Sinh Hoạt Hường Phấn Của Bác Sĩ Xấu Xa

Chương 27: Sở thích


Sau cái ngày đi dạy dỗ thiếu gia nhà họ Đường, ngày thứ hai cậu ta liền lo lắng không yên mà xuất viện, đã thay đổi ý định nhàn nhã nằm ỳ ra chỗ này mà nghỉ ngơi, cũng không có thêm hành động dư thừa gì. Sau đó Vương Tiểu Bàn gọi điện thoại hoà giải với Đường Tam hợp tác rất thuận lợi, Đường Tam ra tay rất rộng rãi, về phương diện buôn bán kia cũng có năng lực, không có phí công chờ thời mấy năm ở nước ngoài. Trì Húc không xác định được cậu biết hay không biết quan hệ của mình với công ty kia, anh liền rất nhanh đem chú mèo con này quăng ra sau đầu.

Cửa ban công bị gõ, Trì Húc cũng không ngẩng đầu lên, nói mời vào. Bước vô là một người nữ, tóc dài uốn sóng, áo khoác hoa văn vàng nhạt làm nổi bật lên thân hình hoàn hảo của cô, vớ da màu đen bao sát lấy đoi chân nhỏ mảnh khảnh, nhìn qua rất gợi cảm, mang đôi boot da đen, trên đầu đội nón phớt, kính râm che lấy nửa gương mặt của cô ấy, từ phần khuôn mặt lộ ra có thể nhìn ra được da rất trắng.

Trì Húc hơi hơi nghiêng đầu, nhìn ngắm người đang tiến đến nhưng không lên tiếng, “Cô gái này , có chuyện gì không? “

“Không có chuyện thì không thể tới sao? ” thanh âm này không yểu điệu như giọng con gái, ngược lại có ch dạo gút trầm ấm, âm cuối vang lên, giống như móng vuốt gãi trúng tim Trì Húc.

Nghe giọng điệu không giống như đến khám bệnh, tìm kiếm trong ký ức những người mình tiếp xúc qua cũng không tìm được người nào giống vậy, Trì Húc đối với phụ nữ trước giờ đều có thái độ kính nhi viễn chi cũng không nhận ra người này có phải là đào hoa còn rớt lại của mình: “Cô ơi, chỗ này là bệnh viện, không phải chốn ăn chơi! “

Cô gái khẽ cười một tiếng, tự tay gỡ kính đen xuống, “Chính vì chỗ này là bệnh viện tôi mới tới a, bác sĩ, dạo gần đây tim tôi đập không đều, ăn không ngon không tập trung được trong công việc, trong đầu luôn xuất hiện hình bóng của một người, xin hỏi tôi bị bệnh gì vậy? “

Nhìn thấy gương mặt đó Trì Húc hiện lên một vẻ kinh ngạc trên mặt, sau đó là kinh diễm, cuối cùng bật cười, trong thanh âm cũng mang theo chút ý cười: “Xem ra cô đây là mắc bệnh tương tư nha, không biết ai lại có vinh hạnh lớn đến thế có thể khiến cho một cô gái xinh đẹp như vậy nhớ mãi không quên! “

“Người nọ cũng xem như là bác sĩ nha, dáng dấp đẹp trai, y thuật tốt, nhưng lại khiến cho tôi . . Vậy bác sĩ biết bệnh tương tư của tôi phải chữa thế nào mới có thể khỏi hẳn không? “

Ngữ điệu hạ giọng làm cho ánh mắt của Trì Húc tối sầm lại, nhìn đồng hồ, nghiêm túc nói: “Có lẽ nếu cô bằng lòng cùng tôi trải qua một đêm vui vẻ, tôi cam đoan sáng mai sẽ khiến cho cô không uống thuốc cũng khỏi bệnh! “

Đôi môi như cánh hoa hồng của Lục Chi Khanh khẽ nhếch lên, mắt phượng xinh đẹp long lanh nước: “Rất vui lòng! “

Ngồi lái trên xe của Lục Chi Khanh đi về phía một nhà hàng dưới trướng của Lục thị, nhà hàng này phi thường nổi tiếng ở Lạc Thành, nếu không có hẹn trước thì không có cửa bước vô, cho nên từ cách bố trí đến các món ăn đến cách phục vụ, đều đứng số một số hai của Lạc thành.


Người đẹp đang ngồi cạnh mình làm cho Trì Húc hơi có chút không được tự nhiên, đời này ngoại trừ mẹ ruột của anh, anh còn chưa từng cùng một người con gái khác đơn độc tiếp xúc qua, mặc dù lượng nước của ‘người con gái’ này có chút lớn..

(Người TQ nghĩ là con trai nhiều nước trong cơ thể hơn con gái nên lượng nước ở đây ý chỉ Lục Chi Khanh k phải con gái :)) )

“Khụ khụ. . . Làm sao tự nhiên lại ăn mặc như vậy? “

Vốn là vẫn đang nhìn chằm chằm vào gò má của Trì Húc, anh chủ động tiếp lời làm cho Lục Chi Khanh thật cao hứng, ngón tay vuốt vuốt tóc giả cười một cách tự nhiên: “Để tán anh đó, em mặc đồ như vậy không đẹp sao? “

“Xinh đẹp, nhưng nếu tán anh kiểu này, cầm chắc thất bại! Giả gái mà đi tán tỉnh người thích đàn ông, Lục tổng lần này tính có hơi sai rồi! “

Trên mặt hiện lên một tia ảo não, lại bị che đậy rất nhanh, kéo một tay của Trì Húc chạm vào chỗ kín của mình, dùng xúc cảm đột xuất rõ ràng như để nói rõ giới tính của mình với Trì Húc: “Nơi đây có thể chứng minh em không phải con gái, tuy là em có cái động giống nữ giới, mà giờ chỗ đó đang rất nhớ anh! “

Không khí trong xe lập tức trở nên mập mờ, thừa dịp khoảng cách đèn đỏ, Trì Húc kéo đầu Lục Chi Khanh qua để hôn sâu, tới khi phía sau vang lên tiếng còi, hai người mới rời khỏi nhau. Đến khi xe đã đi tiếp Trì Húc lấy tay nhéo nhéo lên da mặt mềm mịn để lại thành hai dấu tay, “Thứ lẳng lơ này, còn dám ở trên xe khiêu khích anh thì anh đánh đòn em đó! “

“Cái huyệt ở dưới của em ngứa muốn chết rồi, anh giúp em dạy dỗ nó một chút đi !! “

Cái tên đĩ già này, thực sự dâm không chịu được, Trì Húc ở dưới đã cương lên, sợ chính mình thực sự sẽ nhịn không được mà ở chỗ đường qua lại đông đúc này đè anh ta ra làm, dứt khoát không để ý tới anh ta nữa.

Cỡi dây an toàn ra, Trì Húc đột nhiên cảm thấy đi được tới nơi bình an cũng đã là chuyện đáng để ăn mừng. Tính bước xuống xe thì bị Lục Chi Khanh kéo lại, người nọ lại gần hai tay không an phận vói vào trong quần của Trì Húc, cách quần lót mà sờ soạn theo hình dáng của vật lớn kia : “Anh định để vậy mà đi tiếp ah? Em cũng không muốn chym chồng em bị mấy đứa trai gái nhìn vào một cách thèm thuồng ah, không thể như vậy được! “

Khụ khụ, để Trì Húc đi ra ngoài như vậy mà gặp người quả thật có thể gây nghi ngờ anh là tên lưu manh ăn chơi, Trì Húc chớp mắt, vẫn ung dung định nhìn xem anh ta muốn chơi trò gì nữa đây.

Đôi tay kia linh hoạt kéo khóa quần xuống móc ra một nửa con chym đã cứng ngắc , ngón tay qua lại đảo quanh ở trên đầu khấc, đùa giỡn làm vật lớn cố gắng đứng lên, cúi đầu chậm rãi ghé sát vào trong quần Trì Húc, lại chợt dừng lại ngẩng đầu, mắt phượng nhìn về phía Trì Húc liếm đôi môi đỏ mọng: “Mặc dù rất muốn đem thứ này ăn vào trong tiểu huyệt, nhưng giờ thời gian eo hẹp, hay là dùng miệng nếm thử là được! “

Nói xong, cúi đầu há mồm đem vật kia ngậm vào hơn phân nửa, cái đầu di chuyển lên xuống mút vào nhả ra dương vật kích cỡ khủng, đầu lưỡi linh hoạt đảo quanh chỗ quy đầu đang nóng như lửa, dùng một tay tuốt tuốt phần gốc rễ đang trần trụi, tay kia cũng không có rảnh, nắm lấy hai túi tinh đùa giỡn qua lại

Trì Húc không lên tiếng chỉ có thở dốc, tay vừa định đặt ở trên đầu anh ta, nhìn thấy mái tóc giả thật dài, quyết đoán dời chỗ đặt ở trên vai, trong mũi phát sinh tiếng thở đầy hưởng thụ. Lục Chi Khanh cảm nhận được Trì Húc đang hưng phấn, càng thêm ra sức mút vào nhả ra, bất quá bởi vì là lần đầu tiên làm loại chuyện như vậy, nên kinh nghiệm vẫn là học được từ trên mạng và trong phim, động tác trúc trắc, mặc dù đã cố há miệng to nhất có thể, hàm răng vẫn sẽ thường xuyên đập vào đầu gậy thịt, không có nhìn thấy được biểu cảm đau khổ của Trì Húc, Lục Chi Khanh thở dài một hơi, chịu đựng cảm giác khó chịu mà vẫn dùng phương pháp deep throat.

Trì Húc được phục vụ rất thoải mái cũng không có quá nhiều vướng víu, ở giây phút quan trọng đè xuống đầu của Lục Chi Khanh nắc mạnh vào mấy phát, lại rời đi từ trong miệng của anh ta. Lục Chi Khanh chịu đựng cảm giác cổ họng bị thúc vào gây buồn nôn, đem tinh dịch trong miệng nuốt xuống, sau đó vỗ bộ ngực chợt ho khan. Giúp anh ở sau lưng vỗ vỗ, nhìn anh ta lau đi bạch trọc chảy ra từ khóe miệng, “Đem thứ kia nuốt xuống rồi, em xác định chờ một chút nữa vẫn nuốt trôi được bữa cơm? “

Cầm khăn tay lau qua khóe miệng, lại đợi cho Trì Húc lau chùi sạch sẽ nước bọt cùng bạch trọc lưu lại trên mặt dương vật, Lục Chi Khanh nhưng vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên, hàm răng cắn vào đôi môi đỏ mọng phun ra mấy lời nói đầy ám chỉ: “Đương nhiên, đây mới chỉ là bữa khai vị mà thôi, một lát nữa, còn có bữa ăn chính chờ em mà! “


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận