Trên bàn tiếp khách, một câu thơ được khảm bằng cẩm thạch.
Và bạn sẽ biết sự thật và
Sự thật sẽ giải phóng bạn.
Công chúng không bao giờ được vào bên trong toà nhà, và chẳng có phương tiện nào cho các du khách cả. Đối với những ai muốn vào khu “đen” mà không bị trông thấy – có một đường hầm chạy vào tận một phòng giải lao đối diện một chiếc cửa thang máy màu nâu đỏ được một đội lính canh mặc đồ nỉ xám canh gác 24 trên 24.
Trong phòng họp ở tầng bảy, dưới sự canh gác của các phụ tá an ninh trang bị bằng các khẩu P.38 mũi tẹt và hếch, cuộc họp sáng thứ hai của ban điều hành đang khai diễn. Ngồi chung quanh một chiếc bàn gỗ sồi rộng là Ned Tillngast, giám đốc CIA; Tướng Oliver Brooks, Tham mưu trưởng Lục quân; Bộ trưởng Ngoại giao Floyd Baker; Peter Connors, Trưởng ngành Phản gián; và Stanton Roges.
Ned Tullingast, giám đổc CIA, 60 tuổi, là một người lầm lì, lạnh lùng, gánh nặng những bí mật hiểm ác. CIA có một ngành nổi và một ngành chìm. Ngành chìm thực hiện các hoạt động bí mật và trong bảy năm qua, Tillingast đã phụ trách 4.500 nhân viên làm việc trong ngành này.
Tướng Oliver Brooks là một quân nhân tốt nghiệp West Point, sống cuộc đời cá nhân và nghề nghiệp theo sách vở. Ông ta là một con người cộng đồng và cộng đồng mà ông ta làm việc là Lục quân Hoa Kỳ.
Floyd Baker, Bộ trưởng Ngoại giao, là một con người lỗi thời, một con người lùi lại vào kỷ nguyên trước. Ông ta thuộc vùng trồng nho phía nam, là một người cao lớn, tóc vàng và có vẻ đặc biệt vì nét cao nhã cổ xưa. Ông ta là một con người có óc thích cãi nhau vặt vãnh. Ông ta có một hệ thống báo chí nhiều ảnh hưởng trên cả nước và nổi tiếng giàu sụ.
Không ai ở Washington có một ý thức chính trị kiên định hơn và những cầu ăng-ten của Baker luôn luôn điều chỉnh để bắt những dấu hiệu thay đổi ở quốc hội.
Peter Connors là người Irlend, nước da đen, một con người ngoan cố, gan lì, nát rượu và không hề hoảng sợ. Đây là năm cuối cùng của ông ta làm việc với CIA; ông ta đang đương đầu với việc hưu trí bắt buộc vào tháng sáu tới. Connors là trưởng ban phản gián, một ngành bí mật biệt lập khá cao, của CIA. Quá trình công tác của ông ta tiến triển qua các ban tình báo khác nhau, và ông ta đã có mặt trong những ngày tốt đẹp xa xưa khi các nhân viên CIA là những con người vàng. Chính Peter Connors cũng đã là một con người vàng. Ông ta từng tham gia vào cuộc đảo chính đã lấy ngai vàng Con Công tại Iran cho Hoàng tộc, và ông ta đã tham gia vào cuộc hành quân Mongoose, một nỗ lực nhằm lật đổ chính phủ Castro năm 1961.
– Sau vụ vịnh Con Heo, mọi việc đều thay đổi cả, – Peter cất tiếng than vãn. Độ dài của những lời chỉ trích kịch liệt của ông ta thường tuỳ thuộc vào số lượng rượu ông ta uống. -Những quả tim rỉ máu tấn công chúng ta trên trang nhất của mọi tờ báo khắp thế giới. Họ gọi chúng ta là một bọn nói láo những tên hề lén lút không thể thoát khỏi đường lối của chúng ta. Một số tên chống CIA đã công bố danh sách các nhân viên của chúng ta và Dick Welch, trưởng ngành của chúng ta ở Athens, đã bị giết.
Peter Connors đã trải qua ba cuộc hôn nhân khốn khổ vì áp lực và bí mật công tác nhưng theo sự quan tâm của ông ta, chẳng có sự hy sinh nào quá lớn để phục vụ đất nước cả. Bây giờ, giữa cuộc họp mặt ông ta đỏ rần vì giận dữ.
– Nếu chúng ta để Tổng thống tiến hành chương trình giữa các dân tộc quỷ quái ấy ông ta sẽ phản bội đất nước. Việc ấy phải chặn lại. Chúng ta không thể cho phép.
Floyd Baker cắt ngang.
– Tổng thống vừa làm việc chưa được một tuần. Tất cả chúng ta ở đây để thi hành các chính sách của ngài và…
– Thưa ngài, tôi không đứng đây để trao đất nước cho bọn Cộng sản trời đánh ấy. Tổng thống chẳng bao giờ đề cập đến kế hoạch của ông ta trước khi đọc diễn văn cả. Ông ta bất ngờ thảy lên người tất cả chúng ta. Chúng ta chẳng có dịp nào để đưa ra một lời từ chối cả.
– Có lẽ đấy là điều mà ngài đang nghĩ đến đấy! – Braker lên tiếng đề nghị.
Peter Connors nhìn ông ta trừng trừng.
– Trời ơi ông đồng ý à!
– Ngài là Tổng thống của tôi! – Floyd Baker quả quyết – Cũng như ngài là Tổng thống của ông vậy!
Ned Tillingast quay sang Stanton Roges:
– Connors có lập trường. Hiện nay Tổng thống đang dự định “mời” Rumani, Anbani, Bungari và các quốc tế Cộng sản khác đưa gián điệp của họ đến đây với tư cách là các tuỳ viên văn hoá, tài xế, thư ký và bồi phòng. Chúng ta đã chi tiêu hàng tỷ đô là để bảo vệ cửa sau và Tổng thống muốn mở toang cửa trước!
Tướng Brooks gật đầu đồng ý.
– Tôi cũng không được hỏi ý kiến. Theo ý kiến tôi, kế hoạch của Tổng thống rất có thể tiêu diệt quốc gia này.
Stanton Roges lên tiếng.
– Thưa các ngài, một số chúng ta có thể bất đồng ý kiến với Tổng thống, nhưng chúng ta đừng quên rằng dân chúng đã bầu Paul Ellison để điều khiển quốc gia này. – Đôi mắt ông ta chớp sang các người ngồi chung quanh – Tất cả chúng ta đều thuộc về nhóm người của Tổng thống và chúng ta phải nghe theo sự lãnh đạo của ngài và yểm trợ ngài bằng mọi cách chúng ta có thể có được.
Những lời nói của ông được nối tiếp bằng một sự im lặng nặng nề.
– Vậy thì được rồi. Tổng thống muốn có một hành động phù hợp ngay với tình hình hiện tại Rumani. Hãy báo ngay tất cả những gì các ngài biết được.
– Kể cả vấn đề bí mật của chúng tôi à? – Peter Connors chất vấn.
– Mọi việc. Hãy nói thẳng với tôi. Tình hình thế nào tại Rumani với Alexandros Ionescu?
– Ionescu đang ngồi cao trên yên, – Ned Tillngast đáp. -Từ khi ông ta cầm quyền, Ionescu đã hút cạn máu đất nước ông ta. Dân chúng ghét lòng dạ của ông ta.
– Có viễn cảnh nào về một cuộc cách mạng không?
Tillingast nói:
– À, việc ấy hơi thú vị đấy. Hãy nhớ lại vài năm trước đây khi Marin Groza hầu như lật đổ được chính quyền của Ionescu.
– Vâng, Groza suýt chết mới thoát ra khỏi nước được.
– Với sự trợ lực của chúng tôi. Tin tức của chúng tôi cho biết rằng có một luồng sóng ngầm trong dân chúng muốn đưa ông ta về lại. Groza sẽ tốt đẹp cho Rumani, và nếu ông về được, điều ấy sẽ tốt đẹp cho chúng ta. Chúng ta đang theo dõi sát tình hình.
Stanton Roges quay sang vị Bộ trưởng Ngoại giao.
– Ngài có danh sách các ứng cử viên cho chức vụ ở Runani ấy không?
Floyd Baker mở chiếc cặp tuỳ viên bằng da, rút ra mấy tờ giấy và trao cho Roges một phó bản.
– Đây là triển vọng hàng đầu của chúng tôi. Tất cả đều là những nhà ngoại giao chuyên nghiệp đấy đủ khả năng. Mỗi người đều đã được kiểm tra. Chẳng có vấn đề an ninh, tài chánh, vết nhơ rắc rối nào cả trong hồ sơ.
Trong lúc Rogers lấy danh sách, vị Bộ trưởng Ngoại giao nói thêm:
– Đương nhiên Bộ ngoại giao ưu đãi một nhà ngoại giào chuyên nghiệp hơn là một nhà chính trị được bổ nhiệm. Đặc biệt, trong tình hình này. Rumani là một vị trí cực kỳ nhạy bén. Phải được đối xử thật thận trọng!
– Tôi đồng ý. – Stanton Roges đứng bật dậy. – Tôi sẽ thảo luận về những cái tên này với Tổng thống và sẽ trả lại cho ngài. Tổng thống đang mong việc bổ nhiệm càng nhanh càng tốt.
Trong lúc những người khác đứng dậy đi, Ned Tillingast lên tiếng:
– Hãy ở lại đây Peter. Tôi có chuyện muốn nói với ông.
Khi Tillingast và Connors còn lại một mình, Tillingast nói:
– Ông tấn công khá mạnh, Peter.
– Nhưng tôi có lý, – Peter Connors ngoan cố nói. – Tổng thống định bán nước. Chúng ta sẽ phải làm gì?
– Ngậm miệng ông lại đi.
– Ned, chúng ta được huấn luyện để phát hiện và giết kẻ địch. Sẽ thế nào nếu kẻ địch ở phía sau phòng tuyến của chúng ta – ngồi ngay trong Văn phòng Bầu dục?
– Hãy cẩn thận. Hãy rất cẩn thận.
Tillingast đã có mặt lâu hơn Connors. Ông ta là một thành viên của tổ chức OSS của Wild Bill Donovan trước khi nó trở thành CIA. Ông ta cũng ghét những quả tim rỉ máu tại quộc hội đang làm đối với tổ chức mà ông ta yêu.
Trên thực tế, trong hàng ngũ CIA đang có một sự rạn nứt sâu sắc giữa những người có đường lối cứng rắn và những người tin tưởng rằng Nga có thể thuần hoá thành vô hại. Chúng ta phải chiến đấu vì từng đồng đô-la một, Tillingast suy nghĩ. Tại Matxcơva, tổ chức Komitet Gosudarstvennoi Bezopasnosti – KGB – huấn luyện hàng ngàn nhân viên cùng một lúc.
Ned Tillingast đã tuyển mộ Peter Connors từ trường đại học và Connors đã trở nên một trong những người xuất sắc. Nhưng trong vài năm qua, Connors đã trở thành một tên cao-bồi hơi quá độc lập một tí, hơi quá nhanh một tí chỗ cò súng. Nguy hiểm.
– Peter – Ông đã nghe gì chưa về một tổ chức bí mật tự gọi mình là “Các nhà yêu nước vì tự do”? – Tillingast hỏi.
– Connors cau mày.
– Không, không thể nói rằng tôi biết được. Họ là ai vậy?
– Cho đến nay, họ chỉ là lời đồn đại. Tôi chỉ ngửi được khói thôi. Ông xem thử là có thể dò ra bọn chúng không?
– Tôi sẽ làm.
Một giờ sau, Peter gọi điện từ một phòng điện thoại công cộng tại Hain s Point.
– Tôi có một bức điện cho Odin.
– Odin đây, – Tướng Oliver Brooks lên tiếng.
***
Trên chiếc xe hòm trở về văn phòng, Stanton Roges mở toang phong bì đựng danh sách các ứng cử viên đại sứ và nghiên cứu. Thật là một danh sách tuyệt vời. Vị Bộ trưởng Ngoại giao đã làm việc tại nhà. Tất cả các ứng cử viên đều đã phục vụ tại các quốc gia Đông và Tây Âu, và một số ít còn có thêm kinh nghiệm tại Viễn Đông hoặc Châu Phi nữa. Tổng thống sẽ hài lòng – Stanton suy nghĩ thế.
– Họ là những con khủng long, – Paul Ellison cáu kỉnh nói. Ông ta ném danh sách xuống bàn giấy – Mỗi người trong danh sách.
Stanton Roges lên tiếng phản đối.
– Những người này đều là những nhà ngoại giao chuyên nghiệp giàu kinh nghiệm đấy.
– Và thủ cựu do truyền thống của Bộ Ngoại giao. Cậu có nhớ chúng ta đã bị tống cổ và chúng ta bị ở ngoài trời lạnh. Những tay được vẽ kiểu sẵn làm tôi lo lắng. Bọn họ đều giấu đuôi cả. Khi tôi nói chuyện về một chương trình về các dân tộc, tôi muốn nhấn mạnh từng từ một. Chúng ta cần gây một ấn tượng tích cực tại một quốc gia lúc này đang rất đề phòng chúng ta.
– Nhưng nếu cậu đặt vào đấy một người nghiệp dư – một người chẳng có tí nào kinh nghiệm – cậu sẽ rất mạo hiểm.
– Có lẽ chúng ta cần có ai đấy với một loại kinh nghiệm khác hẳn. Rumani sẽ là một trường hợp thí điểm, Stan ạ. Một người dẫn đường cho cả chương trình của tôi, nếu cậu muốn! – Ông lưỡng lự, – Tôi không đùa đâu. Sự tín nhiệm của tôi đang bị thử thách. Tôi biết có nhiều người có thế lực không muốn thấy công việc này. Nếu nó thất bại, tôi sẽ bị cụt giò. Tôi sẽ phải quên đi về Bungari, Anbani, Tiệp Khắc và những quốc gia Đông Âu khác. Và tôi không dự trù cho việc ấy xảy ra.
– Tôi có thể kiểm tra một số nhà chính trị được bổ nhiệm của chúng ta…!
Tổng thống Ellison lắc đầu:
– Vẫn lại vấn đề cũ.
– Tôi muốn có ai đấy với một quan điểm hoàn toàn mới mẻ. Ai đấy có thể đánh tan được nước đá. Kẻ đối lập với một người Mỹ xấu xí.
Stanton Roges nhìn đăm đăm vị Tổng thống bối rối.
– Paul, tôi có ấn tượng rằng cậu đã có ai đấy trong đầu rồi, phải không?
Paul Ellison lấy một điều xì gà trên bàn giấy và châm.
– Thực sự, – Ông nói chậm rãi. – Tôi nghĩ rằng tôi có thể có được.
– Ai vậy?
– Cô ấy. Cậu có cơ hội nào đọc được bài viết trong số phát hành vừa rồi của mục “Vấn đề Ngoại giao” gọi là “Hoà hoãn lúc này” không?
– Cậu nghĩ gì về điều ấy?
– Tôi nghĩ rằng đấy là điều thú vị. Tác giả tin rằng chúng ta đang ở vào một vị trí để cố gắng khuyến dụ các quốc gia cộng sản vào trại của chúng ta bằng cách đề nghị hỗ trợ về kinh tế. – Ông đột nhiên dừng lại. – Nó có nhiều điểm giống như bài diễn văn nhậm chức của cậu.
– Chỉ có điều nó được viết sáu tháng trước. Cô ấy đã viết những đlều nổi bật trong tờ Commentary và Public Affairs. Năm ngoái, tôi có đọc một cuốn sách của cô ấy về vấn đề chính trị của Đông Âu và tôi phải chấp nhận rằng nó đã góp phần làm sáng tỏ một số ý kiến của tôi!
– Đúng rồi. Vậy là cô ấy đồng ý với lý thuyết của cậu Chẳng có lý do nào để cất nhắc cô ấy vào một chức vụ quan….
– Stan, cô ấy còn đi xa hơn lý thuyết của tôi nữa kìa. Cô ấy phác hoạ ra một kế hoạch tỉ mỉ thật hấp dẫn. Cô ấy muốn lấy bốn khối kinh tế chủ yếu của thế giới và hoà hợp lại!
– Làm sao chúng ta có thể…
– Sẽ mất thời gian, nhưng việc ấy có thể làm được. Này, cậu biết rằng năm 1949, các quốc gia khối Đông Âu đã thành lập một Hiệp ước để hỗ trợ về kinh tế gọi là COMECON và năm 1958 các quốc gia châu Âu khác đã thành lập EEC – Thị trường chung!
– Đúng!
– Chúng ta có Tổ chức Công tác và Phát triển kinh tế gồm Hoa Kỳ, một số quốc gia khối Tây và Nam Tư. Và đừng quên rằng các quốc gia thế giới thứ ba đã thành lập một phong trào phi liên kết ngoài chúng ta. – Giọng nói của vị Tổng thống bỗng kích động. – Hãy nghĩ đến những điều có thể xảy ra. Nếu chúng ta có thể kết hợp tất cả những kế hoạch này và thành lập một thị trường lớn – Chúa ơi, điều ấy thật đáng sợ? Điều ấy có nghĩa là một cuộc mậu dịch toàn thế giới thực sự. Và điều ấy có thể mang lại hoà bình.
Stanton Roges thận trọng lên tiếng:
– Một ý kiến thú vị đấy, nhưng con đường còn xa vời.
– Cậu biết câu cổ ngữ Trung Hoa “Một cuộc hành trình thiên lý chỉ bằng một bước thôi”.
– Cô ấy là một người không chuyên, Paul ạ!
– Một số những vị đại sứ hay nhất của chúng ta đã là những người không chuyên đấy. Ann Amstrong, cựu đại sứ Anh, là một nhà giáo dục chẳng có kinh nghiệm chính trị nào cả. Perle Mesta được bổ nhiệm tại Đan Mạch, Clare Boothe Luce là đại sứ Ý, John Gavin, một tài tử sân khấu, là đại sứ tại Mexico. Một phần ba những vị đại sứ hiện nay của chúng ta đều là cái mà cậu gọi là không chuyên đấy.
– Nhưng cậu chẳng biết gì về người phụ nữ này cả?
– Ngoại trừ cô ấy quá nổi bật, và chúng tôi cùng ở chung một bước sóng. Tôi muốn cậu cố gắng tìm ra mọi việc về cô ấy.
Ông nhặt một bản Foreign Affairs và liếc vào bản nội dung.
– Tên cô ấy là Mary Ashley.
Hai ngày sau, Tổng thống Ellison và Stanton Roges cùng ăn sáng với nhau.
– Tôi đã được tin tức mà cậu yêu cầu. – Stanton Roges rút một mảnh giấy từ trong túi. “Mary Elizabeth Ashley, 27 đường Old Milfold, thị trấn Junction, Kansas. Tuổi gần 35, kết hôn với Tiến sĩ Edward Ashley – hai con, Beth 12 và Tim 10. Chủ tịch chi hội cử tri đoàn Phụ nữ thị trấn Junction. Giáo sư phụ tá khoa Chính trị Đông Âu, Trường đại học tiểu bang Kansas. Ông nội sinh tại Rumani! – Ông nhìn lên, – Tôi càng nghĩ đến vấn đề này, nó càng có ý nghĩa. Có lẽ cô ấy biết nhiều về Rumani hơn hầu hết các vị đại sứ về các quốc gia họ sẽ phục vụ.
– Tôi hài lòng rằng cậu cảm thấy như thế, Stan ạ. Tôi thích có được một bản điều tra an ninh đầy đủ về cô ấy!
– Tôi sẽ lo thực hiện điều đó.