“Cắt.”
Quân Lam Tuyết rõ ràng không mắc mưu, ra sức vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Làm bằng hữu, Vũ Thú mỹ nhân, ta đề nghị anh đổi nghề, anh phải đánh nhau chuyến đi này, đảm bảo cả đời không lo ăn mặc, trở thành người thứ nhất trong thiên hạ có nhiều tiền nhất.”
Vũ Thú Kình đưa mắt nhìn sang cô: “Thế nào được?”
“Thần trộm.” Khinh công lợi hại như vậy, không làm thần trộm thật là đáng tiếc phải hay không!
“. . . . . .” Thần. . . . . . Trộm.
Nói được lợi hại như vậy, còn không phải là trộm nhỏ như vậy? Vũ Thú Kình khẽ giựt giựt khóe miệng dưới.
“Làm rất tốt, chị coi trọng chú, đệ nhất thiên hạ trộm không chú thì còn ai.” Quân Lam Tuyết cười híp mắt làm tổng kết, sờ lăn lẫn bò giẫm ở trên nóc nhà, cẩn thận hướng cả Lăng vương phủ, một chỗ ở của người làm chỗ khác bò đi.
Một chỗ ở phía trước có ngọn đèn dầu sáng nhất, phải là chỗ của Lưu quản sự cùng một nhóm nô tài tương đối cao cấp ở, chủ tử còn chưa ngủ, những hạ nhân kia cũng còn không dám ngủ, chỉ có chờ chủ tử buồn ngủ, bọn họ mới dám ngủ, vì vậy ngọn đèn dầu cũng còn sáng.
Cô vừa mới leo ra, Vũ Thú Kình liền nói ở sau cổ cô, rút ra khóe miệng, cằm hướng một phương hướng khác xê dịch: “Bên này.”
“Ah, không có ở đây này? Đèn này cũng còn sáng.”
“. . . . . . Đó là nhà tắm của người làm.” Bọn hạ nhân đều ở đây tắm rửa, dĩ nhiên sáng rồi.
“Khụ khụ. . . . . . Này không, tôi nói giỡn với anh đấy đấy.” Quân Lam Tuyết lúng túng sờ mũi một cái, hoàn hảo không có đi a, nhìn lén người tắm là hành động bị trời phạt.
“Chỉ là, anh thật giống như đối với nơi này rất quen, anh chẳng lẽ nửa đêm thường tới thăm nơi này đi? Ngay cả cửa ở nơi đó anh cũng biết.”
Ánh mắt Vũ Thú Kình lóe lên một cái, nghĩ tới điều gì, cũng không có trả lời.
Bóng dáng của hai người ở trong bóng tối cấp tốc xuyên qua, hồi lâu ở tại một chỗ dưới mái hiên ngừng lại: “Đến.”
Quân Lam Tuyết nháy mắt mấy cái: “Ở chỗ này? Anh xác định?”
Vũ Thú Kình mặt không vẻ gì nhìn chung quanh một vòng, mặt không vẻ gì nói: “Nếu như mà ta nhớ không lầm, phải là ở chỗ này.”
“Tốt tốt, đa tạ Vũ Thú mỹ nhân!” Quân Lam Tuyết cười hắc hắc, mặt tràn đầy tính toán.
Lại mỹ nhân. . . . . . Huyệt thái dương của Vũ thú Kình mơ hồ nhảy lên, đây là sỉ nhục cả đời của anh ta, nếu như thời gian có thể quay lại, anh ta tình nguyện bị Tô Lăng Trạch phát hiện cũng không cần mặc nữ trang! Trước ngực còn mang theo hai quả quýt!
Quân Lam Tuyết vỗ ngực, hay là trước đi tìm Trương Hổ cùng Lưu quản sự tương đối quan trọng, cô bỗng nhiên xoay người ——
“Đợi đã nào…!” Vũ Thú Kình phát ra một tiếng, bởi vì anh ta đột nhiên phát hiện mình đối với Lăng vương phủ, trí nhớ đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, đã qua nhiều năm như vậy, Lăng vương phủ rất nhiều bố cục cùng địa phương cũng đổi vị trí.
Mà dưới chân bọn họ đứng, vị trí này không nhất định chính là chỗ ở của Lưu quản sự năm đó.
Nhưng, bởi vì anh ta kêu quá đột ngột, khiến Quân Lam Tuyết cho là bọn họ bị phát hiện rồi, không khỏi vội vàng co chân về, như vậy quay người lại, chân trượt, Quân Lam Tuyết chỉ kịp kêu lên một tiếng, cái mông hung hăng ngồi ở trên mảnh ngói: ‘Grắc… ’ nhất thanh thúy hưởng, mảnh ngói vỡ vụn.
Quân Lam Tuyết hét lên một tiếng, liền biến mất ở trên nóc nhà.
Trên nóc nhà, Vũ Thú Kình há miệng, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng im lặng nhìn trời.
Cái này. . . . . . Nữ nhân đáng chết!