“Không sợ kiểu gì” – chị tiếp tục lùi ra đằng sau, về phía bàn trang điểm – “Anh chết rồi cơ mà. Chính mắt em đã nhìn thấy anh nằm trong quan tài mà.”
Hả? Tôi quay sang chống một tay lên hông, trợn tròn mắt nhìn anh Tod. “Khoan đã, anh đã nằm trong quan tài thật đấy à?”.
“Một lúc thôi” – anh lầm bầm nói – “Mà em lạc đề rồi đấy, Kay.”
À, đúng rồi. Một ngôi sao nhạc pop không có linh hồn đang sắp sửa tự sát. Tập trung đi nào, Kaylee.
“Anh là ai?” – chi Addison sẵng giọng hỏi, hai tay vịn vào bàn trang điểm để giữ thăng bằng – “Làm sao anh làm được như thế?”
Quả tình, mấy chuyện đột nhiên sống lại rồi còn bất ngờ hiện ra từ trong không khí như thế này trong giây lát đúng là khó mà tiêu hóa được thật.
“Chị Addison, anh ấy là anh Tod thật đấy. Chị cũng biết điều đó mà.” Tôi đế thêm vào, hy vọng rằng tai chị ấy có đang nghe mình, dù cho hai mắt vẫn dán chặt vào anh bạn trai cũ chưa chết.
Hơi thở của chị dần chậm lại và nỗi sợ hãi trong đôi mắt màu xanh nhạt kia cũng đã dịu đi nhiều. Chị nheo mắt nhìn anh một lượt từ đầu tới chân, như thể đang phân vân không biết nên hét lên kêu cứu hay là bình tĩnh lắng nghe nốt câu chuyện của tụi tôi. Nói thật là nếu ở trong hoàn cảnh của chị, có lẽ tôi cũng không quyết định được. Nhưng rồi đột nhiên chị đổi ý, lắc đầu quầy quậy, từ chối không muốn tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.
“Không đâu. Anh không phải là anh ý. Không thể nào. Đây là một trò đùa đúng không? Có phải tôi đang xuất hiện trong chương trình Punk’d không? Ashton,nếu anh đang có mặt ở đây thì hãy thôi đi được rồi đấy. Không hay ho chút nào đâu!” Mặt chị đỏ bừng lên tức giận, hai mắt ngân ngấn nước.
“Anh phải làm gì đó chứng minh cho chị ý tin đi.”Tôi thì thào nói với anh Tod.
Anh thở dài và tôi thầm thán phục không hiểu sao anh ấy có thể bình tĩnh như vậy. “Em biết anh mà, Addy. Bọn mình đã hẹn hò vói nhau được hơn 8 tháng, hồi còn ở Hurst, trước khi em được mời đi thử vai. Năm đó em học năm thứ nhất, còn anh học năm thứ hai trung học. Em quên rồi à?”
Thay vì trả lời, chị Addy chỉ đứng khoanh tay lại trước ngực, đảo tròn mắt ngao ngán nhìn anh.”Chuyện đó thì ai chẳng biết. Tôi đã từng nhắc tới anhTod trong một buổi phỏng vấn của mình và đámpaparazi thậm chí còn theo chân tôi tới tận đám tang của anh ấy… Sự kiên nhẫn của tôi cũng chỉ có giới hạn thôi. Giờ thì mấy người hãy biến ra khỏi đây trước khi tôi gọi bảo vệ.”
Chị ấy đã từng kể về anh Tod với đám phóng viên cơ á? Không ngờ đấy. Chắc hẳn mối quan hệ giữa hai người họ phải thân lắm đây…
“Addy, em vẫn còn nhớ buổi hẹn hò đầu tiên của chúng mình chứ? Chắc em chưa kể chuyện đó với giới truyền thông đâu đúng không?”
Chị lắc đầu, lặng thinh không nói gì, nhưng hai tay vẫn giữ nguyên trước ngực.
“Anh và em, bọn mình đã lái xe tới khu phía Tây để ăn kem ở tiệm Marble Slab, sau đó còn ngồi làm mẫu ột tay hoạ sỹ nghiệp dư, có cái giá vẽ dựng bên vệ đường, vẽ tranh biếm hoạ hai đứa. Tới giờ anh vẫn còn giữ bức tranh đó. Trên đường về nhà em bị say xe và anh đã phải dừng xe lại cho em nôn. Em vẫn nhớ chứ? Em chưa từng kể chuyện này với ai, đúng không?”
Chị ấy lại lắc đầu quầy quậy, hai mắt mở to đến mức không thể to hơn. “Là anh thật hả Tod?” – giọng chị lạc hẳn đi. Anh Tod gật đầu, và chị đưa tay lên che miệng, sửng sốt nhìn anh – “Làm cách nào…? Không thể nào. Em thậm chí đã đến gặp anh lần cuối. Rõ ràng anh đã chết rồi cơ mà!”
“Không sai, nhưng đôi khi chết không có nghĩa làkết thúc.” – anh Nash nhẹ nhàng lên tiếng và mọi căng thẳng trong tôi lập tức giãn ra, ngay khi anh vừa cất giọng – “Anh ấy đúng là đã chết. Nhưng giờ thì không. Đại loại là như thế.”
Hai vai chị Addison giờ đã thả lỏng hơn, khồn còn căng như vài giây trước nữa. Chị hết nhìn anh Tod lại nhìn anh Nash. “Bằng cách nào? Chuyện này thật làvô lý.” Phản ứng của chị Addy không hề giận dữ như tôi đã nghĩ. Phải công nhận là năng lực Ảnh hưởng của anh Nash có tác dụng thật.
“Có thể ở chỗ này cậu thấy chuyện đó là vô lý…” -anh Nash chỉ vào một bên thái dương – “…nhưng mìnhnghĩ trong lòng cậu thừa hiểu đấy là sự thật. Cậu đã từng chứng kiến những thứ còn kỳ lạ hơn thế, đúng không Addy?”- anh cao giọng hỏi, đồng thời bước tới nhìn thẳng vào mắt cô bạn học cùng khóa một thời – “Cậu đã bán đi linh hồn của mình và chắc hẳn cậu đã nhìn thấy không ít những điều kì quái trong quá trình thực hiện giao dịch ấy…”
Khuôn mặt chị Addison đang từ kinh ngạc giờ đã chuyến sang sốc toàn tập, và trước khi chị ấy có thể mở miệng hỏi làm thế nào mà anh Nash biết được điều đó thì anh đã cắt ngang, nói tiếp. “Nhưng tất cả những thứ đó đều là thật và chuyện này cũng vậy. Anh Todcũng vậy.”
Ánh mắt chị lại quay ra tìm người bạn trai cũ, và giờ đây, khi anh Nash đã làm dịu đi mọi nỗi sợ hãi cùng những băn khoăn nghi ngờ của chị, chị Addy mới đang thực sự nhìn thấy anh Tod. “Làm thế nào mà anh… tới được đây?”
Anh Tod nhún vai, nhếch miệng cười tinh nghịch.”Anh đánh lạc hướng tay vệ sỹ đang đứng gác cửa ngoài kia của em rồi vòng lại.”
Chị Addison khẽ nhíu mày, rồi từ từ nở một nụ cười tươi. “Xem ra đến cái chết cũng không thể giết chết được khiếu hài hước của anh.”
Tuy nhiên, nó cũng không bao giờ có thể hồi phục lại được hoàn toàn…
Nói xong chị Addison bật cười trước câu nói đùa vừa rồi của bản thân. “Ôi, thật không ngờ chúng ta lại có ngày này.”
“Vậy là chị đã ok với mấy chuyện này rồi đúng không?” – tôi khoanh hai tay lại trước ngực – “Chị hoảng sợ xong rồi chứ?”
Chị Addy nhún vai, và chống hai tay lên hông. “Chị không dám hứa là chuyện đó sẽ không lặp lại, nhưng anh Tod quả thực vẫn còn sống sờ sờ và đang có mặt ở đây thật. Mặc dù không biết làm cách nào nhưng đấy là sự thật chị không thể chối cãi.”
Tôi thấy thích chị ý rồi đấy.
“Chúng ta có thể ngồi xuống được chưa nhỉ?” AnhTod chỉ tay về phía chiếc ghế sô-pha ở giữa phòng.
“Được chứ” – chị Addy ngồi xuống chiếc ghế xanh gần đó, rồi vẫy tay mời mọi người – “Nhưng chắc chỉ mấy phút nữa là mẹ em quay lại đây, và mẹ em sẽ không dễ dàng hiểu được mấy chuyện này như em đâu.”
“Hiển nhiên rồi” – anh Tod lẩm bẩm một mình. Anh ấy ngồi xuống cái ghế đối diện với chị Addy. Theo tín hiệu của anh Tod, anh Nash bước tới khóa trái cửa lại để bọn tôi biết được khi mẹ chị Addy quay lại – “Em còn nhớ em trai anh chứ?”
“Tất nhiên. Nash. Lâu lắm rồi em không gặp cậuấy.” Chị Addy vắt chân sang một bên, mỉm cười nhìn hai anh em nhà Hudson, như thể chưa hề có chuyện tụi tôi xông vào phòng cảnh báo cho chị ấy biết về vụ linh hồn bất tử và vụ tự sát sắp xảy ra. Công nhận chị ấy bản lĩnh thật đấy. Nếu là tôi chắc sẽ không giữ được bình tĩnh như thế này đâu. Không lẽ đây là một trong những lợi thế của nghề diễn viên?
Bản lĩnh, cùng sự nổi tiếng và giàu sang.
“Còn em là Kaylee đúng không?”
Tôi gật đầu, mỉm cười với chị. Mọi người rất hiếm khi nhớ được tên tôi ngay trong lần gặp đầu tiên. Có lẽ bởi vì tôi quá đỗi bình thường, không để lại ấn tượng gì đặc biệt. Trừ những lần tôi cất tiếng thét.
Anh Tod hắng giọng để thu hút sự tập trung của mọi người. Tôi quay ra và bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn chị Addy đầy căng thẳng. “Addy, em không thể tự sát được.” Anh đi thẳng vào vấn đề, làm cả lũ bọn tôi phải ngớ ra mất vài giây mới hiểu được anh đang nói về chuyện gì.
Chị Addison là người hiểu ra câu chuyện đầu tiên.”Em chưa bao giờ có ý định đó” – Chị nhún vai, thản nhiên trả lời. Rồi chị quay sang hỏi anh – “Làm cách nào mà anh sống lại được thế, chẳng phải anh đã chết từ hai năm trước rồi hay sao? Mẹ anh khi biết chuyện có hoảng hồn không?” Sự tò mò càng khiến cho khuôn mặt đẹp không tì vết của chị trông sống động hơn bất cứ thứ ánh đèn sân khấu nào khác.
“Chuyện đó phức tạp lắm” – anh Tod đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán ra đằng sau – “Anh sẽ kể cho em nghe sau. Nhưng bây giờ anh cần em phải hứa với anh là sẽ không tự kết liễu cuộc đời mình.” – Chưa bao giờ tôi thấy anh Tod sợ hãi đến mức tột độ như vậy. Chưa bao giờ tôi thấy anh thành tâm lo lắng ột người đến như vậy – “Anh xin em đấy.”Câu cuối cùng của anh khiến trái tim tôi thót lại. Tôi cũng không xác định được trong hai người, ai đáng thương hơn: cô ca sỹ nhạc pop không có linh hồn chỉ còn năm ngày để sống, hay là anh chàng thần chết si tình sắp sửa mất đi cô bạn gái thêm một lần nữa.
Chị Addison nhăn mặt khó chịu. “Em đã nói là không có chuyện đó rồi mà. Em vẫn còn yêu đời lắm.”Vừa nói chị vừa giang rộng cánh tay, như muốn khoe với mọi người về những gì mình đang có.
Anh Tod thở dài khó nhọc, sự lo lắng và hoài nghi hiện rõ trên nét mặt anh. Anh ấy không tin lời chị Addy! Nhưng cũng khó trách được anh, nhất là sau những thông tin nội bộ vừa nghe được từ cô Libby.
“Có thể chị ấy vẫn chưa có ý định đó thật” – tôi dựa hẳn người vào lòng anh Nash và anh vòng tay sang ôm lấy eo tôi – “Có thể lý do khiến chị ấy muốn tự sát vẫn chưa xảy ra.”
Anh Tod gật gù ra chiều đồng ý. “Ừ, cũng có thể.” – anh quay sang hỏi chị Addison – “Gần đây em có gặp phải chuyện gì không Addy? Ví dụ như là bị áp lực hay căng thẳng gì đó chẳng hạn? Mẹ em có ép em làm điều gì em không muốn không? Em có đang dùng thuốc gì không? Nghe nói mấy tháng trước…”
“Không hề” – nụ cười trên môi chị Addison vụt tắt – “Không có chuyện gì xảy ra hết, anh Tod ạ. Không có chuyện gì đặc biệt cả. Đúng là có chút áp lực thật, nhưng dù anh là ai hay anh làm công việc gì thì áp lực vẫn là điều không thể tránh khỏi.”
Chị ấy nói cũng đúng…
“Và anh hỏi em có dùng thuốc gì không á?” – mặt chị Addison đanh lại – “Không ngờ anh có thể hỏi em được câu đó đấy, anh Tod ạ, khi mà mẹ em vẫn ngày ngày phải phụ thuộc vào những viên thuốc giảm đau chết tiệt kia.”
Anh Tod thở dài, chống khuỷu tay lên trên đầu gối. Chưa bao giờ tôi thấy anh căng thẳng và lo lắng như lúc này. “Tình hình của mẹ lại xấu đi hả em?”
Chị Addy xoay xoay mấy cái vòng trên cổ tay.”Không có gì mà em không giải quyết được.”
“Em có chắc không?” Anh Tod hỏi, rõ ràng anh ấy cũng đang nghĩ tới cái điều giống như tôi. Trong nhà có người bị phụ thuộc thuốc có thể là một áp lực rất lớn. Nhất là với một người của công chúng như AddisonPage, khi mà sự riêng tư là một khái niệm rất mơ hồ.
“Em đảm bảo với anh đấy” – chị mỉm cười trấn an anh – “Mọi chuyện của em vẫn đang rất ổn, anh Tod ạ. Ngoài vụ chị Eden vừa bị ngất trên sân khấu ra. Mẹ con em đang chuẩn bị vào bệnh viện thăm chị ấy đây. Ba người có muốn đi cùng không? Chắc họ sẽ không cho người lạ vào thăm đâu, nhưng em sẽ nhờ bên công ty can thiệp.”
“Chị Addison…” – tôi mở miệng nhưng rồi ngập ngừng không biết phải nói tiếp như thế nào cho phải. Trước giờ tôi chưa từng báo tin dữ cho ai bao giờ, nhưng cần phải có ai đó nói cho chị ấy biết sự thật –”Chị Eden đã chết trên sân khấu.”
Chị Addison lắc đầu quầy quậy không muốn tin. “Làm sao em biết được…?” – rồi đột nhiên như sực hiểu ra chuyện gì đó, chị lập tức quay sang nhìn hai anh em nhà Hudson – “Chuyện này có liên quan gì tới việc em sẽ… tự kết liễu đời mình không?”
Tôi quyết định nhường phần trả lời cho anh Tod, vì không dám chắc về câu hỏi này.
“Bọn anh không biết.” – cuối cùng anh ấy cũng chịu lên tiếng – “Nhưng Addy này, anh muốn em phải hứa với anh…”
Đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng vặn cửa, và tiếng ai đó bị va đầu vào cánh cửa, vì không ngờ rằng cánh cửa đã bị khóa. “Addy ơi? Con đang làm gì thế? Mở cửa ẹ”.
Chị Addison vụt đứng dậy, nhanh tới nỗi đầu của tôi cũng thấy choáng váng. “Mẹ đợi con một chút” – chị lóng ngóng chà hai bàn tay vào ống quần bò –”Con đang…ở trong toa-lét”
Tôi đứng dậy, chìa tay kéo anh Nash đứng dậy theo. Không có bà mẹ bình thường nào – kể cả một người đang phụ thuộc vào thuốc giảm đau – có thể thông cảm và hiểu được điều tụi tôi muốn nói với chị Addy. Nhưng anh Tod có thể tàng hình đi, còn anh Nash và tôi có thể giả vờ là fan hâm mộ.
Nếu chị Addison không cuống lên và nói dối như vừa rồi…
Chị Addy lo lắng nhìn ra cửa, nhưng trước khi chị kịp nói thêm câu gì khác, anh Tod đã chộp vội lấy tay chị. “Addy, hãy hứa với anh là dù cho có chuyện gì xảy ra thì em cũng sẽ không nghĩ tới chuyện tự sát. Hãy hứa với anh đi!”
“Em…” Chị Addison hết nhìn anh Tod lại quay ra nhìn cánh cửa, nơi mẹ chị ấy đang đập thình thình gọi cửa.
“Addison Renee Page, mở cửa ẹ ngay! Mũi mẹ đang bị chảy máu!”
“Cô không sao đấy chứ?” Vệ sỹ của chị vừa xoay nắm cửa vừa hỏi vọng vào.
Anh Nash kéo tôi ra chỗ bức tường phía sau, vừa làđể cho đôi bạn trẻ kia có thêm không gian, vừa là muốn tránh khỏi những lời nhiếc móc khi cánh cửa ấy bật mở.
“Hãy hứa với anh đi!” – anh Tod nói rất to, nhưng tôi dám chắc là những người ngoài kia không hề nghe thấy tiếng anh nói – “Em sẽ không muốn chết mà không có linh hồn đâu. Tin anh đi.”
Hơi thở của chị Addy càng lúc càng gấp. Rõ ràng là lời răn đe vừa rồi của anh Tod đã có tác dụng. Chị lập bập nói không thành tiếng. “Làm sao mấy người biết được chuyện đó? ”
“Cũng giống như cách tụi anh biết về cái chết của chị Eden thôi.” – anh Tod kéo chị Addy lại gần và ghé sát môi thì thầm vào tai chị, giọng anh cũng đang chất đầy sự lo lắng không kém – “Addison, nếu em chết đi trong khi tà ma vẫn đang nắm giữ linh hồn của em, hắn sẽ tạo ra hình hài cho em ở dưới Cõi Âm và sở hữu em mãi mãi. Mãi mãi, Addy ạ. Thức ăn của hắn chính là nỗi đau đớn tột cùng của em. Hắn sẽ mổ phanh bụng em ra và để mặc cho em chảy máu như thế. Hắn sẽ moi toàn bộ ruột gan của em ra rồi quấn quanh cổ, sau đó lột từng miếng da trên cơ thể em, một cách từ từ, trong khi tất cả những gì em có thể làm chỉ là cất lên những tiếng thét quằn quại, đau đớn.”
Nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp của chị Addison. Toàn thân chị run lẩy bẩy, tìm mọi cách đẩy anh Tod ra càng xa càng tốt. Nhưng anh ấy vẫn không chịu ngừng lại. “Hắn sẽ tra tấn và hành hạ tinh thần em bằng chính những ký ức của em. Hắn sẽ khai thác tới từng ngóc ngách của sự sợ hãi và những cảm giác tội lỗi tồn tại trong em. Sau đó hắn sẽ chữa lành cho em – từ trong ra ngoài – và bắt đầu lại từ đầu.”
Anh Tod nắm lấy vai chị Addy, buộc chị phải nhìn thẳng vào mặt anh, để hiểu rằng anh đang không hề nói đùa. Thấy vậy tôi vội nhảy vào giữa hai người, tìm cách tách anh Tod ra khỏi chị Addy, trong khi anh Nash kéo tôi lại. “Anh Tod, thôi đi! Anh đang làm chị ấy sợ đấy!”. Và cả tôi nữa.
Nhưng tôi biết, anh ấy cố tình làm như vậy. Anh ấy muốn làm cho chị Addy sợ để có thể giữ được mạng sống của chị. Mặc dù cả tôi và anh đều hiểu rằng cố gắng ấy của anh chỉ là vô ích. Chính anh Tod đã dạy tôi rằng không ai có thể lừa dối thần chết. Mà không phải trả giá…
“Addison!” – bác Page gào ầm lên –”Mở cửa ra mau, không mẹ sẽ bảo anh Roger phá cửa đấy.” So với những gì anh Tod vừa miêu tả về tà ma và Cõi Âm thìlời hăm dọa ấy của bác Page thật chẳng thấm tháp vào đâu.
“Anh nói thật đấy à?” Mặt chị Addison tái nhợt, hai tay xoắn xuýt lại với nhau, run bần bật.
Anh Tod gật đầu. “Em cần phải tìm cách phá vỡ hợp đồng đó, Addy ạ. Và lấy lại được linh hồn của mình. Trong hợp đồng có điều khoản chấm dứt hợp đồng đúng không? Luật của giới tà ma đã quy định rất rõ, hợp đồng nào cũng phải có điều khoản cho phép chấm dứt hợp đồng.”
Thì ra là vậy… Anh Tod không những đang tìm cách cứu mạng chị Addy – điều mà cả anh và tôi đều biết rõ là gần như không thể – mà còn tìm cách cứu lấy cả linh hồn của chị ấy.
Chị Addison gật đầu, nước mắt lăn dài trên má.”Chị Eden cũng đã làm chuyện đó… Liệu chị ấy… Giờ hắn đang… sở hữu được chị ấy rồi hả anh?”
Anh Tod gật đầu, buông hai tay khỏi vai chịAddison và ôm chị vào lòng. “Bọn họ không hề nói với tụi em những chuyện đó. Về vụ tra tấn.” – chị bật khóc tức tưởi trên vai anh – “Họ chỉ nói rằng con người không cần có linh hồn, và nếu bọn em chịu bán linh hồn của mình cho họ, bọn em sẽ có được mọi thứ. Mọi thứ trên đời. Chính miệng hắn nói là bọn em không cần có linh hồn mà!”
“Đúng là cậu không cần có linh hồn vẫn tồn tại được” – anh Nash bước tới giải thích – “Hơi thở của Quỷ sẽ đảm bảo điều đó. Nhưng chừng nào linh hồn của cậu vẫn nằm trong tay của tà ma, cậu sẽ không thể đầu thai được. Cậu sẽ bị giam cầm ở dưới đó vĩnh viễn, và trở thành món đồ chơi của bất cứ kẻ nào sở hữu linh hồn của cậu.”
“Chị phải tìm cách lấy lại linh hồn của mình, chịAddison ạ.” – mặc dù không hiểu lắm về giới tà ma này nhưng chí ít tôi cũng hiểu được tầm quan trọng của các linh hồn – “Bằng… cái điều khoản chấm dứt hợp đồng kia.”
Chị Addison nắm chặt lấy tay anh Tod. “Giúp em với!” – chị nài nỉ – “Em không biết phải làm gì nữa. Anh phải giúp em. Em xin anh đấy!” – nói rồi chị quay sang nhìn anh Nash và tôi – “Cả hai người nữa, làm ơn giúp tôi với.”
Tôi cũng không biết phải nói gì lúc này, nhưng anhTod đã lập tức gật đầu. “Tất nhiên là bọn anh sẽ giúp em rồi.”
Có điều, anh Nash hình như không đồng quan điểm với anh Tod về chuyện này. Nhưng trước khi anh ấy kịp mở miệng phản đối thì đã bị dập tắt bởi những tiếng léo xéo bên ngoài hành lang.
“OK, phá cửa đi!” Là tiếng của bác Page.
Chị Addison thấy vậy cuống cuồng ngó xung quanh tìm chỗ giấu mấy người tụi tôi.
“Khoan, khoan, con ra đây!” – chị hét toáng lên – “Đây..” – chị hạ giọng, kéo tay tôi ra phía sau cánh cửa để khi cửa mở ra sẽ không ai nhìn thấy tụi tôi. Lúcthấy chị định xếp chỗ cho cả mình, anh Tod chỉ mỉm cười, lắc đầu từ chối.
“Anh có thể tự trốn được.” Nụ cười của anh thật gượng gạo. Chị Addy gật đầu, đưa hai tay lên quệt nước mắt.
“Đây, con ra đây mẹ ơi” – chị ngần ngừ một lúc rồi quay sang thì thầm với anh Tod – “Em sẽ ở khách sạnAdolphus, dưới cái tên Lisa Hawthorne. Hãy gọi cho em vào tối mai, em sẽ xuống đón mọi người lên. Được không anh?”
Anh Tod mỉm cười, gật đầu. “Anh sẽ gọi cho em lúc 8 giờ.” Và đó là nụ cười buồn nhất của anh Tod màtôi từng chứng kiến.
Anh nháy mắt chào tôi và anh Nash rồi vụt biến mất vào trong không khí. Chị Addy đưa một ngón tay lên ra hiệu cho chúng tôi im lặng rồi hối hả chạy ra mở cửa.
“Mẹ! Mẹ không sao chứ? Có chuyện gì thế này?” Và tôi nghe thấy những tiếng bước chân chạy loẹt quẹt về phía toa-lét. Trước mắt tôi là cái cánh cửa đang chỉ cách mũi tôi chưa đầy một phân. Anh Nash đứng bên cạnh, năm ngón tay đan chặt lấy tay tôi.
“Làm sao mẹ biết được là cửa của con bị khóa” – mẹ chị ấy gắt lên – “Addy, sao mặt con đỏ như quả cà chua thế này. Con vừa khóc đấy à?”
“Tại con lo cho chị Eden quá ý mà. Mẹ lau mũi đi rồi mẹ con mình đi thôi.” – chị ngó đầu ra ngoài cửa gọi với ra – “Anh Roger, lấy giùm tôi một miếng gạc hay một cái khăn ướt nhé.”
“Chờ tôi một lát, cô Page.” – tiếng viên vệ sỹ vang lên, tiếp đó là tiếng bước chân nặng nề rời khỏi vị trí canh gác. Chị Addy vội chạy tới mở cửa cho chúng tôi chuồn ra.
Tôi vẫn kịp quay lại cười với chị ấy một cái trước khi bị anh Nash kéo tuột đi.
Chúng tôi đi rất nhanh qua các dãy hành lang rộnglớn, qua sân vận động giờ đã vắng tanh không một bóng người, và đi thẳng ra bãi để xe. Anh Tod đang đứng dựa lưng vào chiếc ô tô của mẹ anh, đợi anh Nash và tôi.
Vừa nhìn thấy mặt ông anh trai, mặt anh Nash lập tức đanh lại, trong khi anh Tod cũng đang giơ hai tay lên cầu hòa, trước cả khi tụi tôi nghe thấy tiếng anh.”Trong hoàn cảnh ấy anh đâu còn sự lựa chọn nào khác?”, trước cả khi một trong hai chúng tôi lên tiếng.
“Đó là việc của anh!” – anh Nash gạt anh Tod sang một bên, định mở cửa cho tôi nhưng ngay khi tay anh vừa chạm vào người anh Tod, đột nhiên anh ta tàng hình đi làm anh Nash loạng choạng, bổ nhào ra phía trước, vai đập vào thành xe – “Anh muốn hứa hươu hứa vượn gì thì tùy. Ngoại trừ việc hứa giúp cô ấy lấy lại linh hồn.”
Anh mở cửa xe cho tôi và chờ cho tôi yên vị trong xe xong rồi mới đóng cửa lại. “Giờ anh định làm thế nào đây?” – anh Nash quát tháo ầm lên – “Lang thang vất vưởng xuống Cõi Âm tìm một tà ma bất kỳ hỏi xem hắn có sở hữu linh hồn của một ngôi sao nhạc poptrên dương thế không à? Và kể cả nếu có tìm thấy được đi chăng nữa, anh nghĩ những kẻ với trái tim đã mục nát thối rữa ấy sẽ chịu ngoan ngoãn trả lại linh hồn của Addy cho anh chắc?”
Anh Nash chui vào trong xe, giận dữ đóng rầm cửalại, bỏ mặc anh Tod đứng bơ vơ một mình giữa bãi đểxe tối thui. Anh nổ máy và gạt cần số, cho xe chạy thẳng ra cửa, vé xe cầm sẵn trên tay.
Ngay khi chúng tôi vừa rẽ ra khỏi bãi, đột nhiên tôi nhìn thấy có cái gì đó trong gương chiếu hậu. Tôi quay người nhìn ra đằng sau và thấy anh Tod đang chau mày nhìn lại. “Anh đừng có làm như thế!” – tôi rít lên, đây có lẽ là lần thứ 1001 tôi nói câu đó, kể từ khi gặp anh – “Người bình thường không ai lên xe của người khác khi xe đang chạy cả.”
Anh Nash trừng mắt nhìn qua gương. “Nhân thể anh ở đây, em cũng nói luôn. Và em sẽ chỉ nói một lần này thôi – chúng ta sẽ không đi tìm linh hồn củaAddison Page. Đó không phải là trách nhiệm của chúng ta. Hơn nữa cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Và điều quan trọng nhất là, việc đó cực kỳ nguy hiểm.”
“Được thôi.” Anh Tod nói qua kẽ răng. Không hiểu anh ấy đang dỗi hay đang tức giận nữa. Cũng có thể làcả hai.
“Hả?” Tranh thủ lúc dừng đèn đỏ anh Nash quay ngoắt ra đằng sau, bối rối nhìn ông anh trai. Rõ ràng anh ấy đang chờ đợi một cuộc tranh cãi từ phía anhTod. Và tôi cũng vậy.
“Anh nói được thôi. Đây là vấn đề của anh, không phải của hai đứa. Anh sẽ tự làm.”
“Đó cũng không phải là vấn đề của anh” – anh Nash khăng khăng giữ vững quan điểm của mình. Tôi quay ngang hẳn người ra để có thể theo dõi được cả hai anh em bọn họ – “Cô ấy đã tự nguyện bán linh hồn của mình để đổi lấy tiền bạc và sự nổi tiếng. Hợp đồng trao đổi đó chịu sự ràng buộc của pháp lý, đồng nghĩa với việc các điều khoản chấm dứt hợp đồng cũng được pháp luật bảo vệ. Anh cứ để cho cô ấy tự tìm lại linh hồn của mình.” Ngay khi đèn giao thông vừa chuyển sang màu xanh, anh Nash lập tức rồ ga phóng vút đi. Tiếng bánh xe như muốn cào cháy mặt đường.
“Khi ấy Addy không hề biết bản thân mình đã làm gì, Nash ạ, và ngay cả đến lúc này cũng vậy.” – anhTod nhoài người ra phía trước, nhìn vào gương chiếu hậu – “Cô ấy không hề ý thức được về các quyền của mình ở Cõi Âm, hơn nữa một mình cô ấy cũng không thể tự mò tới đó được. Điều khoản chấm dứt hợp đồng sẽ không có nghĩa lý gì khi mà hai bên không thể gặp nhau để thực hiện. Em thừa biết điều đó mà.”
“Khoan đã..,” – tôi đưa tay nới lỏng dây an toàn ra, có cảm giác như vừa bị ai đó thụi ột quả vào bụng – “Chị ấy thực sự không thể tự làm chuyện đó hả anh?”
Anh Tod lắc đầu. “Không.”
Tôi thở dài, ngồi thụp xuống ghế.
Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi anh Nash đã kịp hiểu phản ứng vừa rồi của tôi có nghĩa là gì. “Không được đâu, Kaylee. Chúng ta không thể. Chúng ta có thể sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình đấy.”
“Em biết chứ” – tôi nhắm chặt mắt lại, ngửa đầu ra thành ghế – “Em hiểu chứ.”
“Không được là không được!” – hai tay anh Nash nắm chặt lấy vô lăng đến tứa cả mồ hôi ra, quai hàm anh bạnh lại.
“Anh Nash, chúng ta phải thử xem sao. Em cần phải thử, dù muốn hay không.” – tôi quay sang nhìn anh van lơn, cố tìm lời giải thích sao cho anh ấy hiểu –”Em đã không thể cứu được những linh hồn mà bácVal bán đi. Chị Heidi, Alyson, Meredith và Julie sẽ phải chịu sự hành hạ và tra tấn mãi mãi chỉ vì em không thể cứu được họ.” Nước mắt tôi bắt đầu ứa ra.
“Kaylee, đó không phải là lỗi của em…”
“Em biết, nhưng em nghĩ là em có thể giúp được chị Addison anh Nash ạ. Em có thể ngăn chặn không để cho điều tương tự xảy ra với chị ấy.” – thú thật là tôi cũng không biết phải làm như thế nào, nhưng anhTod sẽ không nhận lời giúp đỡ nếu quả thực không có cách, đúng không? – “Em cần phải làm việc này.”
Giờ thì tay anh Nash nghiến chặt lấy cái vô lăng như muốn bẻ gãy nó ra làm đôi. Và rồi anh thở ra một hơi thật dài, thả lỏng hai cánh tay. Anh ấy đã quyết định xong. Tôi chỉ biết nín thở chờ đợi. “Thôi được. Nếu em muốn tham gia thì anh cũng sẽ tham gia” – anh nhìn vào gương chiếu hậu, trừng mắt nói với anh Tod –”Nhưng em tham gia là vì Kaylee, chứ không phải vì anh hay vì cô công chúa nhạc pop ngu ngốc của anh.”Cái cách anh nhìn tôi sau đó vừa có chút thất vọng, vừa có chút giận dỗi, lại vừa có chút đáng yêu. Ánh mắt ấy khiến lòng tôi bỗng chộn rộn đầy bất an. Một nỗi lo sợ dâng trào trong tôi.
Vì tôi, anh Nash sẵn sàng tham gia vào một việc mà anh ấy đã biết trước là sẽ rất nguy hiểm. Trong khi sư thật là bản thân tôi còn chẳng biết mình đang làm cái gì.
Ôi, tôi đã kéo hai đứa vào chuyện gì thế này?