Ồ…!là Duy Khương Liên….!Hả cái gì????
Lưu Phong đang gật gù tán thành bỗng dưng giật ngược lên.
Duy Khương Liên…..!Duy Khương Liên……!cái tên này quen lắm, không phải là lục sư đệ, đệ tử của Xuyên Giang sư phụ sao?? Đã thế còn là một trong những đệ tử có tư chất và sức mạnh thuộc loại ưu tú của Phùng Chu phái.
Trong nguyên tác, nhân vật này là một người trung thành với Lưu Phong, biết chuyện nhưng vẫn vui vẻ, tự nguyện để cho nguyên chủ lợi dụng.
Cuối cùng, cậu ta tự nguyện rời khỏi môn phái, rồi mai danh ẩn tích, không thấy xuất hiện lần nào nữa.
Cô thở dài: “Ai da, nhóc con Liên Liên đừng lo a~ ta nhất định sẽ không để ngươi giống như nguyên tác mặc cho nguyên chủ lợi dụng đâu.”
Trông thấy Lưu Phong hơi thất thần, Khương Liên lay lay người cô:
– Đại tỷ….!Tỷ vẫn ổn chứ? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?
Lưu Phong nhẹ nhàng trả lời:
– A…!Không, tỷ vẫn ổn.
Trò chuyện tầm 2 canh giờ sau, Khương Liên đi ra ngoài để Lưu Phong nghỉ ngơi.
Còn Lưu Phong lúc này lại điên điên khùng khùng khua tay múa chân
– Ai da, tưởng giống như mấy bộ xuyên không mình đọc là có hệ thống hay hướng dẫn của nguyên chủ chứ.
– Cô thở dài – Cảm giác không có ai hướng dẫn nó khó lắm a~
Lúc khua tay đi khua tay lại, cô lại vô tình khởi động linh lực, làm sập luôn nửa gian phòng.
– Ê này, sao kỳ vậy? Tự nhiên sập luôn nửa gian phòng rồi!
Bằng một loại cảm ứng nào đó, cô cảm giác lần này rắc rối to rồi!
Chưa đầy nửa nén hương, cô đã thấy từ xa, bóng dáng Khương Liên chạy như bay hướng phòng cô.
Khương Liên chạy vội về phía Lưu Phong, giọng đầy sự lo lắng:
– Đại tỷ, tỷ không sao chứ? Tỷ có bị thương ở đâu không?
Cô thấy cậu ta lo lắng vì mình như vậy, tự nhiên bản thân lại thấy rất vui.
Cô xoa đầu cậu, nhỏ giọng nói:
– Liên Liên, tỷ không sao.
Nhưng tỷ cảm thấy đống này hơi rắc rối a.
Khương Liên thấy đại sư tỷ gọi mình như vậy, bản thân như hóa đá tại chỗ.
Lưu Phong cảm thấy hơi lo lắng, nên lay nhẹ cậu ta giọng mếu máo:
– Nếu…!nếu đệ không thích như vậy, thì tỷ sẽ không gọi nữa.
Đệ đừng dọa tỷ sợ a.
Cảm giác như bản thân vừa mới dọa sư tỷ của mình 1 trận, Khương Liên nén nhịn cười, rồi an ủi Lưu Phong:
– Đại tỷ không cần như thế đâu.
Đệ….!đệ thích được gọi như vậy lắm.
Lần sau tỷ cứ gọi đệ như vậy được không?
Lưu Phong cười khì khì:
– Được a.
Đệ đệ nhà ta dễ thương quá đi a~
Đang vui vẻ nói chuyện, đột nhiên Khương Liên quỳ xuống chắp tay, hướng về bên kia nói:
– Đệ tử tham kiến sư phụ!
Hướng mà cậu nhóc hướng tới, có một bóng bạch y, bên hông giắt kiếm, đầu có gắn 1 chiếc trâm cài họa tiết đơn giản bằng bạc.
Nhan sắc thì phải gọi là đỉnh cao, không có lời nào có thể diễn tả bằng lời.
Trông thấy người đó, Lưu Phong lại giật mình, đổ mồ hôi hột: “Niệm rồi aaaaaaaaa! Tại sao lại gặp nữ chính sớm thế???”.
Cô cũng vội quỳ xuống chắp tay thi lễ:
– Đệ tử tham kiến sư phụ!
Xuyên Giang sư phụ, người đứng đầu môn phái có thể nói là mạnh gần nhất giới tu tiên.
Còn cái quả nhan sắc của nàng đến cả con gái còn cảm thấy mê mẩn a.
Cộng thêm quả tu vi với sức mạnh có thể nói là cân được hết một vài môn phái.
Lần này tác giả buff quá mạnh tay rồi đấy, bổn vương ta cảm thấy rén rồi a—
Xuyên Giang thấy bọn họ thi lễ xong, không nói gì nhiều, đi thẳng vào vấn đề:
– Ngươi khá lắm Lưu Phong, ngươi giả bệnh để phá nát cái viện này ra chứ gì? Loại như ngươi cho dù có vạn năm nữa chắc cả thế giới diệt vong rồi! Ngươi lúc nào cũng ỷ mình mạnh hơn người khác để làm cái gì? Để phô cái tôi của ngươi ra cho toàn thiên hạ xem à???
Khương Liên thấy vậy, ngập ngừng nói đỡ cho Lưu Phong:
– Sư phụ à, đại sư tỷ hiện giờ đang…
– Ngươi cũng khá lắm Khương Liên, bây giờ ngươi cũng biết nhảy vào lời của ta rồi à???
– Đệ tử biết tội, xin sư tôn trách phạt!
Nhìn Khương Liên một lúc, Xuyên Giang quay qua Lưu Phong:
– Phùng Chu phái ta không nhận kẻ yếu.
Trong 1 tuần ngươi phải hồi phục hết công pháp cho ta, không được thì tự cuốn gói cút đi! Bây giờ ngươi mau cút đến Vân Hương Pháp ở đấy chép 10 nghìn bản nội quy của đệ tử chân truyền cho ta, không chép xong 1 bước ngươi đừng hòng rời khỏi!
Lưu Phong lúc này như con cá mắc cạn được thả lại xuống sông, cô vội dập đầu nhận:
– Đệ tử tuân lệnh.
À…..!cho đệ tử hỏi chút, Vân Hương Pháp ở đâu vậy sư phụ?
Thực chất lúc này Xuyên Giang vẫn chưa biết được việc “mất trí nhớ” của Lưu Phong, nàng tức giận quát:
– Nghịch đồ! Ngươi phá nát cái viện, bây giờ ngươi giả ngu để trốn tội à???
Thấy sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, Khương Liên vội kéo tay Lưu Phong rồi vội vàng nhận tội với Xuyên Giang:
– Đệ tử biết tội, đệ tử sẽ đi cùng với sư tỷ đi chép phạt ạ!
Nói xong cậu ta vội kéo Lưu Phong chạy đi.
Còn Xuyên Giang lúc này đớ người một lúc, rồi lại quát ầm lên:
– Khương Liên, ngươi mau lăn ra đây cho ta!!!!!!!!.