Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng

Chương 6


Editor: Fei

Bộ phim chủ yếu xoay quanh tướng quân Tống Dực và Bang vương Tào Sĩ Cảnh, huynh đệ họ Tống chỉ là một đoạn ngắn trong số đó.

Bang vương Tào Sĩ Cảnh thống nhất Bang quốc đang chia năm xẻ bảy dưới sự hỗ trợ của tướng quân Tống Dực, leo lên vương vị. Nhiều năm nội đấu chiến loạn khiến dân chúng khắp nơi lầm than, tiểu quốc ở phương Bắc còn xuất binh gây khó dễ.

Vì vậy Tống Dực nhận lệnh dẫn binh về phía Bắc, phân phát lương thực cứu tế, cuối cùng đóng quân tại biên giới.

Tới địa giới Phong Châu, đội ngũ đi đầu dựa vào mệnh lệnh của Tống Dực để phân phát lương thực cho ăn mày tị nạn. Kỷ Li đóng vai Tống Chiêu sống trong đám ăn mày ấy.

“Mọi người chú ý nghe tôi nói này!” Phó đạo diện giơ loa, hướng về phía diễn viên quần chúng “Đợi lát nữa các binh sĩ sẽ chia đồ ăn cho mọi người. Tất cả phải nhào lên cướp, cướp càng hăng càng tốt! Ai cướp được thì phải ăn!”

Đám ăn mày đói bụng đã lâu, quân lính đột nhiên đến phát lương thực nên nhất định sẽ xảy ra tình trạng tranh giành.

Nhóm diễn viên quần chúng đồng thanh đáp.

Bấy giờ Phó đạo diễn mới cất loa, đi tới chỗ Kỷ Li, “Những gì tôi vừa nói cậu đã nhớ chưa? Đợi chút nữa sẽ có máy quay đi theo cậu, chú ý vị trí, còn có cả cảnh đặc tả nữa.”

“Linh động chút, đừng cảm thấy mình tạm thời được vào đoàn thì sẽ có đặc quyền gì.”

Buổi sáng phó đạo diễn cũng nghe thấy câu “diễn không tốt sẽ thay người”, lên tiếng ám chỉ, “Cảnh này nên diễn một lần là qua, để lại ấn tượng tốt cho đạo diễn Trịnh.”

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn phó đạo diễn.”

Phân đoạn này không khó, quay đặc tả cũng chẳng tạo thành vấn đề gì to tát, vốn dĩ y cũng định một phát là xong.

Tần Nhạc đứng từ xa nhìn phó đạo diễn giải thích cho các nhân vật quần chúng, tìm tòi hồi lâu mới thấy “đệ đệ” của mình trong toán ăn mày.

Trịnh An Hành ngồi trước màn hình giám sát, nói, “Tần Nhạc, lại đây.”

Nhân viên công tác mang hai cái ghế đến, Tề Ngạn đặt mông ngồi xuống, “Sắp quay rồi đúng không?”

“Ừ.” Trịnh An Hành chỉ vào Kỷ Li trên màn hình theo dõi góc bên trái, thoả mãn cười nói, “Trên thẻ diễn viên nhìn đẹp trai lắm, hóa trang thành ăn mày xong suýt thì không nhận ra.”

Hàm ý là khá hài lòng với Kỷ Li.

Tần Nhạc uống một ngụm cà phê, chưa đưa ra nhận xét gì, “Chờ quay xong rồi nói tiếp. Hình tượng bên ngoài cũng quan trọng nhưng kỹ năng diễn xuất mới là điểm ưu tiên.”

Trịnh An Hành nghe được đáp án như trong dự liệu, liếc nhìn Tề Ngạn, đối phương bất đắc dĩ nhún vai ——

Không biết nên nói Kỷ Li may mắn hay bất hạnh? Cảnh diễn đầu tiên đã bị Tần Nhạc giám sát.

Cả đoàn phim này ai mà chẳng biết Tần ảnh đế có yêu cầu cực lớn với diễn xuất, hắn không hài lòng chút thôi cũng phải quay lại.

Tiêu chuẩn cao như vậy tạo thành áp lực đối với diễn viên nhưng đồng thời cũng là cơ hội tôi luyện hiếm thấy.

Phó đạo diễn sắp xếp xong bèn quay về: “Đạo diễn Trịnh, có thể bắt đầu quay được rồi.”

Trịnh An Hành ra dấu OK, nói vào bộ đàm, “Các khâu chuẩn bị, thư ký trường quay đập slate đi.”

Kỷ Li đứng trong địa điểm ghi hình lập tức ngồi xuống. Y co người, vùi đầu vào giữa hai gối, tay nhẹ nhàng ấn lên bụng.

Cảm giác đau do đói càng ngày càng tăng, trong lúc hoảng hốt y nghe thấy đạo diễn hô “Action”.

Âm thanh trục bánh xe vang lên từ xa đến gần, cuối cùng dừng trước đám ăn mày ở cổng thành.

Tiếng động hỗn loạn bắt đầu truyền tới, Kỷ Li sắm vai Tống Chiêu yếu ớt ngẩng đầu, mệt mỏi trong thời gian dài khiến đôi mắt y trở nên trống rỗng.

Hồi lâu sau y mới nhìn thẳng về phía binh lính. Đối phương nhảy từ trên lưng ngựa xuống, ra hiệu cho thuộc hạ phía sau mở nắp lồng trúc trên xe đẩy, để lộ rất nhiều lương khô.

Để tạo tính chân thực, đoàn phim đã chuẩn bị hàng trăm miếng bánh nướng, còn cố ý phơi khô một đêm.

Bấy giờ bánh nướng khô quắt nhìn không đẹp mắt lắm nhưng vẫn khiến đám ăn mày cực kỳ hưng phấn.

Một xe bánh nướng đầy ắp tựa hồ còn ngửi thấy mùi bột thơm ngát. Kỷ Li nuốt nước miếng, ánh mắt tham lam như sắp chọc thủng một lỗ trên lồng trúc chứa lương khô.

Đạo diễn Trịnh ngồi trước máy giám sát thấy hình ảnh này bèn vô cùng vui mừng.

Thằng nhóc kia ổn đấy! Phạm vi chuyển động của cuống họng vừa đủ, rất nhỏ và không khác gì phản ứng bình thường thế nhưng người xem vẫn có thể dễ dàng nhận ra vẻ thèm ăn thông qua ánh mắt của đối phương.

Y nhìn sang phía Tần Nhạc. Hắn vẫn trước sau như một, cực kỳ nghiêm túc.

Giọng nói của binh sĩ dẫn đầu vang lên, “Chúng ta là quân Viêm Dực của Bang Quốc, tuân theo lời dặn dò của tướng quân Tống Dực đến đây phân phát lương thực cứu tế…”

Hắn còn chưa dứt câu, đám ăn mày đã mất khống chế xông lên, thế như tre già măng mọc, suýt nữa làm đổ cả xe.

“Cho ta!”

“Cho ta với!”

“Đừng cướp!”

“Cứu con của ta với, nó sắp chết đói rồi!”

Bên tai là tiếng tranh cãi hỗn loạn, Kỷ Li nín thở chen trong đoàn người, dùng hết sức lực mới giật được nửa chiếc bánh nướng rồi chui ra ngoài.

Bởi vì tranh giành quá kịch liệt nên bước chân của y hơi loạng choạng, song ánh mắt hưng phấn xưa nay chưa từng có vẫn luôn tập trung vào đồ ăn trên tay.

Bất chợt có người đụng phải vai y, nửa chiếc bánh nướng đột ngột rơi dưới nền đất đầy bụi bẩn, thậm chí còn bị tên ăn mày có mắt như mù giẫm lên.

Kỷ Li sửng sốt.

—— Ầm!

Phía sau vang lên tiếng động.

Nhóm diễn viên quần chúng dùng quá sức nên chiếc xe đẩy bèn đổ ụp xuống, đống bánh nướng chưa phát xong rơi đầy dưới đất.

Phó đạo diễn nhíu mày.

Loạn rồi, loạn hết cả rồi!

Cả diễn viên quần chúng lẫn Kỷ Li cũng vậy.

Quả nhiên là người mới thiếu kinh nghiệm, đồ rơi xuống mà lại ngạc nhiên đến mức không diễn nổi nữa?

“Đạo diễn Trịnh, chuyện này…” Phó đạo diễn đang định lên tiếng thì Tần Nhạc bỗng mở miệng, “Đừng hô cut vội, chờ một chút.”

Dường như Trịnh An Hành cũng phát hiện ra điều gì đó, y rướn người về phía trước, đưa mắt về phía màn hình ở góc trái theo Tần Nhạc ——

Đó là máy quay chỗ Kỷ Li.

Kỷ Li đóng vai Tống Chiêu sửng sốt vài giây, cứng đờ co duỗi bàn tay trống không của mình, trợn mắt ngạc nhiên.

Ngay sau đó y bèn quỳ dưới đất, cầm lấy miếng bánh nướng đã bị nghiền nát kia rồi nâng trong tay như báu vật. Y ngây ngốc nở nụ cười, bấy giờ mới điên cuồng nhét bánh vào miệng.

Chiếc bánh dính đầy bụi cực kỳ bẩn thỉu, thế nhưng y chẳng hề nhận ra, phồng mang trợn má ăn ngấu nghiến,.

Con ngươi dần dần nổi lên từng tia máu, trong tay không còn đồ ăn nữa liền bắt đầu bịt kín miệng, tựa như một con thú dữ bị dồn vào đường cùng, chỉ sợ có người cướp mất đồ ăn.

Vài diễn viên quần chúng có kinh nghiệm nhìn thấy hành động của Kỷ Li, lập tức tiếp tục tranh cướp bánh nướng trên đất, những người còn lại cũng hùa theo, đồng loạt lao lên giành giật.

Tình cảnh hỗn loạn bỗng trở nên cực kỳ chân thực.

Đồ ăn rơi rồi nhưng đạo diễn vẫn không NG, các nhân viên công tác vây xem tự dưng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đến lúc há hốc mồm chứng kiến vẻ điên khùng của Kỷ Li, bọn họ mới hiểu được ——

Kỷ Li đóng vai ăn mày, còn là dân tị nạn bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Đất nước không ngừng chia cắt, ngoảnh đầu lại mới biết người thực sự phải chịu khổ sở chính là dân chúng bọn họ.

Nhà tan cửa nát, chạy trốn khắp tứ phương, chưa bao giờ có chỗ ở ổn định và thức ăn đầy đủ. Hàng trăm nghìn người không chết vì khói lửa chiến tranh thì cũng chết vì đói.

Dưới tình huống như vậy, làm gì có nạn dân nào lại đi chê thức ăn bẩn?

Đối với bọn họ đó mới chính là cơ hội sống.

“Cut! Qua!” Trịnh An Hành thở phào nhẹ nhõm. Tốt lắm, mọi thứ đều đạt hiệu quả mà y mong muốn.

“Tần Nhạc, cậu thấy sao?” Y hỏi người bên cạnh, không phải vì bản thân thiếu chính kiến mà do trong phương diện quay phim, đối phương cũng rất chuyên nghiệp.

Có một đạo diễn trong nghề từng nói với Trịnh An Hành rằng: nếu như Tần Nhạc không làm diễn viên thì hoàn toàn có thể trở thành một đạo diễn tên tuổi.

“Anh thấy ổn là được.” Tần Nhạc bình tĩnh đáp, tầm mắt chuyển từ màn hình theo dõi sang địa điểm quay phim, ánh mắt sâu thẳm.

Sau khi nghe đạo diễn hô “Cut”, Kỷ Li bèn nhanh chóng nhổ thức ăn trong miệng ra. Chỉ có điều cậu bị nghẹn, ho sặc sụa không ngừng.

Cát bụi trong miệng còn chưa nhổ sạch, khuôn mặt Kỷ Li nhăn nhó khó chịu.

“Đưa cho em ấy chai nước.” Tần Nhạc bật thốt, “Nhanh lên.”

Bấy giờ trợ lý sản xuất mới ngớ người, cầm chai nước khoáng chạy tới chỗ Kỷ Li.

Kỷ Li thấy có người tới giúp mình, lập tức trưng ra ánh mắt cảm kích. Y ngồi xổm bên cạnh cống thoát nước để súc miệng rồi mới nhẹ giọng cảm ơn trợ lý sản xuất.

“Đừng khách sáo, cậu diễn tốt lắm.” Trợ lý sản xuất đáp.

Kỷ Li nhếch môi, nhìn đạo diễn và Tần Nhạc đang ở cách đó không xa, do dự một chút nhưng vẫn tới đề nghị, “Đạo diễn, thầy…thầy Tần Nhạc, có thể cho tôi xem lại cảnh quay vừa rồi không?”

Kỷ Li có thói quen xem lại cảnh diễn của mình sau khi quay xong. Mặc dù hiện tại chỉ là vai phụ nhỏ không đáng chú ý nhưng y cũng không định lơ là.

“Đương nhiên là được.” Trịnh An Hành có ấn tượng rất tốt với Kỷ Li. Y kêu nhân viên công tác cầm một cái ghế xếp tới, để đối phương ngồi giữa y và Tần Nhạc.

“Cảm ơn đạo diễn.” Kỷ Li ngồi xuống, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà nhìn chằm chằm vào bản thân trên màn ảnh.

Thanh niên ngồi xổm phía trước nên hắn chỉ thấy được đầu nhỏ bồn chồn, tầm mắt Tần Nhạc vốn đang đặt lên máy giám sát bỗng vô thức chuyển xuống.

Cọng tóc vểnh lên trên đỉnh đầu đối phương khẽ lay động, hoàn toàn tương phản với hình tượng lúc diễn.

Vô cùng đáng yêu.

Cụm từ này vừa lóe lên đã bị Trịnh An Hành cắt đứt, “Kỷ Li, cậu nhập diễn rất nhanh, đây là thiên phú cực kỳ đáng quý của người mới.”

Rất nhiều người mới sẽ cảm thấy căng thẳng, không thể thả lỏng trong lần đầu diễn xuất.

Kỷ Li lễ phép mỉm cười, không đồng ý cũng chẳng phủ nhận.

Y hiểu rõ hơn bất cứ người nào khác rằng, “thiên phú” trong miệng họ chính là kết quả sau những ngày tháng nỗ lực không ngừng nghỉ.

“Kỷ Li, ba lô của cậu nè.” Trợ lý sản xuất đưa đồ cho y.

“Cảm ơn.” Kỷ Li sắp bị cơn đói hành chết, vội vàng lấy bánh mỳ trong ba lô ra.

Y chỉ đóng phim mà thôi, không muốn để bản thân sinh bệnh.

Kỷ Li vừa bóc vỏ bánh vừa lẩm bẩm, “May mà ghi hình đúng giờ, muộn thêm chút nữa thì chịu không nổi mất.”

Người nói vô tâm người nghe hữu ý.

Tần Nhạc hỏi khéo, “Em không ăn sáng vì vai diễn này à?”

“…Là nhịn đói hai ngày.” Kỷ Li nhìn về phía Tần Nhạc, ăn ngay nói thật. Y không cho rằng mình đang tỏ vẻ đáng thương, y quang minh chính đại bỏ công bỏ sức thì sao phải giấu?

Sau đó Trịnh An Hành và những người xung quanh đều đồng loạt quay sang.

Tề Ngạn cảm khái, “Nhịn tận hai ngày? Không phải người bình thường nào cũng làm được như thế đâu.”

Kỷ Li đói bụng lắm, nhét bánh mỳ đầy miệng nên không thể nói được, đành phải gật đầu.

Khuôn mặt thanh niên vẫn rất bẩn thỉu, thế nhưng quai hàm phồng lên trong rất sinh động, không khác gì chú sóc nhỏ.

Tần Nhạc nhìn không chớp mắt, thầm mỉm cười.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, Tiêu Lâm Sâm bị phái đi tìm diễn viên trở về. Hắn vô cùng phấn khích lấy điện thoại di động ra, hoàn toàn không chú ý đến Kỷ Li đang ngồi xổm ở đằng trước.

“Đạo diễn, anh Nhạc, tôi tìm được diễn viên vào vai Tống Chiêu rồi, là tiểu sinh phái diễn xuất Chu Khánh Minh.”

“Cậu ấy vừa mới nhận một bộ phim mới ở ngay Hoành Thành này. Tôi vừa đề cập đến chuyện các anh có thể sẽ phải đổi diễn viên thì người đại diện bên đó đã tỏ vẻ hai ngày nay cậu ấy rảnh, có thể tới thế chỗ.”

“…”

Tần Nhạc và Trịnh An Hành hai mặt nhìn nhau, rơi vào im lặng.

Tiêu Lâm Sâm chẳng hiểu mô tê gì thì bỗng soạt một tiếng, Kỷ Li cẩn thận cất nửa cái bánh mỳ còn lại đi, thong thả quay đầu.

Tần Nhạc là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim, đôi lúc hắn có quyền lên tiếng nhiều hơn cả đạo diễn.

Kỷ Li biết được điều ấy, trực tiếp nhìn về phía Tần Nhạc. Đôi mắt trong suốt của y nhuốm vài phần hoang mang, nhẹ giọng truy hỏi, “Thầy Tần Nhạc, anh định đổi tôi sang người khác à?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận