Siêu Phẩm Tu Tiên Thái Giám

Chương 2: Đại kiếm Thiếu Nữ


Dịch: Lãng Nhân Môn

***

– Hừ! Dùng nước tạt cho tên thế tử bỏ đi này tỉnh lại, xem xem hắn ta có còn huênh hoang như trước được nữa không!

Một giọng nói khàn khàn không nén nổi sự đắc ý, tràn ngập thù hận vang lên.

Giọng nói vừa dứt thì dòng nước lạnh buốt thấu xương cũng hắt lên người Hàn Siêu, rùng mình một cái, Hàn Siêu mở bừng mắt ra.

Một đôi giày màu trắng xuất hiện trên nền đá xanh đã phủ một tầng băng mỏng, trên giày được khảm đầy bảo ngọc, còn có hoa văn hoa mai tinh xảo.

Đây là ấn kí của Hải Bá hầu Mai gia của Đại Huyền vương triều.

Hàn Siêu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một thiếu niên mặc cẩm y hoa phục, trên mặt có hai vết dao dữ tợn đan chéo nhau, nụ cười trên mặt hắn ta đầy âm hiểm, hung dữ mà khủng bố.

Mai Thiếu Lục, thứ tử của Hải Bá hầu, từng tay sai của Hàn Siêu, bình thường đều khúm núm theo sau nịnh nọt hắn. Mục đích của hắn ta chính là bảo vệ địa vị của mình trong phủ Hải Bá hầu.

– Hàn Siêu, trước đây ngươi sai khiến ta như một con chó, hôm nay ta sẽ trả lại gấp mười lần những tủi nhục mà mình phải chịu lên người ngươi! Người đâu, mang đồ lên đây!

Mai Thiếu Lục cười nhếch mép, mười mấy gia đinh cao to đằng sau lưng hắn ta đẩy đám đông ra, kéo một chiếc xe ngựa tới.

Ngửi thấy mùi quái dị trong xe ngựa, dân chúng xung quanh vội vàng bịt mũi lùi ra sau, nhường ra một vòng tròn trống.

– Ha ha ha! Hàn Siêu, năm đó ta tìm tới ngươi, kết giao với ngươi, không ngờ ngươi rạch mặt ta, còn để ta uống quỳ thủy của đàn bà, hôm nay ta sẽ để thứ bỏ đi thành thái giám ngươi uống hết! Ha ha ha ha!

Trong lúc đắc ý cười lớn, Mai Thiếu Lục bất ngờ kéo rèm xe ngựa ra, hai mắt lộ ra ánh sáng hưng phấn, hắn ta giơ tay lấy ra một cái thùng gỗ từ buồng xe rồi đi đến chỗ Hàn Siêu.

Xì xào.

Mọi người xôn xao, rì rầm bàn luận.

– Hóa ra vết đao trên mặt Mai Thiếu Lục do đó mà có! Hắn ta còn uống cả quỳ thủy của phụ nữ nữa chứ!

– Thù này không đội trời chung! Chẳng trách Mai Thiếu Lục lại muốn báo thù giữa đường giữa chợ thế này!

– Không đúng, sao lão phu nghe người ta nói là Mai Thiếu Lục đến nhà Hàn Siêu thách đấu, bị đánh cho cực thảm, về sau tự uống quỳ thủy, cam tâm tình nguyện để Hàn Siêu sai khiến chứ?

– Cũng đúng, tên Hàn Siêu này vô cùng kiêu ngạo, tuy rằng tính tình nóng nảy nhưng không phải là hạng người làm những chuyện bỉ ổi như ép người khác uống quỳ thủy!

Trong lời bàn tán xôn xao của đám đông, Mai Thiếu Lục càng tiến lại gần, hắn ta vừa vung tay lên liền có mấy gia đinh mặc áo xám nhấc Hàn Siêu lên, banh miệng của hắn ra.

– Hàn Siêu, đừng nói bản thế tử không niệm tình cũ, nếu như ngươi tự chặt đứt một cánh tay, khấu đầu chín mươi chín cái rồi chui qua háng ta thì hôm nay ta sẽ tha cho ngươi!

Mai Thiếu Lục cười dữ tợn, giơ tay ra, cầm chủy thủ sắc bén vỗ lên mặt Hàn Siêu.

Nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy vẻ mặt Hàn Siêu vô cùng bình tĩnh, không hề có vẻ hoảng hốt hay sợ hãi, đôi mắt của hắn giống như giếng cổ vạn năm không gợn sóng, sâu thẳm, lạnh lùng.

Cứ như lúc này hắn vẫn là thiên tài tuyệt thế cao cao tại thượng, thân phận hiển hách, ở trước mặt hắn Mai Thiếu Lục chỉ là một tên hề mà thôi.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Hàn Siêu, Mai Thiếu Lục liền nổi giận, nhớ lại những tháng ngày đấu kiếm thảm bại, bị Hàn Siêu giẫm dưới đất trước kia. Lúc đó Hàn Siêu cũng dùng ánh mắt khinh thường này nhìn hắn ta, giống như ông trời đang thương cảm cho con kiến hôi dưới chân mình vậy.

Cảm giác nhục nhã ti tiện khi tính mạng rơi vào tay kẻ khác này khiến hắn ta tức điên, cắn răng hét lớn:

– Người đâu, cho dù hôm nay ta có bị võ đô úy bắt vào thiên lao cũng phải khiến tên Hàn Siêu uống hết thùng quỳ thủy lấy từ mười hai thanh lâu khắp đế đô này!

Ngay lập tức, một tên gia đinh nghe lệnh tiến lên, cầm lấy thùng gỗ trong tay Mai Thiếu Lục, nhấc lên rồi rót vào miệng Hàn Siêu.

Mắt thấy người đã từng là thiên tài tuyệt thế, hậu duệ quý tộc sắp phải uống quỳ thủy, bách tính hít khí lạnh, không dám chớp mắt.

Đúng lúc này, một giọng nói giống như khò khè của mèo vang lên.

Mọi người vẫn loáng thoảng nghe ra Hàn Siêu vừa nói gì:

– Kiếm đến?

Kiếm đến?

Nói xong, Hàn Siêu nhắm mắt lại, tập trung hết ý trí để triệu tập tồn tại nơi tinh không xa xôi.

Một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện.

Dưới làn da của Hàn Siêu nổi lên nhiều tia sáng màu đỏ chói mắt, chúng di chuyển từ trên người đến giữa trán hắn tựa như một con du long.

Trong nháy mắt, tất cả tia sáng tập trung vào giữa trán hắn, ngưng tụ thành một ngôi sao bảy cánh màu bạch kim, một tia sáng màu bạc bắn ra, xuyên qua tầng tầng mây đên mùa đông trên chín tầng trời.

Xoẹt!

Trong âm u, âm thanh khi kiếm sắc ra khỏi vỏ vang lên.

– Hắn… hắn đang gọi tinh linh trong mệnh tinh!

– Làm sao thế được! Trời ơi! Chỉ có những tinh sư có thần hồn cường đại, đạt đến Thần Thông cảnh mới có thể cảm ứng được mệnh tinh trong vũ trụ mênh mông đồng thời thiết lập liên hệ với tinh linh trong đó, triệu tập nó đến! Hàn Siêu này đã bị phế hết tinh mạch, trở thành một kẻ tàn phế, sao có thể gọi được tinh linh nữa?!

– Tinh Dập Kỳ Quang! Thật sự là mệnh tinh tinh linh!

– Chẳng lẽ tên Hàn Siêu này là thiên tài trăm năm khó gặp sao?

Tất cả mọi người thấy cảnh này thì đồng loạt lùi về sau một bước, hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn Hàn Siêu bằng ánh mắt đầy kinh hãi.

Trong khoảnh khắc này, tất cả cường giả trong Đại Huyền đế đô đều mở bừng mắt, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, họ cảm nhận được một tồn tại sắp xuyên qua thời không vô tận, chuẩn bị đáp xuống đây!

Cánh cửa đỏ son luôn đóng chặt của phủ võ đô úy bật mở, vị đại tướng quân khí thế như núi, cũng chính là người đàn ông mặc áo bào tím ban nãy hùng hổ bước ra, sắc mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm lên bầu trời!

Vù!

Một quả cầu ánh sáng khổng lồ màu bạc sáng lên trong không trung như một một ngôi sao băng màu trắng rạch ngang bầu trời mà rơi xuống.

Chỗ nó đáp xuống đúng là đỉnh đầu của Hàn Siêu!

– Không! Không thể nào! Tên tàn phế này làm sao có thể gọi được tinh linh! Mau lên, mau rót quỳ thủy vào trong miệng hắn!

Nhìn thấy quả cầu ánh sáng bạc rơi nhanh xuống, trên mặt Mai Thiếu Lục tràn ngập vẻ khó tin, trong cơn kinh hãi, hai mắt dâng lên sự khủng hoảng, hắn ta tức giận quát.

Gia đinh nghe thấy mệnh lệnh, đang định đi lên thì…

Vù!

Cuồng phong nổi lên!

Trong lúc chỉ mảnh treo chuông, quả cầu ánh sáng màu bạc trên bầu trời giáng xuống với tốc độ ánh sáng, phát ra tiếng “ầm ầm”, đập thật mạnh xuống dưới đất.

Khí thế to lớn khủng bố đó như thiên thạch rơi xuống mặt đất, muốn phá hủy tất cả mọi thứ trong bán kinh ngàn dặm.

Mãng nhĩ của tất cả những người ở đây đều rách ra, trong lúc đầu óc quay cuồng, một giọng nói trầm thấp vang lên:

– Xiềng xích Thiên Nguyên! Phong!

Vừa dứt lời, vị tướng quân mặc áo bào tím đứng trước cửa phủ võ đô úy phất tay lên, năm ngón tay bắn ra, trong không khí, bốn nguyên tố phong, hỏa, lôi, điện cùng xuất hiện, hình thành bốn sợi dây xích pháp thuật cực lớn, xoay tròn trong không gian, tạo thành một cơn lốc xoáy, phong bế quả cầu ánh sáng bạc vừa rơi xuống kia.

Pháp thuật Thần Thông cảnh!

Bùm bùm, lưỡi kiếm sắc bén, hỏa diệm khủng bố, phích lịch thần lôi không ngừng lóe sáng bên trên quả cầu ánh sáng, va đập với tinh quang trên quả cầu, phát ra những tiếng nổ rền vang.

Trong lúc nhất thời, dân chúng chỉ có thể nghe thấy tiếng động như tiếng sấm vang lên không ngừng, họ sợ hãi tới mức phủ phục trên mặt đất. Nhưng nền đất dưới chân cũng không ngừng rung chuyển, giống như gặp động đất, trong không khí tràn ngập các tia điện, chúng chạm vào thân người liền khiến quần áo bốc cháy, lôi điện khiến tóc bọn họ dựng đứng lên, cơ thể không ngừng co giật.

Chỉ trong chớp mắt mọi thứ hỗn loạn cứ như gặp phải lúc thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn.

Thế nhưng một lúc sau, quả cầu ánh sáng trên không trung tắt dần, nổ tung như bong bóng, lộ ra tinh linh bên trong.

Đó là một thiếu nữ có da thịt óng ánh trong suốt, mặt như trứng ngỗng, cô vẫn đang nhắm mắt, tựa như một bức tượng điêu khắc bằng ngọc tinh khiết. Dưới ánh sáng mặt trời, ánh sáng quanh người cô lấp lánh chói mắt, phát ra khí tức tinh quang thuần túy.

Lúc này, tất cả mọi người không hề để ý đến dung mạo của cô, tất cả ánh mắt kinh ngạc đều tập trung vào thanh đại kiếm màu bạc như nửa tấm ván cửa, dài hơn hai trượng đằng sau lưng cô.

Chuôi kiếm như một đầu rồng vô cùng sống động, cứ như chuẩn bị nuốt trọn một người đến nơi!

Trên thân kiếm lấp lóe hàn quang, tản ra ánh sáng sắc bén, dường như đứng trước thanh kiếm này, vạn vật thế gian cũng chỉ như một miếng đậu phụ vừa động vào liền vỡ nát mà thôi.

Thanh cự kiếm màu bạc này chắc chắn là một thần binh tuyệt thế vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn!

– Giết đi.

Đúng lúc này, Hàn Siêu bình thản thốt lên hai chữ.

Còn chưa dứt lời, thiếu nữ tinh linh lưng đeo kiếm đã mở bừng mắt, hai mắt bắn ra sát khí lạnh lùng vô tận.

Ánh sáng trắng lóe lên, tất cả mọi người chỉ thấy mắt mình hoa lên một cái đã thấy thanh kiếm màu bạc kia nằm trong tay thiếu nữ, cô ấy giơ tay lên rồi chém mạnh xuống.

Rắc!

Xiềng xích pháp thuật phong hỏa lôi điện xoay quanh người cô bỗng chốc đứt gãy, kiếm quang sắc bén rạch ngang không khí, ba chiếc đầu người bắn lên trên không trung, máu ở động mạch cổ phun ra như suối, trong màu tuyết trắng của đất trời chúng càng đỏ thắm diễm lệ hơn.

Đó là đầu của Mai Thiếu Lục cùng hai tên gia đinh ghì bả vai của Hàn Siêu.

Mai Thiếu Lục chết rồi.

– Tướng địch đã bị thảo phạt! Xin hỏi tinh chủ có gì dặn dò nữa không?

Thiếu nữ cầm kiếm nhẹ nhàng nhảy tới, đáp xuống mặt đất, cắm thanh kiếm bạc còn nhỏ máu tươi xuống, lạnh lùng quỳ một gối trước mặt Hàn Siêu, chắp tay bẩm báo, tựa như một binh sĩ vừa mới thực hiện mệnh lệnh về vậy.

Bộp.

Đầu của Mai Thiếu Lục rơi xuống dưới đất, lăn mấy vòng trên con đường dài được lát đá cứng ngắc. Đôi mắt chết cũng không nhắm lại được của hắn trợn trừng nhìn mọi người, cơ thể không đầu bị gió lạnh thổi qua, đổ ụp xuống dưới đất.

Ngã xuống dưới chân Hàn Siêu.

Mọi người cảm thấy có một luồng khí lạnh từ sau lưng xông thẳng lên đầu, trong lòng run sợ, kinh hãi vạn phần, không dám tin vào mắt mình:

– Không… không ngờ hắn lại gọi ra được một tinh linh Thần Thông cảnh!

– Đây là tinh linh Thần Thông cảnh đấy! Chỉ có tinh sư Thần Thông cảnh mới có thể gọi ra tinh linh này được!

– A a a! Sao kẻ này đã bị thiến thành thái giám, phế đi tinh mạch rồi mà còn có thể triệu hồi được tinh linh mạnh như thế, ta không phục! Ta không phục đâu! Chẳng lẽ hắn ta đã tu luyện môn thần công tự cung trong truyền thuyết sao?

– Không tin được! Tuy rằng tinh mạch đã bị đứt hết nhưng Hàn Siêu có tinh linh Thần Thông cảnh hộ thân, lại được tinh quang chữa trị tu luyện nhục thân, nếu để hắn nối lại tinh mạch thì e rằng thật sự có thể ngưng tụ pháp lực, khám phá ra bí mật thần thông!

Lúc này, dưới sự chú ý của mọi người, Hàn Siêu từ từ khom người lại, vuốt mắt cho Mai Thiếu Lục và hai tên gia đinh kia, hai tay chắp lại thành hinh chữ thập rồi bái mấy cái, trầm giọng nói:

– Tính mạng của các người là do ta kết thúc, ta sẽ dùng mắt tiễn các ngươi một đoạn. Mong các người bình an luân hồi, Vô lượng thiên tôn A di đà Phật!

Hắn nói tiếng Trung nhưng mọi người xung quanh lại không hiểu ý nghĩa của nó.

Điều này làm cho bọn họ càng thêm sợ hãi, đồng loạt nhìn Hàn Siêu bằng ánh mắt nghi ngờ.

Sau khi hoàn thành nghi thức tiễn đưa, Hàn Siêu ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi vào hoàng cung vàng son rực rỡ, cao ngút như hòa cùng mây ở nơi phương xa, khóe miệng nở nụ cười thâm sâu:

– Mở đầu này thú vị đấy. Đi thôi.

Dứt lời, hắn phất tay, xoay người đi về hướng Đông.

Lúc này, hắn là Hàn Siêu – công nhân ở đài hỏa táng, cũng là Hàn Siêu – thế tử của Cung Cẩn vương Đại Huyền vương triều!

Tính mạng mới, câu chuyện mới này sẽ do hắn viết tiếp…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận