Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Chương 26:
Gã còn chưa nói xong, Tưởng Dung còn chưa kịp phản ứng, Viên Việt đã ra tay…
***
Bước vào tháng mười hai, cuối cùng thì thời tiết cũng mát mẻ hơn. Thành thị phương nam, bốn mùa không phân rõ, khi phương Bắc lá cây đã rụng đầy đất, Y thành chỗ Tưởng Dung cây cối vẫn xanh um, chỉ là nhiều thêm vài luồng khí lạnh.
Cố Thanh gọi điện thoại cho Tưởng Dung, nói là cuối tháng này sẽ đưa Cố Đan Đan về nhà, bảo Tưởng Dung gọi nhân viên tới quét dọn trước. Tưởng Dung cứ để đó không muốn làm, suốt ngày học xong là trốn tới Bạch Tháp. Tạ Tấn thì như đổi tính đổi nết, thích học không hiểu nổi, ngày nào cũng đuổi theo Tưởng Dung kêu cậu giảng bài cho, ảnh hưởng đến cả Vu Tiểu Lân, cô bé cũng tích cực hơn hẳn, nghiễm nhiên hình thành một tổ đội học tập ở quán bar.
Ngày trong tuần Tân Nghiêu không tới hát, Bạch Tháp luôn vắng khách chẳng được mấy khách, hôm nay Tạ Tấn không tới, còn hai học sinh cấp ba vùi trong góc quán học bài, Hứa Nhất Tâm tính tiền cho một bàn khách duy nhất trong quán, rồi dứt khoát tắt nhạc đi, mở đèn cho sáng hơn, tạo bầu không khí phòng tự học cho hai đứa nhỏ, còn anh thì lên phòng nghỉ trên tầng hai nghỉ ngơi.
Đột nhiên, có người mở cửa, thô lỗ đến mức khiến chuông treo trên cửa rung lên loạn xạ.
Tưởng Dung nhấc mắt lên nhìn, người đi vào chính là tên mắt tam giác thường xuyên đến gây chuyện, nhớ mang máng hình như là họ Triệu thì phải, cách một hai tuần là kiểu gì cũng sẽ tới một lần. Lúc đến nếu mà gặp được Viên Việt thì sẽ luôn luôn châm chọc khiêu khích không chịu bỏ qua, Viên Việt thường trốn ra bếp sau, không muốn để ý đến gã đó. Nếu là đến lúc Viên Việt đi ra ngoài, gã cũng sẽ gọi một bàn rượu, để đó không uống, chỉ muốn kiếm chuyện gây sự.
Có mấy lần Tưởng Dung tức đến nỗi muốn ra vặc lại, luôn bị Viên Việt giữ chặt,
“Nếu em để ý đến gã, gã sẽ bám dai như đỉa.” Viên Việt nói.
Tưởng Dung làu bàu: “Thế chẳng phải là phường vô lại à, không có cách gì để gã không đến nữa ạ, lần nào đến cũng gà bay chó chạy.”
Có hôm, tranh thủ Viên Việt không có mặt, Hứa Nhất Tâm vừa lau cốc vừa nói: “Có cách.”
Tưởng Dung hỏi: “Cách gì ạ?”
Hứa Nhất Tâm nghĩ một hồi, dùng giọng điệu của người già hoài niệm lại năm đó: “Bọn họ chơi motor, giải quyết mọi chuyện bằng việc đua xe, ai thua thì không thể gây rắc rối cho người kia.”
Tưởng Dung nghe xong, trong đầu toàn là những hình ảnh ngông cuồng bá cháy: “Oa, ngầu phải biết.”
Hứa Nhất Tâm liếc nhìn cậu, nói: “Em đừng tưởng bở, bọn họ liều mạng vô cùng, chính Diêu Hủy bị ngã thành người thực vật trong một cuộc đua xe như thế, may mà Viên Việt không bị nặng.”
“Hả!” Tự dưng Tưởng Dung nhớ ra chuyện lúc trước, “Hồi trước anh gạt em!”
Hứa Nhất Tâm nhíu mày, thắc mắc khó hiểu: “Gạt gì cơ?”
Tưởng Dung: “Anh nói chị Diêu Hủy là bạn gái cũ của anh Viên! Còn là loại không rời không bỏ được!”
Hứa Nhất Tâm thở dài: “Thằng bé ngốc này, không lừa em thì lừa ai chứ.”
Sau khi biết nội tình, Tưởng Dung không tiếp tục cự cãi nữa, cậu không hi vọng Viên Việt lại đi đua, bởi dù sao nghe thôi đã thấy nguy hiểm, lúc tức quá thì cùng lắm nhổ hai ngụm nước bọt vào rượu cho bõ tức là được rồi.
Tối nay tên họ Triệu vừa bước vào, Hứa Nhất Tâm vẫn đang nghỉ ngơi trên lầu, Tưởng Dung dài giọng nói: “Anh Triệu, hoan nghênh đến chơi.”
Tưởng Dung đứng dậy cầm menu đồ uống đặt mạnh xuống trước mặt anh Triệu, quan sát gã, thấy gã vẫn mặc áo da như cũ, trên tay là găng tay đi xe, để mũ bảo hiểm ở trên ghế, như sợ người khác không biết gã đi motor không bằng, rất huênh hoang.
Anh Triệu trừng đôi mắt tam giác, nhìn một vòng quanh quán, hỏi: “Viên Việt đâu?”
Tưởng Dung mặc kệ gã, hỏi thẳng: “Anh uống gì?”
“Cái xó xỉnh bần hèn này thì có gì,” Gã Triệu lẩm bẩm, lật menu đồ uống ra chỉ một loạt cocktail, “Cái này, cái này còn cái này nữa, mỗi loại một ly.”
Tưởng Dung liếc mắt, rề rà đi tới chỗ quầy bar, định gọi điện thoại cho Hứa Nhất Tâm vẫn đang ngủ để anh xuống tiếp khách. Trong quán không có khách, chỉ có Vu Tiểu Lân vùi đầu làm bài tập trong góc, ép độ tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
“Chỗ mấy người đổi sang mở lò luyện thi rồi à?”
Tưởng Dung quay đầu lại, thấy gã họ Triệu đang đi về phía bàn Vu Tiểu Lân, cậu vội vàng đi tới, ngăn trước mặt Vu Tiểu Lân: “Anh Triệu, anh muốn uống gì, anh nhắc lại để em gọi điện kêu anh Hứa xuống pha chế cho anh.”
Anh Triệu nhìn Tưởng Dung thấp hơn mình một cái đầu, gã nhìn bằngánh mắt khinh thường, hừ một tiếng, liếc Vu Tiểu Lân phía sau qua vai cậu, dọa cho cô nhóc cúi gằm đầu không dám nói gì.
Gã âm dương quái khí nói: “Tao thấy Viên Việt rất là được bé gái thích, trước kia Diêu Hủy cũng thế, chỉ là không may té xe tàn tật rồi.”
Vừa nói vừa muốn động tay, vươn tay qua vai Tưởng Dung, định chạm vào đầu Vu Tiểu Lân, Tưởng Dung gạt phăng tay gã ra, lạnh lùng: “Nói chuyện thì cứ nói, đụng chạm làm cái gì.”
Tưởng Dung vừa nhìn gã chằm chằm, vừa vòng tay ra sau lưng kéo Vu Tiểu Lân lên, nói khẽ: “Đi lên tìm anh Hứa.”
Vu Tiểu Lân vội vàng gật đầu, muốn bò qua ghế để đi, gã Triệu giữ cô nhóc lại: “Làm gì thế, nói chưa được hai câu đã bỏ đi.”
Tưởng Dung chưa từng thấy lưu manh làm khó con gái như thế này, tức giận đến mức đẩy gã một phát: “Anh làm cái trò gì đấy!”
Vu Tiểu Lân vội tránh thoát, chạy lên cầu thang như một làn khói để đi gọi Hứa Nhất Tâm. Gã Triệu kia bị Tưởng Dung đẩy một cái lảo đẩo, đứng vững lại, mặt mũi giận dữ, không ngờ mình thế mà bị một đứa học sinh cấp ba đẩy liêu xiêu. Gã giật giật cổ áo, cười lạnh: “Mày tưởng tìm Hứa Nhất Tâm mà xong à, Viên Việt tới thì tao Triệu Nhất cũng đánh nó như thường.”
Triệu Nhất, cái tên cũng sơ sài quá đi.
Tưởng Dung đứng thẳng, vuốt mớ tóc mái lòa xòa ngang tầm mắt của mình ra sau đầu, tay giấu sau lưng lục lọi đồ trên bàn, để lúc đánh đấm không tới mức tay không tấc sắt.
Gã họ Triệu kia tiếp tục lải nhải: “Tao thấy thằng Viên Việt không dám ló mặt ra đâu, cái thằng hèn hạ, hèn chưa từng thấy…”
Cơn tức của Tưởng Dung vọt lên cực điểm, nhắm chuẩn đôi mắt tam giác ti hí khiến người ta chán ghét của gã họ Triệu, tung ra một đấm. Tưởng Dung nhỏ con, nhưng sức mạnh thì không phải nhỏ, Triệu Nhất đột nhiên ăn một đấm, nhanh chuẩn hung ác, đau đớn kêu lên, túm lấy cổ áo đồng phục của Tưởng Dung, giơ nắm đấm lên cao.
Tưởng Dung tức đến đỏ ngầu cả mắt, giãy không ra, bèn trực tiếp dùng miệng, cắn một cái lên cánh tay Triệu Nhất, hung hăng không chịu nhả, khiến Triệu Nhất đau đớn vung tay hất văng cậu ra, đập xuống mặt bàn, đầu Tưởng Dung bị đụng mạnh, đau đến nỗi cậu sắp ngất đi.
Triệu Nhất thấy Tưởng Dung nằm sấp trên bàn không động đậy, nhìn thoáng qua vết thương bị cắn đến chảy máu trên tay mình, nghiến răng dữ tợn, quơ lấy mũ bảo hiểm của gã tính nện xuống người Tưởng Dung.
Thình lình, cái tay cầm mũ bảo hiểm của gã bị giữ lại, bẻ quặt ra sau, một luồng sức mạnh ghì thẳng gã xuống bàn bên cạnh, phát ra một tiếng “RẦM”, mặt gã dán chặt lên mặt bàn.
Tưởng Dung nghe thấy tiếng động, xoa xoa cái đầu bị đụng choáng. Chỉ thấy Viên Việt không biết quay về từ lúc nào đang ghì chặt Triệu Nhất, bẻ quặt cả hai tay gã. Hình như chưa bao giờ Tưởng Dung nhìn thấy Viên Việt như thế này, dáng vẻ tức giận thật sự của anh rất đáng sợ, mày nhíu chặt, nhìn trừng trừng kẻ đang bị anh khống chế, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường, cánh tay vì dùng sức mà nổi gân xanh.
“Buông tay!” Triệu Nhất liều mạng giãy dụa.
Viên Việt không nói một lời, chỉ đá văng mũ bảo hiểm rơi xuống đất của gã sang một bên, khiến Triệu Nhất tức vẹo mũi: “Con mẹ nó mày thử đá phát nữa xem, thằng hèn nhà mày, tưởng mày không dám lộ mặt cơ mà.”
Viên Việt thả lỏng tay ra, kéo Tưởng Dung qua xem đầu cậu, vẻ mặt anh rất nghiêm trọng.
Tưởng Dung lắp bắp: “Em, em không sao.”
Viên Việt thở hắt ra, đứng thẳng dậy, nhìn thoáng qua chai bia, quay lại nhìn Triệu Nhất: “Ai cho mày ra tay trong quán của tao.”
Triệu Nhất vung cái tay đau đớn lên, nhìn chằm chằm chai bia trong tay anh, cười hừ một tiếng: “Ra tay thì làm sao, sợ bị tao đánh tàn phế à?”
Tưởng Dung thấy Viên Việt nắm chặt chai bia, cả người căng lên, cậu sợ anh ra tay thật, vội đi tới giữ chặt tay anh, thấp giọng nói: “Đừng tức giận đừng tức giận, em không sao.”
“Có bản lĩnh thì lên núi đua một trận,” Triệu Nhất nhìn chòng chọc vào mắt Viên Việt, “Không thì cứ gặp người chỗ mày lần nào là tao đánh lần…”
Gã còn chưa nói xong, Tưởng Dung còn chưa kịp phản ứng, Viên Việt đã ra tay, nện thẳng chai bia kia vào đầu Triệu Nhất. Một tiếng vang trầm đục, chai bia nát bấy, bia xối xuống đầu gã, theo tiếng kêu sợ hãi của Vu Tiểu Lân, Triệu Nhất ngã oặt xuống đất.
Tưởng Dung bị dọa cho mặt trắng bệch.
Sắc mặt Viên Việt không hề thay đổi, cầm lấy cổ chân Triệu Nhất, kéo lê gã trên mặt đất, ném ra ngoài cửa quán bar, gọi một cú điện thoại, trầm giọng nói với đầu dây bên kia.
“Triệu Nhất bị tôi đánh vỡ đầu rồi, gã ra tay trước, ông kêu người tới mang gã đi đi.”
“Đúng vậy, tôi đã nghĩ kỹ.”
“Đua thì đua, không thì gã sẽ không chịu bỏ qua.”
“Đường vòng quanh núi, địa điểm như gã nói.”
Viên Việt cúp máy, đá cái chân vướng ngang của Triệu Nhất ra ngoài, đóng cửa quán bar lại, đi vào hất tóc mái của Tưởng Dung lên, nhìn trán của cậu, sưng đỏ thành một cục rồi.
Tưởng Dung lo sợ bất an: “Sao rồi? Đua gì vậy anh? Cứ ném gã ra ngoài cửa như thế được ạ?”
Viên Việt xoa đầu cậu nói: “Không sao đâu.”
Hết chương 26.