Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 127: Chương 127: KIẾP TRƯỚC CỦA A NGƯ 2


Chương 2:

 

Editor: Hardys

 

Giấc ngủ này, A Ngư ngủ thẳng tới buổi chiều, đủ thấy tối hôm qua Từ Tiềm có bao nhiêu điên cuồng.

 

Lúc A Ngư tỉnh lại, A Ngư có thói quen ngáp một cái, vừa xoay người vừa đổi thành tư thế nằm thẳng, nàng mở to mắt đã thấy một chiếc bàn thấp bằng gỗ lê, chẳng biết được nó đặt giữa giường đất ấm áp và rộng rãi từ lúc nào. Từ Tiềm đang ngồi một bên cũng đối diện với nàng, một tay hắn cầm sách nhưng dáng ngồi ngay ngắn, đôi mắt đen láy lạnh lùng tựa như băng đang nhìn nàng.

 

Ánh hoàng hôn ấm áp từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, đồng thời cũng phủ một lớp ánh sáng vàng dịu lên khuôn mặt tuấn tú và uy nghiêm của Từ Tiềm.

 

Trong nháy mắt đó, A Ngư cho rằng mình đang nằm mộng mà Từ Tiềm cũng bước vào mộng của nàng.

 

Tiểu nữ nhân khóc sưng húp cả mí mắt nhưng đôi mắt vẫn trong suốt như nước như cũ, nàng mới tỉnh lại có vẻ lười biếng và mơ màng, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.

 

Đột nhiên Từ Tiềm không biết nói gì.

 

Hắn nên nói gì với nàng đây?

 

Nếu nàng hối hận về những chuyện đêm qua, nàng có hận hắn không? Thậm chí còn trách hắn tự nhiên ngồi ở phòng của nàng?

 

Khẩn trương và lo âu khiến Ngũ gia chưa từng biến sắc khi đối mặt với thiên quân vạn mã phải cụp mắt xuống trước.

 

Chỉ một tác nhỏ như vậy lại khiến hắn trở nên sống động trong mắt A Ngư, một phút trước nàng vẫn còn nghi ngờ đây là mộng, bây giờ Từ Tiềm cử động, hắn thật sự đang ngồi ở đằng kia, A Ngư lập tức nhớ lại chuyện tối hôm qua một lượt. Những ký ức trước khi bị Từ Tiềm ôm vào lòng vô cùng rõ ràng, còn phần sau là do say rượu nên trí nhớ trở nên mơ hồ nhưng hình ảnh đứt quãng này không có cái nào mà không phải là nàng và Từ Tiềm dính như keo sơn.

 

Tại sao có thể như vậy?

 

A Ngư trốn vào chăn như cá chạch.

 

Hô hấp của nàng dồn dập còn sắc mặt thì nóng như lửa đốt.

 

Hôm qua Bảo Thiền kêu nàng giả say thử xem Từ Tiềm có ý với nàng hay không, thật sự A Ngư cũng muốn biết nên lập tức đi thăm dò nhưng càng về sau nàng càng chóng mặt và choáng váng, thậm chí còn không nhớ rõ mình đang làm gì, chẳng lẽ nàng không chỉ dò xét tấm lòng của Từ Tiềm mà còn dụ dỗ hắn lên giường của nàng, không phải, chính xác là dụ hắn lên giường đất của nàng?

 

Cuối cùng nàng đã làm gì vậy, hắn sẽ nghĩ nàng như thế nào đây?

 

“A Ngư?”

 

Trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Từ Tiềm, A Ngư hoảng hốt, nàng ôm chăn và co người lại nhiều hơn.

 

Đây là đang sợ hắn sao?

 

Bàn tay đặt giữa không trung của Từ Tiềm dần hạ xuống, nhìn người trước mặt đã cuộn mình thành một quả cầu trong chăn, Từ Tiềm thấp giọng nói: “Tối hôm qua là do ta mạo phạm nàng nhưng những lời ta nói với nàng vào sáng nay đều là lời từ tận đáy lòng, chỉ cần nàng đồng ý, cuối tháng này ta sẽ lấy nàng làm chính thê.”

 

A Ngư ngây ngẩn cả người.

 

Lúc sáng Từ Tiềm nói muốn cưới nàng sao?

 

Hình như có nói nhưng lúc A Ngư vừa tỉnh lại đã nhìn thấy hắn khiến nàng hoảng sợ muốn chết nên đã quên.

 

Cho dù là như vậy cũng là do nàng quyến rũ hắn trước, một nữ tử nhà lành lại dám làm loại chuyện này, A Ngư vẫn không thể thản nhiên đối mặt với hắn.

 

Nàng như ốc sên trốn trong vỏ ốc, Từ Tiềm nhìn cái mền vẫn không nhúc nhích kia, bỗng nhiên hắn lo sợ A Ngư đang khóc. 

 

Từ Tiềm không muốn nàng khóc, hắn đã thấy nàng rơi nước mắt quá nhiều, lại càng không muốn A Ngư khóc vì hắn. 

 

Dù sao những điều không nên làm đã làm vào đêm qua rồi, Từ Tiềm nắm chăn trên người nàng, xốc thẳng lên!

 

Ổ chăn ấm áp bay mất, A Ngư vốn chỉ mặc nội y cảm thấy lạnh, chợt nàng muốn trốn vào chăn một lần nữa.

 

Nàng giống như chuột chũi, tốc độ xoay người nhanh tới mức Từ Tiềm không kịp phản ứng đã thấy nàng chui vào ổ chăn một lần nữa, Từ Tiềm cúi người rồi ôm thật chặt nàng từ phía sau.

 

Trong lòng ngực của hắn rất nóng nhưng y phục của hắn lại lạnh, A Ngư vừa cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn vừa run lẩy bẩy.

 

Từ Tiềm cảm nhận được, vội vàng giơ tay lấy chăn bọc cả người nàng lại, sau đó hắn ôm cả người và chăn vào trong ngực khiến nàng dựa sát vào lồ ng ngực rộng lớn của hắn.

 

A Ngư chỉ lộ một cái đầu ở ngoài, hay tay đã bị hắn quấn vào trong chăn mền, muốn che mặt cũng không được.

 

Từ Tiềm nghiêng đầu qua trái cúi xuống muốn nhìn nàng, A Ngư lập tức nghiêng qua bên phải, Từ Tiềm đổi qua bên phải, nàng lại cúi đầu qua trái.

 

Từ Tiềm bị sự trốn tránh của nàng làm bực mình, hắn dứt khoát thả người xuống giường đất rồi đ è xuống.

 

Gương mặt đỏ rực nhỏ nhắn của A Ngư bị ép đối diện với đôi mắt khẩn thiết của hắn.

 

“Tại sao lại trốn ta, nàng hối hận rồi hả?” Nàng không khóc, Từ Tiềm khẽ thở phào rồi truy hỏi tới cùng.

 

A Ngư nhắm mắt lại, xấu hổ mà giải thích: “Không phải ta cố ý, ta chỉ muốn hỏi ngài, có phải ngài thích ta hay không, chứ không phải muốn…”

 

A Ngư khó có thể mở miệng nói câu kế tiếp.

 

Từ Tiềm nói thay nàng: “Không muốn ta chui vào trong chăn?”

 

A Ngư liên tục gật đầu, lỗ tai đỏ như bị lửa thiêu.

 

Từ Tiềm nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng bằng ánh mắt sáng rực.

 

Hắn nuôi nàng bốn năm, cuối cùng cũng không tốn công vô ích, rốt cuộc cũng dưỡng cặp má hốc hác trở nên đầy đặn, trắng trắng hồng hồng giống như đóa hoa mới nở rộ chứ không phải một đóa hoa dại đáng thương không nơi nương tựa giữa giông tố bão bùng, chỉ có thể để mặc cho mưa gió tùy ý vùi dập, Bốn năm nay, hắn không dám gặp nàng thường xuyên nhưng Từ Tiềm luôn trốn ở một nơi bí mật gần đó để lén nhìn nàng, Từ Tiềm vô cùng vừa lòng khi trông thấy nàng bình an tản bộ kèm theo vẻ mặt thanh thản.

 

Hiện tại, thế mà hắn đã có thể đem người ôm và ngực thậm chí còn đè dưới thân.

 

Đây mới là thứ Từ Tiềm thật sự muốn, hắn không muốn quan hệ hai người bị lui về.

 

Nhìn đôi mi run rẩy của nàng, Từ Tiềm nói giọng khàn khàn: “Ta biết nàng không muốn nhưng ta muốn, ta đã muốn nàng bốn năm, năm năm, thậm chí còn lâu hơn, đó là lý do mà ta thừa dịp nàng say rượu, không có sức phản kháng nên đã c**ng bức nàng. Vậy bây giờ, nàng hối hận, hối hận vì tối hôm qua mời ta uống rượu hả?”

 

Đột nhiên hắn nói vậy khiến A Ngư sửng sốt.

 

Hắn đã muốn nàng bốn năm, năm năm, thậm chí còn lâu hơn sao?

 

Cho nên, Bảo Thiền nói đúng, Từ Tiềm thật sự đang đợi nàng sao?

 

Hắn là Từ Tiềm, là đứa con út được sủng ái nhất của Từ lão thái quân, là Ngũ gia được Kiến Nguyên Đế bồi dưỡng như nhi tử, vững chãi như tùng, chính trực như trúc, một người như Từ ngũ gia mà lại độc thân tới tận 30 tuổi chỉ vì đợi một người tàn hoa bại liễu như nàng, sao A Ngư có thế hối hận vì đã thân mật cùng hắn chứ?

 

A Ngư mở to mắt, nói rõ ràng cho hắn nghe: “Ta không hối hận.”

 

Giọng nói nàng kiên định như thế, bỗng nhiên Từ Tiềm cúi đầu, đặt trán trên bả vai gầy yếu của nàng: “Ta hối hận.”

 

Trong lòng A Ngư nặng trĩu, ngay tại lúc nàng không biết phải làm sao thì đã nghe hắn dùng một giọng nói vô cùng phức tạp: “Ta hối hận vì sao ta không sớm dẫn nàng rời khỏi.”

 

Rời xa Từ Khác, rời khỏi gia đình kia.

 

Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt A Ngư.

 

Ai mà không hối hận chứ, đặc biệt là nàng, nàng rất hối hận, nàng muốn thay đổi rất nhiều thứ, nhiều tới mức Bồ Tát sẽ nghĩ nàng là người lòng tham không đáy.

 

Nàng dựa vào vai Từ Tiềm mà khóc tựa như đang trút hết tất cả những thứ uất ức, hối tiếc không biết phải nói cho ai nghe ở sâu trong đáy lòng.

 

Từ Tiềm để nàng khóc, hắn xốc chăn lên, ấn nàng vào trong ngực cho nàng dựa vào hắn khóc.

 

Chờ tới khi A Ngư khóc đủ rồi, tiếng khóc nức nở biến thành tiếng thút tha thút thít sau đó dần dần không còn tiếng nào, lúc này toàn bộ nước mắt đều dính đầy trên người Từ Tiềm rồi.

 

Vạt áo Từ Tiềm không có chỗ nào khô ráo cả.

 

Vừa ẩm ướt vừa làng lạnh, cuối cùng A Ngư nhích người, nàng che mắt nói: “Ngũ gia thay áo choàng đi, đã ướt hết rồi.”

 

Từ Tiềm lập tức cởi áo ngoài, áo ấm bên trong cũng có hơi ẩm ướt, hắn lập tức cởi áo ấm bên trong ra rồi cũng giống hệt A Ngư, chỉ còn nội y.

 

Y phục đã ném đến đầu giường, đặt gần lò sưởi, Từ Tiềm nằm xuống lần nữa và ôm chặt nữ tử nhỏ nhắn vào trong ngực.

 

A Ngư dựa vào một chút thì phát hiện có hơi sai sai, lúc này nàng mới cảm thấy ngượng ngùng, Từ Tiềm đột nhiên kéo tay nàng: “Vì sao che mắt lại?”

 

A Ngư không cho hắn kéo tay, lúng túng nói: “Ánh mắt đã sưng lên rồi.”

 

Nếu lý do khác thì Từ Tiềm sẽ tôn trọng nàng nhưng lý do này không được, hắn nhẹ nhàng bắt lấy tay nàng. 

 

A Ngư lập tức nhắm mắt lại.

 

Từ Tiềm nghĩ tới một chuyện khác, đôi môi mỏng đặt lên trên ánh mắt sưng lên vì khóc của nàng, thấp giọng hỏi: “Vì sao đêm qua khóc liên tục vậy?”

 

A Ngư: …

 

Sao hắn dám hỏi câu đó chứ?

 

Chẳng lẽ hắn không biết sức lực của mình lớn cỡ nào sao?

 

“Ta đói bụng.” A Ngư vừa kéo giãn khoảng cách cùng với hắn, vừa nhỏ giọng nói, nàng không thể tiếp tục nằm nữa, quá nguy hiểm rồi.

 

Từ Tiềm nghĩ nàng còn chưa ăn cơm trưa nên không hỏi thêm nữa, lập tức rời khỏi chăn rồi mặc áo ấm hơi ẩm ẩm vào. Trong phòng đốt than giữ ấm nên không mặc ngoại bào cũng không sao.

 

Mặc xong thì thấy A Ngư khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, Từ Tiềm biết nàng ngại mặc quần áo trước mặt mình nên hắn ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ta gọi Bảo Thiền đi truyền cơm.” 

 

A Ngư gật đầu.

 

Từ Tiềm vừa đi, nàng lập tức ngồi dậy

 

Quả thật A Ngư cũng đói bụng, tay chân nàng bủn rủn không có sức, nàng mang giày thêu và bước tới bàn trang điểm, thấy rõ ánh mắt sưng như quả đào của mình, A Ngư quýnh lên. Hôm nay, nàng không muốn gặp lại Từ Tiềm nữa.

 

Từ Tiềm cũng đến tiền viện thay y phục, thay xong thì trở lại.

 

Bảo Thiền bĩu môi về phía nội thất.

 

Quan hệ đã xác định nên Từ Tiềm lập tức đi vào trong.

 

A Ngư ngồi bên cạnh bàn thấp, vừa thấy Từ Tiềm vào thì nàng lập tức cúi đầu.

 

Lúc này, nàng đang mặc một áo khoác nhỏ màu xanh, bên dưới là váy lụa màu trắng, nàng ngồi quỳ bên cạnh bàn, làn váy xòe ra tựa như một đóa hoa thủy tiên tươi đẹp. Mái tóc đen nhánh chỉ cắm một cây trâm bạc duy nhất, cần cổ thon dài và trắng như tuyết, gò má đỏ ửng mềm mại như cánh hoa khiến người ta muốn cắn một cái.

 

Từ Tiềm không thể rời mắt mà cứ nhìn nàng chằm chằm.

 

A Ngư bị hắn nhìn tới mức thẹn thùng, nàng quay đầu hỏi: “Đã chuẩn bị cơm xong chưa?”

 

Từ Tiềm giật mình, lui ra ngoài hỏi Bảo Thiền: “Đã chuẩn bị cơm xong chưa?”

 

Từng câu từng chữ đều giống hệt A Ngư nhưng ngữ khí lại đứng đắn uy nghiêm hơn rất nhiều.

 

Bảo Thiền cảm thấy Ngũ gia có hơi ngốc nghếch.

 

“Đã xong, Ngũ gia vào phòng ngồi trước, nô tỳ lập tức bưng đến.” Giọng nói Bảo Thiền lanh lảnh, chỉ cần Ngũ gia đối xử tốt với cô nương thì nàng không so đo việc Ngũ gia đột nhiên thẩm vấn nàng vào ban sáng.

 

Từ Tiềm lại đi vào nội thất.

 

A Ngư tiếp tục cúi đầu ngồi đó.

 

Từ Tiềm cởi giày, ngồi đối diện nàng.

 

Gương mặt A Ngư đỏ hồng.

 

Thay đổi xiêm y xong rồi, đột nhiên Từ Tiềm không biết phải nói gì nữa.

 

Bảo Thiền bưng hai bát sủi cảo lớn vào, vừa bưng đồ ăn vào thì bắt gặp hai người, một người thẹn thùng, một người ngu ngốc, nàng ấy chỉ cười, dọn đồ ăn xong thì đi ra ngoài.

 

Một bát rất to chắc hẳn có chừng mười mấy viên sủi cảo.

 

Dù A Ngư có đói cũng không ăn hết nhiều như vậy, ánh mắt nàng đảo một vòng, Bảo Thiền thế mà không chuẩn bị thêm đ ĩa.

 

“Ăn không hết sao?” Từ Tiềm vẫn luôn nhìn nàng nên có chú ý đến ánh mắt của nàng.

 

A Ngư gật gật đầu: “Nhiều lắm.”

 

Từ Tiềm lập tức gấp mấy viên trong bát của nàng bỏ vào bát của mình, chừa lại cho nàng hơn phân nửa: “Ăn đi, phần còn lại để cho ta.”

 

Sao A Ngư không biết xấu hổ đến mức để hắn ăn đồ thừa của mình chứ?

 

Nàng cầm đũa lên, bắt đầu ra sức ăn từng viên từng viên một.

 

Từ Tiềm cầm bát, vừa ăn sủi cảo vừa tiếp tục nhìn nàng.

 

Lúc nàng ăn có vẻ rất nho nhã, đôi môi anh đào mở ra rồi lại kéo vào, đôi gò má lúc thì phồng lên bên này, một lúc nữa thì đổi thành bên kia.

 

Lần đầu tiên Từ Tiềm phát hiện thì ra ngắm người khác ăn cơm cũng vui mắt như vậy.

 

A Ngư chịu không nổi đành quay đầu nói: “Ngài, nếu ngài còn nhìn ta, ta sẽ ăn không vô.”

 

Từ Tiềm lập tức xoay lưng lại, chứng minh rằng mình tuyệt đối sẽ không nhìn nữa.

 

Lúc này A Ngư mới bình tĩnh lại.

 

Từ Tiềm ăn rất nhanh, ăn xong rồi thì hắn nghe âm thanh nhai nuốt của tiểu nữ nhân phía sau lưng, đáy lòng ngập tràn yên tĩnh.

 

Cuối cùng A Ngư cũng ăn xong rồi.

 

Từ Tiềm kêu Bảo Thiền đi vào dọn dẹp bàn ăn.

 

Động tác Bảo Thiền rất mau lẹ, nhanh chóng lau sạch bàn rồi lại mang nước trà và hạt dưa đến, sau đó lại rời khỏi.

 

Trời ngoài cửa sổ đã tối đen như mực.

 

Một mặt, A Ngư cắn hạt dưa để che giấu sự bối rối, mặt khác nàng suy đoán ý nghĩ của Từ Tiềm đang ngồi phía đối diện, rốt cuộc là hắn có chuyện muốn nói với nàng hay là đêm nay muốn tiếp tục ngủ bên phòng nàng?

 

Thật ra nếu hắn muốn ở lại, A Ngư cũng hoàn toàn tự nguyện.

 

Nhưng mà, dù sao hai người còn chưa thành thân, hiện tại cứ như vậy dường như không thích hợp cho lắm.

 

“Cuối tháng thành thân, thời gian rất gấp nên toàn bộ đều tổ chức giản lược, thiệt thòi cho nàng rồi.” Từ Tiềm uống một ngụm trà cho nhuận cổ họng rồi nói.

 

Hắn thật sự muốn phụ trách, A Ngư vừa vui vẻ vừa lo lắng.

 

“Vậy bên phía Kinh Thành…” Nàng buông hạt dưa trong tay xuống, cảm xúc hoàn toàn giảm xuống thấp.

 

Trong lúc chờ nàng tỉnh lại, Từ Tiềm đã sớm suy nghĩ xong vấn đề này, hắn bình tĩnh nói: “Cuối năm sau ta sẽ hồi kinh, nàng cũng trở về theo ta nhưng thân phận cũ của nàng không thể dùng, ta sẽ tạo một thân phận mới cho nàng.”

 

A Ngư sờ sờ gương mặt mình.

 

Âm thanh Từ Tiềm lạnh lùng nói: “Chỉ cần nàng không thừa nhận thì dù bọn họ có đoán được cũng chẳng sao. Nhưng mà Bảo Thiền không thể đi theo nàng, ta sẽ tuyển chọn gia đình tốt cho nàng ấy gả vào.”

 

Muốn tách nàng và Bảo Thiền ra?

 

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu A Ngư là không thể nào, nhưng nghĩ lại, Bảo Thiền đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nàng ấy ở bên cạnh nàng nên đã chậm trễ rất nhiều năm, sắp xếp gả Bảo Thiền đi đúng là sự lựa chọn tốt nhất.

 

“Nàng ấy đã đi theo ta nhiều năm, chịu rất nhiều cực khổ, xin Ngũ gia tìm một đức lang quân tốt cho nàng ấy.” A Ngư rũ mắt xuống.

 

Từ Tiềm nhìn nàng: “Nàng không cần cầu xin ta, từ nay về sau, phàm là thứ nàng muốn, ta đều sẽ làm như nàng mong muốn.”

 

Hắn tốt như vậy khiến A Ngư không biến nên báo đáp như thế nào rồi.

 

“Sắc trời đã không còn sớm, nàng đi nghỉ ngơi đi.” Nói xong chuyện hôn sự, Từ Tiềm chuẩn bị rời khỏi.

 

A Ngư chần chừ nhìn bóng dáng Từ Tiềm đang xỏ giày, nàng cắn môi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Đêm nay, ngài, không cần đi đâu.”

 

Từ Tiềm đối xử với nàng rất tốt, ngoại trừ bản thân ra thì A Ngư không có gì có thể cho hắn.

 

Từ Tiềm không còn muốn rời khỏi nữa, nhưng hắn phải đi.

 

Tối hôm qua là do khó lòng kìm nổi, nếu đêm nay không danh không phận mà vẫn muốn nàng, đó là không tôn trọng nàng.

 

Mang giày xong, Từ Tiềm đứng dậy, ý bảo A Ngư qua đây. 

 

A Ngư đỏ mặt di chuyển đến trước mép giường đất.

 

Từ Tiềm cầm đôi tay của nàng, dặn dò nàng: “Trước đại hôn, ta sẽ không gặp nàng, nàng đừng nghĩ ngợi lung tung, an tâm mà chờ ta.”

 

A Ngư vừa kinh ngạc, bây giờ mới đầu tháng, còn tới gần một tháng…

 

Bốn năm trước nàng thường xuyên hai hoặc ba tháng mới gặp Từ Tiềm một lần nhưng hôm nay hai người mới thổ lộ tình cảm, tiếp đó phải không gặp nhau tận một tháng…

 

Đột nhiên A Ngư rất không đành lòng.

 

Nàng không nói lời nào nhưng lại không muốn hắn đi.

 

Trong một phút xúc động, A Ngư đã vòng tay ôm lấy thắt lưng của nam nhân trước mặt.

 

Một cái ôm này khiến Từ Tiềm như bị mọc rễ ở chân, muốn di chuyển cũng không được.

 

Hắn nâng mặt nàng lên rồi đặt xuống một nụ hôn thật sâu.

 

Một phút sau, Từ Tiềm lâm trận bỏ chạy, vì lễ nghĩa!




Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận