – nơi nhà tù lạnh lẽo, còn cô đơn tuyệt vọng hơn cả cái chết.

Ánh mắt cậu chàng tối sầm lại, bật thốt, “Cuộc đời tao vẫn luôn ở trong địa ngục, chẳng có gì là không nên cả.”

“…”

Bầu không khí ngột ngạt thoáng qua ba giây.

Phong Trình thở dài, lập tức biến thành dáng vẻ tiêu sái tùy ý, “Chắc lớp 12 áp lực lắm à mà còn ở trước mặt tao giả bộ thâm trầm?”

Cậu chàng cầm quyển vở vỗ đầu Kỷ Li: “Đi, về nhà học bài.”

Phong Trình đẩy xe đạp, bước chậm về phía trước.

Sau đó, giọng nói dịu dàng và nghiêm túc của thiếu niên nọ truyền tới, “A Vũ, ngày mai gặp nhé.”

Phong Trình quay đầu, đập vào mắt là nụ cười nơi khóe môi đối phương. Nó rất nhẹ song cậu chàng bỗng cảm thấy mưa thuận gió hòa khó hiểu.

Sự hoang mang nơi đáy mắt Phong Trình tan biến. Cậu chàng sốc lại tinh thần, đưa lưng về phía Kỷ Li rồi phất tay, “Ờ, mai gặp ở trường.”

Camera lia xa.

Trấn nhỏ bị ánh tà dương bao phủ, ba cậu thiếu niên đi vào ba con hẻm khác nhau, hướng về nhà của từng người.

Giống như quỹ đạo tương lai của họ vậy, có lúc đồng hành có lúc chia xa.

Cảnh diễn kết thúc.

Vương Chướng nhìn về Tần Nhạc bên cạnh, vui vẻ tán thưởng, “Nửa năm nay, kỹ năng diễn xuất của Phong Trình tiến bộ không ít nhỉ?”

Vừa rồi cảm xúc cậu chàng thể hiện nằm ngoài dự đoán của ông, tốt hơn nhiều so với hai lần diễn thử trước.

“Là Kỷ Li kéo cậu ấy nhập diễn.” Tần Nhạc nhìn chằm chằm hình ảnh Kỷ Li trên màn hình góc phải, vô thức cao giọng.

Diễn chung cũng tốt mà diễn một mình cũng tốt, mỗi lần đều mang đến cho hắn những ngạc nhiên khác nhau.

Kỹ năng diễn xuất của thanh niên còn tinh tế tỉ mỉ hơn hắn tưởng nhiều.

Khi đối diễn cùng với bạn đồng trang lứa có thể thấy rõ y chính là nhân vật trung tâm.

Thời điểm cả ba người cùng tham gia ghi hình, mặc dù y yên tĩnh không nói lời nào nhưng chỉ cần ống kính lướt qua ánh mắt y thì y vẫn có khả năng nhấn mạnh sự tồn tại của bản thân.

Không nhiều không ít, rất đúng mức.

Sau đó cảnh diễn ba người biến thành hai người, Kỷ Li thay đổi trạng thái lúc trước.

Y đặt nam chính Phong Trình ở vị trí chủ đạo còn bản thân là thứ yếu, hỗ trợ cậu chàng.

Kỹ năng diễn xuất rất có chiều sâu.

Không giọng khách át giọng chủ mà còn dễ dàng lan truyền cảm xúc mình mong muốn vào thời điểm mấu chốt, kéo Phong Trình nhập diễn.

Đạo diễn Vương Chướng tinh ý. Ông ngẫm nghĩ một chút là hiểu sự khéo léo của Kỷ Li trong cảnh diễn này như thế nào.

Ông vừa mừng vừa ngạc nhiên, cảm khái thật lòng: “Tôi thấy giới giải trí đã xuất hiện Tần Nhạc thứ hai rồi.”

“Không.” Tần Nhạc khẽ lắc đầu, bình thản đáp, “Là Kỷ Li độc nhất vô nhị trong giới giải trí mới đúng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận