Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Chương 34: Hotgirl mạng cô gắng khiêm tốn


Buổi tối Đoàn Thanh mời Ôn Nhạc Lê và Nhan Cửu cùng ăn một bữa cơm, vốn là mời cả Triệu Tế Thành nhưng anh lại tạm thời thay ca với bác sĩ khác trong khoa có con đang bị sốt.

“Gần đây có phải đang mùa cảm cúm không, cảm giác có rất nhiều trẻ em bị cảm sốt đến khám.”

Ôn Nhạc Lê cầm Bloody Mary lên, uống một ngụm rồi nói.

Ban nãy ánh mắt Đoàn Thanh luôn dán vào cọng cần tây cắm trên ly Bloody Mary đỏ tươi kia, trước khi Ôn Nhạc Lê uống, anh ta còn nghi ngờ, tưởng rằng món đồ chơi đó có cách ăn giống món nước chấm hành lá Sơn Đông, uống một ngụm ăn một miếng chứ.

“Bác sĩ Đoàn theo bác sĩ Triệu cũng mấy năm rồi nhỉ?”

“Đúng thế, lúc chưa tốt nghiệp đi thực tập đã theo sư phụ rồi, còn cô? Nghe nói hai người chung một thầy hướng dẫn?”

Nhan Cửu lặng lẽ cầm nước cam lên uống, cầm đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát nhân lúc họ đang nói chuyện.

“Đúng thế, ban đầu mình đi Oxford trao đổi học tập, không ai biết dưới tay giáo sư Frank trong học viện Y lại có một đàn anh Triệu như vậy, những học sinh khác đều không ai sánh bằng, thầy còn thích đưa anh ấy đến các cuộc hội nghị cấp cao trong giới y học trên toàn thế giới, còn dùng sức mạnh của mình để sắp xếp cho một người nước ngoài là sư huynh làm thực tập ở một bệnh viện lớn trong thành phố đó, có thể nói là cực kỳ cưng chiều anh ấy. Nhưng cũng là vì sư huynh cũng rất cố gắng, mỗi năm khi các sinh viên mới đến, CSSA đều tổ chức rất nhiều hoạt động hữu nghị, bao gồm cả các cuộc tu họp social thông thường, anh ấy cũng không mấy khi tham gia.”

Ôn Nhạc Lê nhớ lại chuyện cũ thì mỉm cười, nói tiếp: “Nhưng chúng tôi đều biết anh ấy, rất nhiều bạn nữ đều có tình cảm với anh ấy nhưng anh ấy thì chỉ một lòng hướng về sự nghiệp, có hẹn thì cũng không hẹn được, ha ha.”

Đoàn Thanh nghe lịch sử và những lời đồn về Triệu Tế Thành thì đương nhiên càng hứng thú hơn, anh ta buông đũa vừa gắp thịt bò xuống, hào hứng hỏi:

“Woa?! Tôi còn tưởng sư phụ bẩm sinh là… là… đúng! Hệ cấm dục! Là vì trước đó khi còn trẻ đã chơi chán ở nước ngoài rồi, không ngờ… chậc chậc chậc… cũng phải, bao năm rồi, còn ở Anh nữa, nhịn cũng nhịn thành hệ cấm dục luôn.”

Nhan Cửu suýt phun ngụm nước cam ra ngòi, Ôn Nhạc Lê che miệng cười, Đoàn Thanh nói xong vội vàng nhìn ngó xung quanh, xác định sư phụ không có ở đây mới tiếp tục đùa:

“Thật đó, mấy năm nay ngoài lúc thấy sư phụ vì không muốn làm mất mặt các vị trưởng bối mà bị xếp cho đi xem mắt ăn cơm ra, cũng chưa từng thấy anh ấy chú tâm vào chuyện tình cảm riêng tư. Trước đây có phu nhân viện trưởng giới thiệu bạn gái cho, cũng khá ổn, hai người cũng ở bên nhau một thời gian, nhưng sau đó hình như công việc bận rộn lại thêm tôi cảm giác hai người cũng không thích đối phương nhiều, cứ thế mà kết thúc nhạt nhẽo. Haizzz, nếu tôi cũng có giác ngộ hiến thân cho sự nghiệp y học như sư phụ thì có lẽ… Cô nói xem tương lai anh ấy phải tìm thần tiên nào mới khiến anh ấy rung động đây, điều kiện chắc chắn phải rất đặc biệt nhỉ.”

