Lục Úc Niên ban đầu không muốn mềm lòng, nhưng anh không thể chịu đựng được việc má của Alpha nhỏ chạm vào má mình cọ vào bụng bầu của mình, anh thấp giọng nói với đứa bé: ” Con à, bố con thật độc ác. Cậu ta sẽ vứt bỏ búp bê gấu lớn, cá ngựa và hươu cao cổ của con. Từ giờ trở đi, con chỉ được chia sẻ những con búp bê bằng vải vụn của ba. Con ôm tay trái, ba ôm tay phải. Chúng ta mỗi người một nửa!”
Những chiếc xe tải chất đầy một kho quân dụng, bên cạnh những súng đạn vàng óng là những con rối hồng và những chú khỉ đồ chơi sặc sỡ ăn chuối đang hát “Dưới cầu trước cửa bơi qua đàn vịt trời”. Người phụ tá trợn tròn mắt, quay đầu nhìn lại thấy mặt tướng quân của mình cũng tái xanh.
Mười hai người anh tụ tập lại với nhau, nghe tin Lục Úc Niên mang thai vốn đã rất kinh ngạc, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, lại còn xì xào bàn tán với nhau.
Anh sáu bác sĩ: “Tính theo tháng thì nó được sinh ra sau khi kết hôn. Dù có phải là con của Tiểu Ngư hay không, cũng nhất định phải kiểm tra DNA sau khi sinh.”
IT anh bảy: “Em dùng ảnh chụp của Lục Úc Niên cùng Tiểu Ngư tổng hợp 1583 dáng vẻ có thể có của đứa nhỏ. Sau khi sinh ra, em có thể nhập vào hệ thống để so sánh tỷ lệ khớp hình ảnh xương chồng lên nhau. Nếu như đạt được 85% trở lên thì nhất định là con ruột.”
Thẩm phán anh cả: “Điều 1091 của Bộ luật Dân sự Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa [Bồi thường khi ly hôn]. Nếu bất kỳ trường hợp nào sau đây dẫn đến ly hôn, bên không có lỗi có quyền yêu cầu bồi thường thiệt hại: Điều 1 nhất định phải là vợ chồng.”
Doanh nhân anh hai: “Tôi sẽ tính toán số tiền bồi thường hôn nhân mà chúng ta có thể giao dựa trên tỷ lệ 1 trên 2,7 giá tiền chúng ta đã mua cô dâu.”
Nhà văn anh tám: “Tư liệu hay. Em có thể bắt đầu lại một hố mới < Omega của tôi đã mang thai con của người khác >, < Sau khi kết hôn, tôi trở thành cha dượng của đàn con >, < Sự trả thù của Alpha bị mọc sừng >.”
Lục Úc Niên dĩ nhiên không nghe thấy cuộc thảo luận của họ, anh đưa Cố Trạch Ngư đến nhà kho chứa búp bê rồi quay trở lại phòng khách, anh nhìn thấy mười hai anh ngồi đó với vẻ mặt bình thường, thậm chí còn quan tâm nhìn anh.
“Lục tướng quân, cám ơn anh đã vất vả, cần giúp gì cứ việc nói, Cố gia chúng tôi sẽ tận lực.” Anh cả lớn tiếng nói, mười một người còn lại gật gật đầu đồng ý.
“Vậy các người giúp tôi mang Cố Trạch Ngư trở về đi.” Lục Úc Niên đứng hồi lâu, lưng hơi đau nên đi thẳng đến hàng ghế trong cùng ngồi xuống, phong thái quân nhân nghiêm nghị khiến tất cả mọi người bình tĩnh lại.
Mười hai người anh: “………”
“Quên đi, trong quân doanh mỗi ngày có mấy trăm ngàn Alpha, thừa sức nuôi cậu ta.” Đứa bé trong bụng mẹ lại bắt đầu cử động nhịp nhàng, Lục Úc Niên vừa mất tập trung đếm số lần vừa ứng phó anh em của Cố Trạch Ngư.
“Tôi mời các người đến đây để hỏi về chứng mộng du của Cố Trạch Ngư. Dù sao nếu khi tôi sinh con mà cậu ta lại đột nhiên đổ bệnh khi tôi đang suy yếu, không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra.”
Anh nghĩ về lời nói của Cố Trạch Ngư có đôi mắt xanh lam: “Ngươi không thích đứa trẻ này, ta sẽ rời đi và mang nó theo.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau thất thần, anh sáu lấy từ trong túi ra một chồng hồ sơ bệnh án đưa cho Lục Úc Niên: “Lần trước anh cũng đã kiểm tra hồ sơ bệnh án của em ấy rồi, phần này là chúng tôi đã giấu đi. Anh cả cũng đã nói với anh về chứng rối loạn đông máu của Tiểu Ngư rồi. Đây là thông tin về các báo cáo kiểm tra sóng não, CT não và MRI* sau hai đợt mộng du.”
* Chụp cộng hưởng từ (MRI) là một kỹ thuật chẩn đoán hình ảnh không xâm lấn được sử dụng để phát hiện, chẩn đoán và theo dõi điều trị bệnh.
Đương nhiên, Lục Úc Niên không thể hiểu được, nhưng anh đặt tất cả các tài liệu lên bàn, chắp tay ra hiệu cho mọi người biết là anh giữ chúng, anh định đưa hồ sơ cho Bùi Tú Nhiên xem khi anh ta trở lại. Người anh thứ sáu quay lại nhìn người anh cả, thấy anh ta gật đầu mới đồng ý để Lục Úc Niên mang nó đi.
“Hai lần mộng du trước đó cậu ta có làm gì không? Trước khi mộng du có ăn cái gì không? Có gặp phải sự cố nào không? Có kết luận được nguyên nhân chưa?” Lục Úc Niên nghĩ về những gì đã xảy ra trước và sau khi Cố Trạch Ngư phát bệnh hai lần này, thấy rằng không hề có chút quy luật nào cả, vì vậy anh quay đầu lại hỏi.
Nhà văn anh tám cúi đầu mở nhật ký điện tử của mình, nhập từ khóa “mộng du” để tìm kiếm và lấy ra thời điểm Cố Trạch Ngư tám tuổi.
“Vào ngày 15 tháng 2 năm 3032, Tiểu Ngư nửa đêm lẻn vào hồ nước trong vườn để bơi. Anh cả đã túm lấy cổ áo ném em ấy xuống giường mà em ấy vẫn không thức dậy. Lần đầu tiên tôi thấy một người mộng du bị anh cả mắng mà khi nhắm mắt vẫn có thể cãi lại được, em ấy nói em ấy là một con cá, một con cá lớn lớn lớn. Đây là tài liệu để viết, trở về tôi sẽ viết tiểu thuyết sau.”
“Các người đã tìm hiểu về cơ chế kích hoạt chứng mộng du của cậu ta chưa? Lần cậu ta tám tuổi không có mở mắt, các người không nhìn thấy con ngươi màu xanh lam phải không?” Lục Úc Niên cầm nhật ký điện tử, sau khi kiểm tra nó lại nhiều lần liền hỏi.
“Không có, nếu nói như vậy thì mô tả về ngoại hình là tư liệu đặc biệt quan trọng, tôi không nên bỏ qua nó.” Nhà văn anh tám hơi sợ Lục Úc Niên, vì vậy cậu ta đã trả lời ngay lập tức khi anh hỏi: “Hôm đó là bữa tối thường ngày ở nhà, Tiểu Ngư đã uống nhầm đồ uống của anh ba, trí nhớ của tôi rất tốt á.”
“Lần thứ hai thì xảy ra chuyện gì?” Lục Úc Niên hỏi tiếp.
“Ngày 19 tháng 7 năm 3038, Tiểu Ngư lại mộng du! Nếu không phải anh hai không ngủ được vì lệch múi giờ thì Tiểu Ngư đã nhắm mắt lăn qua tường rồi. Lúc đó em ấy không phải là một con cá, em ấy nói em ấy là một con chim, một con chim rất lớn rất lớn có thể bay đến rìa biển sao chỉ bằng một cái vỗ cánh. Tôi chưa viết về chủ đề này bao giờ, nhưng tôi có thể hỏi độc giả xem họ có thích xem tình yêu giữa người với chim không.”
Sau khi anh tám đọc xong “Người chim tình yêu”, mấy người khác cũng nheo mắt nhìn cậu ta, cậu ta lắc đầu giải thích: “Tôi không viết, tôi không viết, về sau liên minh ban hành quy định rằng sau khi liên minh được thành lập, nó không được phép trở thành chủ nhân.”
“Còn cơ chế kích hoạt thì sao, cậu ta lại uống đồ uống của anh ba sao?” Sau khi đếm chuyển động của thai nhi xong, Lục Úc Niên nghiêm túc hỏi.
“Không có, hôm đó không có tiệc tối, anh ba cũng không có về nhà. Chỉ là Tiểu Ngư cùng tôi ở nhà ăn cơm, tôi mới thành niên đã có thể uống rượu nên em ấy rất hâm mộ. Em ấy đã nếm thử và nôn ra nói rằng nó rất khó uống.”
Lục Úc Niên đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, tổng hợp tất cả thông tin lại với nhau nhưng vẫn không có manh mối gì.
Thẩm phán anh cả đột nhiên hỏi hắn: “Anh nói Tiểu Ngư mộng du ở chỗ của anh, anh có thể nói cho chúng tôi biết không?”
Lục Úc Niên nhớ lại cảnh Hải thần lần đầu tiên xuất hiện, mở miệng một lúc rồi ngậm chặt, không nói lời nào. Khi hai bên đang bế tắc, Cố Trạch Ngư lao vào với chiếc gối bà bầu ngoại cỡ trên tay, chạy đến trước mặt Lục Úc Niên lắc chiếc gối lớn nói: “Cái này rất tốt nè, là cái tốt nhất á. Anh ôm nó đi ngủ đi, tôi ôm anh ngủ, cả hai đều thoải mái.”
Mười hai vị anh trai lỗ tai đỏ bừng, nhìn nhau sau đó đều ho nhẹ một tiếng. Lục Úc Niên đẩy Cố Trạch Ngư ra, lấy chiếc gối lớn đặt trước mặt anh, chiếc gối trong tay anh chỉ dài đến nách, anh chán ghét nói: “Ngắn quá, vô dụng.”
Cố Trạch Ngư khua tay múa chân, tặc lưỡi nói: “Vậy tôi sẽ nói Nhện phu nhân đổi cái khác, trong kho còn rất nhiều đệm phim hoạt hình có thể kết nối với não.”
Lục Úc Niên nắm lấy cổ áo kéo cậu lại ấn xuống ghế, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi nói: “Cậu không phải nhớ anh trai mình à? Ở lại đây để ôn lại chuyện cũ đi, đừng làm những điều vô dụng.”