Sức Mạnh Hắc Ám - Darkest Powers

Chương 032


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 32


TÔI ĐỢI TRONG PHÒNG TẮM CỦA NAM SINH, nép người vào chỗ cất khăn. Mỗi khi trong hành lang vang lên tiếng động là tim tôi lại đánh “Thịch”, bảo với tôi rằng tôi còn chưa trở thành kẻ dại dột nhất đâu.


Nhưng tôi không hề sai. Giống Derek, tôi có thể cộng hai với hai và xem kết quả. Tôi chùi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào quần jeans, mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay và thầm nguyện cầu mình sắp tìm ra kết luận thích hợp. Và, theo cách nào đó khác nữa, thì mong sao là tôi đã lầm.


Khi đồng hồ trên tay tôi hiển thị đúng 8:00, cửa phòng mở ra. Derek bật đèn lên và đóng cửa lại. Khi xoay người về phía gương, anh ta nhìn thấy tôi và ré lên kinh ngạc, trong bất kỳ tình huống nào khác thì tiếng kêu ấy sẽ làm tôi thỏa mãn lắm đây.


“Cô điên à?” anh ta rít lên. “Cô làm gì ở đây thế?”


Tôi đi ngang qua chỗ anh ta đang đứng và khóa cửa lại.


“Nếu cô muốn thảo luận kế hoạch thì nơi này không được.” anh ta nói.


Anh ta xoay người sang, ánh mắt dõi theo tôi khi tôi bước đến chỗ vòi sen và mở khóa nước lạnh, tiếng nước chảy sẽ khỏa lấp đoạn đối thoại của chúng tôi mà không bốc hơi um lên khắp phòng.


“Tuyệt thật,” anh ta càu nhàu. “Giờ họ sẽ nghĩ chúng ta tắm chung với nhau. Có lẽ tôi với cô có thể kể với họ là chúng ta đang gột sạch lớp bụi đất trong khoang trống và cố tiết kiệm nước.”


Tôi đứng chắn trước mặt Derek. “Anh đã làm tôi bẽ mặt khi phải mở miệng nói dối.”


Anh ta há hốc mồm, nhưng lần này thì không nói gì, mặt mày nhăn nhó.


“Tất cả những gì tôi muốn làm lúc này là đoán cho ra vì sao anh lại muốn giúp tôi. Vì sao anh quan tâm tôi có biết mình là một người gọi hồn không? Vì sao anh để ý chuyện tôi bị tống khứ ra ngoài? Vì sao lại thách thức tôi, giống như lúc trưa?”


“Tôi chỉ muốn…”


“Giúp đỡ chứ gì. Chắc chắn rồi, anh khó chịu và kiêu căng ngạo mạn, nhưng dưới lớp vỏ bọc bề ngoài ấy là một anh chàng tử tế muốn giúp một người bạn có sức mạnh siêu nhiên giống mình. Đúng vậy đấy. Dứt khoát là có lý do khác nữa. Hôm nay tôi đã tìm ra. Là vì Simon.”


Anh ta khoanh tay trước ngực. “Phải, Simon muốn tôi đối tốt với cô. Được chưa? Giờ tôi có thể tắm chứ? Một mình?”


“Anh muốn Simon bỏ trốn. Tìm cha anh. Tuy nhiên cậu ấy sẽ không đi mà không có anh. Cậu ấy cần một cái cớ để rời đi ngay lúc này. Thế là anh đưa ra thôi. Một tiểu thư đang gặp nạn chẳng hạn.”


“Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì,” miệng thì càu nhàu, nhưng anh ta không nhìn thẳng vào tôi. Những mối nghi ngờ còn lại trong tôi cho đến bây giờ chợt tan biến khi một cơn tức giận mới bùng lên.


“Giờ thì có tôi tại đây, một người gọi hồn bằng xương bằng thịt nhẹ dạ cả tin và hoang mang bối rối. Một mồi nhử hoàn hảo quá nhỉ? Chỉ việc đẩy chúng tôi đi cùng nhau, làm to chuyện rằng tôi cần giúp đỡ như thế nào, thế là Simon sẽ khoác lên người chiếc áo giáp hiệp sĩ sáng loáng. Một kế hoạch không chê vào đâu được. Nhưng vẫn thiếu thiếu một yếu tố nào đấy. Tiền đặt cược. Trong bất kỳ tình huống gay cấn thót tim nào thì người hùng của anh cũng cần ba yếu tố. Mục tiêu, động lực và tiền cược. Mục tiêu: tìm kiếm người cha đang mất tích. Động lực ra tay trợ lực cho cô nàng gọi hồn đáng thương. Dù vậy, vẫn còn thiếu tiền cược. Anh cần cô nàng kia dính vào một rắc rối thật sự. Chuyện sẽ thế nào đây nếu cô ta sắp sửa bị chuyển đến một bệnh viện tâm thần thực thụ? Nơi mà cô ta sẽ nằm ngoài tầm với của Simon và không thể tiếp nhận sự giúp đỡ? Hoặc giả như tệ hơn là nơi cô ta có thể mất mạng, nạn nhân của một kế hoạch độc ác nào đó. Nên anh móc nối với Tori…”


“Không!” Derek giơ tay lên, trong ánh mắt có vẻ choáng váng thực sự. “Tôi không nhúng tay gây ra việc đó. Kể cả khi Tori có xán đến chỗ tôi để bắt chuyện – lẽ ra cô nên nhận thấy chứ nhỉ, cô ta chẳng làm thế – Tôi sẽ không hành động như vậy. Tôi chẳng liên quan gì đến việc người ta định chuyển cô đi.”


“Được thôi, vậy anh cứ thế mà thành ‘ngư ông đắc lợi’ chứ gì.”


Tôi cho anh ta cơ hội phản biện. Thế mà anh ta vẫn im lặng, câu trả lời tôi cần chỉ có thế.


“Lần đầu tiên tôi kể cho anh nghe chuyện tôi nhìn thấy Liz, anh tỏ ra như không có gì. Nhưng sau khi nhận ra chuyện đó có lợi cho mình, thế là anh thay đổi thái độ với Simon. Anh gieo rắc mầm mống nghi ngờ, rồi ngồi đợi chúng ươm chồi nảy lộc. Đó là lý do vì sao anh không tranh cãi khi tôi đề nghị mình sẽ bị chuyển đi. Đó đích xác là điều anh muốn tôi thực hiện. Anh thao túng mọi thứ và anh đã nói dối…”


“Tôi không bao giờ nói dối.”


Tôi nhìn anh ta không chớp mắt. “Có thật hôm qua anh đã nghe thấy các bác sĩ bảo sẽ chuyển tôi đi không?”


Derek thọc tay vào túi quần. “Tôi nghe thấy họ trò chuyện về cô và có vẻ họ đang được đề nghị…”


“Rồi rồi, coi như anh không nói dối. Anh chỉ phóng đại sự việc lên.”


Anh ta cau có. “Cô đang gặp nguy hiểm. Càng nghĩ đến Liz, tôi càng…”


“Đừng nói chuyện tào lao nữa, được chứ Derek? Anh đã có những gì anh muốn. Simon sắp rời đi. Tôi sẽ đi cùng cậu ấy. Anh nói đúng. Cậu ấy cần ra khỏi đây tìm cha mình. Tất nhiên, anh có thể đưa chúng tôi ra khỏi mớ rắc rối này, chỉ việc tự giác đi với Simon thôi. Nhưng làm thế biết đâu lại nguy hiểm. Nói cho cùng thì cậu ấy nào phải cha anh, vậy chuyện đó cũng chẳng phải là mối lo thực sự cho anh…”


Anh ta lao vụt đến chỗ tôi, nhanh đến nỗi làm tôi trượt ngửa ra sau, may thay là vẫn đứng trụ được và lấy lại thăng bằng. Thật chẳng dễ gì cho anh ta khi phải đứng lom lom nhìn tôi như thế trong lúc hai mắt tóe lửa.


“Tôi nghĩ thế thật sao Chloe?”


Tôi cố giữ nguyên tư thế, mắt vẫn nhìn anh ta chăm chăm.


“Tôi không biết anh nghĩ gì, Derek,” tôi bình thản đáp lời – hoặc tôi hi vọng mình làm được như vậy. “Simon nói có lý do để anh không chịu đi. Theo cậu ấy thì là một lý do ngu ngốc. Vây nên đây có khi là một cái cớ. Biết đâu anh chỉ không muốn gặp phiền hà.”


“Một cái cớ hả?” Một tiếng cười chua chát vang lên. Đoạn Derek chậm rãi lùi cách ra, như thể anh ta đang buộc mình làm vậy. “Cô đã đọc hồ sơ của tôi?”


“Tôi…”


“Tôi biết câu trả lời là có, cái đêm mà cô với Rae lẻn vào nhà bếp.”


“Chỉ vì những việc anh đã làm thôi. Tôi cần phải biết…”


“Là tôi nguy hiểm đến mức nào. Tôi không trách cô. Nhưng cô đã có đáp án rồi chứ gì? Cô biết chính xác mức độ nguy hiểm của tôi đến đâu.”


Tôi nuốt xuống. “Tôi…”


“Cô biết tôi đã làm gì, và cô cho là tôi nên lang thang đầu đường xó chợ thì hơn?” Anh ta nhếch môi. “Chính xác tôi là người như thế.”


Có điều gì đó trong ánh mắt, trong giọng nói, trên vẻ mặt anh ta làm họng tôi đau nhức. Tôi thoáng nhìn sang bên vòi hoa sen, quan sát những vệt nước bắn tung tóe lên cửa khi tiếng nước xả ào ào lấp đầy không gian tĩnh lặng.


Một lát sau, tôi lại nhìn Derek. “Ắt có lý do anh mới phải làm vậy.”


“Có ư?” Khi tôi cố nhìn tránh đi chỗ khác lần nữa, anh ta bước sang chặn lấy tầm nhìn của tôi. “Đó là điều cô muốn sao, Chloe? Lắng nghe lý do của tôi? Hay tôi biện hộ như thế nào? Rằng gã đó chĩa súng vào tôi và nếu không quẳng gã vào tường thì chắc là tôi sẽ toi đời? Chà, chuyện đâu phải như thế. Một thằng nhóc không bao giờ đi lại được nữa, tôi không thanh minh gì đâu. Là lỗi của tôi. Là do tôi hết. Cha chúng tôi biến mất. Simon bị vứt vào trong này. Tôi…”


Derek đột nhiên ngưng bặt, lại thọc tay vào túi quần khi đưa mắt nhìn chằm chằm trên đầu tôi, quai hàm căng cứng.


Sau một đỗi, anh ta nói, “Nên, chuyện là thế đấy, tôi muốn Simon thoát ra ngoài, và tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì để đưa nó ra khỏi đây, nhưng khiến cô lâm vào nguy hiểm thì không. Cô đang thổi phồng lên đấy. Mà cô đâu có cớ gì để phàn nàn nhỉ.”


Tôi chỉ có thể đứng đấy mà giương mắt lên, bất kỳ lý lẽ logic nào để tôi hiểu được anh ta tan biến như mọi khi nó luôn thế. Tôi thoáng nhìn thấy bản chất sự việc, mà anh ta sẽ nhanh chóng gạt nó đi, chỉ còn lại những dấu vết mơ hồ gợi nhắc tôi nhớ mình là đồ khờ khi đi ôm hi vọng anh ta sẽ cho mình biết thêm.


“Không nguy hiểm gì ư?” Tôi từ tốn nói. “Tôi sẽ chạy trốn. Khỏi nhà mở. Từ bỏ gia đình. Từ bỏ cuộc sống của tôi.”


“Cô sẽ đi cùng Simon. Đừng vờ ra vẻ đấy là thử thách gian khó.”


“Sao cơ?”


“Cô hiểu ý tôi mà. Được ở riêng vài ngày bên cạnh Simon? Sẽ khắc nghiệt lắm đấy. Và việc ấy rất có ý nghĩa với em tôi. Nhiều lắm. Bỏ trốn để giúp nó tìm cha ư? Nó sẽ không bao giờ quên điều đó đâu.”


Tôi trợn mắt. “Ôi Chúa ơi, anh nghĩ thế à? Thật chứ? Nghe tuyệt cú mèo. Tôi cá là cậu ấy sẽ đề nghị tôi hẹn hò và mọi thứ khác. Chúng tôi có thể gửi thư tình qua lại giữa hai trại giam thanh thiếu niên, có lẽ họ sẽ cho chúng tôi gặp mặt nhau vào những buổi khiêu vũ tập thể…”


Anh ta trừng mắt nhìn tôi.


“Anh cho tôi là đồ ngốc à?” tôi nói, đoạn giơ phắt tay lên. “Đừng trả lời câu đó. Xin anh đấy. Tin bất ngờ nhé: kiếm được một cậu bạn trai không phải mục tiêu tối quan trọng trong danh sách những điều ưu tiên của mọi đứa con gái đâu. Ngay lúc này thì anh biết nó chiếm vị trí cỡ nào với tôi đấy – còn kém hơn cả những mối lo nghĩ không đáng kể là làm thế nào để cuộc sống của tôi trở lại như xưa.”


“Được rồi…”


“Sau khi những chuyện này chấm dứt, tôi chẳng ngạc nhiên nếu Simon không muốn gặp tôi nữa. Chỉ là để hết thảy lại sau lưng thôi. Anh biết sao không? Thế thì tốt. Bởi vì tôi cần tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy đến cho Liz. Và tôi muốn giúp Simon vì đó là việc đúng đắn nên làm, không phải vì tôi nghĩ cậu ấy thật đáng yêu. Có lẽ tôi không giống anh, một thiên tài…”


Cái quắc mắt ban nãy lại xuất hiện. “Tôi không…”


“Nhưng tôi đủ khôn để biết đây sẽ không là một cuộc phiêu lưu lãng mạn. Tôi sắp bỏ trốn. Tôi sẽ sống ngoài đường ngoài sá. Ngay cả khi hai đứa chúng tôi tìm được cha anh, tôi cũng không chắc ông ấy có khả năng đưa cuộc đời tôi trở về như cũ.” Tôi nghĩ đến dì Lauren và thấy lòng nhói đau. “Tôi không chắc mọi thứ có thể thay đổi, trở lại như lúc ban đầu.”


“Vậy với cô thì tôi thật đáng để biết ơn vì vụ ra đi này à?”


“Tôi có nói thế đâu…”


Anh ta tiếp tục tư thế lừng lững ngó xuống như lúc nãy. “Cô cũng cần phải đi khỏi đây như Simon, có lẽ còn cấp bách hơn. Có thể cô không ý thức được tình trạng nguy hiểm của mình lúc này, nhưng tôi thì có. Và tôi thấy lo.”


“Lo à? Cho tôi sao?”


Anh ta nhún vai. “Đương nhiên rồi. Chu đáo. Cô biết đấy.” Thậm chí anh còn không thèm nhìn mắt tôi khi nói câu ấy. “Phải, chúng tôi cần cô, nhưng tôi thực lòng muốn giúp một người cùng có siêu năng lực như mình.” Anh ta tránh ánh mắt của tôi. “Chúng ta gắn kết với nhau.”


“Anh không dám đâu.”


“Sao cơ?”


Derek nhìn sang chỗ khác, mắt dần hướng lan man đi khắp phòng.


“Anh nói đúng,” tôi nói. “Tôi rất cần được giúp sức. Cuộc đời tôi tan tành mây khói và nói không chừng một ngày nào đó, khi nhìn lại, tôi sẽ thấy đấy là sai lầm lớn nhất, ngu xuẩn nhất mà tôi từng mắc phải, nhưng vào lúc này, nó là giải pháp duy nhất mà tôi biết. Anh cần tôi trở thành cô tiểu thư đang mắc nạn của anh chứ gì? Được thôi. Nhưng đừng bao giờ bảo anh đang làm điều này vì tôi. Chẳng liên quan gì đến tôi cả. Anh không dám vờ bảo là nó mang lại ích lợi cho tôi đâu.”


Nói xong, tôi xoay người bước ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận