Mặc dù trong này hỗn loạn chẳng kém bên ngoài nhưng bọn họ vẫn tìm thấy một ít thực phẩm còn dùng được, thứ giá trị nhất là mấy thúng rau xanh đã lặt, rửa ráy sạch sẽ. Toàn bộ rau do binh lính trồng sau quân khu đều bị cày nát hoặc nhiễm bẩn, chỉ có số này được đậy kín trong mấy thúng lớn nên may mắn còn nguyên vẹn. Trần Phi và Mạnh Quân chia đôi toàn bộ những thứ lấy được.
Trong lúc tìm kiếm xung quanh, không ít thây ma xấu số mò tới liền bị cả hai tiễn về địa ngục. Chênh lệch giữa đôi bên bây giờ chẳng khác gì người lớn với trẻ con, bọn họ tùy tiện cất tay vài cái cũng dễ dàng xóa sổ chục mạng.
Khi sắp ra ngoài, Mạnh Quân đột nhiên nhớ tới một chuyện:
– Suýt nữa tôi quên mất, nơi này còn có một kho vũ khí ngầm. Chúng ta mau tới đó xem thử!
– Đi!
Trần Phi đã tận mắt chứng kiến uy lực của súng ống, đương nhiên muốn sở hữu càng nhiều càng tốt. Nếu không có mấy khẩu tiểu liên, chỉ sợ khi nãy bọn hắn đã chết mất xác dưới vuốt quái vật.
Hai người chạy ngang rẽ dọc mấy lượt, tới trước một tòa nhà có diện tích cực rộng, phải đến cả mẫu.
– Kho ngầm nằm ở bên trong.
Mạnh Quân hăng hái đi trước mở cửa, nhưng vừa tiến vào mấy bước bỗng khựng người chạy ngược trở ra, khẩn trương hét lớn cảnh tỉnh:
– Chạy mau! Bên trong có tới mấy con.
Trần Phi thoáng khó hiểu, với thực lực hai người bây giờ bị cả trăm thây ma bao vây cũng không ngại, sá gì vài con lại khiến Mạnh Quân hoảng sợ như vậy? Song hắn nhanh chóng hiểu ra khi nghe mấy tiếng gầm dữ tợn, trông thấy ba con quái vật khổng lồ hất tung cửa nhào ra.
Thây ma tiến hóa!!!
Chẳng những 1 mà tận 3 con xông ra cùng lúc!
Da đầu Trần Phi tê rần, gấp rút lao theo Mạnh Quân, không nghĩ được gì ngoài thầm chửi y tơi tả. Kho ngầm con mẹ gì chứ, tìm vũ khí không được còn lôi ra thêm ba con điên, báo hại bọn hắn chạy vắt giò lên cổ, có bao nhiêu sức lực đều dồn hết xuống chân.
Vù!
Vừa trang bị thêm vài món, tốc độ Trần Phi tăng lên kha khá, vậy mà cố lắm mới tạm duy trì được khoảng cách an toàn, nhưng mỗi giây trôi qua bọn chúng lại rút ngắn dần. Lũ quái vật này là những chuyên gia điền kinh nước rút bẩm sinh, sở hữu tốc độ kinh hoàng.
Mạnh Quân di chuyển gần như song song với Trần Phi, chỉ chậm hơn một chút. Vừa chạy y vừa nhăn nhó ôm một tay vào mạn sườn, vết thương chưa lành đã phải vận động mạnh khiến Mạnh Quân đau đớn vã mồ hôi như tắm, thế nhưng tay y vẫn nắm chặt cây thương không chịu cất vào.
Trần Phi thầm đoán cây thương tăng khá nhiều thuộc tính cho y, nhất là nhanh nhẹn, vì vậy mới chết cũng không chịu buông.
Giờ phút này, cả hai chẳng những chạy đua cùng bọn thây ma tiến hóa mà còn so kè lẫn nhau. Ai cũng ngầm hiểu thời khắc này kẻ nào tụt lại phía sau sẽ trở thành mục tiêu để lũ quái vật công kích, không muốn bị chúng nhai đầu nên càng ra sức chạy thục mạng.
Cảnh vật hai bên nhòe nhoẹt trôi vùn vụt sau lưng Trần Phi, gió rít vù vù bên tai, thanh âm lũ quái vật gào thét ngày một gần.
– Bắn chết chúng! – Mạnh Quân thét lên.
Không đợi y nhắc, Trần Phi cũng đang có ý đó. Hai người đột ngột đứng lại, xoay người ra sau, hai khẩu tiểu liên xả đạn ồ ạt.
Tạch tạch tạch tạch tạch!
Đạn bay đầy trời.
Thình lình bị tập kích từ khoảng cách quá gần, con chạy đầu không kịp phản ứng, rú lên thê lương. Nó dính đạn đầy thân thể, cái đầu cũng lĩnh trọn hơn chục viên nát be bét, gục xuống tại chỗ trong vũng máu gớm ghiếc.
Hai con phía sau may mắn được thân hình cồng kềnh của con nọ che chắn thoát chết, thấy đồng bọn gục xuống thì gầm lên giận dữ, tách sang hai bên nhào tới.
Bọn Trần Phi lập tức chia ra, mỗi người xử một con, nhả đạn điên cuồng, tay cầm súng chịu lực phản chấn rung bần bật.
Đáng tiếc, lần này lũ quái vật đã có chuẩn bị, búng chân nhảy loạn xạ, liên tục chuyển đổi phương vị khiến mấy loạt đạn phí phạm tiêu tan vào không trung.
Bắn hụt nhưng nhờ vậy kéo giãn được chút khoảng cách, cả hai không dám dây dưa, mở tốc độ chạy như điên. Đằng sau, hai thây ma tiến hóa gào rú ầm ầm truy theo sát nút.
Bốn cái bóng mờ tựa ma trơi rượt đuổi nhau, lướt ngang quân khu.
Nơi này quá rộng lớn, địa hình phức tạp với vô số lầu ngang dãy dọc, bọn Trần Phi lại tiến vào quá sâu nên cố gắng nãy giờ vẫn chưa đi được nửa đường, cổng ra còn cách rất xa.
Chạy thêm chừng 100 mét, lũ quái vật rốt cục đuổi kịp, móng vuốt tàn độc vồ xuống.
– Muốn chết! – Trần Phi gầm lên.
Hắn không hề quay đầu, mà chỉa súng ra sau.
Vút! Vút!
Thây ma tiến hóa đã có trí tuệ cỡ trẻ lên mười, nhác thấy đối phương muốn công kích liền cấp tốc nhảy qua hai bên tránh né.
Chỉ có điều, chẳng có tiếng súng nào vang lên. Trần Phi chỉ làm động tác giả, không hề nổ súng.
Phát hiện bị lừa, hai con quái vật phát khùng tức tốc đuổi theo, song vài giây khựng lại đã kịp giúp bọn Trần Phi gia tăng khoảng cách hàng chục mét.
Mạnh Quân vẫn luôn bám sát Trần Phi không rời, khoái trá cười lớn:
– Ha ha, trò này hay đấy! Vậy mà tôi không nghĩ ra, nhưng bọn chúng sẽ không dễ bị lừa lần thứ hai đâu.
– Tôi còn mong chúng nghĩ thế! – Trần Phi nhếch môi.
Hắn chỉ sợ kẻ vừa mạnh vừa ngu si không biết sợ chết, riêng lũ này mạnh thì có mạnh nhưng trí khôn non nớt chính là điểm yếu chết người, rất dễ đưa vào tròng.
Khi bọn họ vừa lách khỏi một dãy lầu thì lũ quái vật tiếp tục bám kịp, hơi thở hôi thối phả thẳng vào gáy cả hai.
– Xem đây!
Mạnh Quân học hỏi Trần Phi, chân vẫn phóng nhanh, trong khi tay quay nòng súng ra sau hù dọa. Bên cạnh, Trần Phi cũng làm động tác tương tự.
Cốp!
Hai con quái vật đã rút kinh nghiệm đợt trước, không thèm tránh né, nhẹ nhàng đánh bay khẩu súng trong tay Mạnh Quân, đồng thời móng vuốt hung bạo đâm mạnh vào bụng y.
Ý đồ bị vạch trần, Mạnh Quân tái mặt, tay chân luống cuống chưa biết phản ứng thế nào. May sao, đúng lúc này, cơn mưa lửa đạn rú rít xẹt tới kịp thời giải cứu y.
Hóa ra Mạnh Quân chỉ hù dọa, còn Trần Phi làm thật.
Phập! Phập! Phập!
Hai con quái vật trúng đạn dội ngược về sau nhưng vẫn khỏe phây phây.
Lũ thây ma tiến hóa đã gặp may. Trần Phi với trình độ bắn súng cơ bản, cùng lúc công kích hai mục tiêu di động nên phát sinh sai sót, phân nửa đầu đạn lệch mục tiêu, số còn lại chỉ ghim trúng phần cơ thể cứng hơn thép, không gây được bao nhiêu tổn hại cho chúng.
– Tiếc thật!
Cơ hội vàng tuột mất, nuối tiếc cách mấy Trần Phi cũng không dám lưu lại hoặc tiếp tục công kích, mau chóng phóng đi. Hắn chỉ còn một băng đạn duy nhất để phòng thân, nhất định không dùng đến nếu không nắm chắc hạ được đối thủ.
Mạnh Quân liều mạng đứng lại nhặt khẩu súng vừa đánh rơi, sau đó hộc tốc đuổi theo Trần Phi. Chỉ một thoáng chần chừ, y đã bị Trần Phi bỏ lại khá xa, cắn răng thiêu đốt thể lực mà không cách nào đuổi kịp.
Lát sau, cổng ra quân khu thấp thoáng xuất hiện ở đằng xa, từ vị trí hai người chạy tới còn khoảng 300 mét.
Lần thứ ba lũ kia áp sát.
Hai con quái vật đang nổi điên hơn bao giờ hết, trí tuệ kém cỏi ngập chìm trong lửa giận, chỉ muốn xé nát con mồi. Mạnh Quân xui xẻo rớt lại phía sau trở thành tấm bia cho chúng trút cơn cuồng nộ. Hai cặp móng vuốt chụp mạnh xuống đỉnh đầu y.
Mạnh Quân quyết đoán kê súng qua một bên vai bắn ngược ra sau, chân vẫn thần tốc di chuyển.
Tạch tạch tạch tạch!
Thời khắc sinh tử, Mạnh Quân không dám giữ lại, trọn một băng đạn được y vãi tung tóe.
Lũ quái vật giận đến phát rồ nhưng vẫn kín kẽ phòng bị, móng vuốt to bè bưng kín mặt, cơ thể trơ ra gánh chịu cơn bão đạn.
Mạnh Quân chỉ cần bấy nhiêu để kéo dài thời gian, tiếp tục hổn hển chạy đi, mắt nhìn bóng lưng Trần Phi chợt ẩn hiện tia tàn độc.
Y lấy ra một cái bình nhỏ, trút chất lỏng sóng sánh màu xanh lam vào miệng, thân thể vụt lóe sáng kỳ lạ rồi tắt rất nhanh. Tiếp đó, tốc độ Mạnh Quân đột ngột tăng mạnh, lao đi vùn vụt, chớp mắt từ chỗ bị Trần Phi dẫn trước đã lao vọt lên bỏ rơi hắn lại phía sau, mỗi lúc một xa dần.
Trần Phi nheo mắt nhìn theo Mạnh Quân. Tên này thật lắm đồ chơi, ngay cả thuốc gia tăng tốc độ cũng không tiếc tay sử dụng, rõ ràng muốn ném hắn lại làm mồi cho bọn quái vật. Nhưng Trần Phi thừa biết loại “thuốc lắc” kiểu này thường có công dụng rất ngắn.
Quả nhiên hắn đoán không sai, chỉ mấy giây sau Mạnh Quân dần giảm tốc, dù thế cũng bỏ xa hắn mười mấy mét.
Lũ thây ma đã tới sát người Trần Phi, tức tối chụp mấy cặp móng vuốt nhọn hoắt xuống.
Vút!
Nghe tiếng xé gió, Trần Phi lập tức đổi hướng di chuyển, kết hợp giương súng làm động tác nã đạn.
Bọn quái vật nửa tin nửa ngờ song vẫn phải phòng thủ, tạo cơ hội cho hắn nới rộng khoảng cách, lần nữa thoát chết trong gang tấc.
Tình huống cứ thế lặp đi lặp lại, Trần Phi lâm nguy không loạn, liều mạng chơi chiêu hư hư thực thực khiến lũ quái vật điên đảo, trải qua mấy phen kinh hãi rốt cục vẫn toàn mạng chạy tới cổng.
Hai người một trước một sau bắn nhanh ra ngoài. Vừa trông thấy xe buýt đậu xa xa, Mạnh Quân hùng hục lao đến, miệng quát:
– Mau nổ máy!
Bọn Lương Nhật đang tranh thủ thời gian chờ đợi giết vài thây ma luyện cấp gần đó, nghe ồn ào ngó qua thấy hai người kia chạy tới, sau lưng kéo theo mấy con quái vật khổng lồ thì hồn vía bay cả xuống đít, cuống cuồng nhào lên xe, thiếu chút vứt luôn vũ khí.
Mạnh Quân phóng thẳng qua cửa xe, chưa kịp ổn định đã hối thúc:
– Chạy!
– Không được, Trần Phi chưa lên xe… – Bạch Yến bật khỏi ghế, cuống quýt nói.
Gia Mỹ cũng gấp rút bảo:
– Chờ cậu ấy, đừng chạy!
Phía đầu xe, Lương Nhật quờ quạng vặn khóa, nổ máy.
Lúc này, Trần Phi vẫn còn cách xe 7, 8 mét, hét lớn:
– Cứ chạy đi!
Hắn và hai quái vật phía sau đang đạt vận tốc cực đại, nếu chờ lên xe rồi mới chạy thì quá muộn, chúng nhất định xông vào giết sạch.
Lương Nhật nhấp nha nhấp nhổm như kiến đốt mông, vừa nghe Trần Phi hô hoán liền nhấn ga cho xe ầm ầm phóng đi.
Xe buýt tăng tốc khá chậm. Thoáng chốc Trần Phi đã bắt kịp, tung người nhảy lên xe, kịp thời tránh thoát móng vuốt lũ kia vồ qua sau lưng.
Rầm!
Hụt mục tiêu, hông xe vô tình trở thành vật thế thân, bị vuốt sắt cào rách toác một mảng lớn, kéo lê tóe lửa dưới mặt đường.
Hai con quái vật bám chặt móng vuốt vào thân xe, tìm cách leo lên, chân chúng ma sát xuống đường tung tóe máu thịt nhưng quyết không buông bỏ.
– Á…
– Chạy mau!
Mọi người trên xe sợ thất thần, la hét ỏm tỏi, đổ dồn hết sang bên kia tránh bị quái vật tấn công.
Trần Phi chưa kịp ổn định hô hấp liền phóng đến, kê nòng súng ngay đầu lũ quái vật rồi lạnh lùng siết cò.
Tạch tạch tạch tạch tạch!
Xương nát thịt tan, một con vỡ sọ chết tốt, con kia rơi khỏi xe, té lăn cả chục vòng mới chồm dậy được. Nó hùng hục lao theo một quãng xa, sau cùng biết không thể đuổi kịp mới chịu đứng lại, cặp mắt đỏ sọng nhìn theo chiếc xe buýt đang nhỏ dần, miệng há rộng gầm lên từng tràng thù hận.
Khi đã an toàn, tất cả mới hoàn hồn, thở phào ra nhẹ nhõm, phát hiện lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh tự bao giờ.
Mai Hùng là người đầu tiên lên tiếng hỏi:
– Vừa rồi… bọn đó là gì vậy?
– Thây ma tiến hóa. – Mạnh Quân mệt mỏi đáp.
Y đã về chỗ ngồi cạnh Gia Mỹ, lồng ngực phập phồng lên xuống, tay chân tê dại. Thuốc tăng tốc tốt thì có tốt nhưng tác dụng phụ sau đó không hề dễ chịu, lại thêm mấy chiếc xương gãy hành hạ y đau không chịu nổi.
– Thây ma tiến hóa? Là sao? – Lê Minh Dũng cũng rất thắc mắc.
Mạnh Quân không còn hơi sức trả lời mấy gã này. Trần Phi thì mặc kệ, hắn lột mũ trùm của bộ đồ phòng hộ ra cho thoáng, lặng lẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Biết hai người đang mệt, không ai hỏi thêm, dù trong lòng có rất nhiều vấn đề khúc mắc cần được giải đáp.
Ít giờ sau, xe buýt thuận lợi ra khỏi thành phố, chạy tới ngoại ô.
Mặt trời dần xuống núi, màn đêm buông phủ. Trải qua hành trình khá dài, mọi người đều cảm thấy uể oải rã rời.
Mạnh Quân chợp mắt được chốc lát khôi phục phần nào, nói với Trần Phi:
– Chúng ta tìm chỗ nghỉ chân thôi! Ban đêm đi rất nguy hiểm, hơn nữa chắc mọi người đói lả rồi.
Y vừa dứt lời, những người khác liền hưởng ứng nhiệt liệt. Nhất là đám Mai Hùng đói khát đã lâu, thức ăn chất đầy sau lưng mà không thể chạm vào, quả thực vô cùng bứt rứt khó chịu.
Trần Phi hé mắt nhìn ra ngoài. Nơi này cách thành thị khá xa, quang cảnh hai bên đường hoang vu, toàn là đồng ruộng vắng vẻ um tùm, biết lấy đâu ra chỗ dừng chân. Hắn nói:
– Lương Nhật, cậu để ý nơi nào ổn thì dừng xe!
– Được.
Lương Nhật chỉ sợ Trần Phi không chịu, mau mắn gật đầu.
Đi thêm chục cây số, bỗng trông thấy một cái khách sạn bề thế nằm khuất sau hàng cây cao bên đường, Lương Nhật giảm ga, ngoái đầu hỏi:
– Nơi này được chứ?
– Vào đi! – Trần Phi đáp.
Khách sạn nằm sâu trong con đường trải đá xanh nhỏ, xe buýt lăn bánh chầm chậm chạy vào.
Điện đóm không còn, dưới ánh đèn xe tù mù, tòa khách sạn hiện lên cũ kĩ u ám, thê lương bao trùm. Cảnh vật tối đen như mực, cây cối kết thành từng tầng rậm rạp, ánh trăng khi tỏ khi mờ không thể soi rõ.
Mọi người chưa vội xuống mà tạm thời ngồi yên trên xe, ngó quanh dò xét.
Thanh Hương thì thào như sợ thây ma nghe thấy tìm đến:
– Yên tĩnh thế này chắc là không có bọn chúng. Nhưng mà nơi này trông ghê quá, hay là ta tìm chỗ khác tốt hơn được không?
Lương Nhật lầu bầu:
– Đâu phải em không thấy nãy giờ anh tìm mãi mới được mỗi cái khách sạn này. Tối rồi, xung quanh đồng không mông quạnh, biết đi đâu tìm nơi nào khác?
Gã đang rất đói và mệt, chỉ muốn ăn no bụng rồi đánh một giấc tới sáng để quên hết cuộc sống khốn nạn như cơn ác mộng này đi, trả lại ngày xưa huy hoàng cho gã.
– Lắm chuyện quá! – Mai Hùng gắt – Tìm được chỗ trú ở nơi vắng vẻ thế này không dễ đâu, mau vào thôi!
Gã và Lê Minh Dũng lục tục đi tới cửa xe, tuy nhiên vẫn chưa dám xuống mà quay đầu nhìn Mạnh Quân chờ đợi.
Mạnh Quân nắm tay đỡ Gia Mỹ đứng lên, nói với Bạch Yến:
– Đêm nay chúng ta nghỉ lại đây. Bọn em sợ thì cùng nhau ngủ chung một phòng, lỡ xảy ra chuyện gì nhớ kêu lên, tôi sẽ tới ngay! Đừng quá lo lắng!
Được y trấn an, mấy cô gái yên tâm phần nào, nối đuôi theo Mạnh Quân bước xuống.
Cả ngày ngồi trên xe dằn xóc khắp quãng đường dài, ai cũng nhức mỏi toàn thân. Ngoài trời tuy tối đen hoang vắng nhưng bù lại không khí trong lành, hương hoa đồng nội theo từng cơn gió lạnh thoang thoảng len vào khứu giác rất dễ chịu.
Gia Mỹ nhắm mắt hít một hơi khí trời thật đầy, khoan khoái nói:
– Thích thật!
– Ước gì được ở đây mãi! – Thanh Hương sảng khoái hưởng ứng – Tôi ngán ngồi xe tới tận cổ rồi!
Các nàng quên hết mọi phiền muộn, ríu rít cười nói. Chỉ riêng Tiểu My u sầu không lên tiếng. Từ lúc lộ ra chuyện cá nhân không hay, nàng lặng lẽ hẳn đi, giống như biến thành người khác.
Bạch Yến vươn vai làm vài động tác thể dục, những đường cong quyến rũ uyển chuyển trên thân hình mảnh mai đưa lên hạ xuống, vô tình thu hút ánh mắt thèm thuồng của mấy tên kia mà không biết.
Trần Phi vừa cõng Nguyễn Huy đi xuống, nàng liền tới gần bắt chuyện:
– Có cần tôi phụ một tay không? Chắc bạn mệt lắm rồi!
– Không sao. – Trần Phi cười nhẹ – Vào trong thôi! Bạn đói chưa?
– Đói lắm! Bây giờ bạn cho một con heo tôi cũng ăn hết. – Nàng vui vẻ pha trò, theo chân Trần Phi.
Ngước nhìn tòa khách sạn cao cả chục tầng, Trần Phi thắc mắc không biết ai lại đi xây khách sạn hoành tráng ở khu vực hoang vắng thế này với mục đích gì?
Ở đây chẳng có danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử cũng không, du khách vãng lai họa điên mới dừng chân. Chỉ có thể đoán chủ nhân đầu óc không bình thường, hoặc là họ quá dư thừa tiền bạc nên chơi ngông mà không suy nghĩ.
Vừa đặt chân vào sảnh, mùi ẩm mốc nồng nặc xộc thẳng lên mũi mọi người, dường như nơi này đã lâu không có ai ở.
Xoạch!
Trần Phi bật hộp quẹt châm mấy ngọn nến, chia cho cả nhóm soi nhìn xung quanh.
– Không phải chứ? Thế nào lại chui vào khách sạn bỏ hoang?!
Có tiếng Mai Hùng lẩm bẩm. Trong này kín nên âm thanh rất vang, tiếng gã nói nhỏ mà nghe rõ mồn một, vọng tới vọng lui cả chục lần khiến không khí càng thêm ma quái.
Trần Phi giơ cao nến xem xét, trông thấy mạng nhện giăng đầy khắp nơi, rêu phong rậm rì, vách tường thấm nước lâu ngày loang lổ từng bệt lớn như những bức tranh trừu tượng quái dị. Rất nhiều dây leo mọc chen cả vào mấy kẽ nứt trên tường, như muốn xé toạc các bức vách làm đôi.
Bàn ghế, sàn nhà đóng một lớp bụi dày, hơi đưa miệng thổi nhẹ lập tức bụi mù bốc lên đặc nghẹt, vài người vô ý hít phải bị hắt xì liên tục.