Chương 24: Anh có nhớ em không?
Sau khi giải quyết xong, Huyền Minh Thạch đưa Hà Song Diệp trở về nhà. Anh tiện tay đem bill cùng chìa khóa xe đặt trên bàn ăn, đi vào bếp tìm nước uống.
Hà Song Diệp liếc mắt, thừa dịp Huyền Minh Thạch không chú ý, cầm lên nhìn một chút.
Hà Song Diệp: !
Nhiều như vậy sao!
Nhà hàng kia nhìn cũng không phải quá cao sang, sao lại đắt như thế.
Hà Song Diệp trợn tròn mắt, cẩn thận đếm lại dãy số tiền. Huyền Minh Thạch từ trong bếp đi ra, định hỏi Hà Song Diệp đã cất hết đồ hôm nay mua chưa thì thấy có người đang cầm bill tính tiền mà ngây ngốc.
“Cô đang làm gì vậy?”
Hà Song Diệp giấu bill sau lưng: “Không có gì.”
Huyền Minh Thạch chớp mắt, đi tới vây cô vào trong ngực. Chân mày khẽ nhếch lên, dáng vẻ rõ ràng giống như lưu manh ức hiếp con nhà lành: “Sao? Nhìn nhiều tiền như vậy liền đau lòng à?”
Thanh âm có chút châm chọc bóng gió, truyền vào tai Hà Song Diệp lại mang theo vẻ nam tính dụ hoặc.
Phía sau lưng là tường, trước mặt là Huyền Minh Thạch, Hà Song Diệp không biết trốn vào đâu, đành cúi đầu, mím môi có điểm xấu hổ.
Đã lén lút còn bị bắt tại trận, đúng là không có tiền đồ.
“Thì đương nhiên xót tiền chứ, sao có thể mắc như vậy….”
Đắt nhất chính là món Phật nhảy tường, cô đương nhiên sẽ đau lòng chứ, tiền của ai cũng là tiền, tiêu trên người cô thế này cũng quá là hoang phí.
Chừng này tiền có thể đủ ăn một tuần đấy…
Huyền Minh Thạch lắc đầu: “Nguyên liệu của nhà hàng đó đều là tỉ mỉ chọn lựa, toàn bộ Nam thành này khó mà tìm được nơi nào có giá trị cao hơn. Hoàng Phỉ Ngọc tâm huyết nhất chính là nhà hàng này, đương nhiên sẽ dụng tâm với nó, thuận tiện cũng đem lại không ít danh tiếng cùng lợi nhuận.”
Anh chính là muốn nói, Hoàng Mao cũng không chơi xấu muốn kê cao giá tiền với bọn họ, món Phật nhảy tường kia cô gọi là anh ta còn cố ý làm thêm… Bằng không, cũng không có loại nhà hàng nào buôn bán theo kiểu mỗi ngày chỉ cần hai trăm khách mà mỗi tháng vẫn có thể chống đỡ đủ loại chi phí đâu.
“Tôi không có ý đó, chỉ là…. Tôi đã hứa sẽ làm cơm cho anh rồi, lúc này lại tiêu xài nhiều như vậy…”
Cũng không phải tiếc tiền của Huyền Minh Thạch, mà là cô thất hứa….
Hà Song Diệp cũng cảm giác được chính mình lắm chuyện, vốn chỉ là một bữa cơm, hiện tại lại biến thành rắc rối thế này.
Huyền Minh Thạch bật cười: “Cái này thì đơn giản, nếu cô thấy áy náy, thì bù thêm một ngày cho tôi là được.”
———————————————————————————————————–
Trì hoãn thế nào thì buổi tối cũng tới, Hà Song Diệp cũng đã mặc xong y phục, trang điểm nhẹ nhàng, tóc bới cao bằng một cây trâm bạc, theo Huyền Minh Thạch xuất pháp.
Kỳ thực, Lâm Hữu Hào kia Huyền Minh Thạch cũng không vừa mắt, bất quá cũng không nói cho cô biết.
“Anh chuẩn bị quà tặng chưa?” Hà Song Diệp nhắc.
Huyền Minh Thạch cười nhạt: “Nằm mơ mà đòi tôi bỏ công chuẩn bị quà cho hắn ta.”
Lễ vật vẫn phải có, bất quá là Huyền Tín Kỳ chọn rồi cho người đưa qua. Ông biết rõ con trai mình cùng Lâm Hữu Hào không ưa gì nhau, cũng không trách được, là vị thiếu gia kia lần trước chê cười Huyền Minh Thạch.
Huyền Minh Thạch vì sự kiện náo loạn lần đó đã trực tiếp được đưa về quê học cấp 3, sau đó thi đậu đại học, anh cũng không nói với ai, cho nên cũng không ai biết anh là thiếu gia trong giới hào môn. Ngày hôm đó, Huyền Minh Thạch được mời tới nhà một người bạn chơi, vốn không muốn đi nhưng lại bị cả đám lôi kéo, cứ thế mà tới chỗ tiệc của Lâm Hữu Hào.
Lâm Hữu Hào lúc đó đã chơi đùa đến hăng say, cũng có không ít bạn bè biết hắn là thiếu gia hào môn, cho nên liền nhao nhao muốn hắn kể chuyện trong giới. Lúc đó cũng có không ít ánh mắt nữ sinh hâm mộ, hắn liền cảm thấy rất có mặt mũi, cao hứng kể không ít chuyện, trong đó có cả chuyện của Huyền Minh Thạch.
Không chỉ kể chuyện Huyền Minh Thạch phải bỏ trốn về quê học cấp ba, sự tình giữa Huyền Tín Kỳ và vợ cũng bị đem ra làm trò cười, mà còn nói Huyền Minh Thạch chính là một loại cặn bã phải đu bám bọn họ để tồn tại trong giới hào môn…
Lúc đó Huyền Minh Thạch nghe được, bất quá cũng không nói gì, yên lặng chịu đựng.
Sau đó Lâm Hữu Hào bị người trong giang hồ đánh cho một trận, cũng thôi không dám hô mưa gọi gió nữa. Lâm Hữu Hào từ chỗ người khác biết được người mình đắc tội chính là Huyền Minh Thạch, thế nhưng trong nhà cũng có giao tình với Huyền gia, hợp tác không ít việc làm ăn. Cho nên sự tình cứ vậy mà lắng xuống…
Ngày hôm nay bắt buộc Huyền Minh Thạch phải xuất hiện là do Huyền Tín Kỳ an bài, đối với mấy loại tiệc tùng thế này, Tín Kỳ từ trước đến nay không muốn tham dự, phần lớn người đồng lứa với ông đều là mang vợ theo. Ông cũng không muốn tự mình tìm lúng túng, vội vàng muốn đi thị sát một chi nhánh mới, không trâu bắt chó đi cày, để cho Huyền Minh Thạch ra mặt.
Muốn nói Huyền Tín Kỳ không biết giữa Huyền Minh Thạch với Lâm Hữu Hào có hiềm khích là chuyện không thể nào, bất quá ông tin tưởng con trai mình, đương nhiên đứa nhỏ này sẽ có chừng mực.
Huyền Minh Thạch chuyển tay lái, dặn dò Hà Song Diệp: “Xem chừng, yến tiệc này cũng sẽ có rất nhiều người nhìn cô không vừa mắt.”
Việc này không cần Huyền Minh Thạch nhắc nhở cô cũng biết mình ở vị trí nào, Hà Song Diệp mím môi mất hứng. Đều là vợ chồng trên danh nghĩa thôi, đã biết cô là bị ép buộc còn cố tình châm chọc người khác mới chịu được.
“Cô không cần để ý tới bọn họ. Còn chuyện làm ăn, hợp tác gì đó, không phải chỉ cần mấy câu là nói rõ được. Nếu có việc gì, chỉ cần để lại cho ba tôi lo là được.”
Huyền Minh Thạch nhìn đồng hồ giá trị rất cao của mình, sau đó nhìn dòng xe giờ tan tầm cùng đèn đỏ đang nhảy từ số 90, một chút cũng không khẩn trương.
Hà Song Diệp hiểu được, ý của anh dặn cô chính là không cần tự làm khó mình, nếu không thích đám phu nhân kia thì trở về sớm một chút là được.
“Còn có, nhớ lời tôi, không nên tự mình chạy lung tung.” Huyền Minh Thạch quay sang hỏi, vừa vặn đúng lúc Hà Song Diệp nhìn anh, “Nhớ chưa?”.
Hà Song Diệp nhìn đôi mắt đen sâu thẳm kia, ánh đèn giờ tan tầm chớp nháy, như có như không phản chiếu, còn có bóng dáng thu nhỏ của cô, phảng phất như muốn hút mất hồn cô.
Không chống đỡ nổi, Hà Song Diệp dời mắt, nhu thuận trả lời: “Được, tôi nhớ rồi.”
Đã biết hôm nay sẽ đụng mặt Cố Nam Hành cùng Vân Mộc Hương nhưng Hà Song Diệp vẫn bất ngờ khi vừa xuống xe, đi mấy bước tới cửa đã thấy Vân Mộc Hương đi cùng một nam nhân nào đó…
Hà Song Diệp: . . .
Trùng hợp như vậy.
Huyền Minh Thạch thấy cô đột ngột dừng bước, chỉ có thể khoác vai cô, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Sao vậy, bây giờ thì không còn đường lui nữa rồi.”
Đã đi tới cửa mà muốn bỏ về thì chắc chắn sẽ nhận lấy không ít lời nghị luận, chưa kể nhân vật đó lại là Hà Song Diệp cô thì chắc chắn sẽ trở thành một trò hề. Cái này, Hà Song Diệp hiểu được…
“Không phải, là tôi thấy Vân Mộc Hương.” Hà Song Diệp hoang mang, nữ chính thế nào lại xuất hiện với một nam nhân khác, nam chính cao lớn như gấu, không phải là kiểu vóc dáng như người ban nãy.
Huyền Minh Thạch nhìn theo ánh mắt Hà Song Diệp, hai người kia cũng đã hòa vào đám người, căn bản anh cũng không thấy được ai.
“Là cái cô gái mà Cố Nam Hành bao nuôi hả?”
Hà Song Diệp gật đầu, cô kéo Huyền Minh Thạch thương lượng: “Hôm nay mặc kệ chuyện gì, chỉ cần thấy hai người đó thì chúng ta đi đường vòng có được không?”
Đã ở chung mấy ngày, Hà Song Diệp đã sớm phát hiện ra, Huyền Minh Thạch cũng không phải là người đàn ông lạnh như băng như nhân vật nam phiến diện được mô tả trong sách, anh cũng không phải nam nhân một lòng chỉ thích nữ chính, nhưng hôm nay là sự kiện mấu chốt để nam phụ này gặp nữ chính nha! Nếu như diễn biến phát triển đúng như tiểu thuyết thì Huyền Minh Thạch cũng thật thảm rồi.
Huyền Minh Thạch nhìn bộ dáng Hà Song Diệp sợ Cố Nam Hành tính sổ anh mà gấp đến quay cuồng, không khỏi bật cười: “Được rồi, không nên coi thường năng lực của chồng mình như thế.”
Hà Song Diệp thực sự là có miệng mà không thể nói, cô cắn răng, thật muốn nói cho anh nghe toàn bộ nội dung quyển tiểu thuyết kia, bất quá lại thôi, miễn cho anh tưởng rằng cô lo đến phát điên rồi.
Giằng co gần cửa ra vào cũng có chút kỳ quái, đã có không ít người đến bọn họ. Huyền Minh Thạch nắm tay Hà Song Diệp, trấn an nói: “Chúng ta đi vào rồi nói sau được không?”
Hà Song Diệp cũng kịp phản ứng, nhớ ra mình đang chặn ngay lối đi. Hai người khôi phục dáng vẻ vân đạm phong khinh, cùng nhau đi tiếp. Sau khi trình thiệp mời, Huyền Minh Thạch mang theo Hà Song Diệp nghênh ngang đi vào.
Hai người đều không thích loại yến hội thế này, nhanh chóng chọn mỗi người một ly rượu rồi tìm một góc khuất đứng vào.
“Có chuyện gì sao?” Huyền Minh Thạch cảm nhận được Hà Song Diệp có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Hà Song Diệp đem theo ánh mắt phức tạp nhìn anh, không biết phải nói thế nào cho phải.
Thấy cô không muốn nói, Huyền Minh Thạch cũng chỉ vỗ vai cánh tay cô, biểu thị an ủi, thoải mái là được, anh không ép buộc cô.
“Tiểu Thạch!”, thanh âm mềm mại tinh nghịch truyền tới, phá tan khoảnh khắc có chút kỳ quái giữa bọn họ.
Hà Song Diệp nhìn qua liền thấy một cô nương mặc lễ phục màu xanh nhạt, kéo một người khác đi tới. Người được kéo tới Hà Song Diệp có biết, lần trước đã gặp trong đại viện Huyền gia, Tống Tần Mạt.
Lúc Tống Tần Mạt nhìn thấy Huyền Minh Thạch hai mắt liền tỏa sáng, bất quá cô liền chú ý tới Hà Song Diệp đang đứng cạnh anh, đáy mắt lập tức trầm xuống.
Người đi cùng với Tống Tần Mạt là Diêm Hân Ngữ, là bạn thân từ nhỏ của cô, hai người là khuê mật cho nên cũng không có gì giấu nhau, cũng rất ăn ý, cho nên Diêm Hân Ngữ lập tức cảm giác được Tống Tần Mạt đang không vui.
Cô đương nhiên đã nhìn thấy Hà Song Diệp đứng bên cạnh Huyền Minh Thạch cho nên mới lên tiếng gọi anh.
Mặt Huyền Minh Thạch tối sầm, anh vốn không thích người ngoài gọi mình là Tiểu Thạch. Người thân quen trong nhà gọi thì không nói gì, bất quá người ngoài thì khác. Huyền Minh Thạch ôm eo Hà Song Diệp, kéo cô đứng sát vào mình, Hà Song Diệp lập tức nhìn thấy biểu tình cứng đờ của Diêm Hân Ngữ.
Khá lắm, lại thêm một mỹ nữ khác cũng trầm mê Huyền Minh Thạch?
Diêm Hân Ngữ rất nhanh đã bình tĩnh lại, xem như không nhìn thấy Hà Song Diệp, cũng không chào hỏi với Hà Song Diệp, cô đem rượu cụng ly với Huyền Minh Thạch, tự nhiên nói: “Tiểu Thạch, đã lâu không gặp, anh có nhớ em không?”
Hà Song Diệp nghe xong liền có chút buồn cười, quả nhiên, Huyền Minh Thạch đúng là nam phụ, vận đào hoa cũng quá tốt rồi.