Từ Mạn Oanh không hề mất đi ý thức, đa số vết thương đều nằm trên người Thôi Diệc Trạch.
Lúc này nghe được thanh âm kinh hãi của mọi người, vô thức sờ vào cổ mình một cái.
Trên tay lập tức đầy máu.
Đôi mắt to tròn nhanh chóng tràn đầy nước mắt.
Nhìn về phía người đàn ông mặc đồ rằn ri: “Huhu, Tịch ca, em đau quá.”
Tịch Sính đau lòng ghê gớm, đưa tay ôm chặt Từ Mạn Oanh: “Không đau, không đau, yên tâm, Tịch ca sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì.”
Hai người không coi ai ra gì mà ôm nhau.
Bên cạnh còn Thôi Diệc Trạch không rõ sống chết.
Dĩ nhiên không một ai cảm thấy có cái gì không đúng.
Ngược lại là bên cạnh Thích Du, bọn Mạnh Hạ Thần không biết lúc nào đã chen được lên phía trước.
Nhỏ giọng nói: “Bạn trai của lớp trưởng không phải là Thôi Diệc Trạch à?”
“Nghe nói Thôi Diệc Trạch vì cứu lớp trưởng mới bị sói cắn thảm như vậy.”
“Lớp trưởng thậm chí ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho hắn, quang minh chính đại ôm cái người xa lạ kia, chậc chậc chậc, thật khiến lòng người lạnh lẽo.”
Diệp Lạc Ti xuất kỳ bất ý *: “Con gái xinh đẹp đều không có trái tim.”
* Xuất kỳ bất ý: Thình lình, không ai ngờ
Lâm Bắc Tông ghét bỏ liếc Diệp Lạc Ti một cái: “Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại.”
Diệp Lạc Ti vừa định phản bác thì bị Mạnh Hạ Thần gõ một cái: “Ai nha, cậu nói vậy thì Thích thần sẽ nghĩ như thế nào, dù sao khắp thiên hạ này người xinh đẹp nhất chính là tiểu tiên nữ Thích thần.”
Thích Du mặt không biểu tình: “Thật xin lỗi, tôi cũng không có trái tim.”
“Các cậu nói thêm một câu nữa đi, tôi liền đem mấy người đi nuôi sói.”
“Oa, rất sợ đó.”
Mạnh Hạ Thần rụt cổ lại, làm bộ mình rất sợ hãi.
Nhìn Mạnh Hạ Thần như vậy, tâm tình của Thích Du tốt hơn rất nhiều.
Sau đó nhẹ hừ một tiếng, nhìn về phía Tạ Cảnh cách mình khá xa, muốn đánh người.
Đồ tồi!
Bạn gái bị thương, hắn thế mà vì thích sạch sẽ, liền cách cô tám vạn dặm.
Chia tay, chia tay!
Tiểu Lục sắp thăng cấp, tâm tính siêu ổn: 【 Kí chủ đại nhân, cái vết thương đó của cô, qua hai phút mà không có bác sĩ khám, đoán chừng tự nó cũng có thể khép lại được.
】
A.
Lá gan của chó hệ thống cũng lớn rồi đấy, còn dám châm chọc cô.
Đàn ông tồi và chó hệ thống thật sự rất xứng đôi.
Thích Du mặt lạnh lùng: 【 Lần này mày thăng cấp khá là nhẹ nhàng đấy? 】
【 Lần sau còn muốn thăng cấp nữa không? 】
Tiểu Lục nghe xong, lập tức sợ: 【 Kí chủ đại nhân, tấm chân tình này của tiểu Lục, tất cả đều hướng về ngài, mà sau khi thăng cấp, ngài cũng sẽ có lợi ích và phần thưởng, chúng ta cả hai cùng có lợi, cho nên phải cố gắng làm nhiệm vụ! 】
Hiệu suất của kí chủ đại nhân thật sự là quá cao.
Ngắn ngủi một tháng, đã đem kịch bản chạy nhanh với tốc độ x2.
Tiểu Lục cảm thấy cái đùi này mình nhất định phải ôm chặt vào.
Thích Du không thèm để ý nó.
Ngón tay hơi đau nhói.
Vô thức nhìn cái vết thương to bằng móng tay.
Ừm…!Quả thật không cần khám, mười phút sau là lành lại được rồi.
Tạ Cảnh nhìn biểu cảm đầy oán niệm của Thích Du, đôi mắt đen như mực nổi lên chút ý cười.
Khi ánh mắt quét về phía Thôi Diệc Trạch, trong khoảnh khắc lạnh lẽo vô cùng.
Sau vài giây.
Tạ Cảnh chủ động đi tìm cảnh sát điều tra.
Ngữ điệu bình tĩnh lại thong dong: “Cháu là người chứng kiến, có chuyện gì thì hỏi cháu.”
“Cậu ấy là người bị hại.”
Cảnh sát điều tra nhìn về phía thiếu niên tuấn mỹ, khí chất tự phụ, đáy mắt mang theo vẻ kinh ngạc: “Tốt, vậy cháu theo chúng tôi ra đây một chút.”
Sau khi biết được thân phận của đám Thích Du, một đám cảnh sát đều mơ hồ.
Vì sao hết lần này tới lần khác lại là nhóm tổ tông có thân thế cường đại này xảy ra chuyện.
Úy Hạc Sơn từ khi bắt đầu đón du khách, xưa nay chưa từng xảy ra qua một sự cố lớn gì.
―
Thích Du nhìn bóng lưng rời đi của Tạ Cảnh.
Khoanh tay lại, cười cười: “Cuối cùng cũng có chút cảm giác khi có bạn trai tương lai rồi.”
“Bạn trai tương lai?”
Lâm Bắc Tông nghe được Thích Du lẩm bẩm, chỉ là bạn trai tương lai?
Thích Du rất đương nhiên: “Đúng vậy, cậu cho rằng tôi đang đùa à?”
Trẻ vị thành niên đương nhiên không thể thật sự yêu sớm.
Trước đó cô đồng ý với Tạ Cảnh, cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi, thật ra trong lòng Thích Du, Tạ Cảnh chính là bạn trai tương lai!
Nhưng mà tương lai và hiện tại, khác nhau không lớn.
Dù sao sớm muộn đều là người của cô.
Chờ mình trưởng thành thì cho Tạ Cảnh một danh phận vậy.
Nhưng rơi vào tai Lâm Bắc Tông, đó chính là hắn vẫn có cơ hội.
Chỉ cần Thích Du không cùng Tạ Cảnh thật sự trở thành một đôi, hắn sẽ tiếp tục cố gắng!
Lâm Bắc Tông quyết định trở về tăng cường độ tập luyện, đợi đến khi có thể đánh được Thích Du, hắn sẽ tỏ tình!
Lâm Bắc Tông: “Thích Du, vì sao cậu thích Tạ Cảnh?”
Thích Du thốt ra: “Vì mặt đẹp, dáng người cũng được.”
Sau khi nói xong, nhìn thấy ánh mắt của người bên cạnh có điểm là lạ.
Còn có mấy nữ sinh dùng loại ánh mắt như nhìn tên sắc lang mà nhìn cô.
Một con người không có nội hàm.
Thích Du ho nhẹ một tiếng bổ sung thêm: “Còn có học giỏi.”
Mọi người mới chợt hiểu ra.
Liền biết Thích thần không phải loại người kia.
Lâm Bắc Tông nghĩ đến học tập, rất là khó xử: “Vậy người có thể bảo vệ cậu, cậu thích không?”
Thích Du bỗng nhiên nghĩ đến lúc gặp sói đói, phản ứng đầu tiên của Tạ Cảnh chính là dùng thân thể mảnh khảnh chắn trước mặt mình.
Đôi mắt cong cong: “Đương nhiên thích.”
―
Khi Thích Du được các bạn hộ tống xuống núi.
Mới phát hiện phía dưới đã bị giăng dây phong toả lại, thậm chí có cả một đội binh sĩ đang đi xung quanh chấp hành nhiệm vụ.
Phó đội trưởng dẫn đội chính là Tịch Sính.
Lúc Thích Du xuống núi, có thể nhìn thấy Từ Mạn Oanh cùng với Tịch Sính lưu luyến không rời.
Bây giờ cô mới nhìn đến gương mặt của Tịch Sính.
Không hổ là trúc mã của nữ chính, Tịch Sính có dáng người rất cao, tướng mạo cũng là thuộc về kiểu khí khái hào hùng sắc bén, cùng với Thôi Diệc Trạch hơi có vẻ âm u, hoàn toàn là hai loại phong cách khác nhau.
Một đôi mắt ưng hơi tàn bạo, dường như có thể nhìn thấu người khác.
Người đàn ông này, so với Thôi Diệc Trạch càng thêm không đơn giản.
Đây là do nhiều năm sống ở trong một môi trường kỷ luật mới có thể có được khí thế như vậy.
Thích Du chống cằm, nhìn bóng lưng Tịch Sính, nhịn không được thở dài.
Nhân vật nữ chính có cái khí vận gì thế, từng người trong dàn hậu cung, ai ai cũng trâu bò như vậy.
Thích Du cảm giác mình đánh quái thăng cấp, đánh bại một tiểu Boss, thì lại sắp chiến đấu với một đại Boss.
Ngay lúc Thích Du nhìn Tịch Sính như có điều suy nghĩ, không biết lúc nào, Tạ Cảnh đã chạy tới trước mặt cô.
Đợi đến khi Thích Du hoàn hồn, lọt vào trong tầm mắt chính là gương mặt lãnh đạm tận xương của Tạ Cảnh.
Tạ Cảnh nhìn ánh mắt của cô dần dần khôi phục tiêu cự, đôi môi nhẹ nâng lên một đường cong, ngữ điệu nhàn nhạt: “Nhìn vui không?”
Trong lòng Thích Du vang lên tiếng còi báo động, ham muốn sống mãnh liệt dâng cao: “Tôi chưa thấy gì hết, tôi chỉ đang ngẩn người!”
Tạ Cảnh càng cười nguy hiểm hơn.
Thích Du bị hắn nhìn đến nổi cả da gà.
Rất nhanh.
Đã có người tới cứu cô.
“Bảo bảo!!!”
“Con bị thương chỗ nào rồi?”
“Bác sĩ đâu, tại sao không có ai đến xem vết thương cho con?”
Bạch nữ sĩ thậm chí quên mang cả khẩu trang, vừa xuống xe liền phóng tới chỗ Thích Du.
Ngay cả Thích Thần cũng chẳng chạy nhanh bằng bà.
Bởi vì Thích Du đã sớm nhắn tin cho Thích Thần, nói mình không có việc gì, mọi người không cần lo lắng.
Thích Thần mặc dù lo cho em gái nhà mình nhưng cũng hiểu được sức chiến đấu của nó.
Bình thường xảy ra chuyện đều là người khác, ít khi là nó lắm.
So với Bạch nữ sĩ, Thích Thần bình tĩnh hơn nhiều.
Đuổi theo phía sau Thích phu nhân, đội mũ và khẩu trang lên cho bà: “Mẹ, mẹ muốn cho tiểu Du lên báo à!”
Bạch nữ sĩ vội vàng đeo lên.
Sau đó ôm lấy con gái nhà mình, sợ ghê gớm.
Thích Du vỗ vỗ bả vai run rẩy của mẹ, an ủi: “Mẹ, con không sao, chỉ có chút vết thương này thôi.”
Nói xong, còn đem cái vết thương kia đưa cho mẹ nhìn.
Bày tỏ mình thật sự không có vấn đề gì.
Nhưng mà…
Không nghĩ tới.
Bạch nữ sĩ vừa nhìn thấy vết thương đó, lập tức khóc thành tiếng: “Hu hu hu, bảo bảo đáng thương quá, vết thương thật lớn.”
Thích Thần thò người ra nhìn cái vết thương lớn, lâm vào trầm mặc: “…”
―
Thích Du sau khi về nhà, quả thực trở thành đồ sứ dễ vỡ.
Ngay cả ăn cơm uống nước cũng được hầu hạ.
Thích Du còn tưởng mình không bị một vết thương nhỏ, mà là gãy tay què chân.
Ngày hôm sau.
“Tiểu Du, có mấy chú cảnh sát đến.”
Thích Thần cầm một cốc nước chanh đi lên, nhìn em gái đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm bài.
“Nếu em không muốn gặp, để anh bảo họ rời đi.”
Thích Du lập tức đứng dậy: “Vừa hay em có việc tìm họ.”
Coi như chú cảnh sát không đến, Thích Du cũng phải chủ động tìm tới cửa.
Dù sao, Thôi Diệc Trạch tuyệt đối không thể dễ dàng trôi qua như vậy.
Bất kể là tự mình thả ra trong vườn thú, hay là từ trên núi bắt được, đều là phạm tội.
Huống hồ, hành động này Thôi Diệc Trạch đã cấu thành mưu sát.
Lúc Thích Du xuống dưới, còn hoài nghi Thôi Diệc Trạch sẽ trả đũa, tỷ như cáo trạng cô mưu sát gì đó.
Không nghĩ tới.
Trong nhà lại có một nhóm người của toà án.
Thật đúng là bị cô đoán được.
Thích Du thật sự là bị chọc giận đến mức muốn cười, tại sao lại có thể có người mặt dày thế chứ.
Tưởng người khác là kẻ ngu chắc.
Ngày hôm nay ba Thích cũng ở nhà, dù sao con gái bảo bối xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn hoàn toàn không có có tâm tư làm việc.
Hai nhóm người đến đều được ba Thích tự mình tiếp đãi.
Nghe được có người báo án là bị con gái mình mưu sát, sắc mặt ba Thích trong nháy mắt trầm xuống: “Con gái tôi rất lương thiện, giẫm chết một con kiến cũng phải thương tâm cả đêm không ngủ được, vì sao lại thành mưu sát bạn học.”
“Nói dối.”
Thích Thần nghĩ đến trong video, mình nhìn thấy em gái lương thiện một cước đạp bay sói, liền lâm vào quỷ dị: “…”
Bởi vì sự tình bị phong tỏa ngay hôm đó, cho nên video chưa bị lộ ra.
Thích Thần cũng vừa mới nhìn thấy, còn chưa kịp nói gì với em mình, trong nhà liền xuất hiện một đám người.
Lúc Thích Du xuống lầu.
Vừa đúng lúc thấy cha mình đang cùng một đám người giằng co.
Không hề rơi xuống hạ phong một chút nào.
Hôm nay cô mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản màu trắng, tư thái ưu nhã lại thản nhiên.
Từ trên lầu đi xuống.
“Thích tiểu thư…”
Thích Du nhìn lấy bọn họ mở miệng, phất tay: “Mọi người đến đúng lúc lắm, tôi muốn tố cáo Thôi Diệc Trạch tự thả mãnh thú, ý đồ mưu sát bạn học và du khách ở Úy Hạc Sơn.”
Có luật sư nói: “Thích tiểu thư, hiện tại là Thôi Diệc Trạch tố cáo cô mưu sát bạn học.”
Thích Du cư cao lâm hạ nhìn bọn họ, đối diện với mấy người này, hoàn toàn không sợ: “Có chứng cứ không?”
Chứng cứ đương nhiên là cần thu tập.
Thích Du lại hỏi: “Không có chứng cứ, toà án thụ lí rồi?”
Không thấy bọn họ trả lời, Thích Du bừng tỉnh đại ngộ: “À, mọi người là bị thu mua.”
“Đương nhiên không phải.”
Luật sư lập tức phủ nhận.
Thích Du không định cùng bọn họ dây dưa tiếp, cằm nhẹ giơ lên: “À, luật sư của tôi tới rồi, có chuyện gì mọi người có thể nói với họ.”
Đang nói chuyện.
Đã thấy Thích Tầm mang theo mấy người mặc âu phục chỉnh tề đi tới.
Luật sư nổi danh trong giới, đều ở nơi này.
Luật sư của Thôi Diệc Trạch: “…”
–
Thích Thần đứng sau lưng em gái nhà mình, đẩy cánh tay của cô: “Em được lắm, em đây là đã sớm chuẩn bị xong rồi?”
Khó trách hôm qua vừa về đến nhà, con bé này liền cắm đầu vào máy tính.
Thì ra là đang thu thập chứng cứ.
Thích Du: “…”
Thật ra không phải.
Hôm qua cô chỉ đơn thuần nghịch máy tính thôi.
Chỉ tìm một chút chứng cứ, rồi nhắn cho anh hai, để anh ấy tìm luật sư đáng tin cậy.
Không nghĩ tới, anh hai trực tiếp tìm hẳn một đoàn luật sư.
Vẫn là anh hai ngầu hơn.
**
Đoàn luật sư không hề uổng phí mời, chỉ dùng một tháng, liền triệt để định tội cho Thôi Diệc Trạch.
Chống án vô hiệu.
Đáng tiếc, Thôi Diệc Trạch cầm thẻ xanh của nước ngoài, không tính là người trong nước.
Cuối cùng chỉ bị trục xuất.
Ngược lại cùng với kết cục trong sách không mưu mà hợp.
Thích Du nghe anh hai nói đến Thôi Diệc Trạch, trong đầu nghĩ tới lại là, chẳng lẽ kịch bản trong sách thật sự khó thay đổi như vậy sao.
Lúc đầu cô còn tưởng Thôi Diệc Trạch phải ngồi xổm mười năm, tám năm trong tù, không nghĩ tới, cuối cùng vẫn là bị trục xuất.
Một tháng này, Từ Mạn Oanh cũng không hề lên lớp.
Nghe nói móng vuốt sói quẹt vào cổ và phần môi dưới.
Không biết có bị hủy dung không.
Thích Du nghĩ đến dạo này không thấy âm thanh hoàn thành nhiệm vụ vang lên, coi như vầng sáng của nữ chính quá lấp lánh.
Cũng may là tránh được kết cục lúc trước.
Ngẫm lại, Thích Du cảm thấy rất vô lý.
Trong sách, cô bị đẩy xuống núi, khuôn mặt hủy hoại.
Từ Mạn Oanh bị móng vuốt cào qua mà không hề hủy dung!!!
Đây là cái gì hào quang nghịch thiên gì.
Ngay lúc Thích Du nằm ngửa suy nghĩ, hệ thống yên lặng một tháng bỗng nhiên vang lên một giọng nói điện tử nghe rất cao cấp: 【 Tinh, hệ thống thăng cấp hoàn thành.
Chúc mừng kí chủ, hoàn thành nhiệm vụ phản công thứ nhất, mời không ngừng cố gắng, tiếp tục phản công đi! 】
【 Tinh ―― phần thưởng kí chủ thu hoạch được: một quyển đề toán khó nhất, một quyển đề vật lý khó nhất, một quyển đề anh khó nhất, một quyển đề hoá…! không đúng, là một quyển bí tịch nghiên cứu hoá học.
】
【 Chúc mừng kí chủ đại nhân, bốp bốp bốp! 】
Sau khi thăng cấp, có cả vỗ tay.
Khoé môi Thích Du nổi lên một tia cười lạnh: “…”
Đây là phần thưởng???
Kiểu ban thưởng này, cô cần phải làm nhiệm vụ?
Chính cô không tự tìm được à?
Con gà hệ thống này, thật đáng đánh.
Không làm.
Không có giá trị.
Thích Du: 【 Ờ.
】
Cô đang suy nghĩ đến khả năng mang theo người nhà chạy trốn lớn đến bao nhiêu.
Hệ thống: 【…!】
Sau khi thăng cấp, hệ thống đặc biệt sẽ nhìn mặt mà nói chuyện: 【 Kí chủ, cô không vui sao? 】
Thích Du co quắp trên giường, khẩu thị tâm phi: 【 Siêu thích.
】
Hệ thống: 【…!】
Đó chính là không thích.
【 Kí chủ đại nhân, cô đừng xem thường những phần thưởng này, nhất là cái cuối cùng kia, đối với những nhiệm vụ tiếp theo của cô sẽ rất hữu dụng.
】
Thích Du nhắm mắt lại, từ bỏ giãy dụa: “Ừ…!Có thì có đi.”
Hệ thống vò đầu bứt tai: 【 Kí chủ đại nhân, cô đừng từ bỏ, cô xem bí tịch hoá học kia một chút đi, muốn làm đẹp chỗ nào cũng có phương thuốc hết.
】
【 Đúng, còn có phương thuốc thúc tình đấy.
】
【 Bạch nguyệt quang không phải là người lãnh cảm sao, nếu nhiệm vụ chính tuyến cần thì có thể dùng đến! 】
Thích Du rốt cuộc cũng có phản ứng: “Thúc cái quỷ gì??”
Không đúng, cái gì gọi là Tạ Cảnh lãnh cảm?
Chỉ có thể xem mà không thể dùng?.