Trần Viễn nhìn thấy cậu ta chạy cũng không ngạc nhiên, hai người trước mặt cũng không có hứng thú với Diêu Chính Kỳ, họ cứ nhìn cậu như con ưng đang chằm chằm vào chuột đồng và tựa như đang nói cho cậu biết, nếu mày muốn chạy thì cứ thử đi.
Trần Viễn nào dám chạy, chuyện như vậy chẳng qua là chuyện thường xuyên xảy ra, với cậu mà nói chuyện này cũng giống như chuyện thường ngày mà thôi…
Cố An Thành…
Vành mắt Trần Viễn đỏ lên nhưng cậu cố gắng chớp mắt ép nước mắt vào lại rồi đi theo hai người kia lên sân thượng.
Trên sân thượng là Lương Tiến, Cận Nghiêu và một ít người của bọn họ, thấy cậu đến rồi Lương Tiến cười vỗ đùi: “Cậu xem tôi đã nói là cậu ta! Tên là gì Viễn, cái gì Viễn nhỉ?”
“Im lặng.” Cận Nghiêu lạnh mặt liếc Lương Tiến y như đang nhìn một tên ngốc, y cảnh cáo anh ta đừng tiếp tục làm trò ngu rồi lúc này mới nói với Trần Viễn: “Trần Viễn, cậu qua đây.”
Mặc dù Trần Viễn sợ hãi nhưng dù sao đi nữa cũng chỉ bị đánh một trận, cậu không biết vì sao mình lại đột nhiên tủi thân như vậy, vì sao cậu vừa nghĩ tới Cố An Thành đã tủi thân đến muốn khóc vậy nhỉ…
“Chậc! Giả bộ đứng đắn, cậu xem cậu thử coi, làm người ta sợ đến khóc rồi kìa!” Lương Tiến đứng lên, đi đến trước mặt Trần Viễn hơi cúi người nhìn cậu: “Em trai nhỏ, đừng sợ, hôm nay không đánh em.”
Cận Nghiêu hận không thể trợn trắng mắt với anh ta, chỉ với bộ dạng du côn lưu manh trời sinh đó mà anh ta còn cạo thêm kiểu tóc như tội phạm đang bị cải tạo, cho dù là người có lá gan không nhỏ cũng sẽ sợ hãi thôi, hết lần này tới lần khác còn muốn tới gần, Trần Viễn cũng sắp bị anh ta dọa đến quỳ rồi. Đương nhiên Trần Viễn vô cùng sợ hãi nhưng cậu lại ép bản thân đừng rụt rè giống như làm vậy có thể sẽ không khiến Cố An Thành mất mặt, có điều nước mắt đảo quanh trong vành mắt lại bán đứng cậu, Lương Tiến nhìn thấy dáng vẻ tủi thân không chịu nổi đó của cậu vẫn thấy rất lạ lẫm, theo lý thuyết Lương Tiến tự nhận mình là trai thẳng đến không thể thẳng hơn, không có đạo lý gì lại đi cảm thấy một cậu bé nhìn cũng được, chẳng lẽ đồng tính còn có khả năng truyền nhiễm à?
“Có điện thoại hay không?” Lương Tiến vốn cao, anh ta đứng thẳng thì phải cúi đầu xuống mới có thể nhìn rõ nét mặt Trần Viễn như đang nhìn một con động vật nhỏ.
Trần Viễn không nhịn được nhắm mắt lại, cậu run rẩy lắc đầu, nước mắt rơi ào ào từ trên mặt xuống.
Lương Tiến nhìn thấy thì cảm thấy dễ bị trêu thật đấy, sao lại sợ hãi như vậy, anh ta thậm chí còn chưa đụng đến một đầu ngón tay của cậu mà: “Đừng nói dối, cẩn thận tôi… hôn cậu đó.”
Ban đầu định nói sẽ đánh cậu nhưng sau đó cảm thấy như thế cũng không có ý nghĩa mấy, con người Lương Tiến rất là hưởng thụ cảm giác bắt nạt người khác, suy nghĩ một lúc thì uy hiếp một câu như vậy, quả nhiên Trần Viễn vô cùng sợ hãi, cậu sợ tới mức lùi lại một bước dài và tưởng rằng lời anh ta nói là thật.
Lương Tiến lại tới gần một bước: “Có chịu lấy ra không, đừng bắt tôi phải chu miệng… Hì hì hì…”
Lương Tiến chơi bẩn khiến người chung quanh cười vang một trận, Cận Nghiêu cảm thấy trán mình nổi đầy gân xanh: “Cậu bớt nói nhảm đi, tìm điện thoại ra đây.”
Lương Tiến đành phải đưa tay sờ lên người Trần Viễn, Trần Viễn sợ anh ta sẽ thật sự làm gì khác nên quay người muốn chạy, chưa được hai bước đã bị hai người mới dẫn cậu lên một trái một phải giữ lấy: “Hu hu…”
Trần Viễn sợ tới mức bật khóc, tiếng khóc tựa như mèo con lộ ra vẻ đáng thương, Lương Tiến lấy điện thoại di động từ trong đồng phục cậu ra, nhìn thấy số điện thoại đầu tiên tên là “Chồng” thì trong lòng nói thầm Cố An Thành đúng là không biết xấu hổ, người ta đã đồng ý chưa mà tự đặt là chồng chứ. Ngón tay nhấn một cái bấm vào số điện thoại Cố An Thành, Cố An Thành đang ăn cơm cùng ba mình, ba anh đã khen anh một tràng bảo anh hiểu chuyện biết đầu tư cổ phiếu cho ông, các kiểu tới lúc phát tài đừng quên ba già nha ông đều nói ra hết, Cố An Thành nhận điện thoại, âm thanh còn lộ ra sự vui mừng, dù sao đây là lần đầu tiên Trần Viễn gọi điện thoại cho anh.
“Tiểu Viễn, làm sao vậy?”
“Ọe, cậu cũng buồn nôn thật đấy.” Lương Tiến ngoáy ngoáy lỗ tai: “Vợ cậu đang ở trong tay tôi.”
Cố An Thành nhíu mày: “Đừng lấy cậu ấy ra đùa giỡn, cậu ấy nhát gan.”
“Cậu rất hiểu rõ cậu ta nhỉ, còn đang đứng đây khóc nè, cậu nghe thử xem.” Lương Tiến ác ý đưa điện thoại tới chỗ Trần Viễn đang khóc hu hu, cách điện thoại Cố An Thành còn nghe ra Trần Viễn thật sự bị dọa sợ, anh tức giận đến nỗi tay cũng run rẩy.
“Cậu nói xem sao cậu vợ nhỏ của cậu lại thú vị như vậy chứ.” Lương Tiến cực kỳ vui vẻ, cái trường này một ngày không có việc vui đúng là không có cách nào chịu nổi mà.
“Anh rảnh quá nhỉ.” Cố An Thành nghiến răng nghiến lợi: “Ở đâu?”
“Sân thượng tòa nhà chính thôi.” Lương Tiến cười kiểu trêu tức chết người khác: “Chạy về làm anh hùng cứu mỹ nhân hả? Hy vọng cậu không cách đây quá xa, nếu không tay nhỏ cũng sờ đấy, miệng nhỏ cũng hôn luôn… Haizz ôi đệt! Bắt lấy cậu ấy! Mẹ nó đừng có đứng ngốc ra đó! Thất thần làm gì, bắt lấy đi, lỡ cậu ấy nhảy xuống thì tôi nhất định phải chết đó!!”
Trái tim Cố An Thành đập loạn thình thịch, anh đứng lên một tiếng rầm rồi u ám nói với ba mình: “Hôm nào con lại ăn chung với ba sau, đưa con về trường đi.”
Ba anh nhìn Cố An Thành vừa nãy còn rất tốt mà bây giờ lại có vẻ mặt như muốn hù chết người, ông nhíu mày: “Có cần ba ra mặt không?”
“Không cần ạ, tự con giải quyết.” Cố An Thành nắm chặt tay đến nỗi vang lên răng rắc, nét mặt lại càng ngày càng lạnh lẽo.
Cố Vĩ Đông nhìn mà hài lòng, rốt cuộc vẫn là con mình, anh rất giống ông.