“~Tê, thật ngon nha, không ngờ đồ ăn ở Quốc Tử Giám lại ngon đến như vậy, chỉ thua mụ mụ của ta nấu một tí thôi.
Chất thịt ngọt, béo mà không ngậy, nước xốt lại chua chua cay nồng, quá ngon ~~”
Từ Trúc ở cả kiếp trước lẫn kiếp này đều có một tật xấu là cực thích ăn đồ ăn ngon, chỉ cần ăn đồ ăn ngon là nàng liền cảm thấy hạnh phúc, kể cả chuyện muốn về nhà gặp mụ mụ để đổi phòng ký túc xá cũng bị quẳng ra sau đầu, tuy nhiên ngược lại nàng cũng cực ghét đồ ăn dở chỉ cần ăn phải đồ ăn dở liền có thể khiến nàng buồn rầu cả ngày.
“Đồ ăn ở đây ngon tới vậy à ?”
” Cũng không thật sự, nếu món canh này thêm chút tiêu, xương được hầm nhừ lại bỏ thêm mấy lát gừng tươi mới thật sự là tuyệt, món cá này nữa nếu ăn với tương đen sẽ ngon hơn rất nhiều.”
Vừa dứt lời nàng liền cầm nguyên bát canh ực một tiếng xuống cổ họng, sau đó nàng liền vỗ vỗ cái bụng nhỏ một cách thoả mãn rồi mới quay đầu nhìn người vừa mới hỏi nàng.
“Uy, ra là ngươi à tiểu bằng hữu, lại đi lạc à, đói không không bữa này ta mời ?”
Người hỏi đúng là thiếu niên mặc đồ đen hôm đó nàng gặp ở Chân Võ Đại Điện.
Nghe Từ Trúc nói, khuôn mặt đang tươi cười của thiếu niên liền cứng lại có chút không biết phải làm gì.
“Sao không trả lời ? Đồ ăn ở đây làm rất được nha, mặc dù không phải sơn hào hải vị nhưng ăn cũng rất ngon miệng a~.”
“Cảm ơn ta đã ăn rồi, không ngờ còn được gặp ngươi ở đây, không biết ta có được vinh hạnh làm quen ?” Thiếu niên vẫn nhã nhặn nói.
“Ta tên Từ Trúc nhà ở Nam Cực, còn ngươi ?”
“Ta tên Âu Dương Nam Phong người vùng U Minh.”
“Nga~, hoá ra Âu Dương Phong huynh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”.
Nói rồi Từ Trúc liền chắp tay xá chào học theo cách mà các đại hiệp trong phim mà nàng đã coi kiếp trước.
Da mặt của thiếu niên có chút giật giật, bất quá hắn đã quen với độ “sảng” của nhóc con này.
— QUẢNG CÁO —
“Nếu không còn việc gì ta xin kiếu, sắp qua giờ trưa đã đến lúc ta phải nhập học rồi, mong huynh đài thứ lỗi, ngoài ra ta chỉ thích nam nhân thành thục, ta không muốn quen tiểu hài tử qua vài năm nữa ngươi trưởng thành lên lại thử sau nha, tạm biệt.”.
Dứt lời Từ Trúc liền đi thẳng đến lớp học.
Bỏ lại Âu Dương Nam Phong ngây ngốc đứng ở đó: “Đầu năm nay nữ nhân đều tự tin đến vậy à.”
****
Lớp học của Từ Trúc là lớp chữ Thiên năm nhất.
Do bằng cách nào đó chính nàng cũng không hiểu mà nàng hư hư thật thật vào hoàng thất nên mới được đặc cách vào lớp chữ Thiên- vốn dành cho con cháu quan tam phẩm trở lên hoặc là vương tôn quý tộc.
Vừa vào lớp đập vào mặt Từ Trúc là hai chữ xa hoa, bàn ghế không biết dùng bằng chất gỗ gì mà đen tuyền bóng làng được chạm khắc tinh tế viền còn được nạm vàng, sàn nhà được lót bằng loại gạch men cực kì hoa lệ, bàn ghế được sắp xếp theo bậc thềm cao dần, phía dưới thì có một bục giảng được trải thảm đỏ, ngoài ra trong phòng còn thoang thoảng mùi trầm hương khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Nhìn chung trừ không có bảng đen thì cực giống giảng đường đại học ở kiếp trước của nàng chỉ là xa hoa hơn gấp trăm lần.
Vừa bước vào Từ Trúc liền thấy Triệu Phi Yến ngồi ngay bàn đầu, lần này nàng không lau thanh thương nữa mà đang ngồi vuốt ve nó như đang âu yếm tình nhân vậy.
“Đậu xanh rau muống vậy mà lại học chung với bà chằng này.
Mà này tiểu tỉ tỉ ta biết khí linh của ngươi lợi hại rồi, ngươi trâu bò, nhưng đừng vì vậy mà suốt ngày đem ra khoe chứ, còn nữa gặp người nào chướng mắt ngươi liền xiên một phát, ngươi như vậy là cường đạo đó biết không, bộ phụ mẫu ngươi không dạy ngươi lễ nghĩa à, hay là đầu óc ngươi có độc ?”.
Từ Trúc âm thầm bĩu môi rồi cố gắng nhích xa vị “Yến tỷ” có độc này.
Triệu Phi Yến tay cũng không dừng động tác liền nói: “Tiểu Trúc mau qua đây ngồi.”
“Đéo! ta mà ngồi với ngươi tám thành liền bị ngươi xiên a~.
Ta còn muốn làm học sinh gương mẫu, ta muốn ngồi bàn cuối a~”.
Từ Trúc kêu gào trong lòng nhưng ngoài mặt nói: “Cảm ơn ý tốt của tỷ tỷ, ta thích ngồi bên cửa sổ hơn, ta thích nhìn phong cảnh.” Nói rồi nàng cật lực nhích càng xa càng tốt.
Bỗng một tiếng thương ngân bén nhọn vang vọng khắp phòng học, các thiếu niên thiếu nữ trong phòng học đều mau chóng nhìn về phía Triệu Phi Yến đang búng lưỡi thanh trường thương trên mặt đều là ba phần sợ hãi.
Từ Trúc liền nuốt một ngụm nước bọt liền nói: “Thôi, ta thấy ngồi với tỷ tỷ ta mới cảm thấy “an toàn”, sau này mong được tỷ giúp đỡ nhiều hơn hì hì”.
Trong lòng nàng lại khóc thầm: “Số ta quá khổ mà !!”.
Không còn cách nào khác nàng liền phải ngồi vào cùng bàn với Triệu Phi Yến.
— QUẢNG CÁO —
Vào chỗ ngồi nàng liền nhìn xung quanh thấy các thiếu niên thiếu nữ ai cũng tinh thân ngời ngợi, đồng phục sáng loáng, nhưng không có ai lại bắt chuyện với nàng, Từ Trúc cũng lười quan tâm, có con hổ cái ngồi kế bên ai mà dám lại gần mà nói chuyện với nàng, thế là Từ Trúc liền úp mặt xuống bàn đánh một giấc, hồi nãy do ăn hơi no nên khiến cho nàng khá buồn ngủ.
Buổi học cũng nhanh chóng bắt đầu, bước vào là một nam lão sư trẻ tuổi, hắn có mái tóc đen mượt xõa dài ngang vai, da trắng, đeo mắt kính, trên miệng lúc nào cũng nở một nụ cười trông cũng khá đẹp trai.
Mặt dù còn chưa tỉnh ngủ nhưng Từ Trúc cũng thầm nhả rãnh trong lòng: “ Đẹp trai thua ta kiếp trước ba phần”.
Nam lão sư tác phong cũng rất chuyên nghiệp, hắn bước lên bục giảng liền nói: “ Xin chào các học sinh của ta, ta tên Mã Vân Lạc từ hôm nay ta là lão sư của các ngươi,trong thời gian học tập hay sinh hoạt ở trường nếu có gì thắc mắc các ngươi liền có thể hỏi ta, ta luôn sẵn sàng giúp đỡ các ngươi.”.
Nói rồi hắn liền im lặng nhìn tất cả các học sinh kể cả Từ Trúc với khuôn mặt còn đang ngái ngủ.
“Nếu không có gì thắc mắc thì tiết học đầu tiên hôm nay được bắt đầu.”
Hắn liền ấn vào khối thủy tinh hình tam giác ở trên bục giảng khiến cho nó phát sáng rồi chiếu ra một cái bản đồ ở dưới dạng lập thể nhìn cực kì sinh động.
“Ta cứ thắc mắc không có bảng đen làm thế nào dạy, hóa ra là chiếu phim 5D nha~”.
Từ Trúc ngồi không có việc gì làm liền thầm nhả rãnh một cái.
Lại nghe nam lão sư bắt đầu giảng:
“Như các ngươi đã biết nơi chúng ta đang sống là Chân Võ đại lục, đại lục này rộng vô cùng liền là các vị Đế Quân cũng không rõ đại lục này rộng đến chừng nào.
Nơi các ngươi đang sinh sống là Đại Lý quốc, Đại Lý quốc là một quốc gia lớn nằm trong khu vực Đông Nam của đại lục.
Xung quanh chúng ta còn có các quốc gia lần lượt là: Đại Tề, Đại Hoa, Tây Lương, Nam Cương và cuối cùng là Bồng Lai quốc.
Trong đó Đại Lý quốc xếp thứ hai trong khu vực sau Đại Hoa.
Chúng ta tổng từng có 23 vị Đế Quân, hiện đang còn tại thế 4 vị, 4 vị Đế Quân là lực lượng mạnh nhất cũng là niềm tự hào của Đại Việt quốc.
Để các ngươi rõ ràng hơn về sự vĩ đại của các vị đế quân ta sẽ giảng thêm về cấp bậc tu luyện.
Các cấp bậc tu luyện bao gồm: Luyện Thể, Trúc Cơ, Tôi Linh, Tụ Anh, Đại Thừa, Vương Giả, Hoàng Giả và cuối cùng là Đế Quân.
Từ đó các ngươi có thể thấy Đế Quân chính là đỉnh phong của Chân Võ đại lục…”
Theo lời nói của nam lão sư thì hình chiếu lập thể cũng thay đổi làm cho Từ Trúc xem đến say mê.
Rất nhanh cũng đã đến cuối buổi học.
“….
Đây là một số kiến thức cơ bản về Chân Võ đại lúc cũng như Đại Lý quốc ta, các ngươi cần nắm rõ vì ta sẽ kiểm tra vào tiết học tới.
Còn ai có câu hỏi gì không ? Nếu không có thì tiết học tới hôm nay là kết thúc.” — QUẢNG CÁO —
Nam lão sư lại nhìn về phía Từ Trúc một chút, trong mắt toát ra ý vị xa xăm rồi hắn nói:
” Ta biết có một số học sinh vừa mới tới trường còn chưa ổn định được nơi ở, nên ngày mai ta cho các ngươi được một ngày nghỉ, hi vọng các ngươi mau chóng làm quen với môi trường mới cũng như làm quen với các đồng học mới.
Các ngươi đã rõ chưa ?”.
“Rõ thưa lão sư !”.
Cả lớp đồng thanh đáp.
“Ân, vậy lớp học hôm nay giải tán”.
Ra về, Từ Trúc liền tính đi thẳng tới phòng ăn, nên nàng liền hỏi Triệu Phi Yến:
“Yến tỉ, đi ăn không ? Nghe nói chiều nay nhà bếp có thịt nai nướng a~ không đi mau sẽ hết đó.”
Nhưng Triệu Phi Yến như đang có tâm sự gì đó, nàng nói:
“Xin lỗi, ta còn có việc khác, lần sau ta sẽ mời ngươi.”.
“Ngươi nhớ đó, nhất ngôn cửu đỉnh nha, ta sức ăn có chút lớn đó.”.
Từ Trúc cười hì hì nói.
“Ân, nhất ngôn cửu đỉnh”.
Triệu Phi Yến nói xong liền đeo lên thanh trường thương bảo bối của nàng trên lưng rồi đi ra khỏi phòng học, cũng không rõ là nàng đi đâu nhưng tối hôm đó nàng cũng không về phòng, khiến cho Từ Trúc ngủ được một giấc ngon lành..