Điều đó châm lên một đợt hồi tưởng mới về từng giây từng phút cô ở cùng Seth Mackey. Cô đã rất phóng đãng, rất đói khát. Nghĩ đến anh khiến cô ngừng thở dù cơ thể cô đã mệt lử và đau nhức vì hành động thô bạo của anh. Dù cho cô đang nóng bừng cả người vì xấu hổ. Cô thật ngu xuẩn.
Đến khi đồng hồ chỉ hai giờ rưỡi sáng, cô đành từ bỏ giấc ngủ và mặc quần áo chạy bộ vào. Cô sẽ chạy vòng quanh khu nhà vài lần, giải phóng một ít thứ năng lượng bứt rứt này.
Cô giãn cơ trên hiên và bắt đầu chạy bộ, lướt qua những bóng cây trên mặt đất. Gió mang mùi mưa và lá mục. Bóng tối có cảm giác nguy hiểm hơn thường lệ, nhưng cô cho là do tâm trạng của mình. Cô cần trấn tĩnh thì mới có thể bắt đầu quá trình ngụy trang thành một người bình thường của mình.
Cô nghe tiếng cửa ô tô khẽ mở. Tim nhảy bật lên họng, cô quay phắt lại và tăng tốc chạy thục mạng.
Cô nghe thấy những tiếng bước chân chạy rất nhẹ sau lưng. “Raine, này…”
Cô nhận ra giọng nói của anh, nhưng cô quá hoảng hốt nên khó lòng mà kiềm chế nổi. Cô dồn hơi định hét lên thì Seth bịt chặt miệng cô lại. “Anh đây mà, đồ ngốc. Bình tĩnh lại đi.”
Cô cắn vào tay anh. Anh giật bím tóc của cô ra sau, ép cô thả tay anh ra. Cô dùng chìa khóa đâm vào mắt anh.
Anh chặn tay cô lại và ghim nó ra sau lưng cô. “Đừng đánh nhau với anh!”
“Anh làm tôi sợ!” Cô rít lên. “Thả tôi ra!”
Anh vẫn nắm chặt cổ tay và bím tóc của cô. “Anh xin lỗi vì đã làm em sợ…”
“À, cảm ơn!” Cô tấn công anh, giận dữ.
“… nhưng làm gì có cách nào hay ho để thu hút sự chú ý của một người phụ nữ trên con phố tối tăm vào giữa đêm chứ? Chỉ cần cho anh giải thích vài giây thôi.”
Tim cô đang đập mạnh đến mức cô suýt ngất. “Vài giây để làm gì?”
Anh đưa tay cô lên mặt, bàn tay đang nắm chặt chìa khóa như một con dao găm. Anh cọ mu bàn tay cô qua má mình, một cử động ngượng nghịu, ngập ngừng. “Để xin lỗi”, anh thì thầm.
Cô lả người đi vì sốc. “Xin lỗi sao?”
“Ừ.”
Cô xoay người lại trong vòng tay anh. Anh buông lỏng tay vừa đủ để cô quay lại và nhìn vào mặt anh. Mắt anh sáng lên dưới ánh đèn đường mờ mờ. Ánh mắt cướp biển, tối và thận trọng. Những chiếc bóng lập lòe của màn đêm dường như khiến những đường nét và góc cạnh trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh càng thêm bí hiểm. “Điên rồ thật đấy”, cô thì thào. “Sau những gì anh đã nói…”
“Phải. Anh biết. Hẳn nó rất kinh khủng, anh sai rồi, anh là đồ cặn bã. Em đang làm cái quái gì ngoài này vậy? Chạy bộ à? Em điên rồi sao?”
Cô gạt bỏ câu đánh lạc hướng của anh mà thậm chí chẳng thèm chú ý. “Theo tôi hiểu thì anh đã đổi ý? Anh không còn nghĩ tôi được trả tiền để ngủ với anh nữa chứ gì?”
“Phải. Chính xác. Em hiểu rồi đấy.”
Cô hoảng hồn trước niềm vui nho nhỏ nổ ra trong người. Càng chứng tỏ sự ngu ngốc mù quáng, tự hủy diệt bản thân của cô không bao giờ cạn. “Điều gì đã thay đổi suy nghĩ của anh vậy?”
Anh trừng mắt nhìn cô. “Anh nghĩ kỹ rồi.”
“Anh nghĩ kỹ rồi à”, cô lặp lại, sự ngạc nhiên thế chỗ cơn giận. “Mừng cho anh, Seth. Anh mới nhanh trí làm sao. Mẫn cảm làm sao.”
Anh cứng người lại. “Lazar đã bẫy em, Raine. Ông ta chào mời em với anh như mời hút thuốc lá. Anh phải nghĩ gì đây?”
Vậy ra đó là sự thật. Đúng như cô đã nghi ngờ. Cô lưu trữ mẩu thông tin kinh khủng đó để về sau suy xét. “Và anh nhận lấy những gì ông ta đưa”, cô chỉ ra, “Điều đó khiến anh cũng xấu xa như ông ta.”
Anh định nói gì đó rồi tự ngăn mình lại. Anh lắc đầu, kéo cô áp vào mình thật mạnh. “Khi ấy anh rất muốn em.”
“Thật phấn khởi nhỉ”, cô ấp úng, bị ép chặt trong lồng ngực vững chắc của anh. “Những những gì chúng ta đã chia sẻ hôm nay thật tuyệt vời. Và rồi… Và rồi anh…”
“Phải, anh biết”, anh ngắt lời. “Anh đúng là một thằng khốn. Nếu em muốn, anh sẽ xin lỗi cả đời. Hãy để anh quỳ gối. Này, nhìn đây. Huy chương vàng môn quỳ gối Olympic.” Anh quỳ xuống mà vẫn nắm chặt eo cô.
Raine đánh vào đầu anh. Anh hơi né, nhưng không thật sự cố gắng tránh các cú đấm của cô khi sự lo sợ của cô đã biến mất. Sau một lúc, cô dịu xuống và đứng im lìm trong vòng tay anh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sẫm màu của anh. Bằng cách nào đó, các ngón tay cô đã luồn qua tóc anh. Cô gần như đang vỗ về anh.
Chưa gì anh đã ếm ma thuật hắc ám lên người cô rồi. Khiến cô quên đi anh là một tên khốn nạn ra sao, anh đã làm tổn thương tình cảm của cô đến chừng nào. Cô luồn ngón tay vào mái tóc dày của anh và giật thật mạnh. Anh nhăn mặt nhưng không buông tay. Cằm anh ép vào rốn cô và anh túm chặt hông cô, hơi ấm mãnh liệt từ đôi bàn tay to của anh truyền qua lớp vải.
Họng cô, cả cơ thể cô rung lên, như thể cô sắp tan ra thành từng mảnh. “Thả em ra, Seth”, cô thì thào.
“Không. Anh sẽ không để em đi cho tới khi em chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Cô che mặt bằng đôi bàn tay run rẩy, hương tóc anh vương lại trên tay cô. “Không được đâu. Anh không thể ép buộc em chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
“Nhìn anh đi.” Giọng anh trầm và bướng bỉnh.
“Chúng ta sẽ bị đóng băng ngoài này mất. Đừng có lố bịch thế.”
“Anh sẽ giữ ấm cho em.” Anh ép mặt vào bụng cô. Hơi thở nóng rực của anh luồn qua chiếc áo nỉ kéo khóa.
Sự giận dữ của cô đang cạn dần. Nó rỉ ra ngoài như thể cô là một cái sàng, bỏ lại cô trống rỗng và lẻ loi. Cô không có khả năng giận lâu. Một khiếm khuyết có sẵn trong bản tính của cô ngay từ khi sinh ra.
Một cách lõi đời, anh cảm nhận được chính xác khoảnh khắc cô dịu xuống. Anh nhỏm dậy, mở cửa sau chiếc Chevy và gọn gàng đẩy cô vào trong. Anh theo cô vào rồi đóng cửa lại, sập khóa xuống. Họ ngồi cùng nhau trong bóng tối dày đặc, im như tờ, trừ tiếng thở rời rạc của hai người.
Anh kéo cơ thể đang run rẩy của cô vào lòng, dúi đầu cô vào cổ mình và ôm chặt lấy cô. Cô cảm nhận được câu xin lỗi không lời đau đớn nơi cơ thể đầy cơ bắp căng cứng đang run rẩy của anh.
Cô cũng cảm nhận được mạch đập dồn dập nơi cổ họng anh hơi nóng từ phần khuấy động của anh ở đùi cô. Có lẽ chuyện này chỉ có thế. Chiều nay anh chưa thấy đủ, tên khốn nạn tham lam vô độ, và anh nghĩ chỉ cần xin lỗi là có thể được ăn thêm. Cảm giác giận dữ bùng lên trong cô, nhưng cô quá mệt mỏi để kích lửa. Đốm lửa lập lòe rồi tắt ngóm. Cô đã cháy tàn, hài lòng với việc nằm dựa vào anh, kiệt sức.
“Đừng có biến em thành kẻ ngốc nữa đấy, Seth Mackey.” Cô ép miệng vào làn da mượt mà, nóng rực ở cổ anh và cắn anh, đủ mạnh để khiến anh nhăn mặt. “Đừng có mà thế nữa.”
Tay anh siết chặt lại cho tới khi cô gần như không thở nổi. “Không đâu.”
Cô ngọ nguậy trong vòng tay anh. “Này. Buông lỏng ra”, cô phản kháng.
“Không.”
“Cho em thở thôi”, cô nói. “Em sẽ không đi đâu hết.”
Mắt anh đầy vẻ nghi ngờ, nhưng anh vẫn nới lỏng vòng tay. Một chút.
Đầu cô rụt khỏi dưới cằm anh. “Đừng nghĩ rằng chỉ vì em để anh ôm là có nghĩa anh đã thoát tội.”
Răng anh lóe sáng. “Chẳng dám mơ về nó nữa là.” Một tiếng roẹt rất nhỏ vang lên, và khóa áo của cô đã đầu hàng. Anh mở áo nỉ của cô ra, tay trượt vào trong, di chuyển trên cơ thể cô.
Cô gạt chúng đi. “Vậy ra chuyện này là vì thế đó hả? Anh chỉ xin lỗi vì muốn ngủ với em chứ gì?”
Anh dừng lại. “Khi phát ra từ miệng em, từ đó nghe không ổn chút nào.” Giọng anh thoáng phật lòng.
Cô giật mình cười một tiếng. “Ôi trời, thật sao, Seth? Em đã xúc phạm anh đấy à?”
Anh ôm cô vào trong ngực. Má cô cọ lên vải len áo anh. “Đừng lo”, anh lầm bầm, “Quay lại đây nào.”
“Anh đã ở đây bao lâu rồi?” Cô hỏi anh.
“Từ khoảng mười hai rưỡi.”
“Hai tiếng ư?” Cô vật lộn để ngồi dậy, giật mình.
Anh nhún vai, cọ đuôi tóc của cô vào má mình. “Phải. Sao nào? Chúa ơi, tóc em mềm quá.”
Cô cố kéo bím tóc của mình ra khỏi tay anh nhưng anh khư khư nắm chặt lấy nó. “Vì sao anh không… gõ cửa?”
Anh ngửi tóc cô. “Anh cho là em sẽ lại bảo anh đi chết đi. Em thì đang điên tiết với anh, và lúc đó cũng là nửa đêm mất rồi.”
“Thế thì vì sao?” Cô khăng khăng. “Vì sao lại ở ngoài này, trong bóng tối?”
“Sao không? Vì sao người ta có hành động như vậy? Anh có cần phải có lý do không? Anh cảm thấy tồi tệ. Anh muốn ở gần em. Có lẽ anh muốn sám hối, hoặc một việc gì đó kỳ cục như vậy.”
“Sám hối”, cô lặp lại. Môi cô bắt đầu cong lên. “Nếu là sám hối thì chưa đủ đâu.”
“Thế nào là đủ?”
Cô đẩy ngực anh và xoay người lại cho tới khi ngồi trên lòng anh, đối diện với anh. “Để em suy nghĩ đã.”
Anh khịt mũi. “Một ý tồi. Đừng nghĩ gì hết, Raine.”
“Phải rồi, em không nghĩ gì hết thì thuận tiện kinh khủng cho anh nhỉ?” Cô nói. “Có điều, não em không có công tắc đâu.”
Anh nhìn cô chăm chú hồi lâu, mắt anh là một bể tối khó dò. Anh luồn tay vào dưới vạt áo cô. “Em có biết em quyến rũ thế nào trong bộ đồ chạy bộ không?”
“Ôi, xin trời!”, cô quát lên. “Đừng có thế. Anh không thể đánh lạc hướng em bằng những câu phỉnh phờ rẻ tiền như thế sau khi anh đã…”
“Phải, anh biết”, anh cắt lời. “Anh là một tên khốn thô lỗ, chúng ta đã thống nhất điều đó rồi. Anh thích nói về làn da mềm mại của em dưới cái áo này hơn. Anh có thể vuốt ve em hàng giờ liền mà không bao giờ thấy chán.”
Sự âu yếm lười biếng của anh khiến da cô run lên từng hồi ngọt ngào. “Anh thật nguy hiểm, Seth Mackey”, cô thì thào.
Anh gạt lọn tóc ra khỏi miệng cô và đặt một nụ hôn nhẹ như bướm lên hàm cô. “Có lẽ vậy.” Anh lại nếm môi cô rồi sâu hơn, đói khát hơn, môi anh tìm kiếm, dỗ dành và đòi hỏi.
Cô quay mặt tránh nụ hôn của anh, tim đập thình thịch. “Anh không phải một người đàn ông tử tế.”
“Không.”, anh bình thản đồng ý. “Anh chưa bao giờ giả vờ như vậy.”
“Em đáng ra phải chọn một người dễ bảo để thử nghiệm”, cô lầm bầm, gần như là nói với chính mình. “Em quá nông cạn so với anh.”
Anh hít hà má cô. “Quá tệ, em yêu ạ”, anh lầm bầm. “Em đã chọn anh và sẽ bị dính chặt với anh. Giờ dù thích hay không thì em vẫn phải đối phó với anh thôi. Anh không dễ vứt bỏ đâu.” Anh ôm lấy mặt cô trong tay, những vết chai ram ráp cào nhẹ lên da cô khi anh khám phá gò má cô. “Em đã thử nghiệm bao nhiêu lần rồi?”
“Hừm?” Cô rối bời và phân tâm bởi những ve vuốt của anh.
“Em vừa nói em nên chọn một người dễ bảo hơn anh. Điều đó có nghĩa là gì? Em đã có bao nhiêu thử nghiệm tình dục rồi?”
Anh vuốt ve hông cô và cô giật nảy khi ngón tay anh lướt dọc mông cô, cù và trêu chọc. Cô ép mình phải tập trung. “Ừm, không nhiều lắm”, cô thú nhận.
“Chính xác là bao nhiêu? Hãy trung thực. Nếu em nói dối, anh sẽ biết ngay.”
Sự chú ý mãnh liệt của anh làm cô cảm thấy hoảng hốt. “Chuyện đó không phải việc của anh.”
“Đấy là sai lầm chết người của em. Từ hôm qua, mọi thứ về em đều đã trở thành việc của anh.”
Cô thở ra một hơi dài, chậm chạp. “Mới một lần thôi”, cô trả lời.
Cơ thể anh cứng đờ. “Một lần ư?”
Cô nhăn mặt trước ký ức xấu xí ấy. “Phải. Ở Paris. Em phát ngấy việc vẫn còn trinh, nên đã quyết định…”
“Lúc ấy em bao nhiêu tuổi?”
Dòng suy nghĩ của cô bị đứt quãng và cô đờ người ra một lúc. “Ồ, hình như là hai mươi tư. Gần hai mươi lăm. Cách đây hơn ba năm. Em đang ở Lourve và em tình cờ gặp phải một người đàn ông…”
“Chúa ơi. Hai mươi tư.” Nghe giọng anh như đang khiếp hãi lắm.
“Anh chính là người muốn nghe chuyện này đấy nhé!”, cô quát lên.
“Tiếp đi, tiếp đi. Anh sẽ không cắt lời em nữa”, anh trấn an cô.
“Dẫu sao đi nữa, em đã gặp anh ta và, ừm, anh ta có vẻ tử tế. Hơi nhạt nhẽo nhưng dễ chịu, lại cũng an toàn. Em cho là thế. Anh ta đang đi công tác ở Paris. Bọn em đã ăn tối và em xác định đấy chính là thời điểm thích hợp. Nên em đã để anh ta đưa về căn hộ của em.”
“Và?” Anh giục.
Cô lại nhăn mặt. “Và làm sao? Em đã để anh ta… À thì, bọn em, ừm, làm việc đó.”
“Và?”
Mặt cô đỏ bừng. “Chúa ơi, anh không bao giờ bỏ cuộc à?”
“Không bao giờ”, anh nói bình tĩnh. “Kể cho anh đi.”
“À thì nó thật khủng khiếp.” Cô vội vàng bật ra câu đó một cách xấu hổ.
Seth im lặng đến nghẹt thở. “Điều gì tạo nên sự khủng khiếp?” Anh hỏi. Giọng anh có vẻ hết sức tò mò.
“Ôi trời, làm ơn…”
“Kể cho anh đi, để anh không bao giờ làm thế với em.”
Cô bật cười nhưng nó nghe như thổn thức. “Không thể đâu. Chưa đầy một phút đã kết thúc, và hết sức đau đớn. Anh ta… Anh ta đã bỏ em lại khi em đang gột rửa. Khi em ra khỏi phòng tắm, anh ta đã biến mất.”
Anh rít lên chán ghét. “Đúng là một thằng khốn!”
Cô mỉm cười trước sự tức giận trong anh. “Qua rồi mà.”
“Không dạo đầu, không âu yếm, không gì hết ư?”
Cô thậm chí còn đỏ bừng mặt hơn. “Seth, xin anh…”
“Đừng câu nệ”, anh gắt.
Cô thở dài. “Anh ta không đợi được. Anh ta chỉ muốn… anh biết đấy.”
“Phải, anh biết. Anh biết rõ lắm chứ. Nhưng đấy không phải lý do biện hộ cho việc phá hỏng lần đầu tiên của em. Chúa ơi. Đúng là một gã đáng ghê tởm!”
Cô hôn trán anh, cảm động trước vẻ bất bình chân thật trong giọng anh. “Ổn cả rồi”, cô thì thầm. “Lần thứ hai đã đền bù cho nó rồi.”
Anh kéo cô lại gần, ôm cô một cách sở hữu, mạnh bạo. Raine ngả đầu ra sau với một tiếng thở dài sung sướng êm ái khi anh dụi dụi cổ cô. “Tên của thằng khốn đó là gì?”
Cô đông cứng lại khi câu hỏi của anh ngấm vào đầu mình. “Sao anh lại muốn biết?”
“Muốn anh giết hắn ta hộ em không?” Giọng anh cực kỳ hờ hững.
Một bàn tay lạnh giá siết chặt lấy bụng cô. “Không vui tí nào đâu, Seth.”
“Ối trời. Xin lỗi. Thế còn gãy vài cái xương? Xương sườn, xương bánh chè, ngón tay?” Răng anh lóe lên trong không gian mờ tỏ. “Tùy em chọn.”
“Không cần thiết, cảm ơn anh”, cô nói cứng ngắc. “Qua rồi mà. Ích kỷ, cục mịch, và kỹ thuật chăn gối kém cỏi đâu phải tội giết người, Seth. Anh biết rõ điều đó mà, phải không?”
“Mọi thứ đều có thay đổi, em yêu.” Giọng anh dịu dàng như một nụ hôn và anh luồn tay vào dưới áo cô, xòe ngón tay trên khắp bụng cô. “Ích kỷ và cục mịch với em vừa trở thành tội đáng chết rồi đấy.”
Anh đang khiến cô lo lắng. Cô dùng cả hai tay túm chặt tay anh, giữ nó nằm yên. “Seth, anh đang đùa, phải không?”
Anh kéo cô vào trong vòng tay. “Chắc chắn rồi, em yêu”, anh nói an ủi. “Chỉ một lần. Chúa ơi. Anh ước gì mình biết trước. Anh sẽ đối xử với em khác hẳn.”
Sự mơn trớn đầy ấm áp khi hơi thở của anh phả vào tai khiến một cảm giác tan chảy, sung sướng chạy khắp da cô. “Em thích cách của anh lúc ấy”, cô bảo anh. “Tất cả, trừ ba phút cuối.”
Môi anh rê trên môi cô, đòi hỏi và quyến rũ, vòng tay anh siết chặt lại. “Vậy là em tha thứ cho anh rồi phải không?”
Sự mãnh liệt trong giọng anh làm cô cảnh giác. “Em chưa dám chắc.”
“Quyết định đi em yêu, bởi vì anh đang cháy rực ở đây đây.”
“Đừng thúc ép em, Seth Mackey”, cô nói, nghiêm khắc hết mức có thể. “Anh vẫn đang ở thế bấp bênh đấy.”
Anh cười. “Anh giỏi nhất khi hoạt động ở thế bấp bênh đấy, em yêu.”
Cô biết rằng nụ hôn dài ngọt ngào, thành thạo đó cố tình được tính toán để khiến cô bất lực và choáng váng. Nhưng dù ý đồ đó thành công, dù cô cảm nhận được nụ cười thắng lợi của anh, cô cũng không thể giận dữ với anh. Anh vuốt tóc cô ra sau và nhìn vào mặt cô.
“Anh xin lỗi về những gì đã nói, Raine. Anh ước có thể rút nó lại.”
Sự chân thành của anh khiến tim cô nhức nhối, nóng rực và mềm yếu. Khiến cô muốn phủ lên mặt anh những nụ hôn an ủi như thể anh là một đứa bé, để bù đắp cho sự cô đơn mà cô cảm thấy sau vỏ bọc hung dữ của anh. Cô vòng tay quanh cổ anh và vùi mặt vào tóc anh.
Vòng tay dịu dàng của cô khơi dậy ngọn lửa đáng sợ trong anh. Anh mở rộng áo khoác của cô, đẩy áo phông của cô lên tận xương đòn, thô bạo và khẩn cấp. Cô vặn người phản đối. “Seth, đừng.”
Song câu nói hổn hển của cô trở nên vô dụng khi bàn tay anh vuốt ve đầy an ủi. “Chỉ cần thế này thôi. Xin em đấy, Raine.”
Thế là xong. Cô đã lạc rồi. Hơi thở của anh nồng nàn âu yếm làm xộc lên luồng hơi nóng hoang dại hỗn loạn. Không có cách nào để ngăn anh lại. Anh có thể chiếm lấy bất kỳ thứ gì anh muốn, và bắt cô van xin anh cho tới khi toàn bộ đều thuộc về anh.
Anh ngẩng phắt đầu. “Bỏ Lazar đi.”
“Gì cơ?” Cô mất phương hướng, da thịt ẩm ướt nơi anh vừa mút mát trên ngực cô lạnh hẳn đi. “Gì cơ?”
“Em nghe anh nói rồi đấy. Bỏ việc ở chỗ lão khốn ấy đi. Đó không phải chỗ tử tế cho em. Đừng quay lại đó nữa. Thậm chí khỏi cần mất công điện thoại xin nghỉ. Cứ bỏ bom chúng đi.”
Cô lắc đầu, bối rối. “Em không thể cứ…”
“Nơi đó độc hại với em, Raine. Em thừa biết điều anh nói là sự thật.”
Ha. Giá mà anh biết được. Tâm trí cô quay cuồng, tìm một cái cớ hợp lý. “Em không thể cứ thế mà bỏ đi. Em sẽ đi đâu? Thậm chí đến ngôi nhà này cũng thuộc về…”
“Đi cùng anh. Anh sẽ chăm sóc em.” Tay anh luồn vào dưới cạp quần bó của cô và vùi vào trong quần lót.
Cô rít lên, nắm chặt cổ tay anh với một tiếng cười run rẩy. “Thế anh muốn gì để đáp lại việc chăm sóc em? Em có phải trở thành, ừm, tình nhân của anh, hay gì đó không? Nô lệ tình yêu bé bỏng của anh à?”
“Nghe hay đấy”, anh khàn giọng nói. “Tình nhân, nô lệ tình yêu, đối với anh cái nào cũng được hết. Anh chưa từng có tình nhân bao giờ, nhưng nghe có vẻ vui đấy.”
“Ôi xin anh, Seth. Em chỉ đùa thôi. Em không thể nào…” Câu nói của cô bị cắt thành một tiếng rít lên khi tay anh đâm vào sâu hơn.
“Sẽ tuyệt vời lắm”, anh nói. “Anh muốn chăm sóc em, muốn bảo vệ em, và muốn ngủ với em nữa. Bằng mọi cơ hội anh có. Trước sau, ngang, áp vào tường, trong phòng tắm, tất cả. Cứ gọi nó là bất kỳ cái quái gì em muốn, chỉ cần đi cùng anh.”
“Seth, chậm lại”, cô nói, vùng vẫy. “Chờ đã. Em…”
“Thuận theo anh đi”, anh lẩm bẩm, cắn vào cổ cô. “Xin em, Raine. Sẽ ổn mà. Anh có rất nhiều tiền. Anh sẽ khiến thời gian của em trở nên đáng giá.”
Lời của anh như một gáo nước lạnh. Cô đẩy anh ra và giật tay anh ra khỏi quần bó sát của cô. “Đồ khốn!”
“Gì cơ?” Giọng anh hết sức bối rối.
“Khiến thời gian của tôi trở nên đáng giá? Lải nhải rằng anh xin lỗi, anh hiểu nhầm tôi, thế mà giờ anh lại cố… mua tôi!”
Anh phát ra một tiếng thở dài chán ghét. “Raine…”
“Để tôi ra khỏi cái xe này.” Cô quẫy đạp trong vòng tay ôm chặt của anh.
“Anh không gọi em là gái điếm.” Anh kéo cô vào ngực mình. “Chỉ là dùng sai cách diễn đạt thôi. Anh tưởng tiền có thể là thông tin hữu ích khi cố gắng thuyết phục một người phụ nữ từ bỏ kế sinh nhai và trở thành người tình của anh. Tất cả những gì anh muốn nói là em sẽ được lo chu toàn về tài chính. Tiền không phải vấn đề đối với anh. Hiểu chứ?”
Cô ngừng vùng vẫy nhưng cơ thể vẫn còn run rẩy vì tức giận. “Anh thật khiếm nhã và thô bỉ”, cô nói với anh.
“Phải rồi. Người ta bảo anh bị thiếu những kỹ năng giao tiếp xã hội”, anh nói chua chát.
“Nhận xét chuẩn rồi đấy.”
“Được rồi. Xin lỗi. Anh thề với Chúa, anh không định sỉ nhục em thêm lần nữa. Đó là việc cuối cùng anh muốn làm. Tha thứ cho anh đi. Xin em đấy. Một lần nữa.”
Sự bức bối trong giọng anh rất chân thật. Cô quan sát khuôn mặt nhìn nghiêng căng thẳng của anh hồi lâu, gật đầu rồi chậm chạp nắm lấy tay anh.
Tiếng thở dài nhẹ nhõm của anh vang lên rõ mồn một. “Được rồi. Tua lại, xóa đi, và hãy làm lại từ đầu”, anh nói. “Đừng bận tâm đến tiền của anh. Quên sạch nó đi. Hãy làm việc đó vì tình dục, vì khoái lạc, Raine. Em biết anh có thể thỏa mãn em. Còn nhớ hôm nay thế nào không? Em nằm xoài trên giường, ngọt ngào và dính như kẹo bơ, chân em vắt trên vai anh? Em thích mà, phải không? Sẽ như thế. Lần nào cũng vậy. Muốn nhận bao nhiêu tùy ở em.”
“Chờ đã”, cô cố gắng nói, nhưng cả lưỡi lẫn tay anh đều ráo riết chiếm hữu cô. Đùi cô siết chặt, cô nghe thấy anh lầm bầm câu gì đó bằng giọng trầm, tán thưởng trên khuôn miệng run rẩy của cô. Cô vùng vẫy trong vòng tay anh nhưng anh giữ cô ngồi im. Dùng tay, anh chậm chạp, khoan thai, và tàn nhẫn đưa cô thẳng vào trung tâm của cảm giác tình dục lạ lẫm.
Cô lên đỉnh, một cách mãnh liệt. Những dòng khoái cảm nóng bỏng làm cả người cô co giật hết lần này đến lần khác, sắc bén và mãnh liệt.
Cô nằm trong vòng tay anh, ngạc nhiên. Seth ôm ấp cơ thể mềm oặt của cô. “Đúng là thiên đường.”
Một tràng cười rùng mình, đẫm nước mắt nổ ra khiến cô run rẩy. “Đó là câu thoại của em mà.”
Anh cởi một bên dây giày của cô và gỡ nó ra. “Hãy nói thế vào lần anh làm em lên đỉnh sắp tới nhé.”
“Chờ đã, Seth. Em không nghĩ là chúng ta…”
“Em thật ngọt ngào.” Anh chiến đấu với sợi dây giày còn lại của cô. “Anh muốn âu yếm em. Ngay bây giờ”. Chiếc giày rơi bịch xuống sàn. Cảm xúc mãnh liệt dữ dội của anh làm cô hoảng hốt.
“Seth, chờ đã, chờ đã”, cô phản đối, đẩy ngực anh. “Chậm lại đã nào, em xin anh đấy.”
“Đừng chống lại anh nữa.” Anh túm chặt lấy hai cổ tay cô bằng một bàn tay và bắt đầu kéo quần của cô ra. “Thả lỏng. Anh sẽ khiến nó trở nên rất tuyệt đối với em.”
Cô tức điên lên vì anh không chịu lắng nghe. Cô thúc khuỷu tay vào người anh và anh phát ra một tiếng càu nhàu giật mình. Cô đông cứng lại, kinh hoàng về bản thân.
Anh nhìn cô chằm chằm. “Cái quái gì vậy?”
Cô nuốt nước bọt qua cục nghẹn đau đớn, cứng đờ ở họng. “Đừng dùng sức mạnh để ép buộc em.”
Raine đẩy mạnh vòng tay cứng ngắc của anh. Anh buông tay, bỏ lại cô run lập cập trên lòng mình. Cô chống vào vai anh để giữ thăng bằng người, ý thức rất rõ về tình trạng bán khỏa thân của mình, bầu ngực để trần, quần kéo xuống đến giữa đùi, hoàn toàn bất lợi. Cô tìm từ diễn đạt mớ hổ lốn phức tạp. Nhưng không có gì xuất hiện trong đầu cô.
“Em thích nó, Raine”, anh nói chậm rãi. “Anh khiến em cảm thấy tuyệt vời. Anh không biết có vấn đề chết tiệt gì nữa.”
“Anh lợi dụng sức mạnh của mình quá nhiều”, cô nói, cô kiềm chế nước mắt. “Em muốn anh chậm lại. Em không thể kiểm soát bất kỳ điều gì. Điều đó làm em sợ.”
Anh nhìn vào mắt cô như thể đang cố đọc suy nghĩ của cô. “Vì sao em lại phải kiểm soát? Em nghĩ cần kiểm soát thứ quái gì chứ? Hiện không tuyệt sao? Em lên đỉnh như điên. Thật phi thường.”
“Xin anh”, cô thì thầm, vươn tay ra, chạm vào má anh bằng những ngón tay run rẩy. “Xin hãy nhẹ nhàng hơn, Seth. Em không thể chịu đựng được.”
Anh ngả đầu ra sau và nhắm mắt lại, lắc đầu với vẻ bực tức bất lực. “Chết tiệt. Anh thật sự không muốn phá hỏng chuyện này.”
Cơn nhức nhối bối rối trong giọng anh khiến cô đau đớn. “Không hề”, cô bật ra. “Không hề. Nhưng em không thể buông thả mình như anh muốn. Hay ít nhất thì… em không nên thế.”
“Vì sao lại không?”
Cô vung hai tay lên. “Bởi vì em không biết anh!”
Anh ngẩng đầu dậy. “Vậy thì sao? Em biết anh muốn em nhiều đến thế nào. Em biết anh có thể khiến em cảm thấy tuyệt vời đến mức nào. Em còn cần biết gì hơn nữa?”
Vực sâu giữa hai quan điểm của họ làm cô lảo đảo.
“Chiều nay chúng ta đều đã tự đặt ra những giả định ngu ngốc. Chúng ta vỡ vụn, hừng hừng cháy, và nó thật khủng khiếp. Em không thể điều đó xảy ra lần nữa”, cô giải thích, nói vội vã và thật thà. “Em không phải dạng người có thể lên giường với người xa lạ. Nó là… một sai lầm.”
“Một sai lầm ư?” Giọng anh êm ái một cách nguy hiểm.
“Không! Ý em là, phải. Ý em là, làm tình với anh hết sức tuyệt vời, nhưng làm tình với người lạ thì đúng là một sai lầm. Em không muốn anh là người xa lạ nữa, Seth. Em không thể làm tình với anh cho tới khi em đã biết rõ anh hơn.”
Sự im lặng của anh thật đáng lo ngại. “Em muốn biết điều gì?”
Cô vung hai tay lên. “Bất kỳ điều gì. Những điều thông thường.”
Anh buột miệng cười cụt lủn. “Chẳng có mấy điều bình thường ở anh đâu, Raine.”
“Vậy thì những điều bất thường cũng được”, cô nói một cách tuyệt vọng.
“Cụ thể vào. Chính xác thì em có hứng thú với điều gì?”
“Ôi trời, đừng làm khó em nữa”, cô quát lên. “Anh từ đâu đến? Anh học ở trường nào? Gia đình anh như thế nào? Cha mẹ anh làm gì? Ngũ cốc ăn sáng ưa thích của anh là gì?”
“Anh hy vọng em không mong đợi một câu chuyện đẹp đẽ.”
Cô chùn bước trước giọng đều đều của anh. “Không. Chỉ cần sự thật thôi.”
Anh đặt tay lên đùi cô, vuốt ve cô. “Anh lớn lên ở L.A.” Anh nói. “Anh không biết nhiều về cha. Mẹ anh cũng chẳng biết. Tất cả những gì bà có thể nói là tên ông là Raul, ông chỉ nói tiếng Tây Ban Nha, và anh trông giống hệt ông, có điều cao hơn. Họ không giao tiếp với nhau nhiều, trừ lên giường. Đó là toàn bộ những gì anh biết về ông. Anh đoán ông là người cung cấp thuốc phiện cho bà, và bà ngủ với ông để tha hồ kiếm loại thuốc phiện nào mà bà muốn.”
Cô trừng trừng nhìn anh, kinh hãi. “Ôi Chúa ơi, Seth.”
“Bà chết khi anh mười sáu tuổi, nhưng với những chuyện nực cười bà làm thì bà gần như đã chết từ vài năm trước với anh rồi. Anh có một ông cha dượng trong một khoảng thời gian, nhưng ông ta chẳng ý nghĩa gì với anh hết. Anh tự nuôi dưỡng bản thân.”
Cô vòng tay quanh cổ anh. Anh cứng người lại khi cô ép má vào khuôn mặt nóng bừng của anh. “Đừng trở nên sướt mướt vì anh”, anh lầm bầm. “Như thế không nằm trong thỏa thuận của chúng ta.”
“Xin lỗi.” Cô lùi ra. “Làm sao anh sống sót được?”
“Anh không biết. Hồi đó anh khá hư hỏng. Vướng vào rất nhiều rắc rối. Đánh nhau, đánh nhau suốt ngày. Anh giỏi đánh nhau. Và cả tình dục nữa, tất nhiên. Anh bắt đầu quan hệ từ rất sớm.” Anh do dự. “Anh cũng giỏi việc đó lắm”, anh nói thêm.
Anh dừng lại, cố dò phản ứng của cô. Cô kiên nhẫn chờ đợi.
“Mẹ anh thích thuốc lắc còn cha dượng của anh thích uống rượu, nhưng loại thuốc phiện mà anh chọn là Adrenaline. Anh giỏi đánh đấm. Dùng dao cũng rất ổn. Anh là một tên trộm tài năng. Anh có thể mở ổ khóa, có thể lấy trộm ô tô. Anh đã đua xe một thời gian, rất vui. Anh cũng giỏi trò đó nữa. Và anh là một tên ăn cắp đáng sợ. Chưa từng một lần bị tóm.”
Anh chờ đợi. Cô gật đầu khuyến khích, vỗ về tóc anh.
“Dù vậy anh chưa từng buôn thuốc phiện”, anh nói. “Chứng kiến mẹ anh khiến anh không bao giờ có hứng với cái nghề đó.” Anh xoa các khớp ngón tay lên má cô, một động tác vuốt ve chậm rãi, kéo dài. “Anh đã làm em sợ chưa, Raine?”
Giọng anh có vẻ chua chát nhưng cô nghe rõ thông điệp ẩn sau nó như thể anh đang hét to lên. Kể cho cô những điều đau đớn và thân mật như thế hẳn chẳng dễ dàng gì với một người đàn ông như anh. Hành động ấy khiến cô vô cùng cảm động.
Anh không làm cô sợ. Có thể đúng là anh đã làm cô đau đớn, nhưng cô không hề thấy bị uy hiếp chút nào. Theo một cách nào đó, tuổi thơ của anh có rất nhiều điểm chung với tuổi thơ của chính cô. Bị ghét bỏ, phải cô đơn. Có lẽ cả sợ hãi nữa, dù cô dám chắc anh thà chết còn hơn là thừa nhận điều đó.
Cô vuốt ve những sợi tóc ngắn mềm mại ở cổ và dụi mặt vào cái cằm lởm chởm râu của anh. Cô mỉm cười với anh.
“Không”, cô nói dịu dàng. “Anh không làm em sợ chút nào. Tiếp tục đi.”