Siêu Phẩm Tu Tiên Thái Giám

Chương 49: Thù không qua đêm


Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Tên Hàn Siêu này không phải đang muốn hại ta chứ? Hay thực sự hắn muốn ăn chia bảo vật?

Thấy Bảo Quang thần tháp bay vụt tới, dòng suy nghĩ lập tức thoáng qua trong đầu Trương Dịch An, vẻ mặt y thay đổi, cảm thấy như mấy chục sát chiêu bắn tới, bao vây toàn thân.

Không còn chỗ trốn!

Chỉ riêng pháp thuật của Tiêu Tư Huyền đã khiến ngàn vạn châm băng nổ ra khiến toàn thân rét lạnh trong băng tuyết, huyết khí đông cứng! Sợ là bảo khí còn chưa rơi vào tay đã bị đông thành tảng băng, lại thêm bị biết bao quyền cước, binh khí nện lên người, trở thành một tảng thịt nhão đóng băng.

– Mở thuẫn!

Trước bờ vực sống chết, y thể hiện thực lực chân chính của thế gia đệ tử, chiếc thuẫn ánh sáng ngưng kết thành hình, cản trước người như một lớp màng bao bằng ánh sáng, bảo vệ y.

Keng!

Bảo khí và thuẫn chạm vào nhau phát ra tiếng giòn vang. Sức mạnh huyền diệu bắn ra từ bảo khí, cũng vào lúc này, bảo khí dùng một góc độ quỷ quái để chiết xạ ngược lại, tốc độ nhanh gấp đôi như một vệt sáng lao giữa không trung, tránh thoát những kẻ ra chiêu. Trường tiên, lụa trắng, câu kích đều bắn cả về phía ngực một thiếu niên mặc áo đen có nốt ruồi ở đầu lông mày.

Người này chính là Tiết An.

Để tránh khỏi cờ phướn mà Hàn Siêu bắn ra, Tiết An nhảy lên rồi tiếp tục nhảy tới chỗ đất trống bên ngoài, quả là chó ngáp phải ruồi.

Lần này, đám người đều bất ngờ, không ai kịp biến chiêu, chỉ có thể trơ mắt nhìn bảo vật đánh vào nhuyễn giáp của Tiết An, vang lên một tiếng trầm đục.

– Bảo khí?

Theo bản năng, Tiết An cứ đứng nguyên tại chỗ như thế, bên tay phải bỗng quặp lại, túm lấy bảo tháp trong ngực rồi đặt trước mắt, ánh mắt có vẻ khó tin.

Bảo tháp đang chiếu sáng lung linh khắp khuôn mặt cậu ta.

Vẻ mặt Tiết An tràn đầy kinh ngạc và sung sướng.

– Tiết An, ném bảo khí, trốn!

Đúng lúc này, Phong Khinh Đàm quát to, kéo Tiết An ra khỏi nỗi vui mừng. Tiết An vừa ngẩng đầu đã thấy có rất nhiều đệ tử bảng Thần Thông bay trên không trung đang lao về phía mình.

Sát y như tiễn!

Đây chính là bảo khí có thể tấn thăng đạo khí! Không ai chịu từ bỏ dễ dàng như vậy!

– Hừ! Bảo vật trong tay ta, không ai có thể bắt ta giao ra! Có bảo khí, ta bước vào Thần Thông Bí Cảnh, quét ngang vạn quân! Ta chính là kẻ đứng đầu trong số đệ tử nội môn! Thanh Phong Đàm, Tiêu Tư Huyền, những thiên tài bảng Thần Thông các ngươi đều sẽ bị ta đạp dưới chân!

Chỉ nghĩ tới cảnh phong quang vô hạn ngày sau, được đứng trên cả đám thiên tài, những suy nghĩ cuồng vọng đã bao trùm trong trí não của Tiết An, hai mắt cậu ta dần xuất hiện vẻ miệt thị, vừa mở miệng định kêu “Rời đi” để được truyền tống khỏi bí cảnh.

Nhưng lần này, cậu ta thấy con ngươi của các đệ tử bảng Thần Thông giữa không trung đều co rụt lại, mặt mũi họ chấn kinh, cậu ta thấy Thanh Phong Đàm bóp cổ tay thở dài, thấy ánh mắt lạnh băng của Tiêu Tư Huyền nhìn mình như nhìn một xác chết.

Cậu ta còn thấy Lam Cảnh của Đông Châu vực mang sắc mặt tái nhợt.

– Rời…

Mới phun được một chữ ra khỏi yết hầu, Tiết An đã cảm thấy trong họng lạnh buốt, đau nhói, một sức mạnh khổng lồ đã chạm vào cằm cậu ta, khiến khớp cằm của cậu ta chồng lên khớp hàm trên.

Dưới quán tính, răng cậu ta chạm vào nhau, đầu ngửa lên trên, hai mắt trợn trừng.

Chữ “đi” cuối cùng không thể thốt ra khỏi miệng.

Lúc này, đau đớn khủng khiếp mới bộc phát từ yết hầu, máu đỏ văng khắp nơi, rơi vào bảo tháp trên tay Tiết An khiến nó trở nên ấm áp.

– Ta đã nói rồi, muốn giết ngươi nghĩa là sẽ giết ngươi. Bảo vật hay không ta đều chẳng để vào mắt.

Giọng nói lạnh băng vang lên sau lưng Tiết An như tiếng đòi mạng xuất phát từ địa ngục khiến cậu ta bừng tỉnh vào lúc hấp hối.

Hàn Siêu!

Người giết cậu ta là Hàn Siêu!

Ngay từ đầu, tất cả đều là do Hàn Siêu và Trương Dịch Anh bắt tay dựng thành, họ lấy bảo vật làm mồi nhử, khiến cho cậu ta tham lam, trong đầu chỉ còn lại bảo khí nhưng quên đi mất còn có một kẻ hung ác muốn lấy mạng mình.

Vào lúc Tiết An đang đắm chìm trong sung sướng khi được ôm bảo vật trong tay, Hàn Siêu đã sớm thu lại khí tức, lặng lẽ vây phía sau cậu ta để ra sát chiêu.

Vỏ kiếm đâm vào hàm dưới của Tiết An được rút ra từ phía sau, xuyên qua cổ cậu ta, thanh âm phát ra trầm đến khủng bố, chẳng khác nào đang rút đi tia sinh mệnh của cùng của cậu ta.

Hai mắt Tiết An mất đi ánh sáng, cánh tay đang giơ lên đã buông thõng xuống, không còn bất kì sức lực nào.

– Trả cho ngươi! Vỏ kiếm của ngươi không tệ đâu, cực kì sắc bén đấy!

Hàn Siêu mỉm cười, tóm lấy thi thể Tiết An bằng một tay rồi quăng chiếc vỏ kiếm tinh mĩ ra xa, nó rơi xuống trước mặt Lam Cảnh rồi chui vào trong cát.

Vỏ kiếm này là Lam Cảnh tiện tay ném đi lúc rút kiếm, sau đó Hàn Siêu tiện tay cầm lấy, coi như vũ khí. Giết người thì giết, hắn không thể để ô uế tay mình được.

Lúc này, một đám thiên tài bảng Thần Thông không dám động đậy, họ đứng cách xa hắn mười trượng, vẻ mặt kiêng kị, sự sợ hãi trong mắt khó mà giấu nổi.

Lại chết!

Lại một thiên tài bảng Thần Thông chết dưới tay Hàn Siêu! Mà tử trạng còn thê thảm đến thế! Bị một vỏ kiếm đâm xuyên từ gáy ra cổ, lỗ thủng lớn bằng ngón tay cái vẫn đang tuôn máu tươi, nhuộm đỏ một khoảng cát vàng.

Hàn Siêu vẫn bình tĩnh mang theo Tiết An vừa tử vong.

Vẻ lạnh nhạt kia cứ như hắn vừa giết một con gà, cực kì bình tĩnh.

Một màn này khiến người xem thấy mà rùng mình, cảm giác lạnh buốt lên đến tận đỉnh đầu.

Quả là ma vương giết người.

Trong lúc nhất thời, họ kinh sợ không dám bước tới cướp đoạt bảo khí vẫn còn nằm trong tay Tiết An mà chỉ có thể nhìn Phong Thanh Đàm và Tiêu Tư Huyền.

– Hàn Siêu, Tiết An chỉ là nói lời kiêu ngạo, ngươi cần gì giết hắn? Tiết An tội không đáng chết!

Phong Thanh Đàm bước ra từ đám người, cậu ta nhíu mày đứng đối diện Hàn Siêu, giọng điệu trách cứ.

– Phải, cậu ta chỉ mắng ngươi đôi câu mà thôi! Mọi người đều là đồng môn, vậy mà ngươi lại muốn lấy tính mạng của hắn? Quả thực là tâm ngoan thủ lạt, lòng dạ nhỏ mọn, ma đầu giết người không chớp mắt. Ra khỏi bí cảnh, ta chắc chắn sẽ báo cáo với trưởng lão của tiên môn, dù không phế bỏ ngươi cũng bắt ngươi phải diện bích hối lỗi ở Lôi Đình Nhai, hối cải làm người mới.

Lại một giọng chính nghĩa quát lớn, Hứa Quang cùng với thiếu niên nhà họ Trịnh bước ra, đứng cạnh Lam Cảnh, hai mắt nhíu lại, cực kì nghiêm nghị.

– Thật sao? Ta sợ là mạng ngươi rồi cũng bỏ lại đây, bởi cái gọi là quá tam ba bận. Ta đã cho cậu ta ba cơ hội, lần đầu tiên, Tiết An mắng ta là “Thái giám chết bầm, quỷ âm dương”, nếu cậu ta xin lỗi, cùng lắm ta chỉ trả lại cậu ta một chưởng, để lại cho cậu ta một vết thương nhẹ. Lần thứ hai, ta mời cậu ta giao đấu để chấm dứt ân oán. Cậu ta chẳng những không lĩnh tình mà còn tiếp tục mở miệng khiêu khích, mắng chửi ta thêm.

Hàn Siêu liếc nhìn, cười mà như không cười rồi ném Tiết An xuống đất, bình thản nói:

– Lần thứ ba chính là lần này, lòng tham của cậu ta quấy phá, trong não chỉ có bảo vật mà quên rằng bản thân từng đắc tội với ta. Nếu thần trí cậu ta tỉnh táo thì làm sao có thể bị ta dùng Nê Ngư Công chạy ra sau đánh lén?

Lời này vừa dứt, đám người sững sờ, không một ai có thể phản bác lại được.

– Phải rồi, Hứa Quang và thiếu niên nhà họ Trịnh, ba lần cơ hội của các ngươi đã được sử dụng hết, nếu có cơ hội, ta tất giết chết các ngươi! Đáng tiếc là người phân rõ trái phải, nhân từ nương tay như ta giờ không còn nhiều lắm đâu.

Hàn Siêu cười ha ha rồi quay về phía đám người, chắp tay với Trương Dịch An:

– Trương huynh, chúng ta tâm hữu linh tê, hợp tác vui vẻ. Ngày sau gặp nhau, ta lại mời huynh uống rượu ngon, ngắm mỹ nhân.

Nói xong, hắn chẳng thèm quay đầu lại mà đi thẳng.

Thậm chí không thèm nhìn Tiết An đang nằm trên đất cũng như bảo khí trên tay cậu ta lấy một lần.

Nhân từ nương tay?

Ha ha!

Đám người nghe vậy thì cười lạnh trong lòng, cuối cùng họ mặc kệ Hàn Siêu mà nhảy tới phía thi thể của Tiết An.

Cậu ta còn đang nắm chặt bảo khí trong tay.

Cướp!

Chỉ có bốn người Phong Thanh Đàm, Tiêu Tư Huyền, Lam Cảnh và Trương Dịch An là không hề nhúc nhích, trong lòng họ còn có một cảm giác khác thường khó nói thành lời.

– Không đúng! Tên Hàn Siêu này sau khi giết người sẽ chắp tay trước ngực, huyên thuyên cái gì mà “Tính mạng của các ngươi cứ để ta kết thúc”, nhưng lần này hắn không hề làm nghi thức kì quặc đó mà rời đi luôn! Có vấn đề!

Mắt Tiêu Tư Huyền bỗng lóe ánh sáng lạnh, thân thể hắn bay lên không như chim, chỉ trong nháy mắt đã cao tới vạn trượng, hắn nhìn chằm chằm Hàn Siêu đang phi nước đại trên ốc đảo rồi chau mày.

Hàn Siêu bay giữa rừng, thân hình chớp nhoáng có vẻ như đang rất vội vã muốn chạy khỏi nơi này.

Sau mấy nhịp hô hấp, Hàn Siêu sắp chạy tới biên giới ốc đảo thì bỗng dưng tám tấm bia đá xanh trên mặt đất bỗng bắn ra cả vạn luồng sáng đỏ.

Vù!

Toàn bộ đất trời rung động.

Ánh sáng đỏ mau chóng khuếch tán, trong nháy mắt, chúng vút lên, ngưng tụ thành một vòm cung màu đỏ, bao quanh toàn bộ ốc đảo.

Hàn Siêu thấy trước mắt đột ngột xuất hiện ánh sáng kì dị thì vội vàng phanh lại rồi thở phào một hơi.

Hắn cảm nhận được một luồng ý thức mạnh mẽ, hung hăng và bạo ngược đang khóa chặt trên người mình, mỗi lúc một gần.

Thứ thần niệm đó hắn đã cảm nhận được trong lúc rút cờ.

– Quả nhiên là không ra được!

Hàn Siêu dồn hết sức để tung ra một cú đấm vào lớp chắn màu đỏ nhưng nó không hề nhúc nhích, hắn khẽ nhếch miệng.

Ngay lúc này, thanh âm huyên náo từ bốn phương tám hướng truyền lại, hệt như tiếng côn trùng bò qua cồn cát, cũng giống gió đêm thổi trong rừng trúc.

Hàn Siêu đứng trên chóp cây, nhờ ánh trăng sáng tỏ nên hắn có thể phóng tầm mắt ra xa, sau đó, con ngươi hắn co rút lại, hắn cảm thán:

– Chỉ là một bí cảnh tầm bảo mà phải chơi lớn như thế này!

Ở nơi xa, đám kiến lửa chi chít bò đầy cồn cát như một đợt triều cường vô tận, chúng tràn khắp núi đồi, tầng tầng lớp lớp tạo thành độ cao hơn một trượng đang lao qua ốc đảo.

Thủy triều tới gần, âm thanh của cả vạn con kiến lửa xẹt qua cồn cát mỗi lúc một vang, chẳng khác nào sóng biển lao vào bờ.

Hàn Siêu khẽ đạp chân nhảy lên giữa không trung, lúc quay người, hắn đã thấy rõ bốn phương tám hướng của ốc đảo.

Nơi nơi đều là kiến lửa đỏ rực.

Chỉ trong phút chốc, một vùng sa mạc biến thành biển kiến lửa.

Bọn chúng đã bao vây toàn bộ ốc đảo.

Những con kiến lửa này không hề nhỏ, từng cái đầu phải to như nắm đấm, xúc giác sắc nhọn và to lớn đang sáng loáng lên, vừa trông đã biết là cực kì bén nhọn và tàn ác.

Tốc độ bò cũng nhanh như chó mèo đang chạy vậy.

Trùng hợp chính là những con kiến này đều có hoa văn y hệt như trên chiếc cờ phướn tam giác kia.

Là Thiết Hỏa Nghị! Số lượng lên tới hàng vạn con!

Rõ ràng những việc phát sinh trước mắt đều là do Hàn Siêu rút cờ mà ra.

Trong Khấu Tiên Thành, các đệ tử ngoại môn thấy cảnh này đều hít sâu một hơi! Tiên môn đại năng đã sớm kéo cao góc quay để mọi người có thể thấy được toàn cảnh của Ly Diễm Sa Mạc.

Trên sa mạc, ba khu ốc đảo đã bị màu đỏ bao vây, những người bên trong không thoát ra nổi.

Bên ngoài vòm cung đỏ, từng con Thiết Hỏa Nghị chui ra từ cát vàng, gia nhập vào thủy triều kiến, phát ra hơi thở hung hăng, đồng loạt đánh úp về phía ốc đảo.

Nhìn kĩ sẽ thấy mắt con nào cũng đỏ bừng như máu.

Đây là linh thú đã rơi vào trạng thái điên cuồng.

Những con Thiết Hỏa Nghị một khi đã phát điên thì chỉ cần vật sống trước mặt chúng có linh khí, chúng đều sẽ cắn xé, nhai nuốt hết!

Nơi chúng đi qua, một ngọn cỏ cũng không còn!

Ngay cả tinh sư Thần Thông mà thấy thủy triều kiến lửa này cũng chỉ có nước nghe ngóng rồi bỏ chạy mà thôi.

Nhưng những thiên tài bảng Thần Thông đã bị vây trong ốc đảo bởi vòm cung màu đỏ kia có thể trốn được chăng?

Chẳng nhẽ lần này tám trăm thiên tài bảng Thần Thông sẽ bị tiêu diệt hết vào đêm thứ hai, trong bí cảnh tầm bảo này?

Nếu thực như vậy thì kẻ cầm đầu chỉ có thể là tên khốn đã rút cờ kia.

Hàn Siêu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận