Lý Huyền Phách sắp xếp Lý Uyên ở điện Cam Lộ, nhìn thì có vẻ coi sóc nhưng đã để lộ ra một tin.
Phụ thân người nên lui.
Cung Thái Cực đã không thích hợp với phụ thân, tuy nhiên con cần phụ thân ở phía sau giúp đỡ, quyết định thế nào là do phụ thân.
Hảo thủ đoạn hảo tâm kế!
Lý Uyên hít sâu một hơi, trong màn đêm đột nhiên cười rộ lên:
– Trường An tình huống hiện tại thế nào/
– Bẩm bệ hạ vô cùng bình tĩnh tuy nhiên lão nô ở chỗ này hầu hạ nên cũng không hiểu rõ.
– Ngươi bị thương sao?
– Chỉ là tổn thất da thịt không đáng là gì.
– Lão nô sợ có người quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi cho nên đã đuổi những người khác ra ngoài bệ hạ nếu cần người thì lão nô sẽ đi gọi.
– Được rồi cô đoán ngươi bây giờ cũng không thuận tiện.
Lý Uyên cười cười ngẩng đầu nhìn đại điện trống rỗng.
– Tam lang hiện tại ở nơi nào?
– Triệu vương còn ở trong vương phủ.
– Tên nghịch tử này xem ra còn biết nặng biết nhẹ.
Lý Huyền Phách hện tại thân phận không xác lập cho nên không cách nào ở lại cung Thái Cực, cũng không có khả năng ở lại Đông cung, theo điểm này mà nói Lý Huyền Phách tự mình hiểu Lý Uyên nói hắn biết nặng nhẹ là nói vào điểm này mà thôi.
Tay Lý Uyên nắm chặt thành đấm.
Lý Uyên đứng lên muốn đi vài bước.
Nhưng sau đó hắn lại cảm thấy mê muội người choáng váng lập tức vịn vào vai của Điền Phong.
– Tất cả những đại nhân có động tĩnh gì không?
Lý Uyên hỏi xong những lời này lập tức biết mình đã hỏi sai người.
Điền Phong một mực đứng ở Cam Lộ điện chỉ sợ nửa bước không rời muốn nghe ngóng tin tức hắn không phải là người thích hợp.
– Bệ hạ lão nô theo một số người khác thăm dò được một chút tin tức:
– Sao?
– Trong thành Trường An mọi thứ vẫn rất bình tĩnh.
– Nghe nói đám lão đại nhân cũng không có phản ứng gì lớn.
– Những… lão hồ ly kia đang chờ cô tỏ thái độ.
Lý Uyên nghiến răng nói:
– Chỉ sợ không bao lâu nữa bọn họ sẽ thượng tấu thay nghịch tử kia xin lập hắn làm thái tử.
– Đúng rồi ngươi nói nội thành thái bình chẳng lẽ bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Điền Phong hơi do dự sau đó hồi đáp:
– Lão nô nghe được một chút phong thanh.
Đêm hôm Tần vương hành sự thì Trịnh vương ở Lạc Dương cũng cướp lấy binh quyền, hôm qua chiếm lĩnh Hoàng quan, phá được Phù Nam.
Lão nô nghe người ta ói, Trịnh vương giả mạo chỉ dụ của hoàng đế thảo phạt Triệu vương, tựa hồ ít ngày nữa binh lâm Trường An.
– Ngươi nói cái gì?
Lý Uyên nghe được thì rất sợ hãi.
– Dưỡng Chân tại sao có phản ứng nhanh như vậy.
– Cái này… lão nô cũng không rõ ràng.
– Tuy nhiên hôm qua Vũ Văn đại nhân để lọt tin rằng Tần vương thiên tuế tựa hồ mật lệnh cho binh bộ thượng thư Khuất Đột Thông Khuất đại nhân ở Lạc Dương ám sát Trịnh vương, đoán chừng Trịnh vương nhìn ra sơ hở gì cho nên… cái này cụ thể xảy ra chuyện gì lão nô cũng không rõ lắm.
Lý Thế Dân mật lệnh cho Khuất Đột Thông ám sát Lý Ngôn Khánh.
Chuyện này xem ra không phải không thể.
Tuy nhiên phản ứng của Dưỡng Chân thật sự là rất nhanh.
Nếu như là tình huống bình thường Dưỡng Chân phải xác định tình huống trong triều rồi mới quyết đoán, nói như vậy trừ phi Dưỡng Chân cũng tham dự vào trong đó, hoặc nói hắn biết một số tình huống, thế nhưng mà hắn lại không báo cho mình mà để cho Lý Thế Dân hành động xong mới có phản ứng.
Lý Uyên chìm nổi trên quan trường nhiều năm, nếu nói đến đa mưu túc trí không ai bì được hắn.
Từ trong miệng Điền Phong Lý Uyên đã nắm được sơ hở trong đó.
Hắn trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu ngưng mắt nhìn Điền Phong sau nửa ngày trầm giọng nói:
– Tam lang ứng đối thế nào?
– Nghe nói Triệu vương thiên tuế sau khi nhận được tin Trịnh vương xuất binh đã chia binh làm hai đường một đường gấp rút tiếp viện Phùng Dực, một đường khác thì tiếp trợ Phù Nam.
Phùng Dực bên kia tựa hồ không có vấn đề gì.
Nhưng binh mã tiếp viện Phù Nam nghe nói bị Trịnh vương mai phục, hôm nay bại lui quay về, Triệu vương thiên tuế đã hạ lệnh chuẩn bị với Trịnh vương ở Trường An quyết sống mãi với nhau, nói cách khác, Triệu vương thiên tuế lúc này không chừng sẽ đến thăm bệ hạ.
Lý Uyên vân vê huyệt thái dương, trong đầu hiện ra đủ loại ý niệm.
Hắn đối với Lý Huyền Phách mà nói có thể là hận thấu xương.
hắn rất hận thủ đoạn tàn nhẫn của Lý Huyền Phách.
Nhưng mặc kệ mọi thứ Lý Huyền Phách vẫn là con trai ruột của hắn, hơn nữa là con trai do Thái Mục hoàng hậu lưu lại, Côn Sa Môn, nhị lang, Tam Hồ hôm nay đều chết, bất kể bọn chúng chết thế nào thì năm đứa con trai của Lý Uyên hôm nay chỉ còn lại Lý Huyền Phách.
Đại hỏ cung Thái Cực đem đứa con nối dõi phù hợp của Lý Uyên chôn cất trong biển lửa.
Nói cách khác ngoại trừ Lý Huyền Phách thì Lý Uyên tựa hồ không còn lựa chọn nào khác, trừ phi hắn nguyện ý đem giang sơn giao cho…
Gió bắc gào thét, bông tuyết bay lả tà, rơi vào trên cung điện hoàng thành, trên mặt đất trắng xóa một mảng.
Tiết Nhân Việt vội vàng đi xuống cung thành, ở bên ngoài điện dừng bước lại.
Hắn thấy tả hữu không có người liền nhẹ nhàng mở cánh cửa.
Đại môn két một cái, một cái thân ảnh xuất hiện trong mắt của hắn.
– Vương gia có ở đây không?
– Còn chưa ngủ vẫn đang đọc sách.
Tiết Nhân Việt cùng mở cửa, hai người trao đổi sau đó Tiết Nhân Việt cởi áo khoác màu trắng đi vào trong đại điện.
Ở trong điện diện tích không quá lớn, chia làm ba phần.
Con đường phía trước được ánh nến chiếu sáng rõ ràng vô cùng, thế nhưng mà hai bên thì tràn ngập trong bóng tối, ở đó có mấy trăm tên quân sĩ.
Ở chính giữa trương án, có một thanh niên ngồi ngay ngắn.
Hắn mặc áo giáp màu đen, đang ở đó đọc sách.
– Vương gia!
– Thanh niên để cuốn sách trong tay xuống, ngẩng đầu lên.
Trong ánh nến sáng khuôn mặt thanh tú xuất hiện chính là Lý Ngôn Khánh.
Hắn mỉm cười:
– Nhân Việt, bệ hạ tỉnh rồi sao?
Tiết Nhân Việt gật đầu:
– Mới nhận được tin tức từ Cam Lộ điện bệ hạ đã tỉnh.
Sắc mặt của Lý Ngôn Khánh nhẹ nhàng, tuy nhiên ánh mắt giống như sao sáng ngời, không tự giác híp lại, toát ra một vẻ sâm lãnh.
– Bệ hạ vẫn lựa chọn Triệu vương phải hkoog?
Tiết Nhân Việt không trả lời.
Lý Ngôn Khánh thở dài từ từ đứng dậy, hắn thân thể hơi nghiêng nhìn Tiết Nhân Việt một thời gian rồi đột nhiên hỏi:
– Nhân Việt bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp.
Tiết Nhân Việt nghe được thì nở ra nụ cười.
– Vương gia tại sao lại nói những lời này?
– Năm đó lúc gia phụ chết bệnh từng dặn dò thần cùng với đại huynh tiến tới nương tựa vương gia… đơn giản vì lúc đó đại hunh do dự nên không tới.
Triệu vương mặc dù thu lưu huynh đệ chúng ta nhưng cũng khắp nơi đề phòng.
Thậm chí ngay cả Hầu Quân Tập hôm nay cũng ở trên huynh đệ ta.