Ta Ở Tinh Tế Chấn Hưng Long Tộc

Chương 19


“Nhớ kĩ phải đi tìm ông ngoại của con, ông ấy sẽ giúp con tìm được một căn nhà tốt ở chủ thành. Ở chủ thành, ông ngoại con cũng coi như là có chút tên tuổi.” Bạch phu nhân không ngừng nhắc nhở Bạch Hiển cần chú ý, bên cạnh còn có Bạch Thành cùng Bạch Cảnh vẻ mặt cũng nghiêm túc nhìn Bạch Hiển sắp xa nhà.

“Nhị ca ngươi cũng làhọc sinh của Thiên Huyền học viện, nếu ngươi tới đó bị bắt nạt, ta sẽ đến tìmnhị ca của ngươi!” Bạch Thành nói: “Thằng nhóc đó không bảo vệ được đệ đệcủa nó, ta quất chết hắn!”

Còn Bạch Cảnh bên này chuyển rất nhiều tinh tệ cho Bạch Hiển, “Nếu thiếu cái gì thì mua, không đủ thì nói cho ca, đừng ủy khuất chính mình, biết không?”

Bạch Hiển chỉ có thể liều mạng gật đầu, tiếp nhận sự quan tâm của gia đình, hắn thu thập đồ đạc cũng xong xuôi rồi, bỏ vào trong không gian, mà Bạch gia mấy hôm trước mới biết được hắn mới bế về một con Phao Phao Long, cái bụng tròn tròn của nó đều là không gian, có thể thả ra rất nhiều đồ vật, bọn họ cũng không có hỏi nó là cái gì.

Bọn họ đều biết trên người Bạch Hiển có bí mật, nhưng bí mật này mang lại biến hóa tốt đến mức bọn họ không muốn dấn sâu vào, cũng không muốn dấn sâu vào.

Bạch Hiển cùng ba người ôm nhau, “Không cần lo lắng cho con, khi sát hạch sẽ có phát sóng trực tiếp, lúc đó mọi người có thể xem con rồi! Con khẳng định có thể thông qua sát hạch!”

Vẻ mặt hắn kiêu ngạo, làm cho mọi người đều nở nụ cười xua tay, đi thôi đi thôi, mạnh dạn xông lên, thế giới rộng lớn như vậy.

Bạch Hiển không có kêu quản gia lái xe đến chở hắn, mà tự mình đi đến sân bay chủ thành, Bạch Hiển suốt chuyến bay không nói nên lời, sau khi rời xa gia đình, hắn đột nhiên cảm thấy buồn bã, không có thoải mái như trong tưởng tượng, hắn đã sớm xem đó là nhà của hắn…..

Những đám mây không ngừng nhấp nháy ngoài cửa sổ, vẻ đẹp của thế giới phản chiếu trong con ngươi của Bạch Hiển, người bên cạnh đã sớm thấy được vẻ ngoài xuất chúng của hắn, không ngừng có những ánh mắt tò mò nhìn tới.

Bạch Hiển buồn rầu không được bao lâu, hắn nhắm mắt lại giả vờ nghỉ ngơi, kì thực là vào trong Long đảo xem xét tình hình, thương thế của Mạc Tư đã hoàn toàn hồi phục, sau khi Lam Giáng thăng cấp xong, hắn lại tiến hành triệu hồi. Lần này triệu hồi ra một con nhuyễn hô hô, tiểu tử tròn vo kia là Phao Phao long, nó thực sự rất giống như tên chủng tộc của nó, cả người như một quả bóng lớn, nó cũng có đặc điểm của sừng rồng, chỉ có bộ phận này trên cơ thể nó là cứng.

Như thế này thật sự rất giống ấu tể, Bạch Hiển yêu thích không buông, hận không thể muốn ôm toàn bộ người nó vào ngực xoa bóp, không chỉ vậy nó còn có thuộc tính không gian, trong bụng nó là một không gian vô hạn, theo cấp bậc tăng lên không gian cũng sẽ lớn hơn, bản thân nó còn có thể ẩn hình, tốc độ cực nhanh, có thể nói xứng với “Nã kiễu tựu bào giới”

=>[ai biết câu nói này của mấy câu trung quốc này cứu tui] => dịch tiếng anh ra có nghĩa là “Take it and run away” ;)))))

Bây giờ ba tiểu tử này đã phát triển như nhau, chơi đùa vui vẻ xung quanh quả bóng mà Bạch Hiển đưa cho chúng, thỉnh thoảng chúng còn thi đấu và lăn lộn, trái tim của Bạch Hiển ngứa ngáy, thật đáng tiếc khi hắn không tham gia được.

Chúng nó chơi vui vẻ như vậy, mà Bạch Hiển không thể đi vào chơi cùng bọn chúng, bi phẫn mở mắt ra, quyết định không xem! Mở ba lô lấy máy tính bảng bắt đầu tìm kiếm tự liệu về công hội bồi dực sư.

Bồi dực sư đúng là cóthể phân biệt chính xác ra hệ thống ngự thú và lựa chọn dược liệu thích hợp. Nhữngngười cảm thấy chính mình có thiên phú, có thể đi tham giá sát hạch bồi dục sư (cũngcó thể đào tạo sư: tui có sửa mấy phần trên chỗ này rồi, do lúc đầu ko để ý bênQT nên dịch nó hơi thuần Việt nghe khá kì nên tui đổi lại chỗ này lun nhá).Sau khi thông qua sát hạch của lão sư, họ có thể vào hiệp hội bồi dục sư, thamgia các chương trình học, và có được kiến thức đầy đủ về việc thăng cấp dượcliệu trong mỗi hệ thống, việc thăng cấp chủ yếu dựa vào thực tế là chính.

Cấp bậc ngự thú càng cao, các phương diện năng lực càng mạnh, phương hướng bồi dưỡng cũng sẽ khác nhau, điều này khiến cho sự phân bố giữa các thuộc tính trong cơ thể càng hỗn loạn, các yêu cầu đối với bồi dực sư càng ngày càng cao, chỉ cần một chút sơ suất cũng sẽ khiến cho ngự thú bị thương, cập bậc của ngự thú cũng sẽ thụt lùi hoặc thậm chí dẫn đến tử vong.

Ông ngoại Bạch Hiển là Trác Phong, hai năm trước mới tiếp nhận chức vụ hội trưởng của công hội bồi dực sư. Hiện nay cũng có thể xem như là bậc thầy bồi dực sư có lai lịch cao nhất đế quốc, rất nhiều cường giả đứng đầu đều sẽ dành danh ngạch bồi dưỡng cho ngự thú của mình, nghe nói danh ngạch của ông ấy có thể xếp tới tận hai năm sau.

Bạch Hiển tấm tắc khen ngợi, không ngừng kéo thông tin xuống, đợi đến khi hắn đem tất cả tự liệu xem xong, cũng là lúc máy bay hạ cánh, vừa thu dọn đồ đạc rời khỏi sân bay, hắn nhìn thấy một tấm bảng trắng lớn, trên đó viết “Bạch Hiển đến đây!!!”

Bạch Hiển gần như che mặt chạy vào xe, ngồi trong xe là một chàng trai trẻ, anh ta cầm túi xách của Bạch Hiển rồi cất đi với vẻ mặt bình tĩnh: “Bạch Hiển?”

Sau khi Bạch Hiển gật đầu, anh ta cũng gật đầu: “Tôi là đệ tử của Trác lão tiên sinh Tô Triết, ông ấy vừa vặn tiếp nhận một nhiệm vụ, không có cách nào trở về được. Vì vậy chúng ta trực tiếp đi thẳng đến công hội đi.”

Còn không đợi Bạch Hiển đáp lại, Tô Triết đã khởi động xe, trong khi Bạch Hiển ổn định lại bản thân, hắn không khỏi cảm thấy vị sư huynh này hình như có chút lạnh lùng…….

“Đây là tính cách của tôi thôi, tôi không thích tán gẫu, đừng bận tâm đến điều đó.” Tô Triết hiển nhiên biết hắn đang nghĩ gì, giải thích một câu rồi lại không nói nữa.

Bạch Hiển hiểu rõ gật đầu, một đường không nói gì, đến khi xe di chuyển dừng lại và dừng trước một tòa nhà cao tầng được xây theo phong cách cổ điển.

Bạch Hiển mới vừa xuống xe, thời điểm đưa tay đóng cửa xe, phía sau liền truyền tới một tiếng nổ, một trận gió thổi tới từ phía sau, làm thân thể hắn nghiêng qua, Tô Triết trực tiếp kéo hắn bảo vệ sau lưng.

Bạch Hiển ôm cánh tay đứng dậy, tò mò nhìn về phía sau, một cái gai đá đang cắm vào nơi hắn đang đứng, gai đá dài như cánh tay của một người đàn ông trưởng thành, cắm thẳng xuống đất, chỉ lộ một chút phần đỉnh, cách đó không xa có hai ngự thú đang đánh nhau khiến bụi bay mù mịt, Bạch Hiển nheo mắt hồi lâu cũng không nhìn ra được chúng là chủng loại ngự thú gì.

“Đừng sợ tiểu Hiển, ở chủ thành, mặc dù có quy định nghiêm ngặt cùng với đội giám sát tuần tra, nhưng do sức mạnh của mọi người như nhau nên thường xảy ra xích mích.” Một âm thanh ôn hòa và trầm thấp phát ra từ tòa nhà.

Bạch Hiển quay đầu lại, một người đàn ông mặc đường trang bước tới, tóc mai hai bên hơi trắng mang vẻ mặt tươi cười đi tới, kéo bờ vai của hắn, “Tiểu Hiển, còn nhớ rõ ta không?”

Bạch Hiển nhìn lão nhân hòa ái trước mặt, một chút ký ức kéo tới, “Ân! Ông ngoại! Đã lâu không gặp!”

“Hảo hảo hảo!” Trác Phong vui mừng mà nhìn hắn, từ con gái mà ông biết được, linh hải của cháu trai đã phát triển trở lại, ông rất muốn đi xem một chút nhưng lại không thể rời đi, trong lòng vẫn có một chút thấp thỏm, hiện tại thì có thể hạ xuống rồi, “Ngươi tới đây tham gia khảo hạch nhập học của Thiên Huyên học viện đúng không? Mấy ngày nay ở lại trong nhà ông ngoại đi?”

Trác Phong lão phu nhân sớm đã qua đời vì bệnh, hiện tại trong nhà cũng chỉ có hắn cùng với Tô Triết ở cùng nhau, Tô Triết là một học sinh nghèo cũng là trẻ mồ côi. Khi đang học ở một trường trung học nhỏ, ông tình cờ phát hiện hắn, thiên phú tốt đồng thời tâm cũng tĩnh, Trác Phong lập tức bắt lấy cơ hội này thu làm đệ tử. Tô Triết cũng không chịu thua kém, còn nhỏ tuổi đã có thể đi vào bồi dực sư cao cấp.

Bạch Hiển suy nghĩ một chút, giống như không thành vấn đề? Hắn đang muốn gật đầu đáp ứng, cách đó không xa có tiếng động lớn phát ra từ cuộc chiến của hai ngự thú, nguyên lai một con trong số đó bị đánh bay, một nửa ngôi nhà bị nó đánh trúng đã sụp đổ.

Bạch Hiển yên lặng lui về phía sau hai bước, lại nói đến đã đánh lâu như vậy thực sự không có ai đi quản một chút sao?

Vừa định nói, một con cự lang màu bạc bị đánh bay đâm sầm vào một con khác, theo đó năng lực băng hệ bao trùm hết toàn hiện trường, trực tiếp đem hai đầu sỏ gây đóng băng, tốc độ nhanh hơn so với linh miêu trước đó, cơ hồ trong nháy mắt liền đã hoàn thành.

Lúc cự lang từ sân khấu rơi xuống đất, Bạch Hiển nghe được chung quanh vang lên tiếng reo hò, sau đó bắt đầu thảo luận:

Tại sao lại có cảm giác Đường Trữ mạnh lên không ít a?

Ngân lang hình như càng đẹp mắt hơn đi!

Vẻ mặt Bạch Hiển mù mịt, hình như đây là người nổi tiếng?

Trác Phong buồn cười nhìn hắn, mở miệng giải thích: “Vị này chính là tiểu công tử Phu gia. Hiện tại phụ thân hắn là sĩ quan điều hành an ninh quốc gia, phụ trách các vấn đề an toàn trong chủ thành, Đường Trữ cũng gia nhập đội tuần tra trong thành, thường xuyên có trách nhiệm tuần tra, hiện tại hắn có thể xem như là người lợi hại nhất giữa những người trẻ tuổi trong chủ thành, ngân lang đã đạt cấp 40, nhân khí của hắn cũng phi thường cao. Hiện tại đang học năm 3 tại Thiên Huyền, cùng lớp với nhị ca ngươi.”

Vẻ mặt Bạch Hiển hướng về nơi đó, cấp 40 a, hắn phải triệu hồi được Long tộc cấp R thì mới có khả năng đạt được mục tiêu đó.

Trong nháy mắt, khoảnh khắc nổi bật của Bạch Hiển lại ập đến, một chiếc đĩa sắt bay thẳng về phía Bạch Hiển, trái tim Trác Phong thắt lại, muốn kéo hai người họ đi, ngân lang ngao ô một tiếng hướng về phía đĩa sắt ngậm lấy, tốc độ rất nhanh, động tác rất đẹp mắt, nhưng khi dừng lại lại giống như một chú chó đang ngậm chiếc đĩa nhựa.

Bạch Hiển kịp thời dừng trí tưởng tượng của mình lại, vẻ ngoài điềm tĩnh khiến cho Trác Phong cùng với Tô Triết nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, đối mặt với nguy hiểm cư nhiên có thể bình tĩnh như vậy?

Bọn họ không biết rằng Bạch Hiển đã quen với việc này, hắn đang nhìn ngân lang trước mặt, bốn mắt nhìn nhau, ngân lang lạch cạch một tiếng đem đĩa sắt thả trước mặt hắn.

Bạch Hiển:???

Sau đó ngân lang tiến lên ngửi tay áo hắn, sau đó bắt đầu kêu “Ô ô ô”, thậm chí còn có ý đồ liếm mặthắn, Bạch Hiển hắc tuyến mà lùi về phía sau.

Một người đàn ông mang theo hơi thở lãnh đạm đi tới, bình tĩnh nói xin lỗi với bọn họ, sau đó trực tiếp tóm lấy cổ ngân lang kéo đi.

Ngân lang lập tức phát ra một tiếng kêu vô cùng bi thảm, xa truyền mười dặm, những người xung quang bắt đầu cười rộ lên, chủ nhân của nó vẻ mặt càng hắc tuyến, bất đắc dĩ mà nắm nó quay đầu lại, “Cái kia…….” Hắn một bộ dạng rối rắm mà nhìn Bạch Hiển.

Bạch Hiển:???

Ngân lang mang vẻ mặt ủy khuất trong mong nhìn chằm chằm Bạch Hiển, quả thực dám đem một thân suất khí hoàn toàn ném sạch.

Chủ nhân của nó nhắm mắt lại, Bạch Hiển còn nhìn thấy được trên trán hắn nổi đầy gân xanh, “Xin lỗi, ngươi có thể sờ nó được không? Nó vừa nhìn thấy bộ dáng lớn lên xinh đẹp liền bất động.”

Bạch Hiển hoàn toàn bối rối, nhìn thấy ánh mắt ngân lang vẫn đang theo dõi hắn, bộ dáng thập phần ủy khuất, hắn đột nhiên cảm thấy hưng phấn, nói thật, hắn chỉ muốn nằm lăn lộn trong đống lông đó!

Lông lớn lên dài như vậy, dày như vậy! Nhất định sẽ rất thoải mái nha!

Bạch Hiển yên lặngthu hồi ý đồ làm càn trong lòng, vươn tay đặt ở trên đầu ngân lang sờ soạng mộtphen, xúc cảm rất tốt, vẫn nhịn không được mà xoa nhẹ một chút.

Ngân lang được voi đòi tiên mà liếm liếm lòng bàn tay hắn, sau đó mới cảm thấy thỏa mãn mà tựa vào người chủ nhân nó, như thể cuộc đời nó đã rất viên mãn vậy.

Đường Trữ nhìn nhìn ngự thú của mình, nắm nắm tay, ừm, nhà mình, không thể đánh. [tội:))))]

Dù vậy, hắn vẫn cúi đầu chào Trác Phong: “Trác lão tiên sinh, hảo.”

Trác Phong cười đáp lại: “Được rồi, gần nhất ta quả thực rất bận.”

“Đúng vậy, tân sinh viên lập tức sẽ được chiêu mộ, nên sẽ khá bận rộn.” Đường Trữ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Đường Ninh chưa từng nói chuyện dài dòng, lập tức quay người đi tuần tra cùng đội tuần tra.

– ———————————————————–

Sau đây là một một tiểu kịch trường, do cái vấn đề không biết một mống tiếng trung nào hết nên tui sẽ copy cái nguyên văn tiếng trung và cái qt nào vào ;)))))

作者有话说:

  攻出来了!!终于出来了!

  哈哈哈哈哈下面小剧场:

  银狼:我是自家的吗?

  唐宁(欣慰):是的,还是家里的最大功臣

  银狼:那我可以去找爸爸了吗?

  唐宁表示随意

  白显表示纠结,旁边的龙崽虎视眈眈

  龙崽:说!你不爱我们只爱毛茸茸了是吗?

  白显(慌张):没有没有!

  一转头银狼期待地看着他。

  白显:……咱妈呢?你为什么要让我面临这样的修罗场呢?是亲妈吗?

  本人:可不,就是亲的呢亲儿子才好坑!都是对你的爱啊!

  白显(气结,抱住银狼和龙崽):这真是甜蜜的负担!

  唐宁(一脸宠溺):没关系,我负责养你们。

Dịch:

Tác giả có lời muốn nói:

Công xuất hiện rồi! Rốt cuộc cũng xuất hiện!

Ha ha ha ha, tiểu kịch trường:

Ngân Lang: Ta là nhà mình sao?

Đường Trữ (vui mừng): “Đúng vậy, hắn là người có công lớn nhất trong nhà.

Ngân Lang: Ta đây có thể đi tìm baba sao?

Đường Trữ tỏ vẻ tùy ý.

Bạch Hiển tỏ vẻ rối rắm, long tể bên cạnh nhìn hắn như hổ rình mồi.

Long tể: Nói! Ngươi không thương chúng ta, người chỉ yêu lông xù đúng không?

Bạch Hiển (bối rối): Không có! Không hề!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận