Đám ngoài kia đang ồn ào, nghe thấy tiếng quát cả lũ liền im bặt, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa, đi hết vào trong.
Xuyên Giang vẫn còn tức giận vì chuyện vừa nãy, nàng mắng từng người một:
– Anh Kiệt, ngươi có còn là đại đệ tử nữa không????? Nội quy của đệ tử chân truyền liệu trong thời gian bế quan ngươi còn nhớ????? Ngươi ra dáng đại sư huynh chút đi, không cả cái Phùng Chu phái còn chẳng ai dám nhận ngươi là đại sư huynh của cái tông môn này nữa đâu!!!!!
– Ngươi nữa Lưu Phong, lúc nào ngươi cũng ăn, ngủ, rồi phá.
Ngươi cũng là đại sư tỷ đó a!!!!!! Bộ lúc nào ngươi cũng phải để người khác phải đau đầu nhức óc vì ngươi à????? Tu luyện không lo, toàn lo chuyện bao đồng! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi xem nhẹ vấn đề quá ha????? Phải để cái Phùng Chu phái này đi theo phủi mông cho ngươi thì ngươi mới vừa lòng à?????
– Còn ngươi nữa Khương Liên, ngươi học hư sư huynh sư tỷ ngươi từ khi nào đấy?????? Ta nể tình ngươi còn nhỏ nên không phạt nhiều, ai dè ngươi lại càng được nước lấn tới a!
3 người kia nghe xong, mặt ai cũng tái mét.
Sau đó, lại có tiếng ầm ầm đập cửa bên ngoài:
– Sư tôn! Sư tôn! Người còn trong đấy không a?
Thôi xong! Lại thêm vị chiến thần nào nữa vậy????
Lần này Xuyên Giang tức thật rồi! Nàng đen mặt lại, sát khí ầm ầm, dọa 3 người kia sợ hãi ôm nhau trong góc phòng khóc thầm, cùng nhau thắp nhang cho vị đệ tử số nhọ ngoài kia.
Xuyên Giang quát lớn:
– Còn ngươi nữa! Cút vào đây cho ta! Ta không nhắc lại 2 lần!
Người đi vào, không ai khác là Dương An.
Lưu Phong mừng thầm, cứu tinh tới rồi a! Nam chính tới rồi! An toàn rồi a! Nhưng sự thật hiện tại lại vả bôm bốp cho cô tỉnh mộng.
– Dương An! Ngươi vẫn chưa đọc nội quy của đệ tử chân truyền à?????? Hay là ngươi đọc theo phương pháp chống đối?????? Ngươi gõ nhẹ là được rồi, ai mượn ngươi gõ ầm ầm vào cửa như thế?????? Hay là ngươi lại nuôi ý đồ phá tan cái cửa của từng viện tông môn này a?????
Giáo huấn 4 người kia 1 hồi, Xuyên Giang hậm hực uống chén trà, sau đó hỏi:
– Anh Kiệt, Lưu Phong, Khương Liên, các ngươi muốn gặp ta có chuyện gì?
Anh Kiệt lúc này vẫn chưa hết run, thật thà kể lại hết ý định của bọn họ.
Xuyên Giang im lặng lắng nghe, sau đó nàng nói:
– Việc này tùy các ngươi, ta không quản a! 3 tháng sau tất cả các ngươi phải tập chung lại hết ở Giao Kiệt đại hội là được.
Lần này không hiểu sao Minh Thành phái làm rất gắt, buộc tất cả các đệ tử chân truyền của từng môn phái phải có mặt đầy đủ.
3 người kia mừng rỡ.
Dương An không biết chuyện gì, ngơ ngác hỏi:
– Lục sư huynh, Giao Kiệt đại hội là sao?
Khương Liên vui vẻ trả lời:
– Để lát nữa ta sẽ giải thích với đệ sau a!
Lưu Phong hỏi Anh Kiệt:
– Đại sư huynh, lần này những ai đi cùng với huynh đây a?
Anh Kiệt lúc này trong thâm tâm hoa nở rực rỡ màu hường rồi, hắn nói:
– Lần này muội với Khương Liên đệ sẽ đi cùng với ta a! Còn Dương An thì vì mới nhập môn, nên ở lại để sư tôn huấn luyện 1 thời gian a!
Xuyên Giang nghe thấy thế, đập bàn, dọa 4 người kia trố mắt, hoang mang nhìn:
– Không được!
Anh Kiệt ngơ ngác hỏi:
– Sư tôn có gì muốn chỉ giáo việc này a?
Xuyên Giang trầm mặc nói:
– Cái kế hoạch của các ngươi, 1 chút cũng không ổn tí nào cả! Các ngươi là nam tử hán đó a! Đang yên đang lành các ngươi dắt 1 cô nương nhà lành ra ngoài, rồi kẹp 5 kẹp 3, các ngươi không sợ việc này bị thiên hạ đàm điếu à??? Rồi bộ mặt của Phùng Chu phái này các ngươi định để đâu cho vừa???
Ngừng lại 1 chút, Xuyên Giang nói tiếp:
– Anh Kiệt, Khương Liên, các ngươi sẽ đi tìm tam đệ với ngũ đệ của các ngươi, dẫn theo Dương An để nhân tiện khám phá thêm kiến thức bên ngoài.
Còn Lưu Phong, chờ ta sắp xếp nội vụ vài ngày nữa, rồi cùng ta đi tìm nhị muội.
Các ngươi ai còn ý kiến gì nữa không?
Lưu Phong đang hoang mang, thì hệ thống lại xuất hiện “Ting! Nhiệm vụ tiếp theo: Cùng nữ chính đi tìm nhị sư muội, chuẩn bị tham gia vào Giao Kiệt đại hội.
Xin thí chủ hãy nhận nhiệm vụ!”
Sau vài lần như vậy, cuối cùng Lưu Phong cũng rút ra kinh nghiệm, nhận nhiệm vụ luôn.
Cô biết bản thân mình cho dù có bị đem lên quay vàng ươm lên thì hệ thống vẫn không hủy bỏ nhiệm vụ; đằng nào cũng tích điểm luôn, để đề phòng sau này có chuyện gì xảy ra, thì số điểm mà bản thân cô tích được vẫn còn có đất dụng võ a.
Nhưng bản thân Lưu Phong lại không hiểu được.
Tại sao lúc nào sư tôn của cô – vị nữ chính thanh cao, bạch ngọc này, lúc nào cũng phải chỉ đích danh cô, luôn sắp xếp để cô luôn đi cùng với nàng.
Lẽ…….!lẽ nào cô đã thành mục tiêu mà nữ chính ghim rồi sao aaaaaaaaa?
Anh Kiệt, Lưu Phong, Khương Liên, Dương An, sau khi nghe vị sư phụ tính nóng như kem này phổ biến, thì ai cũng gật đầu lia lịa, đồng tình tuyệt đối! Vì bây giờ chẳng ai trong bọn họ còn có gan dám nhìn thấy dáng vẻ ngùn ngụt sát khí kia của Xuyên Giang nữa đâu a!.