Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 39: Anh tài chạm mặt!


” Bạch Cố Vương đại nhân không hổ danh là luyện dược sư đứng đầu Phong Liên Quốc.”

Các tên quan lại tranh nhau nịnh nọt, bọn chúng cũng có ý ra giá với Linh Dương đan dược.

Bạch Cố Vương chỉ liếc nhìn qua cũng thấu được ẩn ý của chúng.

Vương Dạ Nguyệt đứng một góc ở xa nhìn hắn, nàng không cảm nhận được nguồn nguyên khí mãnh mẽ toát ra từ hắn như trước.

Tên này e rằng đã che đậy đi vài phần!

Linh Dương đan dược, loại thuốc thần thánh chữa được mọi loại độc tố từ rắn. Thậm chí đến cả Vực Hỗn Mang, loài kịch độc, một lượng nhỏ độc tố của chúng thừa sức gϊếŧ chết một phủ thành, cũng phải chịu thua.

Đến cả sư phụ cũng không luyện được…

” Con đừng lo lắng…”

” Bạch Cố Vương các hạ đi theo Trương Liêu Vũ, chắc hẳn là người của gia tộc Hồ Nhất Thiên…”

“Nói theo lí thì cùng là đồng minh!”

Mặc Ảnh cũng lẳng lặng từ xa quan sát.

Trong khi toàn bộ đám quan, các vị cô nương quyền quý đều quay quanh hắn, kẻ nào cũng ra sức nịnh nọt, hi vọng kéo hắn về chung phe với mình. Tư Trúc cũng tranh thủ dẫn Bùi Châu và Lan Anh đến tiếp cận. Nếu Kình gia và gia tộc Hồ Nhất Thiên liên hôn, quyền lực của nhà họ sẽ càng vững mạnh

“Trương Liêu Vũ đại nhân, Bạch Cố Vương đại nhân,ta có hai cô con gái nhỏ là Lan Anh và Bùi Châu, chúng đều ngưỡng mộ tài năng của hai vị.”

“Hi vọng hai vị có thể chiếu cố cho chúng nó.”- Tư Trúc đưa mắt nhìn hai con, tâm đầu ý hợp, Lan Anh và Bùi Châu e thẹn bước đến, mắt bọn họ như ngôi sao sáng trong đêm.

Hai người này… thật sự là quá đẹp trai a…

Trương Liêu Vũ chẳng mấy để tâm, nhìn bọn họ là biết chẳng có gì tốt đẹp. Theo nguồn tin của mật thám, Kình gia cũng chẳng có gì tốt đẹp.

Ngoài Kình Phong tướng quân, uy lực phi thường, người khác hắn cũng không đoái hoài.

Trương Liêu Vũ đưa mắt nhìn quanh, hoàng thượng, quan lớn, các bô lão, các vị tướng quân đều đến tiếp chuyện với người trong gia tộc Hồ Nhất Thiên.

Chỉ có hai người đứng ở ngoài cuộc, quan sát bọn họ nảy giờ.

Không lẽ đó là hai người mà Bạch Cố Vương nhắc đến…?

Trương Liêu Vũ bước đến, làm ngơ mẹ con Tư Trúc đang chờ câu trã lời, bọn họ đều có một phen xấu hổ.

Thật mất mặt!

Tên Trương Liêu Vũ này có gì hay ho mà cao ngạo đến thế!

Tư Trúc nhìn qua hướng hắn đang đi tới…

Đó là chỗ của Vương Dạ Nguyệt!

Nhớ lại chuyện lúc sáng mà bà ta không khỏi tức giận! Phải tìm cách làm bẻ mặt nàng ta trước mặt Bạch Cố Vương đại nhân và gia tộc Hồ Nhất Thiên. Nếu làm phật lòng họ, tự khắc hoàng thượng cũng quay lưng với nàng ta!

Hmm….

Vương Dạ Nguyệt nhìn qua nét mặt của Tư Trúc cũng đoán ra vài phần.

Đấu với ta?

Ngươi còn non lắm!

“Tại hạ là Trương Liêu Vũ, cho hỏi quý danh của hai vị?”

“Tại hạ là Mặc Ảnh. Rất hân hạnh được gặp ngài.”- Hắn bắt lấy cánh tay của Trương Liêu Vũ đang đưa ra, nhẹ nhàng đáp

Bạch Cố Vương đứng phía sau Trương Liêu Vũ, hắn nhìn Vương Dạ Nguyệt.

Nàng ta lúc này trông thật cao ngạo, có chút xa cách, khác hẳn với vẻ mặt tâm tư đêm đó.

“Còn vị cô nương đây?”- Trương Liêu Vũ thoảimái, chào hỏi Vương Dạ Nguyệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận