Sư Nương, Đồ Đệ Thật Sự Không Muốn Xuống Núi

Chương 25: Bí ẩn và mạnh mẽ, Chiến Thần gặp nguy hiểm


Diệp Huyền tuyệt đối trở thành tâm điểm của sự chú ý.
“Cậu Diệp Huyền, tới nói vài câu đi.”
Lưu Công Thiên mỉm cười hiền hậu, đích thân đưa micro cho hắn.
Bình thường Diệp Huyền là người khiêm tốn, nhưng dù đang đứng trước nhiều khán giả như vậy, hắn cũng không hề rụt rè chút nào!
Nhưng hắn cũng không cướp hết hào quang về phía mình, tối nay Lưu Công Thiên mới là nhân vật chính!
Hắn liếc nhìn những người trong khán phòng, sau đó mỉm cười nói: “Tất cả công lao đều thuộc về bác sĩ Trương. Tôi chỉ hưởng ké chút vinh dự thôi. Cảm ơn ông Lưu đã ưu ái như vậy!”
“Tôi tới đây để chúc ông Lưu thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!”
Lời này thật dễ nghe, hắn đẩy toàn bộ công lao cho Trương Vũ Hà, biểu hiện hào phóng, dẫn tới một tràng vỗ tay.
“Cậu Diệp Huyền thật quá khách khí, vậy mà lại đưa hết công lao cho tôi!”
Trương Vũ Hà rất cảm động trước những gì Diệp Huyền làm.
Ở bên cạnh, nhịp tim Trương Vãn Thanh đập rộn ràng!
Nhìn Diệp Huyền trên sân khấu vừa đẹp trai vừa điềm tĩnh, lại còn khiêm tốn, thực sự đã mê hoặc cô!
Trong lúc nói, Diệp Huyền cố ý nhìn về phía Trương Vãn Thanh, gật đầu cười với cô.
Một màn này cũng khiến ánh mắt của mọi người và ánh đèn sân khấu rơi lên người Trương Vãn Thanh!
Trương Vãn Thanh vô cùng xinh đẹp, dưới ánh đèn sân khấu, lại càng giống như một nàng công chúa tuyệt sắc.
Cô và Diệp Huyền đang đứng trên sân khấu thực sự là một cặp trời sinh!
“Anh Diệp Huyền…”
Trương Vãn Thanh cảm thấy đặc biệt kinh hỉ, tâm như nở hoa, cười tươi như hoa!
Diệp Huyền cũng cười vui vẻ.
Lúc chuẩn bị bước xuống, hắn cố ý vô tình nhìn về phía Lâm Thanh Nham!
Khi nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Thanh Nham.
Diệp Huyền không khỏi cong khóe miệng, lộ ra nụ cười xấu xa.
Hành động này giống như đang khiêu khích, cũng giống đang khinh thường nhạo báng.
Hành động này lập tức khiến Lâm Thanh Nham vô cùng tức giận, cô cảm thấy như bị tát vào mặt.
“Cái tên biến thái này, có gì mà đắc ý!”
Mặt Lâm Thanh Nham đỏ bừng, vừa vội vừa tức!
Mặt Lâm Vân Bạch cũng trở nên u ám: “Đợi chút nữa hỏi Diệp Huyền rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
Trong bữa tiệc.
“Ha ha!”
Tâm trạng Lưu Công Thiên rất tốt, trên mặt tràn đầy ý cười!
Bữa tiệc đã chính thức bắt đầu!
Tất cả những người có tiếng tăm ở Dương Thành đều biết việc Lưu Công Thiên đến tìm Trương Vũ Hà để chữa bệnh!
Đồng thời, họ cũng biết Trương Vũ Hà coi trọng thanh niên trẻ tuổi Diệp Huyền kia!
Ông mang Diệp Huyền đến yến tiệc để cho nhà họ Lưu giới thiệu hắn với mọi người, đồng thời mở đường cho Diệp Huyền trong tương lai!
Dưới sân khấu.
“Bác sĩ Trương!”
Diệp Huyền cười nói: “Chờ một chút, ông phải giúp tôi nói dối vài câu bên phía ông Lâm, nếu không tôi thật sự không thể bước ra khỏi cổng nhà họ Lâm mất.”
“Tôi hiểu rồi.”
Trương Vũ Hà gật đầu, ông còn ước gì Diệp Huyền rời khỏi nhà họ Lâm càng sớm càng tốt.
Bởi vì chỉ khi Diệp Huyền rời khỏi nhà họ Lâm, cháu gái Trương Vãn Thanh của ông mới có cơ hội!
Là do Lâm Thanh Nham kiêu ngạo, không biết quý trọng, đừng có trách nhà họ Trương ông!
Diệp Huyền mỉm cười gật đầu: “Vậy liền cảm ơn bác sĩ Trương!”
Lúc này, điện thoại di động của Diệp Huyền reo lên, hắn nhìn thoáng qua liền đi ra ngoài sảnh nghe máy.
“Báo cáo! Đã định vị được vị trí của tội phạm trốn thoát thứ hai, Long Vương!”
“Tám vị chiến thần cùng với nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đang vây bắt hắn ta. Xin ngài hãy hỗ trợ khi cần thiết!”
Khóe miệng Diệp Huyền nhếch lên: “Rất tốt! Con mồi đã xuất hiện!”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Huyền nói lời tạm biệt với cha con Lưu Công Thiên.
Lưu Công Thiên hạ thấp giọng nói: “Cậu Diệp, xin đợi một chút. Lần này tôi cũng mời nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đến.”
Bác sĩ Trương cũng ngạc nhiên: “Ông Lưu, ông mời được cả nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết sao? Thật sự quá lợi hại!”
Nghe được lời này, Lưu Công Thiên rất đắc ý, ông muốn xem phản ứng của Diệp Huyền!
Thật ra, Lưu Công Thiên nghĩ rằng mình có thể mời nữ chiến thần đến liền có thể chứng minh thực lực của mình, nhằm có cơ hội tiến vào Thương hội Trấn Nam!
Tuy nhiên, Diệp Huyền lắc đầu: “Ông Lưu, xem ra nguyện vọng của ngài không thành hiện thực rồi, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết không thể đến đây tối nay.”
Hắn vừa mới nhận được tin Tiêu Băng Tuyết phải đi truy bắt tội phạm vượt ngục.
Nói xong, Diệp Huyền rời đi.
“Cậu Diệp Huyền…”
Ngay lúc Lưu Công Thiên muốn hỏi thêm thì nghe Lưu Bình Vân sốt ruột nói: “Vừa rồi trợ lý của Tiêu Chiến Thần gọi điện tới nói tối nay bọn họ không thể đến!”
“Con nói gì?”
Lưu Công Thiên và bác sĩ Trương không khỏi kinh ngạc nhìn nhau, bọn họ không khỏi hít một hơi khí lạnh!
Diệp Huyền làm sao biết được nữ chiến thần không thể đến?
Người này là ai?
Mà Trương Vãn Thanh càng tò mò và ái mộ Diệp Huyền hơn: “Anh Diệp Huyền chắc chắn không phải là người bình thường!”
Bên kia.
Diệp Huyền đi thang máy thẳng lên tầng thượng khách sạn, nhìn thấy đoàn xe của Chiến Bộ lao vút trên đường, nhìn rất hùng vĩ!
Trong số Tứ đại Thiên Vương đã vượt ngục, Long Vương đứng thứ ba, anh ba của Sát Vương.
Dù là năng lực hay sát tâm của gã đều mạnh hơn nhiều so với Sát Vương.
Vì vậy, Chiến Bộ rất coi trọng lần hành động này, bổ sung thêm một đội quân tinh nhuệ gồm 300 người để tiến hành truy bắt.
Mặc dù vậy, Tiêu Băng Tuyết và tám vị chiến thần khác vẫn phải chịu áp lực rất lớn.
Nhưng với Diệp Huyền mà nói, đây chỉ là một nhiệm vụ vô cùng đơn giản.
“Kiếm đến!”
Phát lệnh, bảo kiếm xuất hiện, nâng Diệp Hiên bay lên mây!

Một nơi nào đó trên bãi biển ở Dương Thành.
Đao quang kiếm ảnh!
Cuộc chiến giữa hai bên diễn ra vô cùng khốc liệt!
Mặc dù chỉ có một mình Long Vương, nhưng mức độ hung hãn của gã còn đáng sợ và tàn nhẫn hơn Sát Vương trước đó rất nhiều!
“Ai cản ta đều sẽ chết!”
Chỉ thấy Long Vương chiến đấu điên cuồng, đao trong tay gã phóng ra một chiêu liền đánh ngã binh lính vây quanh, sắp đánh trúng Tiêu Băng Tuyết!
“Không ổn!”
Mặc dù Tiêu Băng Tuyết rất mạnh, nhưng lúc này cũng không thể tránh khỏi!
“Tiêu Chiến thần, cẩn thận!”
Một vị chiến thần trung niên nhanh nhẹn kéo Tiêu Băng Tuyết đi, nhưng lại bị đao của Long Vương quét qua, hai vai đầy máu, ngã xuống dưới chân Long Vương!
“Chiến Thần Trịnh Phi!”
Tiêu Băng Tuyết hét lớn, cô muốn cứu Chiến Thần Trịnh Phi thì lại bị Long Vương nhanh hơn một bước mà đá văng!
“Hự!”
Tiêu Băng Tuyết cảm thấy ngực mình vô cùng đau đớn, phun ra một ngụm máu! . Ngôn Tình Tổng Tài
Các vị chiến thần khác cũng đang nóng lòng muốn cứu người!
Điều này ngược lại lại khiến Long Vương tìm thấy sơ hở, lần lượt đánh bay bọn họ!
“Ha Ha!”
Long Vương ác độc cười: “Nhìn xem, chỉ cần đồng đội gặp nguy hiểm, lũ các người sẽ ra tay cứu viện, nhưng sẽ tạo cơ hội cho kẻ địch! Đây chính là điểm yếu của Chiến Bộ các người!”
Nói rồi, Long Vương túm lấy cổ Chiến Thần Trịnh Phi, giơ cao lên: “Ngươi rất mạnh, ông đây phải giết ngươi trước! Khỏi vướng chân vướng tay ta!”
“Buông Chiến thần Trịnh Phi ra!”
Tiêu Băng Tuyết nghiến răng nghiến lợi hét lớn, những Chiến Thần khác cũng nghiến răng!
“Ha ha.”
Long Vương mỉm cười: “Muốn ta thả người? Ta càng không thèm thả! Ta sẽ giết hắn trước mặt bọn ngươi, xem bọn ngươi có thể làm gì được ta!”
Gã nhìn Tiêu Băng Tuyết, tràn đầy khinh thường: “Người đẹp, nếu không phải vì ngươi, Trịnh Phi sẽ không bị ta bắt được! Là ngươi hại chết hắn!”
Hai mắt Tiêu Băng Tuyết lập tức đỏ lên, tràn đầy tự trách!
Đúng là như vậy!
Tiêu Băng Tuyết cũng cảm thấy Chiến Thần Trịnh Phi vì cứu mình nên mới rơi vào tay đối phương!
“Tiêu Chiến thần, đây không phải lỗi của cô! Chúng ta là đồng đội!”
Khuôn mặt Chiến Thần Trịnh Phi đầy máu, ông thở hổn hển: “Các người mặc kệ tôi, cùng nhau tiến lên giết gã! Chúng ta không thể để tên cặn bã này thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật!”
Long Vương cười càng hung ác hơn: “Chỉ bằng lũ các ngươi cũng muốn giết ta, nằm mơ! Bây giờ, để ta tiễn ngươi lên đường đi xuống địa ngục!”
Nói xong Long Vương liền muốn bóp nát cổ họng Chiến Thần Trịnh Phi!
“KHÔNG!”
Tiêu Băng Tuyết bật khóc, muốn xông lên đã không còn kịp!
Ngay tại thời điểm này!
Một hòn đá nhỏ phá vỡ không trung, dùng tốc độ tia chớp bay tới làm nổ tung bàn tay muốn giết người của Long Vương!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận