Ta Không Muốn Yêu Đương Với Chưởng Môn

Chương 4: 4: Sự Tấn Công Mạnh Mẽ Của Lý Nhiên



Lãnh Vô Yên nhìn “Lý Nhiên” ở trước mặt, môi anh đào hơi mở ra, đôi mắt phượng cũng trừng lớn.
Cả người nàng đều vô cùng sửng sốt.
Có người thổ lộ với nàng rồi!
Mà bóng ảnh của Lý Nhiên lại vẫn tiếp tục thổ lộ.
– Ta phát hiện hôm qua rất thích nàng, hôm nay cũng rất thích nàng, hơn nữa còn có dự cảm ngày mai sẽ càng thích nàng hơn.

Trong mắt ta đều là nàng, hàng ngàn vì tinh tú cũng không sánh bằng nàng.

– Im miệng ngay cho bổn tọa!
Bạch y của Lãnh Vô Yên cuồn cuộn bay lên, lớp tuyết đọng trên cả La Sát Phong đều phóng vọt lên trời.
Buồn nôn, rất buồn nôn!
Nhìn bóng dáng của Lý Nhiên, cả người nàng đều không khống chế được mà run lẩy bẩy.
Nàng đã độc thân mấy trăm năm, nếu độc thân có chia cấp bậc thì nàng chắc chắn là cấp bậc vương giả mạnh nhất.

Tuy chính nàng quyết định vứt bỏ hồng trần, nhưng trên thực tế, quả thật cũng chưa từng có ai thổ lộ với nàng cả.

Thực lực quá mạnh, thủ đoạn cũng tàn nhẫn quá mức, mọi người thấy nàng không phải sợ hãi tới mức nhũn cả hai chân thì cũng là a dua nịnh hót, lấy lòng nàng.

Chưa từng có một ai dám cả gan theo đuổi nàng cả.

Bởi vậy mà Lãnh Vô Yên cứ độc thân mãi như vậy.
Nhưng bây giờ, sự yên ổn ấy đã bị phá vỡ.

Thế mà lại có người mặt dày mày dạn theo đuổi nàng!
Mà người này lại chính là đệ tử trong môn nàng, là đệ tử mà nàng ưu ái nhất.
Lãnh Vô Yên ngơ ngác nhìn bức thư trong tay, hai tay cũng không khống chế được mà run run.
– Nghịch đồ! Làm trái với lệnh cấm của sư môn cũng thôi đi, thế mà lại còn có mưu đồ bất chính với bổn tọa.
Lãnh Vô Yên run rẩy cả người.
Nàng cực kỳ chắc chắn rằng đây không phải là trò đùa dai.
Tông môn cấm chỉ đệ tử kết lương duyên với nhau.

Lấy chuyện này ra nói đùa không phải là đang tìm đường chết à?
Đây chính xác là tấm lòng thật sự của Lý Nhiên!
Lãnh Vô Yên rút tâm thần ra khỏi Lưu Ảnh Thạch, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp không gì sánh được.
Nàng muốn bóp nát tảng đá này, nhưng hồi tưởng lại dáng vẻ thâm tình của Lý Nhiên cùng với lời lẽ “thành tâm thật ý”, đột nhiên nàng cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa.
– Đây chính là cảm giác được người khác bày tỏ sao…
– Nhiên Nhi… thật sự thích ta sao?
 
Trái tim Lãnh Vô Yên đập nhanh như hươu chạy, một loại cảm giác không tên bắt đầu nảy sinh.
– Thường ngày, Nhiên Nhi lạnh lùng như vậy, cũng chưa từng thân cận với ta nữa.

Không ngờ trong lòng hắn lại có tình cảm nồng nhiệt như vậy.

Hắn có thiên phú vượt trội, trên người còn có đạo văn, sau này  nhất định sẽ vượt qua cả ta nữa.

Xem ra, trái lại cũng không phải là không xứng đôi.

Còn tướng mạo sao, đương nhiên cũng anh tuấn nhất nhì rồi.

Hay là…!cho hắn một cơ hội nhỉ?
Nghĩ tới đây, trái tim Lãnh Vô Yên đập càng nhanh hơn.

Nhưng sau đó, nàng ngay lập tức nhớ tới cái gì.
– U La Điện nghiêm cấm giữa nam nữ có tư tình, kẻ làm trái lệnh sẽ phải hủy bỏ tu vi, trục xuất khỏi sư môn.
Đây chính là quy tắc tự nàng đặt ra.
Bây giờ không chỉ tự mình phá vỡ, thậm chí đối tượng còn là đệ tử của bản thân nữa, nếu truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
– Không được, tuyệt đối không được!
Lãnh Vô Yên dùng sức lắc đầu.
Nàng thu khối đá vào trong lòng mình.
– Người đâu!
– Không biết chưởng môn muốn sai bảo gì ạ?
Một đám bóng đen xuất hiện từ khe cửa, sau đó trở thành dáng vẻ con người, quỳ một gối trên nền đất.
– Gọi Thánh Tử tới gặp ta.
– Vâng.

Những bóng đen ngay lập tức tiêu tán sau khi đáp lời nàng.

Lúc này, Lãnh Vô Yên quay đầu nhìn tuyết lớn bay tán loạn ngoài cửa sổ, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
Lý Nhiên đi đi lại lại trong phòng, có chút đứng ngồi không yên.

Theo lý mà nói, sau khi tiểu sư muội thấy thư tình thì hẳn là nên chạy tới tìm hắn chứ? Nhưng bây giờ trời đã sắp tối rồi, bên ngoài vẫn yên lặng không một chút tiếng động nào.
– Chẳng lẽ ta ném hộp chệch chỗ rồi sao? Nàng ấy vẫn chưa nhận được?
Lý Nhiên vừa muốn chuẩn bị ra ngoài xem xét tình hình thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn vội vàng quay lại ngồi trên ghế.
– Vào đi.
Cửa phòng mở ra, một đám sương mù đen tràn vào, trong không trung vang lên một giọng nói trầm thấp:
– Thánh Tử, chưởng môn có việc triệu kiến, xin hãy nhanh chóng tới La Sát Phong!
Trái tim Lý Nhiên giật thót một cái:
– Được, ta biết rồi.
Đám sương mù đen lên tiếng trả lời rồi biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
– Chưởng môn muốn gặp ta ngay bây giờ? Còn để ảnh vệ tới thông báo nữa…!Chẳng lẽ  có đại sự gì chăng?
Trong lòng Lý Nhiên bỗng xuất hiện dự cảm không tốt.

Hắn tùy tiện mặc một chiếc ngoại bào vào rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Dãy Huyền Linh Sơn uốn lượn mấy trăm dặm.

Mà La Sát Phong là ngọn núi cao nhất, cao vút xuyên qua mây, hàng năm đều có tuyết trắng bao phủ trên đỉnh núi.

Và đó cũng là nơi Lãnh chưởng môn ở.
Lý Nhiên thấp thỏm đi một đường tới đỉnh núi, sau đó tiến vào thì chỉ thấy Lãnh Vô Yên đứng ở trong đình cách đó không xa, chắp tay ra sau và đưa lưng về phía hắn.
– Sư tôn, ngài có việc tìm ta?
Lý Nhiên cung kính hỏi.


Lãnh Vô Yên quay người nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy sự phức tạp:
– Nhiên Nhi, ta thấy từ nửa tháng trước tới giờ, tu vi của ngươi không hề tiến bộ thêm chút nào, có phải là không chăm chỉ tu luyện không, tâm tư đều dùng ở nơi nào rồi?
Trái tim Lý Nhiên nhảy dựng, vội vã đáp:
– Đồ nhi dạo này quả thật tâm tình không ổn, ảnh hưởng tới việc tu luyện, nhưng xin sư tôn yên tâm, ta nhất định sẽ điều chỉnh lại chính mình cho tốt.
Lãnh Vô Yên hừ một tiếng.

Ngày nào ngươi cũng nghĩ tới loại truyện này, đương nhiên tâm trạng sẽ không ổn định rồi.
– Thiên phú của ngươi rất mạnh, có Đại Đế Chi Tượng,  sau này chắc chắn sẽ vượt qua bổn tọa.

Nhất định phải chuyên tâm tu luyện, không được nghĩ về những chuyện…!chuyện kỳ lạ nữa.
Lãnh Vô Yên khuyên nhủ, mà sắc mặt Lý Nhiên lại tỏ ra nghiêm túc:
– Sư tôn yên tâm, trong lòng ta ngoài ngài và tu luyện  ra, không thể chứa thêm bất cứ thứ gì đâu!
Ý của hắn là vuốt mông ngựa nịnh nọt, nhưng truyền tới tai Lãnh Vô Yên, ý nghĩa lại thay đổi hoàn toàn.

Sắc mặt Lãnh Vô Yên đã đỏ lên:
– Ngươi ăn nói lung tung cái gì thế hả? Sao trong lòng lại có bổn tọa?
Kỳ lạ, tiến công mãnh liệt như thế cũng không giống tính cách của Nhiên Nhi chút nào.
Lý Nhiên có chút buồn bực, hắn cảm thấy hôm nay sư tôn cứ là lạ làm sao ấy.
 
– Đã tới nước này thì dứt khoát nói rõ ra đi! Bổn tọa muốn hỏi ngươi, ngươi giải thích thế nào với khối Lưu Ảnh Thạch này đây?
Lãnh Vô Yên lấy một khối đá màu lam ra Mà sau khi Lý Nhiên nhìn thấy nó thì thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán.
Holy shit! Đây không phải là khối đá hắn dùng để tỏ tình tiểu sư muội à! Toi rồi, bị lộ rồi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận