Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Chương 15:
Đêm đen nhất cũng có vì sao sáng nhất…
***
Không biết có phải do tâm lý tác động hay không, Tưởng Dung cảm thấy lúc đi về tốc độ đi xe của Viên Việt chậm lại hơn hẳn so với bình thường. Về đến nhà, mãi đến khi hai người ai về phòng người nấy đi ngủ, Viên Việt vẫn không nói một lời, chỉ sầm mặt thất thần, không biết đang nghĩ gì, nhiều lần Tưởng Dung chuyển lời qua nhưng anh không đáp.
Tưởng Dung nằm được lên giường thì đã sắp 12 giờ đêm, nhưng cậu lật qua lật lại như nướng bánh vẫn không ngủ được.
Cậu nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Viên Việt.
Khi đó, bệnh của em trai cậu Cố Đan Đan khá nghiêm trọng, phải ở lại bệnh viện, mẹ cậu Cố Thanh mỗi ngày qua lại giữa bệnh viện và công ty, hai điểm tạo thành một đường thẳng, nên Tưởng Dung càng không muốn về nhà, tan học xong sẽ đi dạo loanh quanh, Vu Tiểu Lân là bé gái ngoan ngoãn học xong là về nhà, Tạ Tấn thì chỉ lo đi chơi, cậu đành đi một mình, đi tới đâu hay tới đó, có đôi khi tìm một chỗ nào đó ngồi xuống uống ly trà sữa, làm bài tập, rồi ngẩn người đến khi trời tối.
Hôm đó cậu đang đi quanh quẩn trong hẻm nhỏ cạnh trường, có mấy tên côn đồ, có thể là học sinh của trường trung cấp dạy nghề gần đó, đứng dựa vào tường gạch hai bên hẻm hút thuốc tán phét.
Tưởng Dung đón lấy ánh mắt của bọn hắn, đi thẳng qua, như được chào đón nhiệt liệt bởi đội nghi thức không bằng.
Mấy gã lưu manh kia thấy cậu nho nhỏ ngoan hiền, lại mặc đồng phục, điện thoại cầm trên tay, giày đeo dưới chân toàn là hàng đắt tiền, thế là chặn cậu lại, nói muốn mượn ít tiền để tiêu xài.
Tâm trạng Tưởng Dung vốn đã không được tốt, không hòa nhã gì, quẳng xuống một câu “Không có tiền không cho mượn” rồi lách qua người đang chắn trước mặt đi thẳng về phía trước.
Mấy gã kia cũng không định làm Tưởng Dung khó xử, nhưng thấy đến cả chút sợ hãi cậu cũng không thèm bày ra, cảm thấy bẽ mặt vô cùng. Gã cầm đầu trừng mắt nghiến răng, thò tay vào túi sờ cả buổi, run lẩy bẩy lôi ra một con dao gấp.
Tưởng Dung không dừng chânlại chút nào, thấy chúng lôi dao ra, xoay đầu lại hô với ra sau lưng mấy tên lưu manh: “Ối, thầy ơi! Sao thầy lại tới đây!”
Đám lưu manh vội quay đầu lại, Tưởng Dung nhanh chân chạy ra ngoài ngõ, mấy tên kia choàng tỉnh, tức giận vì bị chơi xỏ, vội vàng đuổi theo.
Rẽ một cái, thấy sắp đến đầu ngõ, đường lớn ngay phía trước, thình lình một chiếc motor phân khối lớn trờ tới, thân xe màu đỏ thẫm, cực kỳ ngầu, Tưởng Dung vội nép vào tường để tránh.
Ngờ đâu mấy tên lưu manh kia xông tới quá gấp, suýt chút nữa đụng độ, may mà chiếc xe kia vừa hay giảm tốc, không thì chắc chắn đã húc bay người.
Cầm đầu lưu manh mở miệng ra là chửi tục: “Đ** con mẹ, phóng nhanh thế đi đầu thai à!”
Tưởng Dung đứng bên cạnh, nhanh chóng kết luận đám lưu manh kia không nhìn rõ dáng vẻ của người trên xe, chứ không chắc chắn là không dám phát ngôn bừa bãi như thế, bởi nhìn qua Viên Việt không phải dạng dễ trêu vào.
Trời vào cuối thu, Viên Việt vẫn mặc áo ngắn tay, dứt khoát gỡ mũ bảo hiểm xuống, mồ hôi lấm tấm trên mái tóc ngắn đến mức sợi nào cũng dựng thẳng. Anh nhìn chằm chằm mấy tên kia, không nói một lời, chỉ hơi híp mắt, lộ vẻ cực kỳ mất kiên nhẫn, dữ dằn vô cùng.
Rõ ràng là tên cầm đầu đã bị dọa, lắp bắp: “Nhìn… Nhìn cái gì…”
“Tụi mày chặn đường tao về nhà.” Viên Việt vừa nói vừa bẻ bẻ cổ, như đang làm nóng người trước khi đánh nhau.
Bọn côn đồ rén liền, vừa chửi dọa phong long, vừa dạt vào tường tránh xa anh và chiếc xe, bỏ đi không dám quay đầu lại. Tưởng Dung vẫn đứng ngẩn ra tại chỗ, Viên Việt quay qua nhìn cậu một chút, nói: “Trời sắp tối rồi, đừng la cà ở đây.”
Khi Tưởng Dung phục hồi tinh thần lại, Viên Việt đã lanh lẹ đội mũ lên, phóng xe vào trong ngõ nhỏ, rẽ cái là mất bóng.
Từ sau hôm đó, Tưởng Dung cũng không biết mình bị làm sao, cậu thường xuyên cố ý vô tình đi ngang qua con hẻm nhỏ kia, nhưng không còn gặp lại Viên Việt, dần dần cũng phai nhạt.
Cho đến khi vào đông, có một hôm Tưởng Dung lại đi dạo vào trong hẻm nhỏ, quấn khăn quàng cổ rất dày, giẫm từng bước chân lên lá rụng dưới đất, lá khô giòn rụm tạo thành tiếng loạt soạt, vừa giẫm nghịch vừa nhẩm từ đơn tiếng Anh.
Viên Việt chợt lướt ngang qua cậu, không đi xe máy. Tưởng Dung sửng sốt một lát mới nhớ đây là anh đẹp trai giúp mình giải vây hồi trước, cậu nhấc tay lên tính chào hỏi, ai ngờ Viên Việt làm như không nhìn thấy, cũng không nhận ra Viên Việt, lướt qua như một cơn gió.
Tưởng Dung bèn đi theo sau mông như kẻ si tình, muốn nhân cơ hội nói gì đó, rồi cậu thấy Viên Việt dừng trước một căn nhà hai tầng, móc chìa khóa ra, mở cổng vào nhà.
Tưởng Dung cau mày nhìn căn nhà này một lúc, nhìn sao cũng thấy quen quen.
Nếu bước tới gõ cửa chắc sẽ bị coi là biến thái mất.
Tưởng Dung nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn quay đầu về nhà, trong đầu không ngừng nghĩ về căn nhà ấy, cứ có cảm giác mình từng đi qua rồi.
Về đến nhà, mẹ cậu Cố Thanh đang sắp xếp lại album ảnh gia đình, định mang một ít tới bệnh viện cho Cố Đan Đan xem, Tưởng Dung đi vào ngoan ngoãn chào hỏi Cố Thanh, liếc qua một tấm ảnh đặc biệt, cậu vẫn là cậu nhóc 4 5 tuổi, cười nhe răng sữa, đứng trước một căn nhà hai tầng kiểu tây, bên cạnh cậu còn một đứa bé khác, dáng dấp giống Tưởng Dung như đúc, là song bào thai.
“A, chỗ này…” Tưởng Dung thốt ra, “Con từng đi qua…”
Cố Thanh ngẩng lên nhìn cậu một cái, rút bức ảnh ra nhìn một hồi, rồi lại nhét xuống dưới cùng, không muốn nói chuyện.
Thật ra Tưởng Dung cũng không muốn nói về bức ảnh đó, nhất là không muốn nói về người anh trai song sinh mất sớm của mình, nhưng cậu vẫn rất muốn biết về căn nhà kia.
Cậu lấy dũng khí mở lời lần nữa: “Mẹ, căn nhà kia là nhà của ai…”
“Nhà của chú họ con, các con… Hồi nhỏ con từng đến đó chơi.” Cố Thanh nói vội cho xong, bỏ album ảnh vào túi rồi muốn đi ra ngoài.
Tưởng Dung cố nhớ lại, nhíu tít mày, không thể nào, anh đẹp trai đi xe máy phân khối lớn kia là chú của cậu? Trong ấn tượng của cậu rõ ràng chú ốm nhong như que sậy, thích trêu cậu đến khóc mới thôi.
“Chú vẫn ở đó à mẹ?” Tưởng Dung hỏi tiếp.
“Hình như không,” Cố Thanh đáp, “Nhà đó cho thuê rồi, mấy năm trước đã ra nước ngoài sinh sống.”
Lần thứ ba Tưởng Dung gặp lại Viên Việt là đầu xuân năm sau, Cố Thanh đang liên hệ với bệnh viện ở nước ngoài, chuẩn bị đưa Cố Đan Đan qua Mỹ khám bệnh, không ngày nào ở nhà.
Tưởng Dung mở rộng phạm vi đi dạo, đi theo con đường dọc bờ sông cạnh khu nhà, hóng gió sông.
Phố bar ngay cạnh sông, hôm đó là trời chiều, ánh nước lăn tăn, lóe lên ánh sáng vàng kim. Tưởng Dung vừa đá hòn đá nhỏ vừa đi, xa xa nhìn thấy Viên Việt đang ngồi trên lan can của bờ sông, xe máy đỗ bên cạnh.
Hoàng hôn của một ngày trong tuần, phố bar chẳng có mấy ai ra vào, Viên Việt ngồi ở chỗ ấy, áo T-shirt trắng xốc quá vai, khom người ngẩn ngơ trên lan can, ánh nắng chan hòa phủ khắp người anh, ngay cả mái tóc cạo đầu đinh cũng nhiễm ánh vàng, lấp lóe tỏa sáng trong mắt Tưởng Dung.
Tưởng Dung vội dừng bước chân lấy điện thoại ra, lặng lẽ meo meo chụp lén một bức. Vì khoảng cách có hơi xa, nên ảnh hơi mờ, nhưng bối cảnh và màu sắc rất đẹp.
Viên Việt nhảy khỏi lan can, đẩy xe dừng ở một quán bar đối diện, đi vào, đóng cửa lại.
Tưởng Dung chạy tới, lén lút, thấy quán bar có tên “Bạch Tháp”, ngoài cửa treo một tấm bảng đen, viết thời gian khai trương, và tên weibo của quán.
Quán bar chưa khai trương, cửa khóa, Tưởng Dung đẩy không ra, ghé vào cửa kính nhìn vào trong, không thấy người đâu, đành hậm hực ra về, mở weibo lên, định xem thử trang chủ của quán.
Giao diện rất sạch sẽ, chỉ có vài trăm followers, giống weibo cá nhân hơn là weibo cửa hàng, chụp ảnh người và đồ đạc trong quán, phối hợp với mấy dòng status ngắn, mười ngày nửa tháng không đăng lấy một bài. Tưởng Dung bỏ ra một đêm xới tung weibo lên, chỉ tìm được vài tấm ảnh chụp Viên Việt rải rác, mà còn toàn chụp chung với người khách, hoặc chỉ là vô tình đi ngang qua ống kính, chỉ có một tấm chụp chân dung đen trắng nửa mặt, Tưởng Dung tải về làm màn hình khóa ngay lập tức.
Sau đó cậu con thấy một chiếc clip ngắn tầm hai phút.
Quay cảnh Viên Việt đang hát, trong clip Viên Việt rất trẻ, trẻ hơn mấy tuổi so với dáng vẻ mà Tưởng Dung thấy, để trần nửa người trên, mặc quần jean, ôm guitar gỗ, ngồi trên ghế chân cao, cà lơ phất phơ ngậm điếu thuốc. Rìa clip có rất nhiều người, đều đang ồn ào cổ vũ.
“Diêu Hủy mau lên, đừng đứng nhìn nữa, Viên Việt lại sắp tỏa mùi rồi.”
“Mùi má nhà ông, Tần Anh Tuấn ông muốn đánh nhau thì cứ việc nói thẳng.” Viên Việt trong ống kính lấy thuốc lá trên miệng xuống, cười vô lại, ném đầu lọc về phía camera, màn hình lắc một cái tránh qua chỗ khác.
“Rồi rồi rồi tôi sai tôi sai, ngài mau hát đi, tôi đang quay đây, Hứa Nhất Tâm! Nào, qua cổ vũ cho anh Viên.”
Âm thanh của người ngoài camera dần lắng xuống, Viên Việt đứng dậy, nhấc nhấc lưng quần lỏng lẻo, rồi lại ngồi xuống, ôm guitar, ngón tay nhanh chóng gảy một hợp âm, khán giả cực kỳ cho mặt mũi, la hét huýt sáo cổ vũ.
Viên Việt duỗi một tay ra cực kỳ có phong cách, làm động tác đè đè xuống dưới trong không khí, để mọi người trật tự, rồi hắng giọng một cái, bắt đầu hát.
“cho tôi nhìn em thêm một lát
bầu trời sao và đêm đen
cánh chim chao liệng về phương tây
từ khi sinh ra chúng ta chính là kẻ cô độc.”
(*) Lời bài hát Mr. VanGogh (梵高先生) – Lý Chí (李志)
https://youtu.be/_MmX8xnP89Y
Giọng hát của Viên Việt hơi khàn, thỉnh thoảng nâng mắt lên nhìn về phía ống kính, độ cong lông mày ép xuống thấp, ánh mắt đen láy và sâu thẳm. Anh hát về sự cô độc, nhưng không hề để lộ chút cô đơn nào, mắt đẫm ý cười, có sự phóng khoáng không chịu gò bó của tuổi trẻ, rạng rỡ ánh sáng.
Đêm đen nhất cũng có vì sao sáng nhất.
Tưởng Dung như rơi vào ánh mắt sâu hun hút của Viên Việt trong video, trái tim đập thình thịch, hô hấp dồn dập.
Hết chương 15.