Phi Vân châu.
Vân Trạch đại sơn.
Dưới một chân núi, Hứa Ninh mơ màng tỉnh lại.
Đúng lúc đó, trong nháy mắt trong đầu hắn tràn vào vô số ký ức lạ lẵm.
Hứa Ninh kêu lên một tiếng đau đớn, đầu đau muốn nứt.
Thật lâu, ký ức lạ lẫm bị Hứa Ninh tiêu hóa, cái cảm giác đau đớn ấy mới từ từ biến mất dần.
“Không ngờ ta đã xuyên không!”
Hứa Ninh không thể không tiếp nhận sự thật lý kỳ này.
Thật sự mình đã xuyên không đến một thế giới võ đạo, trở thành một chàng trai làm ruộng.
Hơn nữa tên cậu thiếu niên này cũng được gọi là Hứa Ninh, hôm nay lên núi hái thuốc, hắn vì hái một gốc linh dược mà bí quá hoá liều, cũng vì khỗ sở hái được linh được mà hắn lại trượt chân ngã xuống bị thương, đúng lúc sau khi ý thức tiêu tán thì được Hứa Ninh thay thế.
Hơn nữa thời buổi bây giờ cũng không phải là một thời đại hòa bình.
Mà là tông phái phân tranh, châu phủ chinh chiến, thế gia so đấu, mã phỉ khắp nơi, còn có yêu thú ngẫu nhiên hiện thân làm loạn, thời đại này, mạng người như cỏ rác.
Do dù hắn xuyên qua thời đại này, hắn cũng đành phải cố gắng mà sống tiếp.
“Thật sự là khó có thể tin được. . .”
Hứa Ninh cảm giác có mấy chỗ đau đớn trên người, nhưng hên là còn hoạt động tốt không bị ảnh hưởng gì.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn thấy gốc linh dược mà mình hái được rơi cách đó mấy bước phía trước người.
Gốc linh được đó được gọi là Thanh Ngọc Thảo, rất là trân quý, bên ngoài được định giá từ năm trăm lượng trở lên.
Đối với giá đình làm ruộng bình thường mà nói, món tiền đó có là một bút thu nhập vô cùng lớn.
“Thanh Ngọc Thảo. . .”
Hứa Ninh do dự một chút, rồi tiến đến trước gốc Thanh Ngọc Thảo, cúi người nhặt lên.
Gốc Thanh Ngọc Thảo này toàn thân xanh biếc, còn có cỗ mùi thơm nhàn nhạt.
Chỉ cần vừa mới ngửi, vậy mà làm cảm giác đau đớn trên người Hứa Ninh như được giảm bớt mấy phần.
Ngay khi Hứa Ninh cẩn thận cầm gốc linh dược nhìn kỹ một phen, thì bất ngờ trước mắt lại đột nhiên lóe lên bạch quang.
Một màn ánh sáng xuất hiện tại bên trong tầm mắt.
——
Phát hiện năng lượng: 6 điểm năng lượng.
Phải chăng hấp thu?
Có / không
——
Tính danh: Hứa Ninh
Võ học: Liệt Phong đao pháp (nhập môn)+
Năng lượng có thể dùng: 0 điểm năng lượng
——
“Chuyện này!”
Hứa Ninh không dám tin vào mắt.
Đây không phải trò chơi võ học bảng ở trong kiếp trước mình hay sao, làm sao lại đột nhiên xuất hiện tại trước mắt mình vậy?
Hứa Ninh dùng sức xoa con mắt một chút.
Nhưng bảng võ học vẫn còn đó, vậy là mình không có hoa mắt.
Hứa Ninh giật mình.
“Bàn tay vàng của người xuyên việt à. . .”
Hứa Ninh thở một hơi thật dài, hết sức hồi phục lại tâm trạng của mình.
Nếu thật sự võ học bảng có tác dụng, khả năng mình sẽ có cơ hội ra mặt ở cái thời đại này rồi.
“Có!”
Hứa Ninh hơi chuyển động ý nghĩ một chút, liền lựa chọn hấp thu năng lượng.
——
Bảng đổi mới, điểm năng lượng có thể dùng từ 0 điểm biến thành 6 điểm năng lượng.
Mà Thanh Ngọc Thảo trong tay Hứa Ninh, lại đột nhiên trở nên ảm đạm, biến thành cọng cỏ dại khô héo.
“Năng lượng bên trong Thanh Ngọc Thảo đã bị hấp thu rồi sao?”
Có 6 điểm năng lượng, Hứa Ninh tập trung ý niệm nhấn vào dấu “+” phía sau Liệt Phong đao pháp.
——
Phải chăng tiêu hao 3 điểm năng lượng, nâng cấp Liệt Phong đao pháp?
Có / không
——
“Có!”
Hứa Ninh xác nhận.
Liệt Phong đao pháp này chính là được Hứa Ninh học từ một tiền bối trong thôn trang, luyện gần ba năm, hơn nữa bởi vì thiên phú có hạn, một mực kẹt tại cảnh giới nhập môn, không cách nào thăng cấp.
Mà lúc này, rốt cục Liệt Phong đao pháp lại mới có cơ hội tiến một bước.
Quả nhiên, sau một khắc, bảng đổi mới.
——
Tính danh: Hứa Ninh
Võ học: Liệt Phong đao pháp (tiểu thành)+
Năng lượng có thể dùng: 3 điểm năng lượng.
——
Liệt Phong đao pháp đẳng cấp từ nhập môn biến thành tiểu thành, điểm năng lượng có thể dùng biến thành 3 điểm năng lượng.
Cùng lúc đó, trong nháy mắt bảng đổi mới, trong đầu Hứa Ninh, nguyên bản vốn lý giải đối với Liệt Phong đao pháp khá là thô thiển, đột nhiên trở nên sâu sắc.
Hắn đột nhiên cảm giác, đường lối chiêu thức Liệt Phong đao pháp mà hắn luyện từng ngày từ mấy năm nay đã trở nên vô cùng quen thuộc, vậy mà có thể hạ bút thành văn.
Hứa Ninh vạch tay ra nhìn kỹ, mặc dù trong tay không đao, nhưng lại cảm giác mình cầm đao đã lâu.
Trong lòng của hắn lập tức bừng bừng lửa nóng.
Hứa Ninh nhặt cây đao bổ củi ở bên cạnh thường dùng để phòng thân khi lên núi lên, cảm nhận thương thế đau đớn ảnh hưởng đối với mình đã bớt dần, thế là liền dựa theo chiêu thức Liệt Phong đao pháp trong đầu thi triển một phen.
Lập tức, đao phong gào thét.
Ngay khi các chiêu thức vừa đánh xong, Hứa Ninh thở một hơi thật dài, trong mắt lộ vẻ hưng phấn.
“Bảng võ học này, quả nhiên giống như hack cheat. Mặc dù Liệt Phong đao pháp chỉ là một môn ngoại công bình thường, nhưng trong nháy mắt tăng lên trình độ đao pháp, nghe thôi cũng đã rợn cả người. Dựa theo ngộ tính võ giả bình thường của thế giới này, muốn luyện một môn ngoại công đến tiểu thành, nói ít ra cũng phải mất hai ba năm, mà ta, chỉ cần dùng một hơi là học được. . .”
Trong lúc nhất thời, tự nhiên Hứa Ninh có một chút mong muốn được so tài với võ giả của thời đại này.
Chỉ cần có bảng võ học, mình liền có tư cách để trở thành một cường giả.
Bình ổn lại tâm thần, Hứa Ninh lại lần nữa tập trung ý niệm ấn dấu “+” sau Liệt Phong đao pháp sau.
Hắn còn muốn thăng cấp một lần nữa.
——
Phải chăng tiêu hao 6 điểm năng lượng, thăng cấp Liệt Phong đao pháp?
Có / không
——
“6 điểm năng lượng?”
Lông mày Hứa Ninh nhíu lại một cái.
Muốn tăng Liệt Phong đao pháp từ nhập môn lên tiểu thành thì chỉ cần tốn 3 điểm năng lượng, vậy mà từ tiểu thành tăng lên tới đại thành, năng lượng cần thiết không ngờ lại tăng lên mấy lần, nhưng bây giờ điểm năng lượng của mình, chỉ có 3 điểm, rõ ràng là không đủ.
“Không.”
Hứa Ninh có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không có mười phần thất lạc.
Chỉ cần có bảng võ học này, ngày sau sẽ có cơ hội tìm được linh dược hoặc điểm năng lượng nào đó để thăng cấp võ học.
“Nên trở về nhà thôi. . .”
Hứa Ninh mắt nhìn sắc trời, mặt trời đã bắt đầu có dấu hiệu lặn về phía tây.
Hắn ngồi xổm người xuống, nhặt lại mấy gốc thảo dược rơi vãi dưới đất vào lại cái sọt.
Những gốc thảo dược này là những gốc thảo dược bình thường vừa mới hái trước đó, chỉ là phẩm chất bình thường, cũng không trân quý.
Hứa Ninh tính cầm những gốc thảo dược bình thường đó vào trong tay, xem thử có thể hấp thụ năng lượng được không.
Nhưng khiến người ta thất vọng là, phẩm chất thảo dược bình thường không thể cung cấp năng lượng.
Sau khi thu thập xong, Hứa Ninh nắm chặt đao bổ củi, dọc theo lộ tuyến trong trí nhớ mà trở về nhà.
Bản thân Hứa Ninh hiện tại sống gần biên giới tại đại sơn Vân Trạch, thường xuyên có mãnh thú ẩn hiện, cho nên luôn phải cẩn thận.
Bất quá đường về lần này Hứa Ninh cũng không có gặp được phiền toái gì, ước chừng đi hơn nửa canh giờ, rốt cục hắn cũng đã đến một thôn trang.
Nơi này được gọi là Đào gia trang, là nơi Hứa Ninh sinh sống.
Hơn nữa Hứa Ninh cũng không phải là được sinh tại Đào gia trang, mà là mấy năm trước tỷ tỷ Hứa Liên gả chồng mà đi theo.
Lúc đầu Hứa Ninh cùng tỷ tỷ Hứa Liên còn sinh hoạt ở thôn của mình, nhưng mấy năm trước có mã phỉ tập kích thôn trang, làng bị hủy, thân nhân bạn bè xung quanh bị giết, ngày ấy Hứa Liên trùng hợp mang theo đệ đệ Hứa Ninh ra ngoài, tránh được một kiếp, nhưng từ đó cũng mất nhà.
Thế là hai người lang thang nay đây mai đó, nhiều lần sống chết với thời loạn thế này, cuối cùng được Đào gia trang thu nhận.
Tỷ tỷ Hứa Liên, cũng vậy mà gả cho tỷ phu Đào Vân Xuyên.
Hứa Ninh cũng bởi vậy mà trở thãnh người của Đào gia trang.
Lúc này ánh hoàng hôn từ từ tắt dần, nhìn từ xa, hình dáng thôn trang đã bắt đầu tối nhạt.
Nhìn từ xa, Đào gia trang được tường đá vây quanh, trên tường còn có người trong tộc cầm vũ khí trong tay, tuần tra đi đi lại lại.
Hành động này nhìn giống như là cái cổng ra vào của một cái thành nhỏ.
Đào gia trang là cái điền trang lớn, nhân khẩu có hơn ba ngàn người, mười phần giàu có, ở Khang Vân huyện cũng rất có lực ảnh hưởng.
Đến cổng Đào gia trang, Hứa Ninh có chút do dự.
Xuyên không nhập hồn, trong tim Hứa Ninh có chút ngăn cách đối với gia đình mới dung nhập này.
Nhưng do dự nửa ngày, Hứa Ninh vẫn bước chân đi tới.
Trước sau gì mình cũng phải đối mặt.
Hứa Ninh tiến vào điền trang.
Đào gia trang rất lớn, nhân khẩu cũng nhiều.
Nhưng người khác họ, từ xưa đến nay khó mà dung nhập ở đây.
“Chính là nơi này a. . .”
Dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ, Hứa Ninh đi vào cái sân nhỏ của một gia đình bình thường.
Lúc này cửa sân khép lại, trong nội viện còn có tiếng chặt củi.
Hứa Ninh bỗng nhiên ngừng lại, rồi đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy một người đàn ông tầm 30 tuổi thân thể cường tráng, tay cầm rìu đang chặt gỗ.
Động tác trên tay của y có chút cứng ngắc, động tác chặt gỗ rất không cân đối.
“Hứa Ninh đã về rồi à?”
Người đàn ông cường tráng nghe được tiếng đẩy cửa, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Ninh, lộ ra nụ cười.
Y buông rìu xuống, đi tới: “Bỏ đồ xuống để cho ta làm, ngươi nghỉ ngơi một chút đi.”
Thời điểm người đàn ông cường tráng bước tới có hơi khập khiễng, trừ trên tay không lưu loát, rõ ràng còn có chân tật nguyền.
Hứa Ninh nhận ra, người này đúng là tỷ phu Đào Vân Xuyên của mình.
Y lúc tuổi trẻ chịu qua tổn thương, động tác không nhanh nhẹn.
“Ừm? Hứa Ninh, ngươi té bị thương hay sao?”
Ngay khi đến gần, Đào Vân Xuyên phát hiện quần áo trên người Hứa Ninh có nhiều chỗ bị rách, còn có một vài vết thương ngoài da.
“Lúc hái thuốc đệ không cẩn thận ngã một cái.”
Đối mặt sự quan tâm của Đào Vân Xuyên, Hứa Ninh còn có chút không thích ứng.
“Không có sao chứ?”
Đào Vân Xuyên lại hỏi.
“Không có. . .”
Hứa Ninh khoát khoát tay.
Quả thật hiện tại hắn không có chút gì khó chịu.
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. . .”
Đào Vân Xuyên tựa hồ đã yên tâm.
“Hứa Ninh bị thương sao?”
Lúc này, lại có một phụ nữ trẻ tuổi thân mang vải thô vá đùm từ trong nhà bếp đi ra, trong giọng nói của nàng còn mang theo khẩn trương cùng lo lắng.
Vị phụ nhân trẻ tuổi này, chính là tỷ tỷ Hứa Liên của Hứa Ninh.