“Có lẽ thế…” Ôn Nhạc Lê cười cười, phụ họa:

“Bây giờ chẳng phải là có rất nhiều người cảm thấy phải tạo dựng sự nghiệp trước rồi mới cân nhắc tới việc thành gia hay sao? Yêu đương cũng chỉ thế thôi, chưa gặp được người thích hợp mà cứ phải yêu đương thì rất lãng phí thời gian. Tôi hiểu anh ấy, với điều kiện của anh ấy thì cũng không cần vội để tạm bợ.”

Đoàn Thanh thấy sắc mặt của cô ấy bỗng nhớ ra gì đó, cười xấu xa rồi trêu:

“Ban nãy cô nói rất nhiều bạn nữ muốn hẹn anh ấy mà không được… thế thì bác sĩ Ôn lần này đến khoa cấp cứu là muốn cải chính sư phụ của tôi hả?”

Nhan Cửu ngừng động tác gắp đồ ăn, suýt thì làm rơi nấm xuống, cô và Đoàn Thanh cùng nhìn Ôn Nhạc Lê chăm chú, trong lòng cũng khá là muốn biết đáp án.

“Ừm, nói thế nào nhỉ, sư huynh rất tài giỏi, nhưng không phải kiểu mà tôi thích. Nên chúng tôi tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng tôi biết anh ấy rất lợi hại, tước đây tôi ngừng việc học giữa chừng để đi đóng quảng cáo, nhưng về sau thành tích không tốt lắm, cảm thấy không được đánh mất chí hướng ban đầu, cứ làm một bác sĩ giỏi đi thôi. Những thứ khác thì không nghĩ nhiều.”

Ôn Nhạc Lê nói chuyện lúc nào cũng rất dịu dàng, khiến người nghe cảm thấy rất êm tai, cô ấy lại thích mỉm cười, vốn là một cô gái xinh đẹp nhưng ngữ điệu cũng không giống từ tỉnh lẻ đến, Nhan Cửu cũng xem như người của nửa giới giải trí, cảm thấy cô ấy càng khác người bình thường. Với thị trường hiện nay, hotgirl mạng như cô ấy chỉ cần công ty chịu đầu tư kinh doanh và quảng cáo mạnh, chụp quảng cáo thì thu nhập mấy trăm vạn cũng có thể, cô ấy có thể nhìn rõ chí hướng ban đầu của mình để quay về làm bác sĩ là nghề vốn dĩ khó khăn vất vả hơn làm nghệ sĩ, đúng là cũng rất giỏi rồi.

Bên cạnh bỗng dưng có người mới đến còn rất giỏi, dễ chịu thoải mái, tính cách có vẻ cũng tốt, đương nhiên là cô rất vui, thậm chí còn vì danh xưng “Tiểu Nhan Lạc” của cô ấy mà cảm thấy thân thiết, có thể làm bạn được. Nhưng ngoài niềm vui ra thì Nhan Cửu cứ cảm thấy trong lòng có gì đó là lạ, không nói rõ được, nhưng chắc chắn là có tồn tại.

Mấy hôm tiếp theo, Ôn Nhạc Lê chính thức bắt đầu cuộc sống thực tập, tuy là theo Đoàn Thanh nhưng Đoàn Thanh đa phần đều đi theo Triệu Tế Thành, bây giờ người trong khoa cấp cứu đều chọc là bác sĩ Triệu lại có thêm một cái đuôi, mà còn là người xinh đẹp nhất trong khóa thực tập sinh này.

Thực ra bản thân cô ấy rất cố gắng, làm việc cũng khá tỉ mỉ, đối xử với bệnh nhân luôn nhẹ nhàng, rất được ưa thích, vì là hotgirl mạng nên thường xuyên quảng cáo một số sản phẩm, cô ấy cũng thường mang đến chia sẻ cho các đồng nghiệp khoa cấp cứu, có gì không biết thì hỏi Đoàn Thanh, Đoàn Thanh không có thì đi theo Triệu Tế Thành, thi thoảng rảnh rỗi thì nói chuyện với Nhan Cửu, cùng đi ăn cơm, thật sự không bới ra được khuyết điểm nào.

Nhan Cửu biết, cô ấy nhất định là sẽ làm rất tốt.

“Thuốc diệt cỏ paraquat.”

Rất nhiều lúc Triệu Tế Thành sẽ đặt ra câu hỏi, nhưng không phải với ngữ điệu nghi vấn mà giống như nói một câu bình thường thôi, nếu không chú ý nghe thì sẽ tưởng rằng anh đang dặn dò bệnh nhân, Đoàn Thanh đến mấy lần không nghe, nhưng Ôn Nhạc Lê thì rất nhanh tìm ra đáp án, sau đó tiếp lời:

“Nó là tác nhân ăn mòn làm tổn thương thực quản đến đường tiêu hóa, đồng thời sẽ gây xơ phổi, thiếu oxy, khó thở, dễ chết đuối, liều lượng gây tử vong cho cơ thể người khoảng 5-15ml. Bệnh nhân thường chết vì suy hô hấp và rất đau đớn.”

Còn anh khi nghe câu trả lời cũng không lên tiếng khen ngợi, nhiều nhất là chỉ ra một vài câu cô ấy nói sai nói nhầm, rồi tiếp tục kiểm tra bệnh nhân tiếp theo.

Nhưng Đoàn Thanh biết, và cả Nhan Cửu cũng nhận ra, Triệu Tế Thành vẫn khá hài lòng với trình độ của Ôn Nhạc Lê.

Nhan Cửu ban đầu đang viết kịch bản, sau đó thực sự cảm thấy sự phiền não rối loạn không biết từ đâu ra, tưởng mình sắp gặp “bà dì” nên đi pha trà gừng đường đỏ, máy nước trong văn phòng đã hết nước, cô định ra ngoài lấy ly nước nóng thì trông thấy Triệu Tế Thành đứng không xa đó, mặc áo blouse trắng cao lớn đĩnh đạc đứng trước giường bệnh hỏi thăm tình hình bệnh nhân. Con gái của bệnh nhân này đúng lúc đến thăm mẹ, mặc một chiếc váy hoa nhí, tóc xõa dài, có vẻ khá xinh đẹp, chắc là do tình trạng bệnh nhân hồi phục tốt nên cô thấy đứa bé cười, rồi dang rộng tay với Triệu Tế Thành, cánh tay bé nhỏ, đòi anh bế.

Bàn tay cầm bảng bệnh án của Triệu Tế Thành khựng lại, vẻ lạnh nhạt bỗng bị thay thế bằng một nụ cười dịu dàng hiếm thấy, ánh mắt anh cũng trở nên dịu dàng, sau đó đưa bệnh án cho Ôn Nhạc Lê, quỳ một chân xuống để cô bé lao vào vòng tay anh.

Nội tâm của Nhan Cửu như bị chạm vào, như thể những cảm xúc kỳ lạ mấy hôm nay bỗng dưng biến mất, cô cảm nhận thật rõ rằng Triệu Tế Thành tuyệt đối đã trở nên khác với lúc ban đầu cô đến, trước kia Đoàn Thanh cứ nói sư phụ thay đổi nhưng cụ thể thế nào thì không biết, còn cô chưa cảm thấy thế, cứ cho rằng anh vẫn lạnh lẽo, như đóa hoa trên núi cao như trước, cực kỳ hợp với áo blouse trắng kia. Nhưng có thể chính ở những chi tiết này đã thật sự thể hiện anh…

Không còn là Triệu Tế Thành ít nói còn lạnh nhạt lần đầu gặp nhau nữa.

Triệu Tế Thành bế cô bé, còn rất ân cần đè vạt váy của cô bé dưới cánh tay mình, đứa bé nhìn anh ở khoảng cách gần, rồi bỗng dưng nói một câu chọc cho cả nhà cười to:

“Chú bác sĩ, chú đẹp giống búp bê Barbie của cháu vậy.”

“Vậy sao?”

Nụ cười của Triệu Tế Thành càng đậm nét hơn, anh cúi xuống nhìn đứa bé đang vòng tay ôm cổ mình, giọng nói cũng không còn như lúc bình thường:

“Cảm ơn, cháu cũng rất xinh đẹp.”

Mẹ cô bé nằm trên giường bệnh cũng lần đầu trông thấy bác sĩ Triệu ít nói ít cười có dáng vẻ như lúc này, lên tiếng “Cục cưng xuống đây, đừng cản trở công việc của bác sĩ Triệu”. Nhưng thấy anh lắc đầu nói không sao thì cười nói:

“Bác sĩ Triệu, sau này nếu bác sĩ có con, chắc chắn sẽ là một ông bố tốt.”

Nhan Cửu không rõ họ đang nói gì, vì ban nãy lơ đãng mà lấy nước suýt thì làm bỏng chính mình, lập tức dừng bấm nút, vô thức quay đầu nhìn sang bên kia, đúng lúc chạm vào ánh mắt của Triệu Tế Thành.

Triệu Tế Thành nghe xong câu nói kia thì nhìn thấy cô, nhất thời thấy hoảng hốt, vội vàng nhìn đi nơi khác, sau đó anh lại thấy mình kỳ quặc nên đặt cô bé xuống, chào tạm biệt rồi cùng Ôn Nhạc Lê đi về hướng ngược lại để kiểm tra bệnh nhân kế tiếp.

Nhan Cửu cũng phải quay về tiếp tục viết rồi, đang định đi thì lại thấy Ôn Nhạc Lê bất ngờ kéo cánh tay Triệu Tế Thành đang đi phía trước để anh dừng lại.

Anh quay lại nhìn cô ấy, tưởng có việc gì, chỉ thấy Ôn Nhạc Lê cười tươi, đưa tay lên chỗ cổ áo anh, lấy xuống một sợi tóc dài.

“Có tóc này.”

Triệu Tế Thành cúi xuống nhìn sợi tóc trên tay cô ấy, có lẽ là của đứa bé ban nãy, anh không chú ý mà cô lại quan sát kỹ như vậy.

Thế là anh gật đầu cảm ơn, tiếp tục đi. Ôn Nhạc Lê theo sau, hai người ra khỏi tầm mắt.

Nhan Cửu đứng tại chỗ, cầm ly trà nóng ngẩn ngơ mấy giây, sau đó cảm giác phiền não quen thuộc lại ập tới.

Chuyện gì đây? Cô bị làm sao thế này?

Nhan Cửu khẽ nhíu mày, vội vàng uống một ngụm để đè nén cảm giác không kiểm soát được trước đó.

Đang định bỏ đi thì bỗng bị một người nước ngoài bế đứa bé kéo lại, đối phương là một người đàn ông da trắng cao hơn mét tám, đứa bé trong lòng sắc mặt đỏ bừng, trông có vẻ đang bị sốt cao, chỉ nghe anh ta nói bằng tiếng Trung rất lưu loát:

“Chào cô, xin hỏi cô có biết bác sĩ Triệu ở đâu không?”

Nhan Cửu chỉ sang bên kia, rồi lại thấy anh ta bế đứa bé đi tìm người đúng là không tiện, thế là đặt ly trà xuống cạnh máy nước, gọi y tá đẩy xe tới, sau đó đi tìm Triệu Tế Thành, anh và Ôn Nhạc Lê vừa rẽ ngay phía trước, chắc hẳn chưa đi xa.

Gò má đứa bé đỏ hồng, cũng không tỉnh táo, có lẽ là biết anh mà lại còn rất gấp, cô nghĩ thế càng sải bước nhanh hơn, ai ngờ vừa rẽ ngoặt thì đâm sầm vào một người.

Ôn Nhạc Lê không ngờ người chạy gấp gáp như vậy lại là Nhan Cửu, ấn vào chỗ đau ở vai nhưng vẫn không tỏ ra khó chịu:

“Sao vậy?”

“Bác sĩ Triệu đâu? Có người quen tìm anh ấy, đứa bé bị sốt.”

“Hả? Bác sĩ Triệu vừa bị gọi đi rồi, để tôi xem sao trước đã.”

Cô ấy nhìn về phía sau lưng Nhan Cửu, thấy một người nước ngoài thì ngẩn ra, sau đó mẹ đứa bé nộp tiền xong quay lại, thấy cô ấy cũng ngẩn người một giây rồi ngạc nhiên hỏi:

“Ủa? Nhạc Lê? Sao cậu cũng ở đây?” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận