Sức khỏe của Thiên Phàm không quá tốt, lại làm việc với cường độ nặng như vậy, cho dù có Tần Minh luôn kề cận bên cạnh cũng không tránh khỏi bị kiệt sức mà ốm.
Hoặc cũng có thể nói là Từ Minh cố ý thả cho hắn một chút để hắn ốm, rồi cưỡng chế hắn nằm nghỉ ngơi trên giường hai ngày.
Hắn ốm không nặng, chỉ hơi sốt.
Từ Minh cho Thiên Phàm uống thuốc an thần, bảo rằng mọi việc trong cửa hàng để mình lo liệu.
Đêm hôm đó, cũng không rõ là khi nào, dưới tác dụng của thuốc an thần, Thiên Phàm vốn ngủ li bì lại mơ màng tỉnh dậy.
Hắn nhìn thấy có một bóng người nhưng không thấy rõ mặt.
Người đó giơ bàn tay to lớn áp trên trán hắn.
Thật ấm áp.
“ Tên Từ Minh này trông coi ngươi kiểu gì mà lại để ngươi bị ốm như thế này? Đúng là vô dụng.”
Giọng nói quen thuộc quá.
Là Diệp Thanh Vân sao? Không đúng.
Làm sao y lại ở đây? Sao y lại có thể dịu dàng như thế?
“ Ngươi bị ốm nên hồ đồ rồi à? Từ Minh là đại phu, đâu có hiểu gì về buôn bán, sao lại giao cửa hàng lại cho hắn? Để ta cử một người đáng tin cậy chăm lo cửa hàng cho ngươi.
Việc của ngươi bây giờ là an tâm nghỉ ngơi.
Nghe không? Ngoan.
Đợi sắp xếp công việc xong ta sẽ quay về thăm ngươi.”
Sau đó bóng người kia cúi xuống và hôn nhẹ lên trán hắn.
Thiên Phàm đỏ mặt.
Hắn cố gắng mở to mắt nhìn cho rõ là người nào nhưng không được.
Người đó biến mất rất nhanh và nhẹ nhàng như một cơn gió vậy.
Sau đó, hắn mệt quá ngủ thiếp đi mất.
Lần tiếp theo Thiên Phàm thức dậy, mặt trời đã lên rất cao.
Từ Minh nhìn thấy hắn tỉnh dậy đã ngay lập tức cho ngươi làm cơm đưa đến cho hắn.
Ngủ một giấc dài khiến người Thiên Phàm khoẻ lên nhiều, cũng thấy rất đói nữa.
Một bàn ăn thanh đạm được dọn lên, chỉ sau một chốc đã được hắn chén sạch bách.
Hắn vừa thong thả uống trà vừa hỏi: “ Ngày hôm qua có chuyện gì xảy ra không?”
“ Có nhưng hơi lạ.
Có một gã tự xưng là người có thâm niên quản lý cửa hàng trên chục năm theo lệnh của Nhị điện hạ đến giúp ngươi quản lý cửa hàng.
Tự dưng tốt như thế chẳng biết có ý gì không.
Nhưng phải thừa nhận kẻ mà hắn đưa đến rất được việc.”
Thiên Phàm thần người.
Không lẽ hôm qua không phải mơ mà là thật? Diệp Thanh Vân thực sự đến thăm hắn?
Dạo gần đây hắn bắt đầu cảm thấy hoang mang.
Mấy ngày trước Hà Tranh đến đây mang theo mấy tờ ngân phiếu mấy trăm vạn lượng đưa cho hắn.
Ông nói ông rất xấu hổ về những gì mà đại phu nhân đã làm.
Ông đã lấy lại vị trí chủ mẫu của bà ta, đồng thời xoá bỏ mọi quyền lợi, giam lỏng trong phủ.
Ông giao lại quyền quản lý Hà phủ cho Thiên Phàm trong khi ông vắng mặt.
Hà Tranh cho phép hắn sử dụng mọi tài lực trong phủ mà không cần xin phép mình.
Thiên Phàm rất ngạc nhiên khi mình bỗng chốc lại được ban cho quyền lợi lớn tới vậy.
Hắn hỏi: “ Tại sao cha lại làm vậy? Nếu cha cho rằng làm như vậy là để chuộc lỗi với con thì không cần đâu.
Thứ con cần không phải là cái đó.”
“ Không phải chuộc lỗi gì đâu.
Ta làm như thế vì ta tin tưởng con thôi.
Ta đã theo dõi con làm việc mấy ngày qua, thấy con thực sự rất có năng khiếu trong lĩnh vực này.
Ta tin con có thể sử dụng tiền của Hà phủ một cách tốt nhất.”
Thiên Phàm cười khẩy: “ Cha tin con đến như vậy? Thật sự không sợ con lạm dụng sự tin tưởng của cha mà chiếm hết gia sản của Hà gia sao?”
“ Con sẽ không làm thế.
Vì Nhị điện hạ vẫn cần sự trợ lực từ Hà gia.”
Thiên Phàm nhíu mày.
Tự dưng lại lôi Diệp Thanh Vân vào làm gì.
Mà khoan đã.
Hình như hắn mới nghe thấy thông tin gì đó không đúng.
“ Cha đồng ý ủng hộ Nhị hoàng tử rồi?”
“ Thanh Liên đã bị đại hoàng tử cấm cung rồi, e rằng sau này cũng không có tương lai gì.
Đây là cái giá phải trả cho những gì nó đã làm.
Hiện giờ Hà gia chỉ còn trông cậy vào Nhị hoàng tử mà thôi.
Ta cũng đã suy nghĩ kĩ.
Con người của Diệp Thanh Vân tuy thâm sâu, khó lường nhưng hắn quả thật có đầy đủ tố chất của một đế vương cần có.
Hơn nữa, ta cảm thấy hắn rất quan tâm đến con.
Ta có thể nắm rõ những rắc rối con đang gặp phải hiện giờ cũng là hắn nói cho ta.”
———
Thiên Phàm cảm thấy rất kì lạ.
Hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi con người Diệp Thanh Vân.
Có lúc rất bạo lực, rất biế.n thái, nhưng lại có lúc vô cùng ôn nhu và dịu dàng khiến hắn hơi động tâm.
Đâu mới là con người thật của hắn ta?
“ Quên chưa nói.
Có một bức thư mời gửi đến cho ngươi.”
Thiên Phàm nhìn bức thư không có tên người gửi ngạc nhiên mở ra xem thử.
Đó là bức thư mời hắn đến tham dự Cuộc thi tỉ võ của Ngũ Quốc với tư cách khách mời.
Nhưng cái đặc biệt ở đây là hắn được mời với tư cách là khách khanh của Nhị hoàng tử chứ không phải tam thiếu gia của Hà phủ tướng quân.
Thiên Phàm tự hỏi Diệp Thanh Vân rốt cuộc là đang giở trò gì.
Càng không hiểu thì hắn lại càng phải đi xem sao.
“ Ngươi có cảm thấy cơ thể có chút biến đổi gì không.
Thử vận linh lực xem nào.”
Đã qua một tuần kể từ khi bắt đầu trị liệu, Từ Minh nói cơ thể hắn có sự chuyển biến rất tốt, nhanh hơn với dự kiến của y rất nhiều.
Thiên Phàm cũng cảm thấy hạnh phúc lắm.
Cho nên hắn càng tích cực trị liệu mới dẫn đến bị kiệt sức, rồi bị y sư của mình cưỡng chế nằm nghỉ trên giường.
Hôm nay nghe Từ Minh nói thế hắn vui mừng thử ngay.
Linh lực vốn đã tiêu tán giờ đây bỗng nhiên xuất hiện những vòng xoáy rất nhỏ và yếu ớt trong đan điền.
Thiên Phàm có thể cảm nhận rất rõ một sức mạnh dù rất nhỏ đang dần hình thành bên trong cơ thể mình.
“ Chỉ mới một tuần mà đã có kết quả như thế này là nhanh rồi.
Nhưng cũng không thể vì vậy mà ngươi vội vàng được.
Ngược lại phải thật kiên nhẫn.
Ta sẽ thay đổi phương thức trị liệu một chút cho đỡ mất sức của ngươi hơn.
Còn nhiệm vụ của ngươi là thuê người quản lý cửa hàng cho ta.”
“ Biết rồi.
Bị một lần này là đủ nhớ đời rồi.
Ta không dám nữa đâu a.”
——–
Nguồn gốc của Đại hội tỉ võ hai năm một lần bắt nguồn từ cách đây gần trăm năm.
Ngày đó không phải có Ngũ đại cường quốc như bây giờ.
Cường quốc thực sự chỉ có duy nhất một mình Tuyết Quốc mà thôi.
Còn ngũ đại quốc hiện tại chỉ là những tiểu quốc nằm trong số những tiểu quốc nhỏ thuần phục Tuyết Quốc mà thôi.
Dân của Tuyết Quốc không đông nhưng hoàng tộc Tuyết Quốc lại là những người sở hữu sức mạnh rất đáng sợ.
Người bình thường chỉ sở hữu sức mạnh của một năng lượng nhất định như gió, lửa, nước, đất.
Còn hoàng tộc Tuyết Quốc một người có thể sở hữu từ hai loại sức mạnh trở lên, nhưng mạnh nhất vẫn là băng.
Sức mạnh băng của Tuyết Quốc rất khủng khiếp.
Bọn họ có thể cho đóng băng cả một đất nước nếu muốn.
Vì vậy mà những tiểu quốc khác đều rất e sợ Tuyết Quốc.
Quanh năm các tiểu quốc đều phải tiến cống và chịu sưu thuế rất cao.
Các tiểu quốc không chịu nổi áp bức của Tuyết Quốc đã tập hợp lại với nhau tạo thành một liên minh mà đứng đầu chính là Ngũ Quốc: Phong, Mộc, Thủy, Hoả, Thổ.
Liên minh chiến đấu với Tuyết Quốc, sức mạnh của họ kết hợp với nhau tạo nên những sự thay đổi khí hậu dữ dội trong thời gian ngắn.
Bọn họ đã tạo ra một trận động đất lớn cùng một cơn đại hồng thủy chôn vùi hoàn toàn Tuyết Quốc.
Đồng thời hậu quả của trận chiến kinh điển ngày đó để lại cho chính đất nước của họ cũng rất khủng khiếp.
Một khoảng thời gian dài mà cứ nhắc đến ai cũng sẽ gọi đó là Địa Ngục Trần Gian.
Sau trận chiến Ngũ Quốc lớn mạnh hình thành nên Ngũ Đại Quốc hiện tại.
Bọn họ không dám gây chiến với nhau nhưng cũng e ngại thế lực của nước kia lấn át mình nên mới có Cuộc thi tỉ võ.
Cuộc thi tỉ võ Ngũ Đại Quốc, mỗi quốc gia sẽ chọn ra mười ứng viên đại diện cho quốc gia của mình thi đấu.
Hoả Quốc năm nay là chủ nhà, được ưu tiên một người.
Dẫn đầu các thí sinh Hoả Quốc tham gia thi đấu là Đại hoàng tử Diệp Lưu Niên.
Dẫn đầu các thí sinh Phong Quốc là thái tử Phương Vân Hi.
Thiên Phàm chưa nắm được mấy thông tin về thí sinh của các nước khác, nhưng hắn biết trong số Ngũ Đại Quốc thì chỉ có duy nhất một quốc gia có người dẫn đầu là nữ.
Công chúa Thủy Quốc Nguyệt Hạ.
Nữ nhân duy nhất đạt đến Thất tinh tại đại lục này.
———
Vì được mời với tư cách là khách khanh của Nhị điện hạ nên ngày hôm đó Thiên Phàm xuất phát đi từ phủ của Nhị hoàng tử.
Diệp Thanh Vân cùng đi với hắn.
Từ Minh muốn đi cùng chỉ có thể đi chung với phủ Hà tướng quân.
Lần đầu tiên chính thức gặp lại nhau sau một thời gian dài, Thiên Phàm không khỏi ngại ngùng.
Hắn không dám nhìn Diệp Thanh Vân, còn người kia thì lại cứ chốc chốc quay sang nhìn hắn, nhìn riết khiến da mặt dày như hắn cũng phải đỏ lên.
“ Sao ngươi nhìn ta hoài vậy? Mặt ta có gì lạ lắm sao?”
“ Đúng là rất lạ.
Ngươi hôm nay rất đẹp.”
Diệp Thanh Vân nói không sai.
Thiên Phàm lúc này cơ thể đã tròn hơn so với ngày trước, có da có thịt, lại còn trắng ra, da không còn sẹo lại mịn màng hơn, vốn đã khiến Thiên Phàm đẹp hơn ngày trước khá nhiều.
Ngày hôm nay hắn mặc một bộ y phục xanh dương do chính mình tự thiết kế mang lại cảm giác thư sinh văn nhã, nhu tình động lòng người.
Lúc mới nhìn Diệp Thanh Vân đã bị vẻ đẹp này làm cho ngây ngẩn, càng nhìn càng không rời mắt được.
Ánh mắt Diệp Thanh Vân nhìn có vẻ như không phải đang đùa giỡn hắn nên khiến Thiên Phàm bị câu nói này làm cho đỏ mặt.
Hắn ngượng ngùng nhìn đi hướng khác.
“ Cảm ơn điện hạ đã khen ngợi.”
“ Ta chỉ nói thật thôi.
Khả năng thiết kế của ngươi tốt đấy.
Có thể làm cho ta một bộ không?”.