Địa Lão nhanh chóng ra khỏi thành, những tên kia vẫn không bị mất dấu theo sau ở một khoảng cách khá xa. Mãi cho đến hơn một ngày sau bọn hắn mới tăng tốc chặn đường Địa Lão lại.
Thật không hiểu bọn hắn nghĩ cái gì ở trong đầu mà lại đi chặn một người đi ra từ Vũ Gia một đại gia tộc đứng đầu vùng này. Có lẽ bọn hắn nhìn vào vẻ bầm dập của Địa Lão nên nghĩ tên này làm chuyện gì đó sai trái nên bị trục xuất, mà đã bị trục xuất thì dễ bề làm việc mà chẳng lo lắng gì về hậu quả. Gan của bọn chúng cũng không hề bé một tí nào.
– Tiểu tử, ngươi cũng biết bọn ta muốn gì! Nhanh chóng gọn lẹ đôi bên đều vui vẻ. Nhanh chóng giao hết của cải của ngươi ra đây.
– Ồ! Hóa ra là cướp cạn hả! Từ lúc ta đến đây cho tới bây giờ gặp qua không ít a. Các ngươi không sợ Vũ gia sao?
– Sợ? Đương nhiên là sợ, nhưng với một kẻ bị trục xuất như ngươi thì chúng ta việc gì phải sợ? Một tên phế vật Hư Thần sơ kì như ngươi thì làm gì được?
– Đại ca! Nói lằng nhằng với hắn làm gì, cứ thẳng tay làm thịt hắn đi cho nhanh gọn, xong việc chúng ta cũng nên đi càng sớm càng tốt. Lão Đại ghét phải chờ đợi lắm a.
– Được! Ta hỏi lại lần cuối. Tiểu tử ngươi có giao ra của cải hay không?
Địa Lão nhếch mép cười, cầm cái nhẫn trữ vật trong tay búng lên không trung một cái, nhếch mép trên khuôn mặt vẫn còn sưng húp cười đểu nói.
– Đồ của lão tử các ngươi muốn thì đến mà lấy a.
– Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, để xem một tên phế vật Hư Thần sơ kì bị trục xuất như ngươi thì làm được cái gì… Ọc….ccc
Vừa dứt câu thì cổ họng của hắn đã bị một thanh kiếm đen cắm xuyên qua mà không biết chuyện gì xảy ra, vừa mới một cái chớp mắt hắn đã mất đi cái tính mạng quý giá của mình.
Tơ máu tràn vào trong mắt đang trợn trừng lên nhìn về phía Địa Lão cầm thành kiếm cắm vào cổ hắn kia một cách không thể tin được. Chỉ là một Hư Thần sơ kì có vẻ vừa mới đột phá mà dễ dàng giết hắn một Hư Thần sơ kì đỉnh phong sắp đột phá sao? Không phải hắn là phế vật sao? Không phải hắn bị trục xuất sao? Có vẻ như kế hoạch của bọn hắn đã chọn sai người rồi. Ánh mắt sắc như lưỡi kiếm kia cho hắn thấy đây không thể nào là một tên phế vật được. Rất nhiều suy nghĩ nổ ra trong đầu hắn nhưng cũng đã quá muộn màng, máu cũng đã chảy rất nhiều. hắn tắt thở ngay sau đó, mắt hắn vẫn trợn trừng lúc tắt thở trông đầy oán hận mà không thể nói thành lời nữa.
Địa Lão rút thanh kiếm ra khỏi cổ họng của tên kia, vẫy nhẹ một cái rồi lên tiếng đầy thách thức.
– Tên nào tiếp? Hàng các ngươi muốn ta vẫn giữ a!
Bốn tên còn lại lúc này mới bừng tỉnh khi nhận ra tên đồng đội của bọn hắn vừa tắt thở mà còn chưa kịp rút kiếm ra khỏi vỏ. Tên mặt mày bầm dập này không phải là phế vật như bọn hắn nghĩ, hắn là một tên máu lạnh giết người không chớp mắt dù chỉ là một cái. Bọn hắn ngay lập tức lùi lại mấy bước rồi vào thế phòng bị, trong lòng tăng lên thêm mười phần lo lắng nữa, bọn hắn lần này đã chọn sai mục tiêu để cướp rồi.
– Hắn giết Tiểu Tuất nhanh như vậy? Đại ca! chúng ta phải làm sao?
Trong bốn tên còn lại thì chỉ có một tên là Hư Thần Đỉnh phong còn lại ba tên kia chỉ là Bán Thần cảnh mà thôi, bọn hắn chỉ là tiểu đệ đi theo cáo mượn oai hùm mà thôi. Tên Hư Thần cảnh truyền âm nói
“Nhanh dùng pháo hiệu nhờ trợ giúp từ Lão Đại, nhóm của Lão Đại cũng ở gần đây thôi.”
“Vâng!”
Một tên Bán Thần cảnh vội vàng rút ra một thanh huyền thiết màu đỏ ý định bắn lên trời để làm pháo hiệu xin trợ giúp. Xui cho hắn đây không phải lần đầu Địa Lão nhìn thấy cái đó, Địa Lão cũng hiểu nguyên lý hoạt động cơ bản của thứ pháo hiệu đó, nếu thực sự để hắn bắn cái thứ pháo hiệu đó lên thì bản thân Địa Lão thực sự gặp rắc rối ở đây, Hắn có thể đánh nhau với Hư Thần cảnh đỉnh phong kia nhưng tỉ lệ thắng cũng chỉ là năm mươi năm mươi mà thôi.
Không để những tên kia như ý nguyện, Địa Lão lập tức bắt ấn cực kì nhanh. Một ấn pháp cực kì phức tạp ngay lập tức phát ra một ánh sáng chói mắt tất cả những kẻ đang đứng ở đó. Kể cả tên Hư Thần đỉnh phong cũng bị lóa mắt trước ánh sáng đột ngột bộc phát ra từ chỗ của Địa Lão. Mặc dù chỉ là mấy tích tắc trôi qua trước khi hắn lấy lại được thị lực mà thôi, nhưng như vậy cũng đã đủ để Địa Lão xử lý xong ba tên Bán Thần đi theo.
Ba nhát chém nhẹ nhàng tự như múa vào không khí, sáu khúc thịt đã được cắt một cách gọn gàng, cả tên Hư Thần đỉnh phong kia cũng bị chém một nhát khá nặng phía từ phía sau lưng.
Ba tên Bán Thần đã được xử lý gọn gàng, chỉ tiếc là cảnh giới chênh lệch giữa Địa Lão cùng tên kia cũng khá lớn nên không thể hạ sát ngay được. Dù cho đã bị lóa mắt nhưng bản năng cũng như phản xạ của tên Hư Thần đỉnh phong kia vẫn còn nguyên vẹn, mặc dù Địa Lão đã chém được hắn một nhát từ phía sau nhưng bản thân Địa Lão cũng dính phải một kiếm ngay bả vai lúc tung đòn.
Tên Hư Thần đỉnh phong cũng khá hoảng loạn vì bị thương một cách không ngờ như vậy. Hai tiểu cảnh giới không phải là nhỏ dù cho chỉ mới là Hư Thần cảnh, thật sự hắn không ngờ rằng hắn lại dễ dàng bị thương như vậy.
Địa Lão quay lại vị trí cũ đứng đó, máu từ vết thương ứa ra thấm đỏ cả một phần áo. Đúng như hắn dự tính, không dễ dàng gì mà hạ sát một tên Hư Thần Cảnh đỉnh phong chỉ với một kiếm như vậy được.
Tên Hư Thần cảnh đỉnh phong kia cũng cố gắng bình tĩnh lại, hắn mỉm cười có vẻ là thần thiện nói, hắn đang cố tình câu giờ để dùng cái pháo hiệu đã chuẩn bị sẵn trong nhẫn trữ vật.
– Không ngờ rằng hành động lần này của bọn ta lại sơ suất như vậy! Ngươi không phải là phế vật bị trục xuất của Vũ gia mà là thiên tài của Vũ gia đúng chứ?
– Ngươi đã sai ngay từ đầu, ta không phải là người của Vũ gia.. hiện tại. Thêm nữa là ta tự rời đi chứ không hề bị trục xuất gì cả.
Vừa dứt lời Địa Lão ngay lập tức vung kiếm lao về phía của tên Hư Thần kia, Địa Lão cũng hiểu lý do vì sao mà hiện tại tên kia lại bình tĩnh nói chuyện như vậy. Lăn lộn ở tiểu thiên thế giới gần vạn năm không phải chỉ là để cho vui, hắn hiểu rõ mồn một từng mánh khóe một của những tên này, hắn chỉ muốn câu giờ để làm một cái gì đó khác mà thôi.
Vị Thần Tướng được Vũ Tùy Phong sai đi giám sát Địa Lão đứng ẩn mình ở một cái cây cách đó không xa tấm tắc khen ngợi Địa Lão, tuổi còn trẻ như vậy mà đã rèn được bản chất cứng cỏi như vậy, không hề có một chút nhân nhượng nào trong ánh mắt kia. Quả thật mang một khí chất cao thủ đứng trên tất cả a, viên ngọc thô này chỉ cần thêm thời gian sẽ trở thành một cự bá một giới a.
Đó là suy nghĩ khen ngợi tài năng của Địa Lão, nhưng trong thâm tâm hắn bản tâm của cái gọi là Nhân Tộc vẫn có tồn tại một cái gì đó khó nói như thể là phân biệt chủng tộc vậy. “Không phải tộc ta, ắt có dị tâm”. Là một Thần Tướng cảnh cường giả hắn nhìn ra được Địa Lão không phải là Nhân Tộc mà là một Yêu Tộc, không những thế mà Địa Lão còn mang theo phần Long Khí mặc dù là mỏng manh. Long Tộc là một trong vô vàng cự đầu tộc của Yêu Tộc, nếu như hắn có nguồn gốc với Long Tộc thật sự thì rất có thể sẽ mang tới đại họa cho Vũ gia.
Ai cũng biết rằng Nhân – Yêu không thể sống chung hòa bình được, dù cho có rất nhiều nơi chuyện đó là bình thường đi chăng nữa nhưng đó cũng chỉ là số ít mà thôi. Trên khắp cả Thần Giới hay Tiên Giới đều như vậy. Yêu tộc bị bắt làm tọa kị, nô dịch hay bị giết hại để lấy yêu đan luyện đan. Còn ở phía Nguyên Giới cũng không khác là bao dù cho là không quá nặng nề nhưng vẫn tồn tại việc Yêu Tộc bắt Nhân Tộc làm trò tiêu khiển, nữ nhân thì bị bắt làm nô lệ tình dục, mua vui đến chết… Những điều nặng nề này đã hằn sâu vào trong bản ngã của từng Người hay Yêu từ lúc được sinh ra rồi.
Vị Thần Tướng này mãi suy nghĩ về việc Nhân Yêu này kia trong lúc đó thì Địa Lão cùng tên Hư Thần cảnh đỉnh phong đang bắt đầu vung từng nhát chém chí tử vào nhau. Mặc cho đa phần đều bị cản lại hoặc né tránh nhưng vẫn có một vài đường kiếm trúng đích. cả hai đều bắt đầu thương tích đầy mình, Địa Lão mặc dù sắc bén hơn về chiêu thức nhưng lại thiếu hụt về cảnh giới nên những nhát chém của hắn không đủ lực để giết đối phương, ngược lại thì tên Hư Thần kia lại nhỉnh hơn về mặt cảnh giới nên hắn có lợi thế, nhưng đòn đánh của hắn tấn công làm cho tay của Địa Lão tê rần cả lên.
Hai tên này đánh nhau một hồi rồi gần như cùng lúc tung ra hai kiếm về phía đối phương. Địa Lão không tránh được đã bị chém một nhát vào ngực lộ ra cả xương sườn, máu tuôn ra như mưa, hắn ho ra một búng máu lớn sắc mặt cũng tái đi. Địa Lão cũng kịp chém một nhát vào cổ họng của tên Hư Thần đỉnh phong kia, tiệc là không đủ sâu để kết liễu.
Cả hai lùi lại một đoạn để thở dốc đúng lúc này tên Hư Thần cảnh chớp lấy thời cơ rút từ trong nhẫn trữ vật ra một cái pháo hiệu bắn thẳng lên trời xanh. Một chữ “Trợ” màu đen tỏa ra trên bầu trời. Hắn đã thành công trong việc cầu viện trợ rồi, lúc hắn vừa nhếch miệng lên cười thì một lưỡi kiếm lóe lên hưởng thẳng về phía cổ của hắn ngay lập tức. Hắn chỉ kịp đưa bàn tay vừa bắn pháo hiệu lên đỡ đường kiếm.
Tiếc cho hắn là bàn tay của hắn làm sao có thể cứng hơn lưỡi kiếm được, một bàn tay ngay lập tức rời bỏ cơ thể của hắn mà bay lên không trung. Cũng may phản xạ của hắn đủ nhanh để cản lại nên đó chỉ là bàn tay của hắn chứ không phải là mục tiêu thực sự của Địa Lão, nếu không thì thay vào bàn tay kia là cái đầu của hắn đã bị cắt lìa rồi.
Ngay lập tức cơn đau ập tới với hắn. Một bàn tay đã bị cắt khỏi cơ thể của hắn, Hắn nhảy lùi về sau nhiều bước rồi mới dừng lại. Hắn vận khí chặn cột máu đang phun như mưa từ tay của mình lại. Địa Lão cũng đã cạn sức vì toàn bộ lực lượng đã dồn hết vào một kiếm vừa rồi.
Địa Lão nhận ra rằng rắc rối thật sự sẽ đến ngay bây giờ nếu hắn không rời khỏi đây ngay. Không thể chần chờ thêm nữa phải làm liều một phen thôi. Địa Lão cất thanh kiếm đen của mình đi, tay liên tục bắt Ngũ Ấn rồi ấn mạnh vào ngực mình. Vết thương ở ngực hắn đóng miệng ngay lập tức từng lớp như vảy đỏ bọc lấy phần ngực trước của hắn lại, hai mắt hắn cũng đổi màu thành đỏ au và tròng mắt thành hình elip. Tóc hắn cũng cháy lên như một ngọn đuốc.
Cơ bắp trên người hắn cũng lớn lên và được bao bọc trong một lớp vảy đỏ. Hình dáng cơ thể hắn cũng thay đổi, một cái đuôi mọc ra từ phần xương cụt sau lưng hắn. Hình dạng của Địa Lão thay đổi trở thành như một Long Nhân vậy, khí thế của hắn tăng lên rất nhiều có lẽ là vượt qua cả Hư Thần Cảnh đỉnh phong.
Địa Lão phải xử lý tên Hư Thần Cảnh đỉnh phong này càng nhanh càng tốt trước khi viện binh của hắn đến đây. Điều này thật sự tồi tệ a, vừa mới ra khỏi thành một ngày đã bị đánh như vậy rồi, thật xấu hổ nếu như bây giờ quay trở lại Vũ gia a. Địa Lão phải xử lý việc của bản thân, không thể phụ thuộc như vậy được, đó không phải là bản tính của hắn.
Tên Hư Thần Cảnh đỉnh phong kia lúc này thì đang há hốc mồm vì thấy hình dáng của Địa Lão thay đổi như vậy, Dù ở Đệ Tam Thiên này Yêu tộc hay Bán Yêu không phải là hiếm nhưng hiện tại là khí tức của Long tộc lại xuất hiện a. Điều này không phải là một chuyện nhỏ. Bọn hắn chọc phải người không nên động dù chỉ là lời nói a. Dù cho hình dáng của tên trước mặt hắn kia thì có lẽ chỉ là Long Nhân nhưng cũng mang một chữ Long a.
Từ xa xưa truyền tụng đến tận bây giờ là Long Tộc nổi tiếng mang tính thù dai, dù chỉ là giết một tên Long Nhân bị xem là con ghẻ cũng sẽ bị cả Long Tộc mang thù, cái khí tức Đồ Long sẽ ám vào người bọn hắn cho đến khi chết già hoặc bị truy sát đến chết khi gặp phải một Long tộc khác.
Hắn sợ hãi nhận ra rằng mình đã mang họa đến nơi thì đột nhiên xung quanh hắn trở nên tối thui, một khí tức nóng bỏng thiêu đốt cơ thể hắn ngay lúc này. Địa Lão đã không hắn vào trong một cái lồng giam đỏ thẫm đang bốc khói xèo xèo. Địa Lão cũng ho ra máu sau khi sử dụng Ngũ Ấn vừa rồi, ở trong cái lồng giam đỏ thẫm kia tên Hư Thần Cảnh đỉnh phong la hét một cách đau đớn vì toàn bộ cơ thể của hắn đang bị thiêu đốt làm hắn liên tục nhục mạ Địa Lão dù cho lời nói của hắn chẳng thể nào thoát ra khỏi lồng giam được. Thật sự vô vọng, hắn nghĩ đến một ý tưởng điên khùng lúc này.
“Dù gì thì cũng chết, lão tử tự bạo kéo theo một tên Long Nhân đệm lưng. Thật là vẻ vang khi ta giết một Long Nhân a…ha ha ha ha ha…”
Hắn dồn ép toàn bộ tu vị của bản thân lại ở nguyên thần của bản thân và rồi.
*BÙMMMMMM
Một vụ nổ không nhỏ đã xảy ra, cái lồng giam mà Địa Lão tạo ra không thể cản được sức công phá của một Hư Thần cảnh đỉnh phong tự bạo được. Vụ nỗ làm Địa Lão bị văng ra xa đến cả nghìn mét. Thương thế sau khi sử dụng Ngũ Ấn đã khá là nặng rồi giờ lại được bồi thêm một vụ nổ như thế này làm cho thương thế của Địa Lão càng thêm nặng nề hơn. Hắn ho ra một búng máu lớn kèm theo một đống nội tạng vỡ vụn, vảy trên người hắn cũng bong tróc ra từng mảng từng mảng máu me be bét. Tâm trí của Địa Lão dần mờ đi, nhưng trong vô thức cơ thể hắn vẫn tự mách bảo rằng hiện tại không thể ở lại đây lâu, nếu ở lại thì hắn chết là cái chắc. Cơ thể trăm nghìn vết thương nặng nề lê bước rời đi trong vô thức, như một bản năng sinh tồn tự nhiên vậy nhưng chẳng đi được bao xa thì hắn đã gục xuống và bất tỉnh nhân sự.