Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 36: Ủy ban thành phố mỗi người một vẻ


Tào Ny Ny thấy Dương Phàm hỏi, lập tức lấy lại tinh thần, nhích người tới nhỏ giọng nói:” Chủ nhiệm ủy ban thành phố Liễu Chính Dương là do một tay thư ký thị ủy nhiệm kỳ trước nâng đỡ. Theo thông lệ của thành phố ta, chức chủ nhiệm ủy ban thành phố là do bí thư trưởng thị uy kiêm nhậm. Liễu Chính Dương vừa mới được đề bạt lên cái chức chủ nhiệm văn phòng thì thư ký nhiệm kỳ trước đã rút lui rồi. Liễu Chính Dương không chơi với cả hai phe, trước mặt bí thư trưởng luôn không chịu nhún mình, kết quả để cho Cát Kính Tùng phe Hạ Trì Siêu ngồi lên cái ghế bí thư trưởng chuyên trách. Tớ nghe nói sắp tới Liễu Chính Dương sẽ phải về dưới quận làm quận phó để nhường cho Cát Kính Tùng vị trí hiện tại. Về quận làm quận phó cũng không sao, không thể vào ban thường trực thì mới gọi là khó trở mình, cậu nói xem Liễu Chính Dương vì sao cả ngày mặt cứ xám xịt lại chứ? Lại nói tới Ngô Yến, cũng không biết tại sao lại bấu víu vào Trầm Minh, cô ta thấy Trầm Minh cứ ôm lấy cái việc Tề Nhĩ Đặc không buông, chắc là trong lòng cũng nghĩ đến cái ghế chủ nhiệm văn phòng rồi, cho dù không thể lên tới bí thư trưởng, làm phó bí thư trưởng cũng được coi là tiến bộ rồi đúng không? Ngoài ra, trong văn phòng ủy ban thành phố có lão Khương vốn là người của bộ tổ chức, lão Tương là từ trên tòa thị chính xuống. Lão Mã thì thuộc dòng dõi Trầm gia, bất quá con người quá tham lam, hình như không được trọng dụng. Ba người này nhịn nhục ở cấp phó khoa mấy chục năm rồi, thấy cậu trẻ như vậy đã là cấp chính khoa, ngoài mặt thì cười đấy, nhưng trong lòng ai mà biết được họ nghĩ cái gì?”
Dương Phàm không ngờ trình độ buôn chuyện của Tào Ny Ny lại cao như vậy, cười cười tủm tỉm hỏi tiếp:” Những người còn lại thì sao?”
Lúc này món ăn đã được đưa lên, Tào Ny Ny thân mật hỏi:” Có cần gọi chút rượu không?”
Dương Phàm từ chối:” Không cần đâu, chiều nay tớ phải đi công tác, mồm đầy hơi rượu sẽ gây ấn tượng xấu với lãnh đạo.”
“Uhm, tớ nghe cậu vậy, chúng ta ăn đã rỗi nói.” Lại câu này, Dương Phàm lại cảm thấy nhức đầu.
“Giờ ta nói về Dư Hữu Dung!” Tào Ny Ny nhắc tới tên của chị Dư, Dương Phàm bất giác trêu:” Cái tên này rất có trình độ đó.”
Tào Ny Ny ngẩn ra nói:” Trình độ gì?”
Dương Phàm cười nói:” Hữu Dung là vĩ đại đó! Nhìn ngực là biết ngay.”
Phì, Tào Ny Ny phun cả chè ra, may quay đầu kịp, phun lên đất. Tử tế nghĩ lại, ngực chị Dư quả thật là to như hai trái bưởi, chỉ là hơi sệ nên nhìn không đẹp, trông lại còn như gánh nặng vậy.
“Cái đồ thiếu đạo đức nhà cậu, chú của Dư Hữu Dung là chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị, cẩn thận cô ta nghe được trả thù cậu đó. Người đàn bà này không phải vừa đâu, mấy lần cãi nhau với chồng còn cầm dao chặt thịt đuổi chồng chạy tóe khói. Là người chanh chua nhất thị ủy đó, cậu đừng có trêu cô ta. Tớ nói cậu nghe, cô ta thích nhất là tán tỉnh trai trẻ, ghét nhất là thấy chồng nói chuyện với đàn bà khác.” Tào Ny Ny nói như thật, Dương Phàm nghĩ mà trong lòng không khỏi thầm sợ hãi, tin này quá quan trọng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – http://truyenthoi.net
“Ha ha, xem ra làm chồng cô ta thật sự là phải cần dũng khí đó.” Dương Phàm không thể không cười.
Tào Ny Ny lấy tay ôm bụng, một tay đặt lên vai Dương Phàm lại nói:” Tiễu Thiến Thiến có biệt danh là người mẫu thị ủy, khi đi đường cậu chú ý mà nhìn, đi như mèo vậy. Con bé này không có uy hiếp gì, bố nó trước kia là phó thị trưởng thường vụ nhưng mấy năm trước trúng gió lên bàn thờ ăn chuối cả nải rồi, giờ nó toàn bám đít Ngô Yến. Trần Hưng thì là thi vào ủy ban thành phố, không có bối cảnh gì cả. Anh ta là chân sai vặt trong ủy ban thành phố, cậu có thể kết thân với anh ta một tí cũng được. Cậu của Viên Diệc Đạo chính là bố của tớ, bình thường cậu ta cười đùa cợt nhả không đàng hoàng chút nào, không ít lần bị bố tớ mắng cho té tát. Cuối cùng nói đến Hồ Tiến Học, khoa trưởng khoa tổng hợp, bí thư chuyên trách của Trầm Minh, công phu viết lách rất giỏi, làm người cực kỳ bình tĩnh. Danh tiếng trong ủy ban thành phố rất tốt, chỉ là nghe nói vợ anh ta là người nông thôn, đi theo Trầm Minh hai năm cũng không chuyển vợ lên thành phố.”
Một câu nói vô ý của Tào Ny Ny lại thu hút sự chú ý của Dương Phàm, Hồ bí thư thân là bí thư của thư ký thị ủy, vấn đề công tác của vợ lại không thèm giải quyết, đây là vì sao? Theo lý thì thân là bí thư của thư ký thị ủy, cấp dưới chẳng lẽ lại không nịnh bợ hay sao? Chỉ cần anh ta mở miệng, thiếu gì người nhảy vào xum xoe chứ? Người này nếu không phải là quá liêm khiết thì là quá giả tạo.
Sau khi nói về mọi người trong ủy ban thành phố xong, Tào Ny Ny cuối cùng cũng im lặng, hai người vừa tán gẫu vừa ăn cơm, bầu không khí cũng từ từ tốt lên. Thấy Dương Phàm vui vẻ, Tào Ny Ny đột nhiên ghé sát tới nhỏ giọng nói:” Dương Phàm, 24 tháng này là sinh nhật tớ, cậu đi xem phim với tớ nhé?”
Yêu cầu này khiến Dương Phàm không biết lúc quay về nên xử lý vấn đề Tào Ny Ny yêu mình đơn phương như thế nào.
“Tào Ny Ny, cậu thích tớ ở điểm gì?” Dương Phàm đột nhiên nghiêm mặt nói, trong lòng quyết định nhanh tay giải quyết dứt khoát, giả như Tào Ny Ny nói yêu thầm mình từ lúc cao trung, Dương Phàm sẽ nói cho cô ta biết rằng mình có bạn gái rồi để cắt đứt tình ý của cô ta.
Tào Ny Ny lúc này cũng ngồi ngay ngắn lại, nhìn Dương Phàm nhỏ giọng trả lời:” Cậu còn nhớ cái đêm trước kì thi đại học một tuần không? Trong một con ngõ nhỏ, cậu và Trầm Ninh kịp thời xuất hiện giải cứu một nữ sinh.”
Dương Phàm nhớ quả thật là có việc này, lúc đó hình như Dương Phàm và Trầm Ninh hai thằng cùng nhau bùng học, trốn từ cửa sau để tới hàtruyenthoi.net lên mạng xem JAV, đi ngang qua một con ngõ nhỏ sau trường thì nghe có tiếng nữ sinh kêu cứu. Hai thằng đang ở cái tuổi bồng bột máu chiến, lặng lẽ cầm lấy hai thanh gỗ rồi đi tới úp xọt bốn thằng lưu manh, Dương Phàm và Trầm Ninh cũng ăn đòn không ít, quần áo te tua. Sau khi đánh cho đám côn đồ vắt giò bỏ chạy, kết quả lại không thấy đứa nữ sinh đó đâu cả. Vì việc này, Dương Phàm còn lỗ một bộ đồng phục, mặt mày xưng vù bị cô chủ nhiệm phát hiện, gọi vào văn phòng mắng cho một trận nên hồn, dạy Dương Phàm không được theo Trầm Ninh học thói hư tật xấu vân vân.
Dương Phàm đương nhiên sẽ không tính món nợ cũ này, chỉ là có điểm cảm khái nói:” Oan ức đã được rửa sạch rồi! Khó trách từ đó về sau, cậu không bới móc tớ với Trầm Ninh nữa, tờ còn cho rằng cậu bận thi không thèm quan tâm tới hai đứa mất dạy này, ai mà biết được trong đó còn có nguyên do như thế.”
Tào Ny Ny bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn Dương Phàm nói:” Hôm sau tớ thấy cậu mặt mũi xưng u, trong lòng tớ cũng đã không thể quên được cậu rồi. Trong đầu luôn hiện lên hình bóng của cậu, người cứ ngẩn ngơ, kết quả đi thi không làm được bài, nên không dám chọn đại học B. Lúc tốt nghiệp, tớ cố lấy dũng khí tặng cậu sổ kỷ niệm, trong đó có kẹp một tấm vé xe phim, lại còn dặn cậu phải xem kỹ, lúc đó cậu cũng đã đồng ý rồi.” Nói tới đây, mắt Tào Ny Ny đỏ lên, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào cầm tay Dương Phàm hỏi:” Vì sao tớ đợi ở rap tới lúc hết phim cậu cũng không hề xuất hiện? Cậu có biết rằng hôm đó rạp chiếu cái gì tớ cũng không biết hay không.”
Việc nói tới đây, Dương Phàm có muốn cứng rắn cũng không thể nữa. Tào Ny Ny nhớ tới sự ủy khuất mình phải chịu năm đó, nhịn không được hai tay ôm lấy Dương Phàm mà nức nở. Dương Phàm cũng chỉ còn có thể vỗ lưng Tào Ny Ny, hạ giọng giải thích:” Tớ thật sự không biết, lúc đó tớ chưa đóng xong học phí. Sau khi nhận bằng tốt nghiệp về tới nhà thì một người hàng xóm đang đợi ở đó, giới thiệu tớ tới công trường làm việc. Tớ tiện tay để sổ kỷ niệm trong tủ rồi đi tới công trường ngay trong đêm rồi, sau này cũng không có xem. Haha, tớ vác than những 15 ngày, một ngày 30 đồng, mùa hè nóng thế nào thì cậu biết rồi đấy, tróc hết cả da, về tới nhà là leo lên giường ngủ luôn, tắm rửa ăn cơm mẹ tớ cũng phải bắt tớ mới làm. Có một ngày tớ không cẩn thận bị trật chân, nhưng tớ không dám nghỉ, sợ bị người ta chiếm mất việc. Cổ chân sưng vù… .”
Tào Ny Ny không ngờ gia đình Dương Phàm lại khổ như vậy, nghe xong liền ngừng khóc, ngẩng mặt lên nhìn Dương Phàm không chút biểu tình giống như đang kể chuyện người khác vậy, Tào Ny Ny lòng đau như cắt, nhịn không được đưa tay che miệng Dương Phàm nói:” Dương Phàm cậu đừng nói nữa, tớ nghe đau lòng lắm. Đều là tại tớ không tốt, không thể trách cậu được.”
Lúc này, Tào Ny Ny đã bỏ ý nghĩ thăm dò lai lịch Trần Chính Hòa, trong đầu toàn là hình ảnh Dương Phàm dưới cái nắng chói chang, khập khiễng vác than.
Dương Phàm thở dài một tiếng, cúi xuống nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Tào Ny Ny, lấy tay lau nước mắt cho cô ta nói:” Muốn trách thì trách ông trời đi, nếu hôm đó tớ đọc sổ kỷ niệm trên đường về, tớ khẳng định sẽ không lỡ hẹn đâu.”
Tào Ny Ny sau khi hòa hoãn lại, nhẹ đẩy Dương Phàm ra, nhìn Dương Phàm nói:” Dương Phàm, mấy năm đại học nhìn bạn bè trong ký túc có đôi có cặp, cũng có người theo đuổi tớ, nhưng tớ lần nào cũng nhớ tới cậu, tớ chỉ có thể nghĩ tới bóng hình cậu thôi. Tớ không cần biết bây giờ cậu có bạn gái hay không, nếu có tớ cũng sẽ tranh với cô ta, dù gì tớ cũng ở gần bên cậu, tớ không tin tớ lại thua cô ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận