Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 42: Sự lì lợm của Phong cùi!


Nhân cá chép liên tục đấm đá vào tên Phong cùi, lúc này hắn chỉ biết ôm đầu co cụm lại, nhưng bản tính lì lợm không cho phép hắn kêu lên lời xin tha.

“Tay mày cứng à, để tao xem còn chịu được bao lâu nữa!” Nhân cá chép cười gằn, xử lý thằng gan lì này khiến hắn vô cùng thống khoái, tuy rằng đánh vào tay của tên Phong cùi như đấm đá vào khối đá, nhưng nội công của Nhân cá chép không hề yếu, chỉ cần sau đó tĩnh dưỡng mấy ngày là được.

Bỗng nhiên, một thanh âm réo rắt vang lên làm Nhân cá chép chợt khựng lại, ngay sau đó dừng tay.

“Trọc phú gọi thằng cùi, trọc phú gọi thằng cùi…” Tiếng chuông điện thoại của tên Phong cùi vang lên, tên Nam trọc ngoài có biệt hiệu là trọc vì đầu hắn trọc lóc, ngoài ra còn vì hắn là một tên trọc phú, Nhân cá chép tuy rằng không sợ tên Nam trọc, dù gì đây là địa bàn của mình, nhưng tên Dũng đại bàng sau lưng hắn không đơn giản, dù gì hắn cũng không muốn cạch mặt cùng đối thủ, tốt nhất là nhân cơ hội này vơ vét chút chỗ tốt.

“Lấy ra!” Nhân cá chép hùng hổ quát, nhưng tên Phong cùi rất gan lì, quyết không muốn để cho đại ca hắn khó xử.

“Đéo!” Phong cùi cũng gân cổ lên hét.

“Đm, tao bảo lấy ra!” Thấy thằng này đếch quan tâm lời của mình, Nhân cá chép càng đấm đá túi bụi.

“Anh Phong, làm gì cần phải vậy, chuyện đâu còn có đó, sau này em còn tới chơi chỗ của anh dài dài mà, đưa điện thoại cho ba em đi anh, còn phần nợ…!” Hải Đường công tử vội chạy tới khuyên nhủ, nhưng ngay sau đó bị sắc mặt dữ dằn của ba hắn nhìn vào làm hắn liền câm miệng.

“TAO! CẤM MÀY! LẠI ĐI QUA BÊN ĐÓ, BỘ MÀY MUỐN CHO TAO TỨC CHẾT HAY SAO!!!!!?” Nhân cá chép gầm thét, không giữ nổi bình tĩnh, đến giờ phút này mà thằng con mình vẫn còn nghĩ đến chiếu bạc, bộ hắn không biết là ba hắn đã gần như bị ép vào đường cùng sao?

“Hừ, không đi chỗ này thì tôi đi chỗ khác, đừng quên ông là người dạy cho tôi chơi bạc!” Hải Đường công tử biết ba mình đã giận, nhưng cũng rất bướng bỉnh, hắn biết rồi ba hắn cũng không dám làm gì hắn, vì mẹ hắn là người con gái mà ông yêu thương nhất.

“Tao dạy cho mày chơi bạc là để mày không bị thua thiệt khi ra giang hồ, đéo phải để mày đi phá của!” Nhân cá chép nói với một giọng rất thương tâm.

“Ha ha, vậy thì ba không trách con được, được rồi, đừng đánh anh Phong nữa, tên Dũng mà nhìn chằm chằm vào con thì không hay đâu!” Hải Đường nói ra lời làm Nhân cá chép phải suy ngẫm, hắn chỉ có một thằng Hải Đường này là con trai, ngoài ra toàn là đám nữ nhi, chân yếu tay mềm, ngoài suốt ngày bi lụy ra thì chả giúp ích được gì cho hắn cả.

“Anh Nhân, anh bình tĩnh, dù sao tên này cũng không trốn đi đâu được, chúng ta còn nhiều thời gian suy nghĩ!” Hoàng Việt cũng tới khuyên, làm đám đàn em đằng sau, nhất là Vinh Mặt Thẹo sợ hết hồn, thằng này mới vào bang đã dám chen giọng vào đại ca nói chuyện, bộ muốn lên thiên sao.

“Ừ, chú em nói đúng!” Nhân cá chép thà nghe lời Hoàng Việt chứ không nghe lời con trai mình, làm Hải Đường công tử càng có vẻ không vui.

“Mày làm đc gì bố nào? Để xem!” Tên Phong cùi thấy vậy thì bỏ hai tay xuống, cười ha ha, vô cùng càn rỡ, vẻ mặt trêu tức nhìn Nhân cá chép.

“Ừ mày ngon, bọn bay….” Còn chưa nói xong, Hải Đường công tử lại hô lớn: “Ba, khoan!”

“MÀY CÒN BÊNH NÓ À?????” Nhân cá chép lại càng tức hơn, bộ nó không thấy thằng này đáng ghét thế nào sao?

“Không phải, em Trang bị bọn nó bắt rồi!” Hải Đường công tử hốt hoảng nói, vẻ mặt rất xoắn xuýt, giơ điện thoại ra chìa màn hình tin nhắn đến mặt ba mình.

“Tao đã bảo mày bỏ con đó đi, nó suốt ngày chỉ biết vòi tiền thôi!” Nhân cá chép tức muốn nổ phổi, hết cờ bạc lại gái gú, chẳng lẽ thằng con này chẳng được cái tích sự gì sao?

“Không, không ba, em Trang vừa có thai, ba sắp lên chức ông!” Hải Đường công tử vội nói, lúc này Nhân cá chép đã không biết phải nói gì.

Chần chờ một lát, hắn cương quyết nói: “Nhưng thằng này nó muốn phế ba, mày không có đứa này thì có đứa khác, cái thai của con đó sinh ra cũng giống như…” Nói đến đây, đột nhiên dừng lại.

Hải Đường công tử tuy không nghe hết nhưng cũng biết ba mình đang ví con hắn với ai, chỉ cười lạnh, nói: “Không giống ba nó thì giống ai!”

Nghe xong câu này, Nhân cá chép càng tức, biết thằng con mình đang đá đểu mình, mình đường đường là người có máu mặt, có sự nghiệp, có tài năng, còn mày, mày giống tao được cái gì ngoài cái mặt chứ?

Chuông nãy giờ đã ngừng reng hồi lâu, tiếp đó lại có tiếng chuông vang lên nữa, nhưng lần này không phải là điện thoại của Phong cùi, mà là của Nhân cá chép.

“Ai… thằng nào gọi tao? Sao mày biết số này?” Đang bực mình, lại thấy số lạ, Nhân cá chép không mấy kiên nhẫn, nói xong, hắn bấm mở loa ngoài.

“Nhân em, chú em bình tĩnh, đưa máy cho tao gặp em tao!” Bên kia truyền đến một giọng nói đểu cáng, Nhân cá chép nghe được thì hơi có chút ngần ngại, nhìn về Hải Đường công tử một cái, người sau cũng có chút ái ngại, cuối cùng quyết định đưa cho Phong cùi, nói: ”Cầm!”

Phong cùi vẫn giữ nụ cười hề hề, lần này không khách khí cầm lấy, sau đó đưa điện thoại lên sát tai.

“Anh Dũng, em ổn, chỉ là chút trầy xước nhỏ, thằng Nhân hôm nay có quý nhân phù trợ…. À rồi ok anh, dạ vâng, vâng vâng!” Phong cùi hết sức khúm núm, người khác nghe cũng đủ hiểu hắn sợ người phía bên kia đầu dây như thế nào.

“Mày hên đấy, được rồi, nợ của Hải Đường công tử bọn tao cho qua, em Trang cũng sẽ bình yên vô sự về với bọn mày, không bị mất một cọng lông chân, còn hy vọng sau này Hải Đường công tử tiếp tục tới chơi, hắc hắc!” Nói rồi đi nghênh ngang ra quán bar, đám Hoàng Việt và bọn đàn em tránh đường, không dám ngăn cản.

Hải Đường công tử hừ lạnh, không ai biết trong lòng hắn nghĩ gì, Hoàng Việt qua đoạn hội thoại vừa rồi cũng khá nghi ngờ không biết tên công tử này có biết hối cải hay không?

“Để chú em chê cười rồi!” Nhân cá chép vỗ vỗ vai Hoàng Việt, sau đó không nói thêm, hắn cần yên tĩnh, đi ngang qua Vinh Mặt Thẹo, dặn dò đưa thằng em về cẩn thận, rồi quay đầu đi mất.

Hải Đường công tử cũng nghe được, liền hướng về Vinh Mặt Thẹo, nói: “Vinh, anh về trước đi, cu Việt để em lo!”

“Vâng thưa công tử!” Vinh Mặt Thẹo nhìn Hoàng Việt gật gật đầu mấy cái, nháy nháy mắt, rồi sau đó bước ra khỏi quán.

“Chú em, đêm nay đi xõa với anh, bảo đảm chú không phê không về!” Hải Đường công tử cười hớn hở, như đêm nay chưa trải qua chuyện gì đáng sợ lắm vậy.

“Anh Đường, em có chút hơi sợ, với lại ngày mai em còn phải đi học, anh cho em về trước ạ!” Hoàng Việt thật sự thì vẫn khá trấn tĩnh, nhưng nếu để lộ ra ngoài thì không ổn, bèn lộ ra vẻ vẫn còn vì sự tình vừa rồi mà kinh hãi.

“Nghỉ một bữa đéo được sao, yên tâm, chú em chắc chưa trải đời, đêm nay anh bao cho chú một bé còn zin, bao đẹp, bao phê, ha ha ha!” Hải Đường công tử cười khoái trá.

Đám đàn em xung quanh nghe vậy cũng cười theo, thầm ghen tị với thằng bé này, vừa được đại ca ưu ái, lại lọt mắt Hải Đường công tử, đêm nay hẳn là sẽ được nếm mùi đời.

“Xin lỗi anh, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, em không dám!” Hoàng Việt vẫn làm ra vẻ yếu đuối, nhát gan, làm tên Hải Đường càng không cao hứng.

“Mày đéo nể tình anh à? Đếch phải ai cũng có phước này đâu, yên tâm, anh chọn hàng sạch cho chú, em này lẽ ra đêm nay anh chén, nhưng anh thấy chú em vừa mắt, quý lắm anh mới nhường!”

“Dạ thôi thôi anh ạ, em có bạn gái rồi!” Hoàng Việt lần này đã cương quyết, nói ra lời cứng rắn, làm đám đàn em xung quanh im lặng như chết, tên này có phước mà không biết hưởng, còn dám cương với công tử, bộ không biết chọc giận Hải Đường công tử là ngu ngốc lắm sao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận