Ta Xuyên Đến Ngược Văn

Chương 57: Tết Thượng tị (ba)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Yuu

Vào Tết Thượng tị hàng năm, bờ sông ngoài thành chính là một trong những cảnh đẹp nhất ở Thượng kinh.

Sông dài hai bên bờ, kéo dài vài dặm đào nở rộ, gió nhẹ thổi đến, hoa đào hồng nhạt theo gió rơi xuống, phảng phất giữa không trung rơi xuống đất, rơi vào trong nước, điểm điểm đỏ bừng cả khúc sông, vẻ đẹp duy mĩ cực hạn.

Nơi này được bố trí đẹp nhất, đương nhiên đã sớm bị vây màn, để lại cho những quý nhân từ kinh thành đến thưởng ngoạn.

Lúc Tuyên Chỉ cùng Lạc Trăn đi đến bờ sông thì thấy đã có không ít người ngồi đó.

Tham gia yến ẩm Tết Thượng tị, đều là những công tử tiểu thư chưa lập gia thất. Lạc Trăn nhìn qua, mười mấy người ngồi bên trong, có bảy tám gương mặt quen thuộc trong Đông Đài quán.

Mọi người đang ngồi ở đây cũng đã sớm nghe được tiếng gió, biết năm nay Sở Vương điện hạ mời Kính Đoan công chúa đi thưởng ngoạn, nên khi thấy hai người ở đây cũng không lấy làm lạ gì.


Hoa Chính Quân phụ trách xử lý yến hội đã lại đây từ sớm, dẫn Tuyên Chỉ đi đến gần chủ vị, thỉnh công chúa ngồi vào vị trí.

Hôm nay, người tham gia yến hội đều mặc cổ phong tiền triều, tà áo dài gần hai thước*, phô trương hết vẻ đẹp của mình.

Yuu: *Hai thước: Theo đo lường cổ của Trung Quốc là 66cm*.

Lạc Trăn do dự một lát, lúc đang suy nghĩ xem có nên cùng công chúa ngồi xuống hay không, thì Hoa Chính Quân cười lại đây, đưa tay ý bảo nàng đi qua phía đối diện, “Lạc Quân, ghế của ngươi ở bên này.”

Nàng thấy ghê mình đối diện Tuyên Chỉ, khoảng cách cũng không xa, nếu sảy ra chuyện thì đi qua vai bước là được, thế nên đành đi theo Hoa Chính Quân.

Lúc này đã gần trưa, mặt trời lên tới đỉnh đầu. Khách tham dự đã tới quá nửa, ngồi đầy hai bên bờ sông.

Tuyên Chỉ nhìn xéo qua đối diện, có ba chỗ không ai ngồi. Theo thứ tự tử chủ vị xuống, đều là vị trí tốt .


Trong bữa tiệc này, bàn để cho khách ngồi được kê cực gần, hiển nhiên là để tiện cho khách nhân nói chuyện. Hoa Chính Quân dẫn Lạc Trăn ngồi xuống , là một trong ba vị trí còn trống kia.

Sau khi Lạc Trăn ngồi xuống, qua không lâu, Hoa Chính Quân lại dẫn hai người lại đây nhập tòa.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra đây chắc chắn là đã được chuẩn bị trước.

Chu Hoài ngồi ở bên tay phải của nàng, cũng chính là vị trí dưới chủ vị.

Mục Tử Ngang ngồi ở bên tay trái.

Yuu: *Ý là sau ghế chủ vị sẽ còn 3 ghế trống, Chu Hoài ngồi sau ghế chủ vị, tới Lạc Trăn rồi tới anh Ngang nha*.

Chư vị con em thế gia đang ngồi đây dồn dập đứng dậy chào Kỳ vương.

Mọi người dùng trái cây, một bên nói chuyện , lại chờ thêm hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút), chủ nhân của bữa tiệc lần này là Sở Vương điện hạ Chu Tầm, rốt cuộc cũng thong dong đến chậm.


Hắn không phải đi một người.

Cùng Sở Vương sóng vai ngồi vào vị trí , còn có một nam tử nữa.

Người này ước chừng hơn hai mươi tuổi, sinh ra khôi ngô tuấn lãng, trên mặt có một chút phong sương, lại không giảm đi khí chất tao nhã.Ta xuyên đến ngược văn - Chương 57: Tết Thượng tị (ba)

Ngay khi con em thế gia nhìn thấy người này, lập tức ồn ào, nhiều người bày ra biểu tình hết sức kinh ngạc.

Chu Tầm vẫn bình tĩnh, bộ dạng lúng túng mới vừa nãy trong xe ngựa đã biến mất hoàn toàn. Trước ánh mắt của mọi người, hắn bước về phía chủ vị, ngồi xuống. Mọi người đồng loạt đứng dậy chào.
Chu Tầm vung tay áo hoàn lễ, ý bảo mọi người ngồi xuống, lập tức nhìn vị trí bên tay phải của mình rồi nói, “Tề tướng quân, xin mời ngồi.”

Lạc Trăn không chuyển mắt, nhìn vào nam tử xa lạ đang ngồi vào kia.

Nếu như nói vừa rồi còn chưa biết người này là ai, thấy Sở vương gọi ‘Tề tướng quân’, thân phận người này liền được sáng tỏ.

—— chính là thế tử Anh Quốc Công phủ, đại ca của Tề Minh,dân quân chính chiến ắc Cảnh, lập chiến công hiển hách, Tề Khiếu.

Lúc còn ở Mạt Lăng Đô, không biết bao lần Lạc Trăn nghe báo về cái tên Tề Khiếu này. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên thấy tận mắt.

Ánh mắt của nàng mang theo tia đánh giá, đánh giá từ đầu đến chân.

Sau khi Tề Khiếu ngồi vào, hơn mười người đều đồng loạt đứng dậy hành lễ với hắn.

Thần sắc hắn bất động, cứ ngồi ở đó, ánh mắt đảo qua, khẽ gật đầu xem như hoàn lễ.
Ánh mắt đảo qua Tuyên Chỉ đang ngồi đối diện, hắn bỗng trở nên sững sờ, ánh mắt lộ ra một tia ngạc nhiên, tựa hồ không đoán được bữa tiệc hôm nay lại có nữ nhân.

Lại đánh giá chung quanh thì lại đụng thẳng ánh mắt của Lạc Trăn

Lạc Trăn nhìn hắn nhíu mày cười một tiếng, cách vài chục bước nâng ly, kính hắn một ly rượu.

Tề Khiếu lại lần nữa lộ ra thần sắc ngạc nhiên, cẩn thận quan sát Lạc Trăn vài lần, xác định là nữ tử cải nam trang, lập tức chau mày, rơi vào trầm tư.

Người phụ trách bữa tiệc hôm nay là Hoa Chính Quân nhìn thấy, lúc này đưa tay vẫy một tên nội thị dặn dò vài câu. Tên nội thị kia chạy như bay đến bên người Tề Khiếu, nói nhỏ giải thích về Tuyên Chỉ và Lạc Trăn.

Tề Khiếu giật mình, không còn ngó bọn họ, trực tiếp nhìn về Sở vương đang ngồi ghế chủ vị.
Sở Vương thấy tân khách đã đến đầy đủ, ngồi đầy hai bên bờ sông, dứt khoát phất tay bắt đầu yến tiệc.

Âm nhạc vang lên, món ngon như nước chảy lần lượt được bưng lên.

Chu Hoài động đũa, ung dung gắp một đũa cá vược, Lạc Trăn ngồi cạnh đột nhiên nhào lại, lấy khuỷu tay đụng phải cánh tay hắn, nhỏ giọng nói, “Ngũ Gia, hỏi chuyện này.”

Tay cầm đũa của Chu Hoài run lên, miếng cá rớt lại xuống sàn.

Hắn phiền lòng nhìn miếng cá, “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân .”

Lạc Trăn tự biết mình đã hấp tấp, vội vàng lấy một đôi đũa sạch sẽ, tự mình kẹp một miếng cá lớn đặt vào trong chén của Chu Hoài, lại  thêm vài cái, đem thịt cá trong chén gỡ hết xương rồi nhìn Chu Hoài với ánh mắt mong đợi.

Chu Hoài giơ ống tay áo, che lại ý cười bên môi: “Ngươi muốn hỏi điều gì.”
Lạc Trăn nâng tay chỉ, “Vị Tề tướng quân kia không phải luôn ở biên cảnh sao, sao lại về rồi? Chẳng lẽ Bắc lương đã dẹp loạn xong rồi sao ?”

“Hắn?” Chu Hoài lần nữa cử động đũa, “Tề tướng quân về để hồi báo lại tình hình chiến sự, hẳn rất nhanh sẽ trở về biên quan. Làm sao?”

Lạc Trăn gật gật đầu, như có điều suy nghĩ: “Tò mò mà thôi.”

Sau đó ngồi trong yến hội, liên tiếp dùng ánh mắt đánh giá Tề Khiếu.

Viễn chinh đại tướng quân Tề Khiếu, là một nhân vật truyền kì, vai diễn rất nhiều, tại trung hậu kỳ cũng có rất nhiều đất diễn.

—— hắn, chính là một nhân vật trong truyền thuyết.

… …

Trong cốt truyện chính không hề có diễn biến chi tiết của Tết thượng tị. Nhưng cũng không gây cản trở gì cho nam phụ lên sàn diễn.

Như mùa xuân tháng 3 này, Tề Khiếu hồi kinh báo cáo công việc,lại gặp ngay lúc xe ngựa của Tuyên Chỉ đang có sự cố, hắn nhào lên chế trụ con ngựa, cứu Tuyên Chỉ đang ngồi trong xe.
Cốt truyện viết rằng:

” một cánh tay trắng như ngọc vén lên bức mành, dung nhan tuyệt sắc của Tuyên Chỉ công chúa, đôi mắt đẹp khẽ động, nhìn Tề Khiếu ngoài xe ngựa, khẽ vuốt cằm nói lời cảm tạ. Tề Khiếu giương mắt nhìn lên, thấy rõ cái nháy mắt kia của Tuyên Chỉ, 28 năm qua gợn sóng không sợ hãi bên trong lồng ngực, băng cứng hòa tan, tim đập thình thịch.”

Lạc Trăn nghĩ đến đây, nâng tay đè gân xanh trên huyệt thái dương đang giật giật.

—— còn cái gì mà “Bên trong lồng ngực, băng cứng hòa tan.” Cái này viết là viết về người sống sao?

Nguyên bản là một câu truyện buồn sâu lắng, từ lúc có có tên nam nhân này xuất hiện, phảng phất là giống như nổi lên cuồng phong vậy.

Tề Khiếu bắt đầu cuồng nhiệt theo đuổi Tuyên Chỉ, cứ tấn công mạnh ẽ liên tiếp đợt này tới đợt khác, thành công dẫn đến cốt truyện ngược luyến, giữa nam nữ chủ liên tiếp có hiểu lầm, dẫn tới nam chủ ghen tị, ngược nữ chủ không hề chùn tay.
Trong bữa tiệc  bất giác vang lên một tiếng rắc giòn vang.

Lạc Trăn nhìn chằm chằm Tề Khiếu, bất tri bất giác đã bẻ gãy chiếc đũa trong tay.

Chu Hoài ngồi cạnh thấy thế liền nhìn qua.

Lạc Trăn đã tỉnh hồn lại, đem cái đũa gãy ném đi, kêu người hầu đưa qua một dôi đũa mới, trấn an, “Không có việc gì, lúc gắp thức ăn sơ ý dùng lực quá nhiều . Haizz, đều do Tam gia chuẩn bị đồ ăn quá ngon .”

Chu Hoài: “…” Cái chén của ngươi trống không, nơi nào có đồ ăn chứ?

Hắn cũng liếc nhìn Tề Khiếu, cũng không nói gì, lại chuyển ánh mắt đi .

Lạc Trăn tiếp tục lâm vào trầm tư.

Cái tình tiết cứu Tuyên Chỉ trên phố kia chắc là sụp đổ rồi.

Cho nên hôm nay đến đây yến ẩm—— chính là  lần đầu Tuyên Chỉ gặp mặt Tề Khiếu à?

Nghĩ đến đây, Lạc Trăn không còn tâm trí nào ăn uống nữa.
Nàng hết sức chuyên chú đánh giá Tề Khiếu.

Một bên khác, Mục Tử Ngang tuy rằng không rõ vì sao ở lần yến hội này lại tách mình với Kỳ vương ra, gọi một người không liên quan là Lạc Trăn đến ngồi giữa, nhưng chủ nhân đã an bài như thế thì hắn đành phải tuân theo.

Nhưng ăn hoài, hắn ăn không vô nữa.

Ngồi bên người hắn, Lạc Trăn nâng má, chiếc đũa chầm chậm khua vào  cái đĩa không, ánh mắt sáng ngời, chỉ để ý nhìn chằm chằm mặt của Tề tướng quân… Thật sự quá lâu, quá chuyên chú, thế cho nên tương đối thất lễ .

Ở đây đã có không ít người mẫn cảm phát giác ra điểm khác thường, có rất nhiều ánh mắt đang nhìn lại, rồi nhiều người châu đầu ghé tai thảo luận.

Tề Khiếu là người sống chết bước ra từ chiến trường ngoài biên cương, sao lại không nhận ra có người đang nhìn chằm chằm hắn chứ.
Lúc đầu, chỉ là lơ đãng liếc qua một chút, liền phát hiện người nhìn chằm chằm mình là người nữ cải nam trang Nhạn quận Lạc thị kia, liền không để ý đến, cố ý xem nhẹ qua.

Nhưng bị người khác nhìn chằm chằm lâu như thế , muốn cố ý xem nhẹ cũng không được .

Thừa dịp Sở Vương cao giọng mời rượu, mọi người cùng nhau nâng ly yến, tầm mắt của hắn chuyển lại đây, mang theo sát khí lạnh băng hàm ý muốn cảnh cáo.

Lạc Trăn ách một tiếng, dời ánh mắt nhìn vào Tuyên Chỉ ngồi đối diện.

Khách tham gia yến ẩm đều ngồi đều hai bên trái phải của chủ vị.

Tuy rằng khoảng cách không tính là xa, nhưng Tề Khiếu ngại với cổ huấn của Đông Lục là nam nữ thụ thụ bất thân, không nhìn Tuyên Chỉ, cố ý lảng tránh hướng nàng ngồi.

Nếu không có chuyện gì Tuyên Chỉ đương nhiên cũng sẽ không nhìn chằm chằm một người chưa bao giờ gặp mà đánh giá.
Như thế cũng thực tốt.

Lạc Trăn suy nghĩ, có lẽ lần chạm mặt kia của nữ chủ và nam hai, chắc sẽ qua được thôi.

Lúc này Hoa Chính Quân đến gần bên người Sở Vương, nói nhỏ vài câu.

Chu Tầm gật gật đầu, lộ ra thần sắc tán thành, lập tức đứng dậy, đi đến cạnh Tề Khiếu, thân thiết ôm lấy cánh tay của hắn đứng dậy.

“Tề huynh tuổi trẻ đã tòng quân, thường trú biên quan. Hôm nay chư vị đang ngồi đây, phần lớn là người ở Đông Đài quán, hàng năm nghe uy danh của Tề huynh, lại có không ít người chưa từng thấy mặt Tề Huynh a.”

Hắn ha ha cười, gọi Tề Minh lại đây, “Những người ngồi đây đều là người hiểu biết. Còn không đi gọi chư vị bạn học ở Đông Đài Quán lại đây, giới thiệu một lần.”

Tề Minh lên tiếng, đang muốn đi gọi người, Tề Khiếu ngăn cản hắn, từ từ bưng chén rượu lên, ung dung nói, “Sở Vương điện hạ. Nếu đều là các sự đệ Đông Đài quán thì Tề mỗ qua kính một ly cũng không sao.”
Lạc Trăn mở trừng mắt nhìn Tế Khiếu đang bưng ly rượu, bắt đầu mời rượu từ vị trí bên cạnh mình.

Chén thứ nhất đương nhiên là kính cho Kỳ Vương. Hai bên dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, uống xong rượu, lật ly không ra.

Đến Lạc Trăn, Tề Khiếu quan sát nàng một chút, nhíu mày hỏi, “Nhạn quận Lạc Quân, cùng Lạc Nhã Chi ở Mạt Lăng Đô có quan hệ gì?”

Lạc Trăn đứng dậy đáp, “Lạc Nhã Chi chính là gia tỷ.”

Tề Khiếu gật đầu nói, “Lệnh tỷ năm đó thi đình đoạt giải nhất, bản  « Bình địch thúc » viết rất hay, tuy lấy văn chức nhập sĩ, được làm tướng. Nếu sau này hai ngước có thay đổi, rất mong có thể gặp được trên chiến trường, thực chiến nghiệm chứng một phen.”

Yuu: *Ông này zô ziên dễ sợ hong, gì mà mong sau này hai nước có chiến tranh zị ạ*.

Khóe miệng Lạc Trăn câu lên, “Đa tạ Tề tướng quân xem trọng. Chỉ tiếc gia tỷ tính tình chây lười, chiến trường là nơi khổ hàn, tất nhiên là đi không được . Nếu thực sự có chiến tranh, Lạc mỗ chỉ có thể nghĩ trăm phương ngàn kế, ngăn cản Tề tướng quân xuất hiện ở trên chiến trường thôi .”
Hai người cười tương đối to, Tề Khiếu giơ cốc, lại không có mời rượu, dường như không có việc gì lại đi mời rượu tiếp.

Lạc Trăn cũng không quan trọng, uống xong ly của mình rồi ngồi xuống .

Thấy hắn lần lượt mời rượu xong, quả nhiên muốn đi ngang qua chỗ Tuyên Chỉ đi về chỗ mình.

Lạc Trăn liếc mắt thấy sắc mặt của công chúa.

Sắc mặt Tuyên Chỉ lạnh như băng, nhưng còn kiềm chế được, không nói gì. Liền bưng mấy ly rượu lên uống.

Lạc Trăn cũng nhẹ nhàng thở ra.

Bất quá là chỉ không mời một ly rượu mà thôi, tuy rằng hơi mất mặt xíu, nhưng tránh được sau này phải dây dưa với nam hai.

Nhưng nàng không hề nghĩ đến một chuyện.

Chuyện Tề Khiếu không mời rượu công chúa, hắn không phản ứng gì, công chúa cũng không có phản ứng, nhưng lại có người không vừa mắt .
“Tề huynh dừng bước.”

Sở vương ngồi trên củ vị, tay cầm ly rượu, mặt trầm như nước.

“Là tiểu vương sơ sẩy, lại quên giới thiệu với Tề huynh. Ngồi ở bên tay phải tiểu vương không phải là khuê chất bình thường, chính là thái tử của Dĩnh Xuyên Quốc, đang theo học tại Đông Đài quán_Kính đoan công chúa.”

Yuu: *Như tui đã nói ở chương nào đó, thì Dĩnh Xuyên là nước trọng nữ khinh nam, nữ được kế thừa ngôi vị, nên gọi là thái tử nhá*.

Nếu Sở vương đã lên tiếng, Tề Khiếu cũng không thể làm như không thấy, hắn xoay người đi đến chỗ Tuyên Chỉ, giơ ly rượu lên.

Tuyên Chỉ ngồi ngay ngắn bất động, lãnh đạm ngẩng đầu lên.

Hai người một đứng một ngồi, ánh mắt chạm nhau.

Tề Khiếu cầm ly rượu, thấy rõ khuôn mặt Tuyên Chỉ, hô hấp của hắn đột nhiên cứng lại.
28 năm qua gợn sóng không sợ hãi trong lồng ngực, băng cứng tan ra, tim đập thình thịch.

Lạc Trăn trừng mắt chứng kiến hết thảy mọi việc: “…” CMN .

Ba một tiếng vang nhỏ, nàng lại bẻ gãy chiếc đũa trong tay.

… … …

Vào lúc giữa trưa, chính là lúc có ánh nắng đẹp nhất.

Cánh hoa bay lả tả xuống, không khí trông rất thơ mộng.

Tề Minh đang uống rượu một mìn, Hoa Chính Quân ngồi bên cạnh, lấy đũa đâm hắn một cái.

“Đại ca ngươi…” Hắn muốn nói lại thôi.

“Đại ca của ta làm sao?” Tề Minh chẳng hề để ý hỏi lại, vừa ngửa đầu, uống xong một ly rượu, đưa tay lau môi, ngẩng đầu nhìn đại ca nhà mình.”Huynh ấy rất ổn, không phải chỉ là mời rượu thôi sao. Yên tâm, tửu lượng huynh ấy tốt lắm, không say được đâu  .”

Hoa Chính Quân: “…”

Qua nửa khắc đồng hồ, Hoa Chính Quân thật sự không nhịn được, lại nhẹ nhàng chọc Tề Minh.
” Lạc Trăn…” Hắn lại lần nữa muốn nói lại thôi.

Tề Minh đng uống rượu lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lạc Trăn.

Lần này hắn phát hiện có điểm không đúng.

“Họ Lạc sao cứ nhìn chằm chằm đại ca ta vậy!”

Hoa Chính Quân vui mừng nói, “Ngươi rốt cuộc cũng phát hiện ra , ta còn tưởng rằng ngươi sớm đã say chết ở trong rượu đâu.”

Hắn lại gần, thấp giọng nói chuyện vớ Tề Minh, “Lạc Trăn nhìn đại ca ngươi đã hơn nửa giờ rồi . Ngươi nhìn đi, ngay cả Ngũ Gia bên cạnh Mục Tử Ngang cũn cảm thấy không thích hợp; vẫn luôn trừng nàng ta đấy.”

Tề Minh lập tức cảnh giác, lóe lên tia độc ác trong mắt.

“Mới vừa rồi lúc đại ca đi mời rượu, họ Lạc còn lớn mật buông lời, nói nếu tương lai có chiến tranh, muốn cử ra một người có thủ đoạn, làm cho đại ca ngươi không thể lên được chiến trường! Chẳng lẽ nàng ta… Hôm nay có âm mưu gì nham hiểm sao !”
Hoa Chính Quân đỡ trán thở dài, “Lão Tề, ngươi đừng nghĩ nhiều quá. Tuy nói Lạc Trăn từng kết thù với ngươi, ngươi cũng không cần mỗi ngày mà nghĩ xấu về người ta như thế, dù sao —— nàng là nữ tử, đối với đại ca ngươi là nam nhân ưu tú thế kia, trong lòng nghĩ đến chuyện đó, khác chúng ta lắm.”

Thấy Tề Minh nghe không hiểu, hắn cầm lấy mấy chiếc đũa, chỉ về hướng Lạc Trăn.

“Nàng ta mê sắc.”

Lại chỉ đũa về hướng Kỳ Vương, “Ngũ Gia, cũng có sắc.”

Lại tiếp tục động đũa, chỉ về chủ vị, “Lệnh huynh, cũng có sắc đẹp.”

Tề Minh: “…”

Yuu: *Tui định là mai mới up chương. Nma hôm nay tui gặp được người bạn thân qua mạng á, quen 9 năm lận luôn. Nên tui quyết định up sớm. Mừng ngày 2 đứa gặp nhauuuu. 😃.

Chúc mn đọc truyện vui vẻ nè 😘*


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận