Sword Art Online: Thanh Đồng

Chương 2: Một bước vào thế giới mới


Edit – Beta: Xích Liên Nhi

Thời gian: Buổi trưa 12 giờ 58 phút, ngày 6 tháng 1 năm 2022

Địa điểm: Phòng ngủ Hayasaya

”Link at art! (Kết nối nghệ thuật!)”

”Shight (Chọn???)

Ok

Taste (Thử)

Ok

Touch (Chạm)

Ok

Accout:*********

Password:*****

Id: Hệ thống Dore vẫn giữ bản số liệu thí nghiệm, ngài có muốn tiếp tục sử dụng không?

Không.

Thiết lập id: Sayahaya

Thiết lập nhân vật hình tượng: Chỉnh thể sắc đẹp -100%

Kỹ năng nhân vật: Tùy cơ

Welesward art online!(Trực tiếp nghệ thuật welesward!)”

Rốt cục trước mắt cũng biến đổi, bắt đầu mở rộng, xuất hiện những ngọn núi cao ngất mang theo hơi thở cổ xưa, quảng trường lớn trống trải, có một cổ hơi thở làm cho người ta hoài niệm đánh thẳng tới, trên khuôn mặt lạnh lùng của Sayahaya cũng lộ ra một chút biểu cảm. Yên lặng lấy ra bảng thông tin, xem xét rồi phân phối kĩ năng của mình, a, hình như mẫn hơi cao thì phải, quả nhiên, khai phục chính thức mới là tốt nhất, tất cả thuộc tính của mình đều tăng lên, so với ban đầu tham gia Beta thì thuộc tính lúc đó thì quả thực giống như rác, hận không thể tùy cơ phân phối lần nữa, những kĩ năng cơ bản vô cùng thích hợp, trò chơi chủ yếu lấy kiếm làm chủ.

Sayahaya có chút hoài niệm sờ soạng bản khống chế trong tay, giống như nhớ thời điểm lúc mình cô độc nhất tiến vào thế giới này có được một cuộc sống mới.

Không có chuyện gì cần lo lắng, không có sợ hãi gì tồn tại. Tại đây, trong thế giới này là thế giới cường giả vi tôn, các kiểu quan hệ bình thường làm cho Hayasaya cả ngày hoảng loạn nhưng có thể bắt đầu lại từ đầu làm cho cô cảm thấy thoải mái và vui sướng.

Mặc dù là thế giới ảo thì đã sao?

Chỉ cần có người mình yêu bên cạnh và khắc sâu tình bạn bè trong lòng mình, nơi này chính là nơi tâm linh cô chân thật nhất.

Xung quanh bắt đầu có những tia sáng màu lam, hiển nhiên người chơi tiến vào trò chơi càng lúc càng nhiều. Những người này lộ ra biểu cảm sợ hãi than hoặc khó có thể tin, Sayahaya khẽ cười, một bộ dáng cực kì không thu hút yên lặng đi đến một cửa hàng quần áo, sau đó dùng tiền mua một cái khăn quàng cổ rồi đứng lên đem khăn quàng cổ chặt chẽ đeo lên cổ mình.

Vẫn là thói quen khó có thể thay đổi mà.

Vuốt ve chiếc khăn mềm mại trên cổ làm cho người ta an tâm, lại tán thưởng độ ẩn núp hoàn toàn tính chân thật của hệ thống, chậm rãi đi về phía ngoại ô.

Dọc theo đường đi là những bóng dáng vội vàng chạy ra phía ngoài, Sayahaya không khỏi bật cười, dường như nhóm người khi tham gia Beta đều nhớ kỹ vị trí nhanh chóng tăng cấp bậc của mình mà muốn chiếm trước vị trí tốt nhất.

Bất quá, cũng là dĩ nhiên.

Không chỉ có thân thể thật trong trò chơi này mà sau này sẽ cảm nhận được chỗ thu hút của trò chơi.

Huống chi cô cũng không phải vì mình mà tranh thủ lợi ích lớn nhất sao.

Con người đều là như vậy…

”Vèo”

Một trận gió mạnh làm cô bừng tỉnh, hai bóng người theo hai bên cạnh vọt lên, Sayahaya không có phòng bị liền bị đụng vào ngã trên mặt đất.

”Ay da, đau quá…” Nếu là lúc cấp cao, dù bị chém hai đao thì cũng không thấy đau vì có hệ thống bảo vệ, nhưng thế nào cấp thấp thì lại đau như vậy… Ơ, lấy bản giới thiệu ra, lại thấy trên bản nói là không thấy đau là do hệ thống bảo vệ nhưng không nói là sẽ luôn tồn tại…

Thật sự là… Quá xấu mặt rồi…

”Này, cậu có sao không?”

Bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thấy hai thanh niên một người tóc đen một người tốt đỏ đứng trước mặt cô, mà cậu thanh niên mang khuôn mặt tươi cười đáng đánh đòn hướng cô khoát tay:

”Kirito, mình đã nói đừng chạy nhanh như vậy rồi mà… Để rồi đụng tiểu tử này rồi ngã lăn trên đất, may mắn đây là khu vực an toàn nếu không sẽ trở thành phạm tội nghiêm trọng rồi…”

[Tiểu… Tiểu tử… Là ở nói cô sao?!!!!]

”Cái kia… Hình như là cô gái mà…” Cậu thanh niên tóc đen đứng một bên yên lặng chỉ vào chiếc váy của Sayahaya.

[Còn tốt, không phải ánh mắt của mọi người đều để trang trí.]

”Cái gì? Trời!!!! Thật sự là váy! Dường như mới bắt đầu thì trang phục không thể sửa đổi…”

Khóe miệng Sayahaya co giật, cái này có được xem là châm chọc không? Không biết đầu óc của tiểu quỷ này rốt cục là dạng gì? Nói trọng điểm cũng không phải ở trên quần áo, được chứ???

”A… Thật xin lỗi, bởi vì vội vàng đi ra ngoại ô… Cho nên không có chú ý…” Hình như thanh niên tóc đen có chút câu nệ, một mặt thì hướng Sayahaya xin lỗi, đồng thời bất chợt trong ánh mắt nhìn ra ngoài thành lộ ra tia mong mỏi lo âu, Sayahaya thu liễm ánh mắt, người chơi Beta sao, hình như rất có ý thức về loại chiến đấu này, đoán chừng cũng không phải là nhân vật nhỏ không có tiếng tăm gì…

”Này, Kirito, tốt xấu gì người ta cũng là một cô gái, cậu đụng người ta ngã xuống đất, chẳng lẽ không chịu trách nhiệm sao? “ Thanh niên tóc đỏ tươi cười đáng kinh quách vai thanh niên tóc đen, trêu đùa nói.

”Ơ… Này… Được rồi… Cậu… có muốn đi cùng tụi tôi không?” Thanh niên tóc đen do dự nói, Sayahaya ngồi trên mặt đất vươn tay ra, giống như sợ Sayahaya hiểu lầm, liền vội vàng giải thích:

”Vừa đúng lúc tôi cũng muốn chỉ Klein một ít kỹ năng cơ bản…”

”Vậy, mong chỉ giáo nhiều hơn.” Sayahaya không có nắm tay đối phương, mà tự đứng lên, gật đầu nói:

”Tôi tên là Sayahaya.”

—–&—–

Tầng thứ nhất đầu thành trấn khu tây…

”Phanh!”

”A a a! Đùi đau quá… A a a a mình sắp chết mất rồi… A a…” Thanh niên tóc đỏ tức là Klein vừa mới bị một con heo hút lên, hiện tại liền ôm đùi kêu đau với ý đồ tranh thủ đồng tình, Kirito đứng một bên bất đắc dĩ ôm cánh tay nhìn:

”Tôi nói cậu nè… Thật sự là chuyện bé xé ra to mà… Căn bản là không có cảm giác đau đi? Hử?”

”Đau, đau? Đau!!!!!!!” (Xích: Lỡ diễn rồi diễn cho chót phải không ta? Hình như Kirito có hơi phúc hắc nhỉ?)

”Con heo kia.” Sayahaya đứng một bên không tiếng động dùng ngón tay chỉ về phía Klein đang xoay mông heo rừng, nói:

”Đó là cười nhạo sao?”

“……” Nháy mắt khuôn mặt Kirito và Klein có chút vặn vẹo. (Xích: há há…:v)

”Tôi đã sớm nói rõ… Cậu làm phiên dịch có phải hay không rất…”

”Sao cơ?” Hai tròng mắt Sayahaya đạm mạc nhìn về phía Klein, tay phải cầm một cục đá đang tung hứng.

”Ặc… Đều… không có… gì…” Trong nội tâm Klein điên cuồng thét chói tai: Đây là uy hiếp trắn trợn a a a a a a a a!

Nói thật thì người so với người sống lâu hơn thì tuy rằng lập ra ý chí cho các chàng trai anh hùng bảo vệ cho các cô gái trong tương lai, còn cố ý mua các trang bị tốt nữa, nhưng nói đến hiệu quả công kích thì không nên so sánh với cục đá trong tay Sayahaya, thật sự là…

Vừa mới nhớ lại:

”Được rồi, tôi sẽ nói sơ lược một lần.” Bởi vì khi tham gia Beta thì chính mình cũng không đặc biệt chú trọng năng lực công kích, cho nên cùng người mới chơi cũng không khác gì mấy nên Sayahaya rất chuyên tâm nghe Kirito nói.

”Động tác cơ bản rất trọng yếu, chỉ cần làm tốt động tác cơ bản, khi lời nói phát động kỹ năng của kiếm thì khi gặp kĩ năng yếu hơn mình sẽ trúng mục tiêu.”

”Động tác cơ bản?” Sayahaya tò mò hỏi.

”Ừ, chính là một thế giới lấy kiếm làm chủ, khi vũ khí phát động kiếm kỹ sẽ có lộ tuyết cố định, nói như thế nào nhỉ, ở một thời gian ngắn ngủi nào đó, mà lại cảm giác được kiếm kỹ đã chuẩn bị hoàn thành, đến lúc đó sẽ mạnh hơn một chút.”

”Nói cách khác, mặc kệ kiểu vũ khí gì, thì khi sử dụng kiếm kỹ phát động sẽ tạo ra một đường nhỏ sao.” Giống như Sayahaya có chút đăm chiêu nói.

”Hả, đúng vậy.” Kirito sợ run một chút, có chút vui mừng trả lời: “Nghe nói thế giới này có vô số kiếm kỹ.”

Sau đó thấy Sayahaya nhặt lên một hòn đá thử bày ra tư thế cơ bản.

”Phốc, tự nhiên là hòn đá? Đừng nói cô cả cây kiếm cũng không có, trang bị ban đầu không phải có kiếm sao, kiếm của cô đâu tiêu rồi?” Klein ở một bên ôm bụng cười ha ha.

”Bởi vì muốn mua khăn quàng cổ, cho nên bán rồi.” Sayahaya chuyên tâm nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói.

Bán? Bán rồi?!

Dường như Klein và Kirito cảm thấy chính mình nghe lầm chuyện gì, xấu hổ nhìn lẫn nhau.

Sau đó…..

”Phốc ha ha ha, bán đi! Quả nhiên Sayahaya cô là một người quái dị mà! Một cô gái tình nguyện tự mình đứng lên cũng không cần vũ khí, nói tên bản thân liền siêu cấp kỳ quái Aha ha ha ha… A!!!!!!”

Chỉ thấy Sayahaya căn bản là không hề để ý tới hắn, yên lặng giơ tay phải lên bắt đầu phát động kiếm kỹ, một đường ánh sáng đỏ xẹt qua, liền đem con heo rừng đối diện rớt một nữa cột máu.

Dại ra….

”Đau!!!!!!”

Sau trầm mặc ngắn ngủi, ở phía dã ngoại đã vang vọng một tiếng thét chói tai.

Trong thời gian kế tiếp, sau Klein chịu kích thích, vẫn bắt đầu học tập phương pháp phát động kiếm kỹ, dùng thực lực của chính mình xử lý heo rừng.

”Ha ha ha… Quả nhiên quá tuyệt vời!” Klein ưỡn ngực có một loại cảm giác tự hào của người anh hùng trong tương lai.

”Bất quá chỉ tiêu diệt một con heo rừng cấp Slime mà thôi.” Sayahaya ở một bên yên lặng ném đá.

Khuôn mặt tươi cười kiêu ngạo của Klein nháy mắt hóa đá, theo động tác bẻ đầu của Klein làm cho một trận tiếng “rắc rắc” vang.

Sau đó tiểu vũ trụ bùng nổ, tượng đá một lần nữa sống lại.

”Này! Đùa giỡn cái gì! Đây chính là phấn đấu lâu ngày mà có thành quả, đây mới là khởi đầu tại thế giới này mà tôi đạt được! Thái độ này của cô cũng quá lạnh nhạt rồi! Là một cô gái vẫn là ngoan ngoãn mà làm nũng khẩn cầu đàn ông bảo vệ thì tốt hơn!” Nói xong liền đắc ý dùng sức vỗ vỗ ngực “Nơi này của ta rất hảo tâm cho cô dựa vào.”

”Soạt” Một đường ánh sáng đỏ xẹt qua bêb tai hắn.

”Này!”

”Thôi thôi, Sayahaya nói cũng là có đạo lý… Đây chính là bắt đầu, kế tiếp, còn có thể tại trong thế giới này mà cảm nhận được nhiều thứ khác nữa, có thể cầm một thanh kiếm trong tay đi khắp thế giới, tuy đây chỉ là một thế giới ảonhưng so với hiện thực càng làm cho người ta cảm nhận thế nào gọi là cuộc sống… Được rồi, đi tìm mục tiêu kế tiếp!” Kirito bất đắc dĩ làm ra chuyện của người, xấu hổ nói sang chuyện khác. (Xích: ý noi chuyện như ông cụ ấy.)

”Phực”

Hai ánh mắt giống như ngọn lửa sáng hữu thần nhìn vào hắn.

”Ực, có, có vấn đề gì sao…”

”Nói đúng hơn thì mấy con heo rừng cấp Slime này không quá thích hợp làm con mồi sao?” Sayahaya lạnh lùng nói móc.

”Không có phải nữ kiếm sĩ bạo lực thì vẫn nên tìm một nơi tương đối an toàn đứng là được rồi!” Klein lớn tiếng thét to.

Vì thế,

Đối diện…

”Quả nhiên là một tiểu quỷ nhát gan, nghĩ ai cũng như cậu sáo? Ở nơi như thế này cũng chỉ có mình cậu!”

”Quả nhiên là một đứa con gái hung dữ không nói đạo lý, đường đường là một anh hùng trong tương lai, còn không phải cố gắng bảo vệ những kẻ yếu đuối sao!”

”Bùm bùm bùm bùm”

”Đau… đau… Cái kia…” Trước mặt Kirito là một vùng tia sáng đỏ văng tung tóe khắp nơi càng là bất đắc dĩ tránh né, chỉ biết yên lặng ôm mặt thở dài.

Kirito kun đáng thương, xem như hai người kia đã trở thành kẻ thù rồi, cậu vẫn nên cố lên đi~

Aha ha ha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận