“Không, mấy huynh đều lừa muội, hứa dẫn muội đi ngao du giang hồ, nhưng cuối cùng có chuyện đều bỏ muội đi, người ta cũng có học võ công, sao không cho muội đi? Muội còn chưa bao giờ được thấy cảnh bắt đạo tặc.”
Đôi mắt búp bê của nàng mở to trong veo, bộ dạng rất đáng thương.
“Không phải ta cố ý không cho muội đi. Muội xem, ca ca ta cũng đâu có đi, còn có Sở Doanh tỷ tỷ của muội cũng không đi mà. Đây là chuyện của thúc bá nhà Kiếm Phi, xem như là chuyện trong nhà. Chuyện trong nhà của người ta tốt nhất không nên nhúng tay vô, đúng không?”
Thủy Trọng Sở thở dài trong lòng, có trời mới biết hắn muốn tham gia chuyện này đến mức nào, bắt những tên đạo tặc rồi gây dựng thanh danh của mình. Người trẻ tuổi trong giang hồ, ai mà không muốn nổi danh thiên hạ. Bảo bối trong nhà này lại cố tình không chịu an phận, nháo muốn đi theo, hắn đành phải ở lại để giữ nàng, lỡ như nàng xảy ra chuyện, thế nào cha mẹ cũng lột da hắn.
Nói đến muội muội bảo bối này của hắn, Thủy Nhược Vân, mặt mũi đáng yêu lại tươi trẻ, xinh đẹp thì tốt, nhưng tính tình lại là bị người trong nhà sủng đến mức không biết trời cao đất dày. Khi nàng ngoan ngoãn dịu dàng thì giống như tiểu tiên nữ, đáng yêu vô cùng. Nhưng khi tính tình tùy hứng muốn chơi thì lại như tiểu ác mà. có thể dọa người ta đến mức kêu cứu mạng.
Nhưng mà mỗi lần tiểu ác ma phát tác, đại đa số là ca ca như hắn chịu khổ. Nếu không vì nàng nói muốn làm hiệp nữ giang hồ, xuống núi bắt đạo tặc nên nàng đã lặn lội từ khách điếm vào rừng hoang, đi mệt thì ở đây đánh cột. Một lúc nữa dỗ dành xong, nháo cũng đủ, chắc nàng cũng mệt, chắc là phải bế nàng về khách điếm.
Ôi ôi ôi… Thủy Trọng Sở thở dài ba lần, làm ơn có chàng nhà nào tốt bụng, cưới nàng đi dùm hắn, nàng sắp 15 tuổi, có thể lập gia đình rồi, mau đổi người chịu khổ đi.
Thủy Trọng Sở đang dỗ dành bảo bối trong nhà, đột nhiên một trận cười quái dị truyền đến, một hắc y nhân che mặt xông đến, thân thủ nhanh nhẹn khiến họ không kịp trở tay đề phòng. Hắc y nhân kia lấy tay sờ khuôn mặt nhỏ của Thủy Nhược Vân, cười khanh khách quái dị: “Không bắt được nha đầu nhà họ Lý kia cũng không sao, tiểu cô nương này cũng là cực phẩm. Ta mang đi đây.”
Dứt lời liền một tay đem Thủy Nhược Vân bắt đi.
Thủy Nhược Vân còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị điểm huyệt mềm nhũn. Thủy Trọng Sở kinh hãi, đánh một chưởng về phía người bắt cóc, lại không biết bị người đó dùng cách gì, chuyển khuỷu tay trở mình chưởng lại, bị hắn hung hăng đẩy sang một bên. Người bịt mặt này chính là Đại Đạo Dạ Hương bị Trần Kiếm Phi và Phó trưởng lão đuổi theo, bỏ chạy đường dài đã cách họ một khoảng thật xa, lại thấy dung mạo Thủy Nhược Vân xinh đẹp, nên nổi lòng tham, tối nay, không thể tay không mà về.
Thủy Nhược Vân bị người áo đen ném lên vai, nàng kinh hãi kêu lên một tiếng. Thủy Trọng Sở tái mặt vì sợ hãi, bất kể thế nào, hắn cũng không thể để nam nhân này bắt giữ muội muội mình. Nhưng mà sau hơn mười chiêu, hắn bị đá mạnh vào ngực, chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, không đứng dậy được nữa.
Vừa nhấc mắt, thấy sao lại có đến hai hắc y nhân? Lại tập trung nhìn, đúng là có hai hắc y nhân giống nhau như đúc. Một người khiêng Thủy Nhược Vân, người kia thì tay không: “Chạy cũng xa rồi, suýt nữa đã bị bắt.”
Giọng nói nam nữ bất phân, giọng điệu quái dị.
Hai người nhìn Thủy Trọng Sở dưới đất, lại nhìn Thủy Nhược Vân trên vai khóc lớn tiếng, cười khanh khách quái dị. Sau khi trao đổi ánh mắt, tên tay không chưởng hướng vào Thủy Trọng Sở.
Lúc này, luồng khí ập đến, Đại Đạo Dạ Hương kêu thảm thiết một tiếng, tránh không kịp, cái chưởng kia tạo thành một cái lỗ lớn, trên cái chưởng còn có lá cây. Một thiếu niên tuấn lãng nhảy đến trước mặt họ, cười hì hì nói: “Ngươi ném ta ở đâu, chỉ là cách hơi xa, để xem rốt cuộc ngươi có thể chạy đến đâu. Loại trò chơi trốn tìm này là trò lão sư phụ kia thích chơi nhất.”
Đây không phải Lăng Việt Sơn thì là ai. Trong mắt hai Đại Đạo Dạ Hương hiện lên sự kinh ngạc, một tên ném Thủy Nhược Vân trên vai xuống đất, dùng tay rắc bột phấn lên. Thủy Nhược Vân ngã xuống đất đau đớn kêu lên một tiếng, Lăng Việt Sơn nhìn, sắc mặt căng thẳng, chính là tiểu tiên nữ kia. Lúc này, hắn không chút nghĩ ngợi gì cả, dùng chưởng đánh ập tới, phần lớn bột phấn đều bị tan đi, nhưng một phần vẫn rơi xuống trên người Thủy Nhược Vân. Lúc này, hai Đại Đạo Dạ Hương đã liên thủ tấn công.
Lăng Việt Sơn vô cùng tức giận, hắn giơ lòng bàn tay lên và lao về phía hai tên đó. Hai tên Đại Đạo Dạ Hương có một sự ngầm hiểu nhau, mặc dù chúng bị thương, nhưng chúng không hề chậm chạp trong các chiêu, Lăng Việt Sơn chỉ mới chiến đấu với lão sư phụ lão quái lạ, hắn có quá ít kinh nghiệm thực chiến trên giang hồ, dưới sự liên thủ tấn công này, các chiêu thức loạn xạ, chỉ có thể miễn cưỡng đấu qua lại.
Nhưng đánh nhau càng lâu, hắn càng thành thục, rất nhanh cũng quen thuộc với các chiêu thức của Đại Đạo Dạ Hương, dần dần trở nên thừa sức đối phó. Thấy mình sắp bị chiếm thế thượng phong, trong cơn hoảng loạn, một trong số Đại Đạo Dạ Hương đã chộp lấy Thủy Nhược Vân và ném qua. Lăng Việt Sơn sợ làm tổn thương mỹ nhân, vì vậy hắn không dám mạnh mẽ tấn công, hắn né tránh. Đêm đó, Đại Đạo Dạ Hương không có ý định dừng lại, mắt thấy Thủy Nhược Vân sắp bị đụng vào thân cây, Lăng Việt Sơn sợ làm tổn thương tiểu tiên nữ nên đứng chắn trước cây. Thủy Nhược Vân nhào vào trong ngực hắn, lại bị văng ra, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ. Lăng Việt Sơn cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn, cuộc tấn công đã kết thúc.
Lúc này, Trần Kiếm Phi, Phó trưởng lão và những người khác cuối cùng cũng tìm đến đây, bao vây Đại Đạo Dạ Hương và cùng nhau tấn công. Lăng Việt Sơn vội vàng hét lên: “Đừng làm tổn thương cô nương ấy!”
Thấy tình hình không ổn, hai Đại Đạo Dạ Hương nhìn nhau, bắt Thủy Nhược Vân và rút lui về phía vực thẩm trong rừng.
Trần Kiếm Phi và Lăng Việt Sơn đều cố kỵ mỹ nhân nên nương tay lại. Nhưng hai người kia không thèm đoái hoài gì, cùng lắm là bị thương, quan trọng nhất là bắt được Đại Đạo Dạ Hương. Đối mặt với bốn người bọn họ, Đại Đạo Dạ Hương thấy rằng không có khả năng trốn thoát, vì vậy vung tay và ném Thủy Nhược Vân xuống vực thẩm. Trần Kiếm Phi kinh hãi, không kịp cứu người, nhìn nàng rơi xuống như một con diều bị đứt dây. Đến đây Lăng Việt Sơn hét lớn một tiếng, nhảy xuống vực thẩm, đuổi theo bóng dáng nhỏ nhắn kia.
Dưới tình thế cấp bách hắn nhảy xuống vách núi, ngã một đường xuống, đau đớn đụng phải vài nhành cây. Hắn vận khí bình tĩnh lại, miễn cưỡng ổn định thân hình, cũng nhờ những lần đụng phải cây này. hắn mượn lực kiềm lại, mũi chân nhẹ nhảy, bắt đầu nhảy tự nhiên. Nhờ ánh trăng ban đêm có thể thấy mọi vật, hắn nhanh chóng tìm được thân ảnh nhỏ bé kia đang rơi. May mắn là Đại Đạo Dạ Hương đem nàng ném ra vách núi khá xa, bằng không đã sớm bị sườn dốc của núi đâm chết.
Lăng Việt Sơn tăng tốc, định kéo tay áo của nàng, nhưng thấy một cành cây trên núi sắp đập vào đầu, hắn vội vàng rút tay về phía gốc cây, bảo vệ đầu, nhưng chính vào lúc này, hắn đã bỏ lỡ cơ hội để bắt được nàng. Lăng Việt Sơn vội vàng, dùng hết sức lao đi, đáy vực đã ở trước mặt, hắn ôm nàng vào lòng, dùng sức chưởng ngăn tốc độ rơi xuống, lật người, buộc mình phải nằm ngửa. Cũng may dưới vực thẩm là bùn mềm dày đặc, nhưng vẫn làm cho hắn bị huyết khí dâng lên, hắn vận khí, đem máu tươi ngọt trong cổ họng đè ép xuống..
Phải mất một lúc hắn mới thở lại bình thưởng được. Hắn vội vàng nhìn kỹ tiểu tiên nữ trong ngực, phát hiện nàng đã hôn mê, không có nội thương nghiêm trọng nên liền yên tâm. Hắn ngồi dậy nhìn hoàn cảnh xung quanh, xung quanh phủ đầy lá vụn và bùn đất, vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, hắn quyết định không đặt tiểu nhân nhi trên mặt đất, đành để nàng trên cánh tay mình, nửa nằm nửa ngồi dựa vào vai hắn.
Hắn đứng lên đi một vòng, nhìn chung quanh ba mặt đều là vách núi cao, chỉ có một bên là vách đá thấp nhưng lại có bụi cỏ gai, cũng không biết dẫn tới nơi nào. Diện tích dưới vách núi tương đối lớn, cách đó không xa có một vũng nước nhỏ, trong góc phát hiện một cái động nhỏ. Trong động cũng rất ẩm ướt và lạnh lẽo, Lăng Việt Sơn ôm lấy mỹ nữ cũng không kịp thu dọn, liền tìm một chỗ sạch sẽ gần cửa động, xếp bằng ngồi vận công trị thương.