Sơn Hà Tình Sắc - Quân Đại

Chương 29: Hí tử mị hoặc!!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Hí tử: kép hát/con hát.

Tác giả: Quân Đại

Editor: nanaluvsj/Shenllino

☆☆☆

Cảnh đêm phồn hoa, đèn đường tờ mờ, Vinh Tây Lăng lại một mình hiếm thấy ngồi trên xe, lười nhác nâng mắt quét qua phố phường rực rỡ, trong lòng trống trải không có độ ấm người kia quả nhiên không quen được. Đã nửa tháng kể từ lần hỗn chiến đó, mấy ngày liên lục bận rộn công tác, gần đây mới rảnh rỗi được. Mà hôm nay là sinh nhật của Vinh Tây Lăng, mỹ nhân mới sáng sớm đã ra ngoài, còn hắn ban ngày phải ở nhà, sau đó buổi tối bảy giờ đến Quốc Sắc Thiên Hương.

Vinh Tây Lăng nghiền ngẫm xoa cằm, trong mắt không giấu được nét tò mò, không biết mỹ nhân sẽ chuẩn bị bất ngờ gì đây. Đang nghĩ ngợi, tài xế đã cung kính mở cửa hơi cúi người mời hắn xuống xe. Vinh Tây Lăng vươn chân dài, vững vàng bước mấy bước đã tới cổng Quốc Sắc Thiên Hương, lập tức bị một tấm poster cỡ lớn thu hút ánh mắt. Tấm poster nền đen, vẽ nhiều hoa văn tinh xảo màu vàng đậm, phong cách cổ diễm mà sang trọng. Bên trên là người đẹp mặc quần áo đỏ, tóc đen che khuất mặt, dù gương mặt chỉ lộ một nửa nhưng vẫn đẹp kinh tâm động phách, khiến người xem tim đập rộn lên. Nét mặt y buồn bã mỹ lệ đứng trước một tấm gương đồng, như đứng bên ranh giới của tinh khiết và trần tục, rơi xuống phong trần nhưng không thể leo lên. Tinh khiết và trần tục, nghiêng nước nghiêng thành. Ở dưới cùng của tấm poster là hai chữ lớn đẫm màu mực – Hí tử.

Vinh Tây Lăng yên lặng nhìn hồi lâu, ánh mắt càn rỡ trắng trợn nhìn vào tấm poster, cười cười nghiền ngẫm. Dù dáng người vẽ bên trên rất mơ hồ nhưng hắn lập tức nhận ra ngay, dù sao cũng là thân thể mình hằng ngày ôm hôn vuốt ve, để lẫn vào đám đông vẫn nhanh chóng tìm được. Thì ra, đào hát tối nay muốn lên sân khấu diễn một đoạn hí khúc này chính là Tô Quân Lan từ sáng sớm đã biến mất. Kinh hỉ này cũng không tệ, Vinh Tây Lăng âm thầm gật đầu, đã không nhịn được não bổ hình ảnh mỹ nhân mặc hí phục phong tình vạn chủng nằm dưới thân mình.

Quốc Sắc Thiên Hương đang giờ cao điểm, khách quý lui tới cũng chú ý nam nhân đang đứng ở cửa. Vinh Tây Lăng khoác một áo choàng dài bằng dạ màu xám tro, làm nổi bật bờ vai rộng vững chãi, đẹp trai hấp dẫn, không ít người chạy lên chào hỏi, nói vài câu nịnh nọt. Tuy nói Vinh Tây Lăng là lăn lộn ở hắc đạo, nhưng cũng là một trong mấy người nhiều tiền nhiều quyền nhất ở đế kinh, tuyệt đối là nhân vật không thể chọc tới.

Vinh Tây Lăng đơn giản nói lại mấy câu, tâm tình rất tốt bước vào phòng trình diễn sang trọng ở Quốc Sắc Thiên Hương. Mặc dù là sân khấu nghệ thuật tiêu pha đắt đỏ, nhưng người vào đây không giàu cũng sang, dù sao vẫn là chốn tìm vui phóng túng, nên khắp nơi cũng lập lờ khói toả, trêu đùa không ngớt, không có phong cách nghiêm túc của nhà hát lớn.

Vinh Tây Lăng ngồi vào chỗ khách quý có view cực đẹp dành riêng cho hắn, yên tĩnh thưởng thức rượu, rất khiêm tốn, cũng không có ai chú ý tới hắn, thêm thần sắc lạnh lẽo lại khiến người ta không dám tiến lên bắt chuyện. May mắn không chờ lâu, buổi biểu diễn bắt đầu…

Ánh sáng dưới sân khấu trong nháy mắt tối lại, màn che trên sân khấu được kéo ra. Trên sân khấu phỏng lại phòng hoá trang của đào hát, cũ kỹ mà trống trải, chỉ có một người ngồi trang điểm trước gương, tay cầm bút tỉ mỉ vẽ mày, mái tóc được cuốn lên sau gáy, gương mặt xinh đẹp như lộ ra dưới ánh đèn, mị hoặc trời sinh, xuân tình rạo rực.

Cả hội trường trong phút chốc im lặng, hẳn là đã bị mị hoặc khó gặp kia câu dẫn thần trí. Tiết mục cũng dần tiến vào đoạn hay nhất, Tô Quân Lan uyển chuyển xướng lời, dáng vẻ phong lưu, một nét mày nhăn hay một tiếng cười diễm lệ đều phảng phất nét lẳng lơ. Nhưng cũng không phải trắng trợn câu dẫn, mà là từng chút từng chút khiến ngọn lửa trong lòng mỗi người bùng lên, muốn dập cũng không được, hận không thể xông lên sân khấu đem tiểu yêu tinh kia đè xuống, hung hăng yêu thương một phen.

Đương lúc mọi người còn chưa hồi phục tinh thần, tiết mục đã kết thúc. Tô Quân Lan dẫn theo một đoàn diễn đơn giản chào cám ơn, đợi cho những người khác đều rời đi, y vẫn còn đứng trên sân khấu. Đám nhà giàu quyền quý bên dưới vẫn chảy nước miếng ròng ròng, đây quả thật là cực phẩm ngàn năm khó gặp nha, tất cả đều muốn là người gần gũi với mỹ nhân. Mà nhìn bộ dáng mỹ nhân, dường như cũng có điều muốn nói, nếu không ở lại một mình làm gì. Không ngờ mỹ nhân sóng mắt lưu chuyển sang một hướng nhìn thật lâu, sau đó mềm nhũn nói: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi lên sân khấu. Chọn ngày này, là muốn dùng khúc nghệ của mình chúc mừng sinh nhật Vinh lão bản. Cuộc đời này tôi ngưỡng mộ Vinh tiên sinh, sinh nhật vui vẻ.” Nói xong, cũng không quản sắc mặt mọi người, lập tức lảo đảo quay về hậu trường tháo trang sức.

Tô Quân Lan một mình đi vào phòng hoá trang, bỏ qua ồn ào bên ngoài, không yên lòng lau mặt, suy nghĩ nam nhân khi nào sẽ vào đây, đêm nay sẽ đối với y thế nào. Quanh đi quẩn lại lại nghĩ đến mấy trò đã chơi trên giường trước đây, gò má đỏ ửng, so với thoa phấn còn diễm lệ hơn. Tay cầm khăn lụa không tự chủ được di chuyển đến cổ, đem cổ áo cởi ra hơn một nửa.

Đương lúc tâm trí rạo rực, chợt nghe có người gõ cửa, nói mời vào, lại là Phùng tiểu thư phụ trách sân khấu này. Cô tươi cười ôm bó hoa đi tới, cố làm ra vẻ nói: “Coi như cậu may mắn, được Vinh lão bản thưởng thức. Mau chuẩn bị kỹ càng, Vinh lão bản chỉ đích danh muốn gặp cậu. Đến lúc đó thức thời một chút, chiêu bài gì cũng xuất ra hết đi, leo lên vị trí đầu trong tầm tay.”

Tô Quân Lan có chút ngẩn ngơ. Người nọ muốn gặp y sao không trực tiếp tới đi, còn ra vẻ như vậy. Nhưng sau đó lại lập tức hiểu rõ, nghĩ Vinh Tây Lăng đang có hứng chơi, muốn y tiếp tục giả trang thành đào hát làm nên đoạn nhân duyên mỏng manh. Vị Phùng tiểu thư kia không biết thân phận y, còn ở bên cạnh lải nhải dặn dò đủ kiểu, rất sợ mỹ nhân này lần đầu lên biểu diễn, không hiểu quy củ đắc tội đám quyền quý.

Tô Quân Lan buồn cười, cũng vui vẻ phối hợp chơi đùa, vội vàng nói: “Cám ơn Phùng tiểu thư đã nhắc nhở. Vinh lão bản là người thế nào tôi đã nghe nói qua. Dù hắn muốn gì, tôi bồi hắn là được.”


Phùng tiểu thư có được lời khẳng định, khen y thức thời biết cân nhắc, tâm trạng rất tốt đi báo tin lại. Quả nhiên không lâu sau, Vinh Tây Lăng ôm một bó hồng lớn kiều diễm đi vào. Tô Quân Lan khanh khách cười nhận lấy bó hoa. Mới đem hoa hồng cắm vào bình, cả người liền bị kéo lại ôm trong lồng ngực ấm áp, bàn tay nóng bỏng phủ bên hông lần mò trêu ghẹo, thủ pháp vô cùng sắc tình.

Tô Quân Lan nhanh nhẹn né tránh, xoay người tựa vào bàn trang điểm, đối mặt với nam nhân, cười hỏi: “Vinh lão bản muốn làm gì?”

Vinh Tây Lăng sấn tới, đem mỹ nhân ép đến ngửa ra sau, ngón tay mân mê vai trần của y, tiện thể đem quần áo vén lên không ít, cơ thể băng cơ ngọc cốt loã lồ trước mắt hắn. Vinh Tây Lăng trầm giọng nói: “Quân nhi em biết mà còn hỏi sao, cả người mị hoặc nhường này là báu vật sinh ra cho đàn ông thượng, em nói tôi muốn làm gì em đây, hửm?”

Tô Quân Lan quay đầu, lông mi run rẩy tràn ra chút uỷ khuất, nhưng vẫn không giấu được vẻ yêu mị thâm sâu. Y căn bản vô lực đẩy bàn tay đang càn rỡ chiếm tiện nghi mình, nhỏ giọng yếu ớt nói: “Người ta chỉ bán nghệ không bán thân, Vinh lão bản không nên như vậy.”

Nhưng Vinh Tây Lăng căn bản không để ý, chợt thấy trên bàn trang điểm có hộp phấn đỏ mới mở ra, liền dùng đầu ngón tay chấm một chút, một tay không cho phản bác kéo hí y của mỹ nhân xuống, trong nháy mắt đem mỹ nhân lột sạch, nửa thân trên mềm mại tươi đẹp không mảnh vải, hai núm vú đỏ au bị trêu ghẹo đến nở rộ dựng thẳng đính trên làn da trắng sữa, tựa như hồng ngọc thượng hạng, hoa lệ mà cám dỗ. Vinh Tây Lăng chăm chú tham lam nhìn người trước mặt, nâng tay đem đầu ngón tay chấm phấn thoa lên hai đầu v*, đỏ hồng diễm lệ, còn thuận tiện đùa giỡn cơ thể phát dâm mỹ không chịu được, tựa cánh hồng trong vũng bùn, vô lực yếu ớt chờ người tới lăng nhục và giày vò. Bàn tay nam nhân thỉnh thoảng sượt qua quầng vú, bàn tay rảnh rỗi còn lại thì nhẹ nhàng lưu luyến vuốt ve tấm lưng, chỉ lát sau đã khiến mỹ nhân rên rỉ, thút tha thút thít.

Tô Quân Lan bị làm đến cả người mềm nhũn, khó nói được vị trí ngứa ngáy lan ra, làm da thịt toàn thân cũng nổi lên tầng đỏ, lại không nhịn được dưới bàn tay nam nhân run rẩy. Cơ thể dâm tiện đã đầu hàng, trái tim sao còn nhẫn nại được nữa, y chỉ có thể nhỏ vụn khóc: “Phấn đó… ưm… là mài từ cánh hoa tươi, không có hại cho cơ thể người… Ư a… Mùi vị ngon ngọt, có thể ăn…”

Vinh Tây Lăng vờ như không hiểu, cố ý hỏi: “Hửm, thế bảo bối muốn tôi làm thế nào?”

Tô Quân Lan hiểu rõ thói xấu của nam nhân, nức nở nghẹn ngào đáp: “Ưm a… Ăn đầu v* em… Rất thơm nha… Hức hu… Nhanh liếm liếm em một chút, trên người nóng quá, thật khô nóng… Muốn bị liếm ướt đẫm…”

Vinh Tây Lăng cũng không khách sáo, trước mắt cắn lên đôi môi hơi vểnh lên của đối phương, đầu lưỡi vói vào trong miệng trắng trợn dây dưa, trong cái miệng anh đào nhỏ nhắn trên dưới liếm sạch, lại cố ý tiến vào sâu hơn, đầu lưỡi liếm cổ họng mỹ nhân, khiến mỹ nhân chỉ còn nước nghẹn ngào khóc. Mà hai tay sờ loạn nửa thân trên vẫn chưa thoả mãn, chen vào trong lớp quần áo công thành chiếm đất, lại bị cảm xúc bên dưới làm cho kinh động. Hắn dừng hôn lưỡi, thô giọng thở mạnh: “Cưng cái đồ dâm đãng này, lên sân khấu biểu diễn lại không mặc quần lót, lại còn mặc đồ mỏng. Cưng đang muốn bị đàn ông lột sạch chơi?”


Tô Quân Lan đã sớm bị hôn đến thần hồn điên đảo, cái miệng nho nhỏ chu lên, trên môi đều là nước miếng, sợi chỉ bạc lại kéo từ môi xuống cằm, thậm chí theo đà chảy xuống ngực. Ranh giới cẩn trọng gì đó cuối cùng cũng vỡ hết, chỉ muốn bị nam nhân trước mặt đối xử thô bạo. Y cảm thấy cả người nóng hầm hập không chỗ phát tiết, ve vãn chậm rãi của nam nhân đã sớm không thoả mãn được trống vắng trong y, cũng không biết kiếm đâu ra sức đẩy Vinh Tây Lăng ra, phóng đãng cởi hết quần áo thân dưới, trần trụi đi ra giữa phòng, mặt đầy rạo rực tay chân quỳ nằm trên mặt đất, mân mê cánh mông múp rụp, vừa uốn éo vừa kêu: “Đúng vậy, em chính là muốn bị đàn ông chơi, suy nghĩ cả một ngày… Vinh lão bản, người tốt, mau dùng dương v*t bự của ngài chơi nát em đi…”

Vinh Tây Lăng cũng bị hành động phóng đãng của mỹ nhân chọc sợ, nhưng sau đó kịp phản ứng, lại không chút thương hoa tiếc ngọc hung mãnh chơi cạn, dù sao hắn cũng hiểu rõ sức chịu đựng khiến người khác chắt lưỡi của mỹ nhân, căn bản mấy ngày mấy đêm kết hợp với hắn cũng sẽ không bị thương. Âm thanh ‘bành bạch’ của cơ thể đập vào nhau vang vọng khắp phòng, mỹ nhân không chút cố kỵ dâm đãng cao giọng rên lớn, có phần giống với tiếng lúc xướng hí trên đài, giống nhau đều khiến người ta huyết mạch phun trào.

Vinh Tây Lăng tiện tay cầm một cái đệm mềm gối dưới cánh tay mỹ nhân, chắc chắn y sẽ không bị thương, đẩy mạnh lực eo không ngừng lao tới đâm người ta, giống như đang cưỡi một con người chầm chậm đi về phía trước, hình ảnh dâm uế không cách nào nhìn thẳng. Cơ bắp trước ngực Vinh Tây Lăng đã rịn mồ hôi, dã tính của nam nhân hiện rõ không thể nghi ngờ. Kịch liệt hoan ái cũng khiến hắn vô cùng kích động, gầm lớn: “Một ngày không chơi em, cái mông nhỏ lại khít nữa, ha… Kẹp sướng quá. Nhìn bộ dáng dâm đãng của cưng trên sân khấu, thật hận không thể tại chỗ chơi chết cưng…”

Cả người Tô Quân Lan bò rạp trên sàn, chỉ có cái mông là vểnh cao, hai múi thịt trắng nõn đung đưa, phối hợp với dương v*t thô to đang ra vào, dâm dịch theo đùi chảy xuống sàn.

Tô Quân Lan chỉ cảm thấy tất cả giác quan đều tập trung chỗ giữa mông kia, thí mắt bị dương v*t nam nhân hung hăng nong ra, va chạm cảm xúc mạnh mẽ dâng trào, nhưng lại xấu xa hay rút ra, chọc cho thí mắt nỉ non khóc huhu.

Quá… quá sướng rồi, hãy tiếp tục như vậy nữa đi, y nguyện ý dâng lên cái mông cho nam nhân tuỳ ý cắm vào chơi, cảm giác căng đầy so với sống chết còn rõ hơn. Tô Quân Lan mơ màng khóc kêu: “A… Sướng chết đi được a… Sao còn không làm chết em. Em nói cho ngài biết, ư ưm… không chỉ quần lót, ngay cả đồ diễn người ta cũng không muốn mặc, giống như muốn quang loã biểu diễn cho ngài xem nha… Hôm khác nhảy thoát y cho ngài xem được không…”

Những lời này vô tình dậy sóng dục vọng của Vinh Tây Lăng. Hắn đè người lên cánh cửa, nâng cao hai chân y, để mỹ nhân hoàn toàn lơ lửng, dương v*t đâm vào càng sâu hơn. Khoái cảm bị xuyên thấu kích thích mỹ nhân không ngừng rơi nước mắt, nức nở dâm kêu.

Hai người căn bản không quan tâm người ngoài có nghe lén hay không, liều mạng dây dưa giao hợp theo lối nguyên thủy nhất, tinh dịch văng khắp tường, đồ trang điểm còn mở nắp trên bàn cũng không tránh khỏi số phận, các loại son phấn đều bị dính dịch trắng, lại bị Vinh Tây Lăng tiện tay quẹt lên người mỹ nhân.

So với ngày thường chỉ có vết hôn, nước miếng và tinh dịch, bây giờ trên người mỹ nhân còn thêm phấn đỏ thẫm hoà trộn với nhũ bạch sềnh sệch, tựa như trang điểm, nhiều màu sặc sỡ, nhưng lại khiến người ta như rơi vào phong quang vô hạn.

Chiến đến hồi cuối, chai lọ cũng rơi đầy đất, mỹ nhân tay chân dang rộng ngã trên bàn trang điểm, trên người tô vẽ đủ màu, mê man mở to mắt nhìn nam nhân đang rong ruổi trên người mình.

Động tác Vinh Tây Lăng cũng dịu dàng lại, nhẹ nhàng liếm hôn từng tấc da thịt bị hắn xâm chiếm, dương v*t cũng thả chậm tốc độ rút ra cắm vào tròn tiểu huyệt sưng đỏ, mỗi lần vẫn đi vào rất sâu, nhưng giống như đang xoa bóp cho mỹ nhân, sượt qua một chút đều khiến mỹ nhân thoải mái đến ngón chân cũng run rẩy tê dại.

Tô Quân Lan được hắn an ủi cả người thoải mái, cũng khôi phục chút thể lực liền nâng chân dài lên quấn lấy eo nam nhân, nâng cái mông nghênh hợp, cuốn nam nhân bước vào hồi kịch liệt tiếp theo….

☆☆☆

Editor: Chòi má mỹ nhân khoẻ quá…

Tui rất thích nghe hí:”(((((

chapter content


chapter content


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận