Soul Screamers (Nữ Thần Báo Tử)

Quyển 2 - Chương 6


“Cái vụ tên giả ở khách sạn là sao thế hả anh? Chị ấy làm vậy để tránh sự chú ý của giới truyền thông à?” Tôi gõ chữ “tà ma” vào trong thanh công cụ máy tính và ấn nút enter. Gần như ngay lập tức, hàng nghìn kết quả tìm kiếm lũ lượt xuất hiện trên màn hình máy tính của tôi. Cả đêm qua tôi hầu như không ngủ được vì liên tục gặp ác mộng, về những màn tra tấn dưới Cõi Âm, chưa kể buổi học làm bean sidhe lúc chiều cũng đã làm tôi tiêu hao khá nhiều năng lượng.

“Anh đoán thế.” Anh Nash ngả lưng ra thành giường, hai tay vắt ra sau gáy, làm nổi bật các cơ bắp chắc khỏe tuyệt vời qua làn vải áo sơ-mi. Đôi lúc nghĩ lại tôi vẫn không dám tin vào sự thật đẹp như mơ là mình đang hẹn hò với một trong những chàng cầu thủ quyến rũ nhất trường. Có điều Nash Hudson không phải là một cầu thủ bình thường. Với dòng máu bean sidhe kế thừa từ người cha đã chết, có anh trai là thần chết, và một kiến thức khá vững về cái thế giới mà nếu nói ra chắc chắn sẽ bị mọi người bảo là điên… anh Nash xem ra cũng chẳng hòa nhập được với cuộc sống ở trường khá hơn gì tôi.

Nhưng anh ấy biết cách che giấu điều đó giỏi hơn tôi.

Có một người bạn trai có năng lực Ảnh hưởng siêu phàm như anh Nash cũng thích thật đấy nhưng mỗi tội tôi thường rất khó tập trung khi ở bên cạnh anh.

Tập trung đi nào, Kaylee… Tôi hít một hơi thật sâu và hướng suy nghĩ của mình trở lại với vấn đề chính. “Cái trò dùng tên giả này đã cũ lắm rồi.”

Anh nhún vai. “Miễn sao vẫn có tác dụng là được.”

Tôi đọc lướt qua các kết quả vừa tìm được trên máy tính. Hầu hết các đường link đều quanh quẩn mấy nhân vật truyện tranh hoặc trò chơi điện tử, chứ chẳng thấy chỗ nào đả động gì đến những thứ tôi cần tìm. Cũng phải thôi, Internet là do con người chế tạo ra mà.

“Em nói lại cho anh nghe xem tại sao chúng ta lại phải làm chuyện này?” Có một chút ngần ngừ, pha chút khó chịu trong giọng nói của anh Nash.

“Bởi vì chị Addison đang cần được giúp đỡ, và em tin vào luật nhân quả.” Tôi nhìn vào cái gương trước mặt và thấy vẻ mặt anh Nash đang nhìn đầy thích thú.

“Ý anh là bữa ăn tối nay.”

“À…” – tôi đẩy ghế đứng dậy, và xém chút nữa thì ngã lộn nhào, vì một bên bánh xe bị kẹt vào tấm thảm trải sàn. Tôi ngồi thụp xuống giường, mặt đối mặt với anh Nash – “Bởi vì bố em đang cố gắng làm tốt bổn phận người cha của mình. Và ngoài em ra, bác Brendon là người thân duy nhất của bố ở đây.”

Sau khi mẹ tôi qua đời, bố đã gửi tôi cho hai bác để bảo vệ tôi khỏi gã tử thần vẫn đang nuôi máu trả thù chuyện bố mẹ dám cả gan hoán đổi mạng sống của mẹ cho tôi. Nhưng cả bố và tôi đều hiểu đấy không phải là nguyên nhân chính đẩy bố ra khỏi cuộc đời tôi. Mà là sự giống nhau đến kỳ lạ giữa tôi và mẹ. Bởi mỗi khi nhìn thấy tôi, bố lại nhìn thấy hình ảnh của mẹ trong đó và trái tim bố lại thêm một lần nữa tan vỡ.

Thế nhưng, sau những gì xảy ra với bác Val, bố quyết định quay về Mỹ tự mình bảo vệ cho tôi. Hơn nữa, giờ tôi cũng đã biết bí mật về thân thế của mình rồi. Mặc dù không nói ra nhưng tôi biết bố luôn cảm thấy có lỗi vì đã bỏ tôi đi biền biệt suốt mười mấy năm trời. Và để bù đắp lại bố đã từ bỏ công việc tốt ở Ailen, chấp nhận về nước làm việc trong một xí nghiệp nhỏ ở Texas để có thể ở cùng tôi. Đồng nghĩa với việc bố con tôi phải sống trong một căn hộ đi thuê nhỏ xíu, không có thêm thu nhập nào khác, và chịu đựng những buổi ăn tối cuối tuần với bác Brendon và bà chị họ xấu tính xấu nết Sophie của tôi.

Anh Nash nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi đặt lên đùi. “Anh hiểu, nhưng chị Sophie của em càng ngày càng quá quắt.”

Anh Nash nhận xét quá chuẩn!

Cho tới giờ chị Sophie vẫn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra vào cái đêm mẹ chị ấy qua đời. Chị ấy tỉnh dậy sau cái mà chúng tôi giải thích cho chị là bị-bất-tỉnh-vì-quá-sốc – nhưng thực chất là từ cú chết hụt của chị – và nhìn thấy xác bác Val nằm gục trên sàn nhà, trong khi trên tay tôi vẫn đang lăm lăm cái chảo gang, giống như đang cầm gậy bóng chày vậy.

Mặc dù nhân viên pháp y đã kết luận là bác Val chết do đau tim nhưng chị Sophie vẫn một mực tin rằng chính tôi mới là người phải chịu trách nhiệm về cái chết của mẹ chị. Tôi cũng chẳng trách chị ấy, nhất là khi cuộc sống của chị đã hoàn toàn bị đảo lộn sau hàng loạt những biến cố vừa xảy ra. Chị Sophie không hề có khái niệm gì về việc các thành viên khác trong nhà không phải là con người và rằng thế giới này đang tồn tại những thứ còn nguy hiểm hơn rất nhiều so với mấy tên tội phạm bị truy nã của FBI. Nhưng chị ấy cũng đoán được là chúng tôi đang che giấu chuyện gì đó, không nói cho chị ấy biết và chị ấy ghét chúng tôi vì điều đó.

Chị Shophie thừa thông minh để không tỏ thái độ thù địch, hoặc nói những câu xúc xiểm với tôi tại các bữa ăn gia đình, nhưng khi ở trường thì có thể gọi là một cuộc-chiến-tranh-tổng-lực-chống-phá-Kaylee. Và anh Nash không phải người duy nhất nhận thấy sự thay đổi ấy của chị Sophie.

Đột nhiên có tiếng kim loại kêu rổn rảng vọng ra từ trong bếp và tôi bật cười phá lên. Bố tôi không phải là một đầu bếp giỏi nhưng chí ít thì bố cũng đang cố gắng. Và tôi đánh giá cao bố ở điểm đó.

“Bữa tối nay có món gì thế em?” Ngón tay anh mân mê lòng bàn tay tôi, mang lại cảm giác nhồn nhột, thích thích.

“Lasagna và sa-lát đóng hộp.”

“Nghe có vẻ ngon phết nhờ” – anh tủm tỉm nhìn tôi đầy ranh mãnh – “Và anh biết mình thích món tráng miệng gì rồi…” Nói rồi anh vươn người tới hôn lên môi tôi.

Tôi hơi nghiêng đầu và hôn lại anh một cách nhiệt tình. Tôi rất thích cái cảm giác khi môi anh chạm vào môi tôi, bàn tay anh vuốt nhẹ lên tóc tôi.

Nash Hudson có thể có bất cứ cô gái nào anh ấy muốn – và tính tới giờ cái danh sách ấy là không hề nhỏ – nhưng anh ấy đã chọn tôi.

Đấy chỉ vì mày là một bean sidhe thôi, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng nói phát ra từ sâu thẳm trong tôi. Mày giống như một món đồ khác lạ. Một con mồi mới. Và ngay khi anh ta chinh phục được mày, trò chơi ấy sẽ kết thúc. Anh ta sẽ lại săn tìm con mồi tiếp theo.

Và tôi mất đi một người có thể giúp tôi kiềm chế tiếng khóc của mình.

Không đâu. Anh Nash không phải là người như vậy. Anh ấy sẽ không đồng ý cùng tôi giúp chị Addison, chỉ vì muốn tán tỉnh tôi.Với năng lực Ảnh hưởng của mình, anh Nash hoàn toàn có thể dễ dàng đạt được điều đó nếu muốn. Nhưng anh chưa bao giờ ép tôi làm điều gì tôi không muốn.

Tôi nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ ấy và chuyên tâm tận hưởng giây phút ngọt ngào đang có với anh Nash.

“Hai người cứ tiếp tục đi. Đừng để ý đến anh!”

Tôi giật mình, hốt hoảng đẩy anh Nash ra. Anh nhìn qua vai tôi và gắt ầm lên. “Tod, anh có thôi ngay cái trò đó đi không!” Hai má tôi đỏ lựng lên vì ngượng.

Tôi bước xuống khỏi giường, mắt vẫn không dám nhìn về phía anh Tod, đi ra đóng cửa phòng lại. Bố tôi có thể không nghe thấy tiếng của anh Tod nhưng chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng tôi và anh Nash. “Nếu anh không học cách gõ cửa như một người bình thường, em thề là em sẽ… mách với ông chủ anh rằng anh lợi dụng năng lực của thần chết của mình để chơi bời trác táng, rình mò cuộc sống riêng tư của người khác.”

Anh Tod nhe răng cười toe toét. “Ông ấy chẳng đã biết thừa rồi.”

Tôi hậm hực quay trở lại giường, ngồi xuống bên cạnh anh Nash. Anh vòng tay ôm lấy eo tôi. “Chuyện gì thế? Anh nói nhanh lên. Bố em đang ở nhà.” Mặc dù rất cảm kích anh Tod vì đã cứu sống chị Sophie nhưng bố tôi vẫn không hề thoải mái với chuyện tôi giao du với một thần chết – hay một “kẻ tôi đòi của Tử thần”, như cách bố vẫn thường gọi bọn họ.

Cá nhân tôi đôi khi cũng còn thấy thế nữa là bố.

Anh Tod đảo mắt nhìn ra cửa, sau đó quay lại nhìn tôi. “Anh vừa nói chuyện với Addy. Cô ấy đã thu xếp có thể gặp chúng ta lúc 8 giờ 30 tối nay, trong thời gian khoảng một tiếng. Tại phòng riêng của cô ấy ở Adolphus.”

8 giờ 30 á? Tức là tôi sẽ chỉ có một tiếng rưỡi đồng hồ để ăn tối và lái xe đến Dallas. Làm sao kịp???

“Bác Brendon và chị Sophie đang trên đường tới đây.Tối nay em phải ở nhà ăn tối. Không đi sớm được.”

“Bốn ngày nữa thôi, Kaylee ạ,” – vẫn là cái nhíu mày quen thuộc của Tod – “Addy chỉ còn vẻn vẹn có bốn ngày nữa thôi.”

Tôi nhún vai. “Anh đi mà giải thích chuyện đó với mọi người trong nhà em…”

Trán anh Tod nhăn tít lại và chỉ một hành động nhỏ đó thôi cũng đủ nói lên rằng anh ấy không hề muốn phải đụng độ với bố tôi và bác Brendon. Các bean sidhe có thể không có năng lực tự vệ nào cụ thể nhưng nếu gộp lại, bố và bác vẫn đang có trong tay gần 300 năm kinh nghiệm đối phó với thần chết. Chưa kể họ đều thuộc tuýp người cao to lực lưỡng.

“Thôi được rồi. Em cứ làm sao có mặt càng sớm càng tốt là được.”

“Anh có kế hoạch cụ thể gì chưa đấy, hay anh định cứ thế lao bừa xuống dưới đó?” Anh Nash hỏi.

Anh Tod uể oải ngồi xuống cái ghế chỗ bàn vi tính của tôi. “Hiển nhiên là chúng ta phải tìm cho ra tà ma đã mua linh hồn của Addy rồi.”

“Ha! Chúc anh may mắn!” – tôi hất hàm chỉ về phía màn hình vi tính sau lưng anh. Anh Tod quay lưng lại liếc qua một cái rồi nhếch miệng cười.

“Em tưởng có thể tìm được câu trả lời trên mạng ý hả? Anh không nghĩ là các tà ma thích lên mạng xã hội kết bạn đâu.”

“Thế anh có cách gì khá hơn không?” – Anh Nash kéo tôi sát lại gần, làm trái tim tôi lại khẽ rung rinh.

“Có chứ. Chúng ta cứ hỏi thẳng Add là xong.”

“Anh có thể tự làm chuyện đó một mình mà.” Anh Nash cau có nói.

Anh Tod lắc đầu. “Anh cần Kaylee. Addy có vẻ thích Kaylee.”

“Và Addy muốn gì là được nấy hả?”

Tôi quay sang tủm tỉm chọc anh Nash. “Còn anh thì không chắc?”

Anh nhướn mày lên nhìn tôi rồi hạ giọng lầm bầm nói.”Anh vẫn chưa có được mọi thứ anh muốn.”- Mặt tôi đỏ bừng lên, trong khi anh Tod ngao ngán lắc đầu nhìn hai đứa bọn tôi – “Hai người không được đi đâu hết mà không có tôi” – anh Nash vừa nói vừa duỗi một chân ra, chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái – “Nhưng anh thực sự nghĩ là cô ấy biết tên của tà ma đó à?”

Anh Tod nhún vai. “Phải thử mới biết…”

Trước khi anh kịp nói hết câu, cửa phòng tôi hé mở và bố tôi ló đầu vào. Mặt bố sầm lại khi thấy tôi và anh Nash đang ngồi dựa vào nhau trên giường. Nếu không phải vì đã có cả trăm năm kinh nghiệm kiểm soát cảm xúc của mình, chắc các vòng xoáy trong mắt bố tôi giờnày phải đang xoay tít mù vì giận dữ rồi.

“Kaylee này, bố biết bố vẫn còn khá lạ lẫm với mấy chuyện này, nhưng không lạ tới mức đó đâu. Cánh cửa này phải luôn được mở khi chỉ có hai đứa một mình trong phòng, nhớ chưa?”

Tôi liếc mắt sang nhìn anh Tod, đang nhe nhởn cười từ chỗ bàn vi tính. “Bọn con không hề…” – tôi mở miệng định thanh minh nhưng chợt nhớ ra bố không hề nhìn thấy ông anh thần chết của anh Nash, và tôi cũng hề có ý định nói cho bố biết. Tôi chẳng thà cứ để yên cho bố nghĩ rằng tôi và anh Nash đang phá vỡ các quy tắc thông thường của loài người còn hơn để bố biết chuyện chúng tôi sắp sửa phá nốt mấy quy tắc quái đản của loài bean sidhe – “…Làm gì hết.” Tôi kết thúc câu rất lãng xẹt.

“Bọn cháu chỉ đang nói chuyện thông thường thôi bác Cavanaugh ạ.” Anh Nash nói với vẻ tủi thân chưa từng có, không buồn nhìn về phía ông anh trai đang méo mó cười như hít phải khí điên.

Bố tôi miễn cưỡng gật đầu, nhưng mặt không hề có chút tin tưởng nào. Ngay khi bố vừa đi khỏi thì tôi nghe thấy có tiếng chuông cửa. “Kaylee ơi, ra mở cửa giùm bố cái. Bố đang làm cháy mất mẻ bánh mỳ rồi.”

“Nhớ ăn nhanh lên đấy.” Anh Tod hơi ngả người ra đằng sau, hai tay khoanh lại trước ngực. Trước khi tôi kịp trả lời, anh đã vụt biến mất. Đấy là tôi nghĩ thế thôi, chứ với một người như anh Tod thì không nên nói trước chuyện gì.

Anh Nash đi theo tôi ra cửa, tiếng bà Sophie vang lên, nghe rõ mồn một từ bên ngoài sân. “…tại sao không ăn ở nhà mình? Bếp nhà chú Aiden bé như cái lỗ mũi ý, muốn ngọ nguậy cũng chẳng có chỗ. Chưa kể ở đây cứ có mùi gì lạ lạ ý.”

“Bố chẳng thấy có mùi gì lạ hết, và tuần trước đã ăn ở nhà mình rồi.” – giọng bác Brendon đầy mệt mỏi, nhưng vẫn vô cùng kiên nhẫn với cô con gái đỏng đảnh của mình. Đặc biệt là sau cái chết của bác dâu tôi. Nhưng chị Sophie dường như không hề để tâm tới nỗi đau của bố mình – “Tuần này tới lượt nhà chú Aiden.”

Tôi hít một hơi thật sâu trước khi mở cửa, miệng cố nặn ra một nụ cười thật tươi. “Cháu chào bác. Bác và chị vào đi ạ.”

Chẳng nói chẳng rằng, chị Sophie gạt tôi và anh Nash sang một bên, lao thẳng vào trong nhà, làm chúng tôi xém chút thì chết ngạt bởi mùi nước hoa nồng nặc của chị.

“Cho bác xin lỗi nhé.” – bác Brendon bước vào, rồi quay người đóng cửa – “Con bé… vẫn chưa hết đau buồn.”

Và khiến cho những người khác cũng phải khổ sở theo.

Nửa tiếng sau, năm người chúng tôi đã yên vị quanh cái bàn nhỏ trong bếp. Chỉ khổ thân tôi, bị kẹp giữa anh Nash và chị Sophie. Vì bàn quá nhỏ nên không có đủ chỗ để đặt hết thức ăn lên bàn. Ai muốn ăn thêm sẽ phải tự đứng dậy lấy thức ăn từ mấy cái đĩa trên bệ bếp. Buồn cười nhất là cả buổi chị Sophie chỉ ngồi cặm cụi nhặt giấy từ mấy mẩu pho-mai trong món Lasagna của bố tôi. Bố đã quên không bóc giấy ra trước khi cắt pho-mai cho vào thức ăn.

Tôi vô cùng khoái chí, nhưng là trong thầm lặng, ngồi quan sát ánh mắt thất kinh của chị ta mỗi khi nhặt được một mẩu giấy dính trong sợi mì. Vấn đề là bản thân chị Sophie bình thường cũng đã chẳng ăn gì mấy. Sau cái chết của mẹ, chị ấy lại càng ăn ít hơn và sụt cân một cách thảm hại.

Suốt cả bữa ăn hầu như chẳng ai nói với ai lời nào, trừ những lúc bác Brendon tặc lưỡi lắc đầu trước tài nghệ nấu ăn kém cỏi của cậu em trai, làm cho bầu không khí trong bàn ăn cũng bớt căng thẳng đi được đôi chút.

Anh Nash và tôi nhanh chóng đứng dậy cáo từ ngay khi bữa tối vừa kết thúc, và gật đầu trước lời nhắc nhở của bố về việc phải có mặt ở nhà trước 10 giờ 30. Người cầm lái hôm nay là tôi, bởi vì mẹ anh Nash có việc phải dùng đến xe. Tôi rất hiếm khi lái xe đường dài xuống trung tâm Dallas hơn nữa lại không biết khách sạn của chị Addison ở đâu, vì thế tôi cảm thấy cực kỳ may mắn khi hai đứa cuối cùng cũng tới được nơi an toàn.

Sảnh đón khách của khách sạn Adolphus được trang hoàng bởi những chiếc đèn chùm lộng lẫy, khiến tôi có cảm giác mình đã ăn mặc quá tuềnh toàng khi diện quần bò và giày thể thao tới đây. Trước khi tôi kịp lấy đủ dũng khí bước tới quầy lễ tân để hỏi xem phòng của cô “Lisa Hawthorne” là phòng nào thì bỗng thấy anh Tod xuất hiện ở góc phòng. Anh hất đầu ra hiệu về phía mấy cái thang máy gần đó và chúng tôi lập tức đi theo anh vào chiếc đầu tiên đang mở ra.

“Cô ấy đang rất căng thẳng vì thế đừng có ép cô ấy quá.” Anh Tod nhìn cậu em trai đầy ý nhị.

“Chị ấy không phải là người duy nhất căng thẳng đâu.” Tôi đưa tay lên vuốt tóc. Kể từ lúc bước vào đây tới giờ, không hiểu sao mấy đầu ngón tay tôi tự dưng cứ run lẩy bẩy, không sao ngừng lại được.

Nhưng chắc chắn nguyên nhân không phải là vì choáng ngợp trước sự tráng lệ của khách sạn này.

Chiều hôm nay tôi đã trót ghé mắt nhìn vào thế giới của Cõi Âm và tôi không hề mong muốn phải làm lại điều đó một chút nào. Nhưng tôi lại càng không thể khoanh tay đứng nhìn chị Addison Page vĩnh viễn bị chôn vùi trong cái thế giới loằng ngoằng đáng sợ ấy. Mặc dù chính chị là người đã ký hợp đồng từ bỏ linh hồn của mình.

Anh Tod nói đúng. Chị ấy không hề biết bản thân đang làm gì. Chị ấy không thể hiểu nổi.

Tiếng thang máy dừng lại và cửa thang máy từ từ mở ra. Anh Tod bước ra trước, anh Nash và tôi theo sau. Chúng tôi đi dọc theo cái hành lang được trải thảm, và dừng lại trước căn phòng cuối cùng cạnh cửa thoát hiểm.

“Đợi anh một chút.” Nói rồi anh ấy vụt biến mất, trước cả khi tụi tôi kịp lên tiếng phản đối. Trông tôi và anh Nash lúc này thật không khác gì hai đứa dở hơi, lóng nga lòng ngóng không biết phải làm gì, chỉ mong đừng có ai đi qua hỏi thăm. Hoặc gọi bảo vệ.

Ai chứ tôi có tiền sử bị coi là mắc chứng hoang tưởng rồi.

Vài giây sau, cánh cửa phòng đột nhiên bật mở từ bên trong và lần thứ hai trong vòng hai ngày, tụi tôi bước vào phòng riêng của siêu sao Addison Page. Trong một thoáng, tôi hốt hoảng lo sợ rằng chị Addison đang không hề chờ đợi sự xuất hiện của chúng tôi, rằng anh Tod đã bịa ra cuộc gặp gỡ này để lừa tụi tôi tới đây hôm nay. Nhưng ơn Chúa, chị Addison trông không hề có vẻ gì ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi và anh Nash cả. Chị ấy đã biết trước.

“Cám ơn vì đã tới” – hai mắt chị đỏ hoe nhìn tôi – “Tôi biết hai người có lẽ đang nghĩ rằng tôi không xứng đáng được nhận sự giúp đỡ này, và thú thực là chính tôi cũng không dám chắc là mình có xứng đáng hay không.”

Tôi cũng vậy. Nhưng chính những nghi ngờ ấy về bản thân của chị Addison lại khiến tôi càng quyết tâm muốn giúp chị hơn. Vì chính chị ấy chứ không chỉ đơn thuần là để bù đắp cho việc tôi không thể cứu những linh hồn đã bị bác dâu tôi vĩnh viễn đày vào Cõi Âm làm mồi cho các tà ma.

“Em xứng đáng mà.” Anh Tod dắt tay chị Addison về phía cái ghế bành gần đó. Chị ấy không hề run sợ trước sự đụng chạm của anh. Lại một lần nữa tôi thầm thán phục sự bình tĩnh của chị Addison. Nếu là tôi chắc sẽ không thể bình tĩnh được như thế khi phát hiện ra người bạn trai cũ đã chết đột nhiên sống lại.

Và hậu quả của việc bán linh hồn của mình cho các tà ma.

Anh Nash kéo tôi cùng ngồi xuống cái ghế sô-pha màu kem ở giữa phòng, miệng anh vẫn mím chặt không nói một lời nào. Tôi thừa hiểu anh ấy vẫn không hề ủng hộ quyết định này của tôi, rằng chúng tôi chẳng có việc gì ở đây hết, và rằng chị Addison không có quyền yêu cầu sự giúp đỡ của tụi tôi.

Anh Tod ngồi xuống chiếc ghế còn lại, hai tay chống lên đùi. Ánh mắt anh chưa hề rời khỏi chị Addy kể từ lúc chúng tôi bước vào phòng.

Chị Addison xoắn chặt hai bàn tay lại với nhau, khiến tôi có cảm giác như chúng sắp gãy tới nơi rồi. “Thế… tiếp theo chúng ta phải làm gì đây? Tôi có thể làm gì?”

“Bọn anh cần phải biết ai là…” Anh Tod mở lời trước, nhưng ngay lập tức bị anh Nash cắt ngang lời.

“Addy, trước khi chúng ta bắt đầu, cậu cần phải hiểu là việc làm này vô cùng nguy hiểm. Không phải chỉ cho riêng cậu mà với cả bọn này nữa.” – anh vừa nói vừa nắm chặt lấy tay tôi – “Bọn mình đang đặt cược mạng sống của chính mình để giúp cậu. Và nói thẳng ra là lý do duy nhất mình chịu đồng ý làm việc này là vì Kaylee. Mình không muốn có chuyện gì xảy ra với cô ấy.”

Nghe những lời ấy của anh khiến tim tôi đập rộn ràng vì hạnh phúc. Tôi quay sang nhìn anh mỉm cười âu yếm.

“Mình hiểu…” Chị Addison nói, nhưng anh Nash lại tiếp tục cắt ngang.

“Mình không nghĩ là cậu hiểu đâu. Mình không nghĩ là cậu có thể. Bọn mình là những bean sidhe.” – không có một chút phản ứng gì từ chị Addison – “Cậu có biết gì về loài bean sidhe không?”

“Một chút chút” – vừa nói chị ấy vừa lén nhìn về phía anh chàng thần chết –”Anh Tod đã kể ình nghe… vài chuyện.” Hai má chị ửng hồng, và tôi tự hỏi không hiểu anh Tod còn kể cho chị ấy nghe những chuyện gì nữa.

“Tốt” – anh Nash gật đầu hài lòng – “Anh ấy có nói cho cậu biết Cõi Âm là một nơi rất nguy hiểm đối với các bean sidhe không? Rằng bọn mình không hề có khả năng tự vệ trước những sinh vật sống ở dưới đó? Rằng bọn mình sẽ không thể biến mất vào trong không khí giống như anh ấy, nếu có chuyện gì đó xảy ra?”

Chị ấy lại gật đầu. Đầy ngại ngùng. Đầy mặc cảm tội lỗi. Và tôi chợt nhận ra rằng chị Addison Page không hề quen với việc cầu xin sự giúp đỡ của người khác. Chị ấy trông có vẻ… bị bẽ mặt hơn. Như thể chính việc phải thừa nhận là mình bất lực không thể làm gì mới là điều khiến cho chị ấy gục ngã.

Và chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đủ nói lên rằng chị Addison mạnh mẽ hơn mọi người tưởng. Mạnh mẽ hơn những gì anh Tod nghĩ về chị.

Tốt! Chị ấy sẽ rất cần tới sự mạnh mẽ ấy.

“OK, điều đầu tiên tụi này muốn biết là…” – anh Nash quay sang nhìn tôi một lần nữa như để khẳng định và tôi gật đầu. Mặc dù trông mặt anh Tod có vẻ không tin tưởng tụi tôi cho lắm. Trên đường tới đây anh Nash và tôi đã bàn kỹ chuyện này rồi – “Lý do tại sao cậu lại làm như vậy? Vì cớ gì mà cậu nỡ bán đi linh hồn của mình? Mình biết, mình chỉ đang nhìn vào cuộc sống của cậu từ bên ngoài, nhưng theo như mình thấy thì cậu đã có mọi thứ mà cậu muốn rồi chứ.”

Anh Tod trừng mắt nhìn cậu em trai, trong khi chị Addison chỉ nở một nụ cười buồn, đầy ân hận. “Bây giờ thì đúng là như thế thật” – giọng chị ấy nhỏ tới nỗi tôi đã phải căng tai ra mới nghe thấy được – “Nhưng khi họ tới gặp mình với lời đề nghị ấy, trong tay mình không có gì hết ngoài những giấc mơ và sự tuyệt vọng. Mình biết, nghe nó có vẻ hơi cường điệu nhưng đó là sự thật. Họ nói họ có thể tạo ra mình hoặc phá hủy mình. Và họ đã đúng.”

“Họ là ai thế chị?”. Đây là câu đầu tiên tôi nói kể từ lúc bước vào phòng tới giờ.

“Tập đoàn truyền thông Dekker Media.”

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống tôi. Toàn thân tôi cứng đờ vì choáng váng.

Dekker Media là gã khổng lồ trong giới truyền thông và giải trí. Họ sở hữu các công viên giải trí, các xưởng phim, các kênh truyền hình và một mạng lưới marketing rộng lớn trên toàn thế giới, khó có công ty nào địch lại nổi. Nói tóm lại là ở đâu có lợi nhuận thì ở đó có sự nhúng tay của tập đoàn Dekker Media, họ can thiệp vào tất cả các lĩnh vực mà loài người có thể tưởng tượng ra được. Trẻ con lớn lên cùng những bộ phim và đĩa nhạc do Dekker Media sản xuất, chơi đồ chơi do họ thiết kế, mặc những bộ quần áo mang thương hiệu được họ bảo hộ và ngủ trong những tấm chăn in hình các ngôi sao thần tượng của mọi gia đình.

Đâu đâu cũng thấy sự hiện diện của họ. Họ có mặt ở khắp nơi.

Đa số các ngôi sao của công ty đều được ký hợp đồng trực tiếp từ khi còn đang học phổ thông, sau đó được đào tạo và huấn luyện để trở thành những cỗ máy in tiền cho công ty.

“Từ từ. Mình không hiểu” – anh Nash dường như đã hồi phục khỏi cơn sốc nhanh hơn tôi – “Cậu bán linh hồn của mình cho công ty Dekker Media á?” – anh nhíu mày nhìn tôi sau đó liếc qua anh Tod dò xét – “Em tưởng cô ấy bán linh hồn ột tà ma chứ?”

“Ừ.” – anh Tod nghiến chặt răng như muốn kiềm chế nỗi giận dữ đang cháy phừng phừng trong người – “Nhưng thỏa thuận ấy được thực hiện thông qua gã John Dekker.”

Uầyyyy. Tôi lại tiếp tục bị sốc tập hai.

John Dekker là CEO, đồng thời là gương mặt đại diện của tập đoàn Dekker Media. Là cháu trai của nhà sáng lập huyền thoại ra tập đoàn Dekker Media, và được giới trẻ trên toàn thế giới biết đến còn nhiều hơn cả tổng thống Mỹ.

“OK, chị có thể kể mọi chuyện lại từ đầu cho bọn em nghe không?” Tôi ngả người ra sau ghế, đầu quay mòng mòng vì quá nhiều thông tin cần phải xử lý.

Chị Addison gật đầu.

“Mọi chuyện bắt đầu vào hai năm trước, ngay sau khi mình vừa tròn 16 tuổi. Bộ phim truyền hình Cuộc đời của Megan Ford vừa kết thúc xong mùa chiếu đầu tiên và đang chuẩn bị bắt tay vào quay mùa thứ hai. John Dekker đã đích thân tới tìm mình ở trường quay và dẫn mình tới văn phòng của ông ta. Một mình. Ông ấy nói rating của bộ phim chỉ được xếp vào dạng trung bình khá và rằng việc có tiếp tục quay nữa hay không còn phụ thuộc vào mình. Tất cả là sự lựa chọn của mình. Nhưng nếu mình thực sự quyết tâm, Megan Ford sẽ là vai diễn để đời của mình. Mang lại ình sự nổi tiếng. Mang lại ình sự giàu có.”

“Vậy ra cậu đem bán linh hồn chỉ để đổi lấy sự nổi tiếng và giàu có thôi sao?” Anh Nash sẵng giọng lại chất vấn chị.

Chị Addison nhăn mặt lại và anh Tod chen vào nói đỡ cho chị ấy. “Không phải như vậy. Em không nhớ hoàn cảnh gia đình trước đây của nhà Addy à? Bố mất sớm, mẹ lại không có việc làm, phụ thuộc hết loại thuốc này đến loại thuốc khác. Họ sống nhờ vào thu nhập của Addy và gã Dekker đó đã đe dọa rằng nếu cô ấy không chịu ký vào tờ giấy đó, mọi thứ sẽ coi như chấm dứt đối với Addy. Hắn sẽ làm tất cả để phá hủy sự nghiệp của cô ấy, biến cô ấy thành kẻ thất nghiệp, tống mẹ cô ấy vào tù vì tội kê đơn thuốc giả… Addy và em gái của cô ấy, Regan sẽ bị chia cắt, mỗi người một nơi.”

Hai tay chị Addy run bần bật, nhưng chị không hề có ý định bổ sung hay phủ nhận những gì anh Tod vừa nói.

“Hắn đã dọa cho cô ấy sợ phát khiếp, Nash ạ.”

“Chị có kể chuyện này cho ai nghe không?” – tôi nhẹ nhàng hỏi, không muốn gây thêm bất cứ tổn thương nào nữa cho chị – “Mẹ chị chẳng hạn?” – nhưng ngay lập tức tôi hiểu rằng câu hỏi đó là thừa – “Một người bạn?”

Chị Addison đau khổ gật đầu. “Mình đã kể cho chị Eden nghe.” – giọng chị ngậm ngùi – “Chị ấy từng làm khách mời trong chương trình của mình và sau đó bọn mình đã trả thành bạn thân. Chị ấy nói rằng mình đã quá may mắn bởi vì họ chỉ đưa ra lời đề nghị ấy với những người giỏi nhất mà thôi. Những người có tiềm năng để trở thành ngôi sao. Chị Eden kể hai năm trước chị ấy đã ký hợp đồng đó với Dekker Media và chưa một phút nào cảm thấy ân hận vì quyết định của mình. CD đầu tay của chị ấy ngay lập tức đã đạt đĩa bạch kim. Hẳn bạch kim cơ đấy!” – chị nhìn anh Tod như muốn van xin anh hãy tin lời chị. Hiểu cho quyết định của chị – “Một là mình ký để trở thành ngôi sao, hai là khiến cho cả đoàn làm phim bỗng dưng thất nghiệp và gia đình mình bị chết đói. Mình làm như thế là vì họ…”

Tôi đọc được sự thông cảm trong ánh mắt của anh Nash. Anh ấy hiểu quyết định của chị Addy. Nhưng lại không muốn thừa nhận điều đó.

Đột nhiên tôi chợt nhận ra một sự thật. Một sự thật khủng khiếp có thể khiến bất cứ ai nghe xong cũng phải lạnh tóc gáy.

Họ chỉ đưa ra lời đề nghị ấy với những người giỏi nhất mà thôi. Câu nói ấy của chị Addison cứ ám ảnh mãi trong đầu tôi cho tới khi tôi nhận ra bản chất của vấn đề.

Trước chị Eden và Addy, họ từng làm điều đó với rất nhiều cô gái trẻ. Tập đoàn Dekker Media đang liên minh, bắt tay với quỷ – và để mặc cho các ngôi sao trẻ của mình phải trả giá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận