Người đột nhập vào phòng tân hôn của ta lúc này chính là Tiêu Trường Minh.
Chân của hắn không đứng lên được do bị nhiễm độc từ trong bụng mẹ. Nhưng thực tế thì chân đã được chữa khỏi từ lâu rồi.
Biết hôm nay ta và Tiêu Trường Hành thành hôn, hắn trực tiếp dẫn người vào phòng tân hôn.
Hắn tháo mặt nạ ra và nhìn ta với ánh mắt đau khổ.
“Liên nhi, nhìn bản vương một chút!”
Ta: “Không nhìn, không nhìn! Ngày đại hôn của bản trắc phi và thái tử, sao Tấn Vương điện hạ lại tới đây? Thật là xui xẻo!”
Biểu cảm của Tiêu Trường Minh ngay lập tức trở nên vặn vẹo.
“Nàng là vương phi của bản vương, sao có thể gả cho Thái tử làm trắc phi.”
Ta lấy một nắm đậu phộng và hạt dưa từ dưới chăn:
“Nói cho rõ ràng? Vương phi của ngài là Giang Vận Tiên, trên hôn thư, trên tam thư lục lễ đều là tên của nàng ta.”
“Ta là Giang Ấu Liên, ta không có quan hệ gì với ngài.”
Hắn trừng mắt nhìn ta “Nhưng nàng đã bái đường thành thân với bản vương!”
Ta: “Hả! Chứ không phải là bị giáng xuống làm nha hoàn rồi bán vào thanh lâu sao?”
“Ta đi kiện ngài tội buôn người cũng được đấy.”
Tiêu Trường Minh áy náy: “Ta không có bán nàng! Ta còn cho Lý mama tiền…”
Tiêu Trường Minh chắc là mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng.
Hắn hành hạ ta, không cho ta được sống yên. Sau khi ta gả cho nam nhân khác, hắn lại chạy đến phòng tân hôn để cướp người.
Là nữ chính, ta chẳng những không động lòng mà còn mắng hắn ta.
Trong khi ăn hạt dưa, ta đã thốt ra tất cả những lời ch.ửi thề mà ta gom góp trong cả 2 kiếp.
Lúc đầu Tiêu Trường Minh còn giả ngu.
“Liên Nhi, đừng như vậy, ta biết nàng đang tức giận.”
Nhưng khi ta ch.ửi thề ngày càng nhiều, Tiêu Trường Minh không thể chịu đựng được nữa.
Tiêu Trường Minh suýt nữa nôn ra m.áu, và những nam nhân mặc đồ đen bên cạnh hắn đều rơi lệ.
“Đừng mắng, đừng mắng nữa, mắng thâm độc quá vậy.”
“Từ khi ta sinh ra đến nay, chưa từng bị mắng như bây giờ…”
Sau đó, nam chính đến cướp hôn bị ta ch.ửi cho ngu người, ch.ửi cho không còn ngóc được đầu dậy.
Rồi Tiêu Trường Hành phát hiện, tất cả đều bị bắt.