Ta Cùng Nữ Chủ Đều Thật Thơm

Chương 6: Sư tỷ, trên người ngươi lạnh quá..


Trước mắt Thẩm Kỳ Khi như có đèn đuốc rực rỡ xẹt qua, hai chân mềm nhũn không kịp phòng ngừa lảo đảo về phía sau. May mà Liễu Sương phản ứng cực nhanh vươn tay ra, theo bản năng tiếp đỡ nàng vào lòng.

Một cái ôm này, thân hình Liễu Sương cứng đờ, như là bị cái gì kích thích đến.

Quá nóng.

Từ sau khi nàng nhập ma đạo, nhiệt độ cơ thể rét lạnh như băng, trên trăm năm chưa cùng người nào tiếp xúc gần gũi, cơ thể mềm mại ấm nóng này như đang thiêu đốt trái tim nàng.

Nhất thời nàng muốn đẩy ra, lại cảm thấy không ổn, chỉ có thể giống tượng đá đứng yên tại chỗ.

Ma chủ ngày xưa oai phong một cõi, giờ phút này lại có chút luống cuống không biết làm sao.

Thẩm Kỳ Khi khó chịu vô cùng, rên nhỏ một tiếng, nàng thấp hơn Liễu Sương, cả người yếu ớt dựa vào lòng đối phương, giống một con hồng hoang tiểu thú thân mật cọ cọ vào bên cổ.

Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng quét qua làn da lạnh lẽo.

Liễu Sương toàn thân chấn động, nàng nhắm mắt, duỗi tay siết lấy vòng eo Thẩm Kỳ Khi, hơi tách ra đối phương, thấp giọng kêu: “Thẩm sư muội, tỉnh tỉnh.”

Nàng tham nhập linh hải Thẩm Kỳ Khi, lại phát hiện chỗ sâu trong linh hải hỗn loạn bất thường, có mấy ký hiệu vỡ nát hiện lên giữa không trung. Nhìn kỹ lại, những khối vuông ký hiệu đó càng như là một loại chữ viết, đáng tiếc nàng xem không hiểu.

Gọi liên tiếp vài lần, Thẩm Kỳ Khi mới dần dần khôi phục ý thức.

Thẩm Kỳ Khi chậm chạp mở mắt, tầm mắt dần dần rõ ràng, thấy sườn mặt thanh tú của Liễu Sương gần trong gang tấc, thế nhưng nàng dường như còn chưa tỉnh, lại cọ một chút, giọng nói sền sệt: “Sư tỷ, trên người ngươi lạnh quá….”.

Nói đoạn, lại vòng tay ôm Liễu Sương chặt một chút, như là đang xua đuổi cái lạnh vì nàng.

Liễu Sương: “……”
Nàng không thể làm gì khác ngoài thở dài một hơi, kiên quyết kéo Thẩm Kỳ Khi ra khỏi người, thuận tay còn nhéo nhéo gò má.

Thẩm Kỳ Khi bị nhéo đau, nhảy sang một bên. Nàng chợt tỉnh táo lại, nhìn Liễu Sương đang nhíu mày mím môi, đoan chính đứng trước mặt.

Nàng sững sờ vài giây, dần dần nhớ ra mình đã làm chút chuyện vô liêm sỉ, chớp chớp mắt, ngượng ngùng nói: “…… Vừa rồi đắc tội, sư tỷ.”

Không xong, nữ chủ có khi nào cho rằng ta đang đùa giỡn? Sẽ không nổi giận đó chứ?

Liễu Sương nghiêng mặt, nói: “Không ngại.” Thanh âm lạnh nhạt lại trong trẻo như sơn trung khê tuyền, nhưng hơi thở lại có chút không xong.

Thẩm Kỳ Khi quan sát, thế nhưng thấy được ngoài mặt sư tỷ bình tĩnh, bên tai lại ẩn ẩn phiếm hồng.

Nàng ngẩn ra, trong lòng nghẹn cười: Trời ơi, ta bất quá ôm một chút, nàng liền thẹn thùng lên! Nữ chủ thật sự quá đáng yêu rồi!

Thẩm Kỳ Khi nhịn xuống ý cười trên mặt, cố gắng nghiêm túc nói với Liễu Sương, “Đa tạ sư tỷ tương trợ.”

Liễu Sương rủ xuống mi mắt: “Không sao”. Nàng quẫn bách dời đi ánh mắt, nhẹ giọng hỏi, “…… Ngươi vừa rồi đến tột cùng là làm sao vậy?”.

Nàng đã một lượt tra xét rõ ràng thân thể Thẩm Kỳ Khi, không có tìm ra điều gì dị thường, bỗng nhiên té xỉu thật kỳ quái. Nhưng xem biểu tình trước mắt cũng không giống đang làm bộ.

Thẩm Kỳ Khi mờ mịt lắc lắc đầu. Nàng cũng không biết mới vừa rồi đã xảy ra cái gì, chỉ là nhìn thoáng qua mấy con cá thì liền đau đầu. Hiện giờ không nhớ nổi, chỉ nhớ đại não có tiếng nổ vang, rồi như có vô số thanh âm thần bí nói chuyện cùng một lúc.

Thẩm Kỳ Khi đành phải trả lời: “Có thể là tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt.”

Liễu Sương không nói gì, nếu không phải tối qua nàng dùng hắc điểu do thám, khả năng lập tức tin lời này.

“Bất quá, mấy con cá đó chết rất kỳ quặc.” Thẩm Kỳ Khi hỏi, “Sư tỷ thấy thế nào?”.

Liễu Sương nói: “Có lẽ có người thả đồ vật chúng nó không thể ăn vào trong nước.”

Hai người thản nhiên đối diện, nhưng trong lòng đều có đáp án khác.

Thẩm Kỳ Khi gật đầu, không nhiều lời nữa, “Sư tỷ nói có lý, chúng ta đi về trước thôi.”

Cả hai tiếp tục đi đến sơn đạo, dọc theo đường đi không ngờ lại thấy khá nhiều thi thể hươu nai chim chóc, trận gió thổi qua, hoa lá hám thụ đỏ sậm phần phật rơi xuống, lưu loát phủ kín bậc thềm lên núi.

Thẩm Kỳ Khi sắc mặt bình tĩnh, thâm tâm lại bắt đầu kích động.

Nàng nhớ ra tình tiết này.

Giai đoạn sơ kỳ, nữ chủ vốn dĩ tu luyện cực nhanh, ba năm đã thành người đứng đầu đệ tử nội môn, hậu kỳ lại giống như Thương Trọng Vĩnh*, không phải bởi vì nàng không có thiên phú, mà bởi vì bản thân nàng có phụ trợ đặc biệt cản trở việc tu luyện.
(* câu chuyện về một cậu bé tỉnh Giang Tây sinh ra vốn là thần đồng, lại bị biến thành người bình thường vì người cha không cho đi học, bắt làm công cụ kiếm tiền)

Thử hỏi có sảng văn nữ chủ nào mà không có thiết lập phụ trợ? Hiển nhiên phụ trợ này phải bất đồng với người thường —— trong cơ thể nữ chủ có chảy huyết mạch thượng cổ Ma Vực.

Huyết mạch ma tu cùng chính đạo là tương khắc, tự nhiên không thể tu hành công pháp Thanh Lễ Phái, bởi vậy nàng chậm chạp không thể đột phá Luyện Khí hậu kỳ.

Liễu Sương lúc ấy, không hề ý thức được bản thân nàng sinh ra đã mang sẵn vận mệnh, vẫn một lòng hướng về chính đạo. Thẳng đến có khách không mời xâm lấn Thanh Lễ Phái, sự kiện này mở màn cho chuyện nàng đoạ ma ở hậu kỳ.

Mà những thi thể động vật chết này, đúng là bút tích do khách không mời từ Ma Vực lưu lại; cũng tương đương với kiểu du khách ở hiện đại ‘ta từng đến đây du lịch’, nhắc nhở mọi người rằng họ đến để gây rối.

Ma Vực xâm lấn tuy chưa tạo thương vong quá lớn cho Thanh Lễ Phái, nhưng đã để lại cho Liễu Sương ảnh hưởng không thể xóa nhoà. Bởi vì nàng gặp Ma Vực thiếu chủ Tư Đồ Vân, ở trên người đối phương, nàng ngửi được hơi thở đồng loại thân thiết. Nàng dần dần hoảng sợ nhận ra mình có khát vọng tu ma, loại khát vọng vô pháp kháng cự…

Nghĩ đến đây, Thẩm Kỳ Khi sờ sờ cằm, lại liếc nhìn Liễu Sương, trong lòng ẩn ẩn có cảm giác tiếc hận.

Tưởng tượng đến tiểu bạch hoa sư tỷ ôn nhu khả ái, thực mau liền sẽ biến thành đại ma vương lòng dạ hiểm độc, thật sự đáng tiếc.

Mà ‘tiểu bạch hoa’ lãnh đạm bên cạnh lại đột nhiên dừng bước chân: “Ta tới rồi, sư muội.”

Nàng ngừng trước Bách Thảo Viên, xoay người đối diện Thẩm Kỳ Khi.

Thẩm Kỳ Khi sửng sốt, nhìn nhìn Bách Thảo Viên mộc mạc trước mắt, nhớ tới nơi này thật là địa phương mà nữ chủ ở, liền cười vẫy tay: “Sư tỷ, ngày mai gặp.”

Liễu Sương nghe vậy, thân mình thoáng run rẩy rất khó phát hiện, nàng duỗi tay đẩy ra cổng rào, im ắng đi vào.

Nhìn bóng dáng xinh đẹp đạm nhiên dần dần đi xa, Thẩm Kỳ Khi lúc này mới thu hồi tầm mắt, ngâm nga bài hát hướng về phòng mình.

……

Thẩm Kỳ Khi trải qua một đêm mộng đẹp, ngày hôm sau thức dậy với tinh thần sung túc.

Sáng nay không có khoá học, không có tiếng kêu phiền nhiễu của Thanh Diên, nàng ngủ tới mặt trời lên cao mới tỉnh.

Sau khi tỉnh, Thẩm Kỳ Khi xoa xoa bụng, chuẩn bị ra bên ngoài tìm thức ăn.

Thân thể này đã tu luyện đến Trúc Cơ sơ kỳ, theo lý mà nói đã có thể tích cốc. Nhưng đại tiểu thư đây phỏng chừng là thèm ăn, cũng không có cố ý tu luyện tích cốc.

Thẩm Kỳ Khi lại không có gì bất mãn, nhân gian mỹ thực có nhiều món ăn trân quý như vậy, không tự mình nếm thử chẳng phải là đáng tiếc?

Nàng đi ra đình viện, lại thấy có một chú chim trên cao vỗ cánh phành phạch thẳng tắp về phía nàng.

Thẩm Kỳ Khi hoảng sợ, vội vàng nhảy sang một bên, chú chim thình lình cũng đổi hướng vọt theo rồi dừng trên đỉnh đầu nàng, nhảy nhót vài cái.

Thẩm Kỳ Khi: “……”
Nàng vươn một bàn tay, ôm chú chim xuống, nhìn kỹ tựa hồ là chim bồ câu.

Bồ câu toàn thân trắng muốt, mắt và chân đỏ thẫm, nhìn qua thập phần béo tốt, Thẩm Kỳ Khi nhịn không được nuốt một chút nước miếng, cảm giác đói bụng.

Nàng thầm nghĩ: Chậc, thật nhớ món canh hầm bồ câu của mẹ…

Đắm chìm trong ánh mắt như lang như hổ, bồ câu trắng run run đập cánh, tựa như một con đà điểu vùi đầu vào cát, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.

Thẩm Kỳ Khi thấy hai mắt nó lấp lánh rất có linh tính, nhịn không được cười nói: “Yên tâm, ta sẽ không ăn ngươi.” Nàng chuẩn bị đưa nó dạo một vòng rồi thả đi, lại phát giác dưới móng vuốt nó dường như có buộc thứ gì.

Nàng ngẩn người, gỡ xuống cuộn giấy nhỏ, giơ tay buông ra bồ câu, trong tích tắc nó tựa như hoả tiễn, lao vút bay lên.

Thẩm Kỳ Khi nhẹ nhàng mở cuộn giấy, thế nhưng mặt giấy trống không, nàng buồn rầu nhíu mày, “…. Đây là Vô Tự Thiên Thư sao?”.

Nhưng mà giây tiếp theo, trên đó có ánh sáng vàng óng lưu chuyển, từng chữ từng chữ hiện ra.

“Ngày gần đây có rất nhiều đệ tử oán giận, nội ngoại môn hồi lâu không có lưu thông biến động. Bởi vậy, trưởng lão các phong đã hiệp nghị tổ chức một lần tỉ thí thăng học, hết thảy đệ tử nội môn cần thiết tham dự, hữu hảo so tài, điểm đến thì ngừng. Người thắng trận sẽ được dán tên lên bảng vàng, công bố thứ hạng từ trên xuống dưới.”

“Đệ tử ngoại môn nếu có ý nguyện, cũng có thể báo danh tham dự, người thắng đạt được một lần cơ hội thăng nhập nội môn.”

“Thời gian thi đấu là mười lăm ngày sau, hy vọng đệ tử nội môn cẩn thận chuẩn bị, ra trận đắc thắng.”

Thẩm Kỳ Khi từng câu từng chữ đọc ra miệng, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: Đây không khác gì kỳ thi trung khảo, bất quá là lấy luận võ làm phương thức khảo hạch thôi, còn làm bảng xếp hạng cái gì…Thật không biết chính mình lúc ấy làm sao lại chế ra nhiều chuyện tào lao dư thừa như vậy.

Nhưng mà cái vế ‘hết thảy đệ tử nội môn cần thiết tham dự’ thật là làm khó người khác. Nàng hiện tại không biết công pháp gì hết, cũng chỉ hiểu được một cái Hoán Hoả chú và một cái Thanh Tâm Quyết, đến lúc đó lên đài làm cái gì? Niệm cái chú tĩnh tâm, búng ra ngọn lửa nhỏ, sau đó xám xịt hạ đài?

Nghĩ nghĩ đến trường hợp đó, nàng không tránh được nhăn nhó mặt mày. Để thua không quá khó coi, nàng cảm giác cần phải bù lại kiến thức tu tiên.

Chẳng qua, tri thức giống như mò kim đáy biển, nên tu bổ từ đâu? Nàng nhớ Thanh Lễ Phái có một chỗ Tàng Thư Các, nhưng không rõ ràng lắm rốt cuộc ở nơi nào.

Thẩm Kỳ Khi nắm cuộn giấy trong tay, vừa đi vừa phát ngốc. Phía trước đột nhiên vang lên một tiếng thét to, kéo nàng về thực tại.

Nàng ngẩng đầu, phát hiện bất tri bất giác đã dạo tới Bách Thảo Viên.

Thẩm Kỳ Khi do dự đẩy cổng rào, nhón chân đi vào.

Trong vườn vô cùng vắng lặng, không thấy có người, dưới chân là từng mẫu từng mẫu ruộng thuốc trải dài, rất nhiều linh thảo bị gió thổi qua, chập chờn lay động.

Tiếng thét kia có lẽ truyền ra từ buồng phía trong.

Thẩm Kỳ Khi hướng đến gian phòng, nghe thấy một lão đầu đang quát: “Ngươi hôm nay bị si ngốc hay sao, thế nhưng xem viêm thảo là vật liệu ném vào lò? Thật sự kỳ cục không hiểu nổi!”.

Xuyên thấu qua cửa sổ giấy, nàng thấy Liễu Sương eo vai thẳng tắp, đang xếp bằng ngồi dưới đất, tay cầm một bó thảo dược, đứng bên cạnh nàng là một lão đầu mặc áo vải bố, mặt mày tím xanh vì tức giận.

Thẩm Kỳ Khi nhìn trong chốc lát, nhịn không được khe khẽ gọi một tiếng: “Sư tỷ!”.

Liễu Sương cảm ứng quay đầu liền thấy tiểu sư muội đứng bên cửa sổ, ló ra một cái đầu nhỏ, đang cười ngọt ngào với nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận