Ta Không Muốn Yêu Đương Với Chưởng Môn

Chương 8: 8: Rốt Cuộc Yêu Đương Như Thế Nào



Phần thưởng cuối cùng, chính là một dị tượng gọi là “Long Tượng Trạch Thiên”.
Dị tượng này vô cùng mơ hồ.
Có thể hiểu bản chất của nó là có công hiệu tăng tính huyễn khốc .
Còn công hiệu cụ thể như thế nào, thì mỗi loại dị tượng đều không giống nhau, công hiệu cũng không thể dùng vài ba câu mà giải thích rõ ràng được.
Lý Nhiên không trực tiếp kiểm tra, lỡ như kinh động đến các cao thủ trong môn phái thì không hay lắm.
Đến lúc đó năng lực của những thứ này đột nhiên xuất hiện thì không ai có thể giải thích được.
– Ngủ thôi, hy vọng qua đêm nay, chưởng môn sẽ quên hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra…
Lý Nhiên thu nhập Vân Linh Thương vào trong cơ thể, nằm ở trên ngủ thiếp đi.
Tiểu nhân trong Thức hải vẫn đang chăm chỉ luyện, linh khí nhanh chóng bị hút vào trong cơ thể, không gián đoạn tu luyện thân thể của hắn.
La Sát Phong, chỗ ở của chưởng môn.
Lãnh Vô Yên ngơ ngác ngồi ở trên giường, ánh mắt trống rỗng giống như mất hồn.
– Cuối cùng ta cũng thoát khỏi kiếp độc thân rồi.
– Nhưng đối tượng yêu đương, vậy mà lại là đệ tử của ta.

.

.
Gương mặt trắng nõn tinh xảo đỏ ửng.
– Ta thực sự quá xúc động, sao có thể tiếp nhận lời bày tỏ của Nhiên Nhi chứ?
– Mặc dù tướng mạo của hắn rất đẹp, thiên phú vô song, tình cảm đối với ta lại chân thành tha thiết như vậy…

– Nhưng dù sao cũng là đệ tử của ta!
Lãnh Vô Yên đã có thể tưởng tượng ra, lỡ như chuyện này bị bại lộ, sẽ gây ra sóng to gió lớn như thế nào ở tông môn rồi.
Sợ rằng đến lúc đó lời bịa đặt nhảm nhí, thì sẽ từ “không ai muốn lão nữ nhân”, biến thành “biến thái điên cuồng dùng quy tắc ngầm với đệ tử ” á!
Mặc dù nàng hành sự không cố kỵ điều gì, nhưng tuyệt đối không thể tiếp nhận danh xưng này được!
Điều quan trọng nhất là, sau này nên ở chung với Lý Nhiên như thế nào đây!
Mấy trăm năm qua, Lãnh Vô Yên chuyên tâm hỏi, căn bản không hiểu chuyện nam nữ.
Chuyện yêu đương này, hoàn toàn vượt xa khỏi phạm vi nhận thức của nàng.
– Haizzz ~
Lãnh Vô Yên xoa xoa mi tâm, vẻ mặt phiền muộn.
– Cho nên tại sao ta lại đồng ý với hắn chứ…
Nhưng mà bây giờ nói gì cũng đã quá muộn rồi.
Dựa vào biểu hiện hôm nay của Lý Nhiên, nếu nói chia tay với hắn, chỉ sợ hắn sẽ trực tiếp lựa chọn coi thường mạng sống của mình mất?
Nhớ lại ánh mắt và giọng nói kiên định đó, trong lòng Lãnh Vô Yên run rẩy, cả người xấu hổ ở trên giường lăn tới lăn đi, không ra dáng chưởng môn chút nào.
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng bị gõ.
Trong nháy mắt Lãnh Vô Yên trong ngồi nghiêm chỉnh.
– Vào đi.
Cửa phòng bị đẩy ra, một nữ nhân chấp sự đi đến, cung kính nói.
– Lãnh chưởng môn, quấy rầy rồi, đệ tử tới lấy kết quả khảo hạch.
– Khảo hạch?
Lãnh Vô Yên nhớ tới lời bày tỏ của Lý Nhiên, lại bắt đầu xấu hổ.
– Bổn Tọa vẫn chưa xem xong, ngày mai sẽ đưa cho ngươi.
Hôm nay trong lòng này rối bời, nào còn tâm tư xem đan dược gì đó chứ?
– Đã rõ.
Nữ chấp sự cũng không nghi ngờ, trả lời.
– Đệ tử kia xin được cáo lui trước.
– Chờ một chút.
Lãnh Vô Yên giống như ma xỉu quỷ khiến gọi nàng ta lại.
Nữ chấp sự dừng bước.
– Chưởng môn còn có gì phân phó?
Đáy mắt Lãnh Vô Yên hiện lên một tia ngượng ngùng, giả vờ tự nhiên hỏi.
– Ngươi, đã từng yêu đương chưa vậy?
– Hả?
Nữ chấp sự sửng sốt, sau đó mồ hôi lạnh “tạch” rơi xuống, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất.
– Đệ tử luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt lệnh cấm của tông môn, không có hứng thú với nam nhân, cũng chưa bao giờ có hành động vượt quá, xin chưởng môn minh giám!
– …

Lãnh Vô Yên bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm.
– Mau đứng dậy đi, Bổn Tọa nói ngươi phạm lỗi lúc nào chứ?
Nữ chấp sự vẫn không yên tâm lắm hỏi.
– Vậy tại sao ngài vì sao hỏi như vậy?
Lãnh Vô Yên mặt không chút thay đổi nói.
– Biết người biết ta, phương đắc thủy chung.

Bổn Tọa mặc dù cắt đứt hồng trần, nhưng đối với chuyện trong hồng trần cũng không thể hoàn toàn không biết gì được, như vậy bất lợi cho việc tu hành.
– Thì ra là như vậy.
Nữ chấp sự gật đầu.
– Khụ khụ.
Lãnh Vô Yên nghiêm túc nói.
– Bổn Tọa hỏi ngươi, nếu như, ta là nói nếu như, ngươi có nam bằng hữu, ngươi muốn cùng hắn ta làm gì nhất?
Nữ chấp sự ấp úng không chịu nói.
Lãnh Vô Yên bổ sung nói.
– Chúng ta đây là đang thảo luận chuyện tu hành, cứ nói đừng ngại, Bổn Tọa cam đoan sẽ không phạt ngươi.”
– Tuân mệnh.
Nữ chấp sự không do dự nữa, vẻ mặt ước mong nói.
– Có thể làm rất nhiều việc, ví dụ như hẹn gặp nhau, cùng nhau nghe hát, cùng nhau ăn chung hình nhân làm bằng đường (*)….
(*): 糖人: Đồ chơi làm bằng đường (dùng đường loãng thổi thành hình nhân, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn được)
– Hẹn gặp nhau, xem kịch, ăn hình nhân làm bằng đường.
Lãnh Vô Yên cầm tiểu bổn bổn lặng lẽ nhớ kỹ.
Nữ chấp sự tiếp tục tưởng tượng nói.
– Nếu như quan hệ gần hơn một bước, có thể nắm tay hôn môi, đương nhiên, cuối cùng chắc chắn là ngủ với nhau rồi…
Lộp cộp!

Lãnh Vô Yên bóp nát góc giường thành bột, lắp bắp nói.
– Ngủ, ngủ với nhau ư?
Nữ chấp sự cả kinh, vội vàng nói.
– Đệ tử cũng chỉ là nghe đồn như vậy thôi, cụ thể có ngủ hay không, ngủ như thế nào, hoàn toàn không biết gì đâu ạ!
– Được rồi, Bổn Tọa biết rồi, ngươi lui ra ngoài đi.
Lãnh Vô Yên hất đầu nói.
– Vâng.
Nữ chấp sự thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng biết tại sao, nàng ta luôn cảm thấy hôm nay chưởng môn có gì đó là lạ.
Không còn lạnh lùng như ngày xưa nữa, ngược lại thêm mấy phần yên hỏa khí, giống như thiếu nữ nhà bên yêu sớm.
– Hả! Chẳng lẽ chưởng môn yêu đương rồi sao?
– Không không không phải, chắc chắn không thể nào! Nhất định ảo giác của ta thôi, ừm, nhất định là như vậy.

.

.
Nữ chấp sự sợ hết hồn hết vía rời đi.
Lãnh Vô Yên ôm gương mặt nóng ran.
– Hẹn gặp nhau….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận