Sau khi Thiên Phàm rời đi, Diệp Thanh Vân đã cho người bí mật đi tìm y nhưng dường như luôn bị người của Phương Vân Hi tìm cách cản trở.
Hắn đã mấy lần muốn đến Phong Quốc đích thân tìm người nhưng công việc quá bận, hắn không dứt ra được.
Từ sau khi Diệp Lưu Niên bị phế tu vi, lui về ở ẩn, mọi việc đều đổ dồn vào hắn.
Không chỉ vậy, một tháng sau đó, hoàng đế sau thời gian dài chống chọi với đau đớn đã trút hơi thở cuối cùng.
Hắn lên ngôi ngay sau đó.
Ngồi lên ngai vàng, vị trí mà mình đã vất vả bao lâu mới có được, hắn lại không cảm thấy vui vẻ.
Ngược lại, luôn thấy trống trải, buồn phiền thường xuyên.
Hắn còn nhớ thời khắc trước khi lâm chung, phụ hoàng đã nắm lấy tay hắn và nói: “ Bao nhiêu năm qua con đã mệt mỏi rồi.
Nghỉ ngơi thôi.
Hãy cho mình một cơ hội sống thật với bản thân.
Nếu không đến cơ hội hối hận cũng không có nữa.” Lời nói đó khắc sâu vào trong tâm trí hắn.
Diệp Thanh Vân biết rõ hắn yêu thích Thiên Phàm.
Không phải là cảm xúc nhất thời mà là từ trong tâm khảm.
Kể từ thời khắc gặp lại nhau tại khu rừng ngày đó, hắn đã thích y.
Và cũng từ giây phút đó hắn đã lên kế hoạch đem y trở thành quân cờ quan trọng trong kế hoạch tranh đoạt ngai vàng của mình.
Kể từ khi mẫu hậu ra đi trong sự lạnh nhạt, vô cảm của phụ vương, hắn đã lên kế hoạch để mình đứng trên vạn người.
Kế hoạch hắn đã âm thầm lập ra từ nhiều năm, chỉ thiếu một quân cờ, và đó phải là người mà hắn thích.
Vì chỉ có thích hắn mới có thể khiến người đó trao tất cả tấm chân tình cho hắn.
Kế hoạch đã rất hoàn hảo.
Chỉ có duy nhất một sai sót.
Hắn đã quá xem thường tình cảm của bản thân.
Hắn thích Thiên Phàm nhiều hơn là hắn nghĩ.
Hắn đem Thiên Phàm đặt vào bàn cờ của mình, sẵn sàng thế mạng cho bản thân khi cần.
Nhưng khi thời khắc đó đến, hắn lại âm thầm chuẩn bị một tập tài liệu khác, để sau khi hắn được phong làm Thái tử, hắn sẽ công bố cho cả thiên hạ biết rằng Thiên Phàm của hắn bị oan.
Đường đường chính chính đón Thiên Phàm về lại bên mình.
Nhưng trước khi mình kịp làm chuyện đó thì Thiên Phàm đã cùng người khác trốn đi.
Đã nhiều ngày, Diệp Thanh Vân mơ cùng một cơn ác mộng.
Hắn mơ thấy Thiên Phàm cầm kiếm đến cạnh giường hắn, đòi giết hắn.
Trong mơ, Thiên Phàm mắng chửi hắn thậm tệ.
Nói hắn phản bội, vô tình, giả dối không khác gì súc sinh.
Dù hắn có cố giải thích thế nào, cố van xin ra sao y cũng không chịu tin hắn.
Y trở nên mạnh đến không tưởng.
Hắn cố sức mà đánh không lại.
Đến khi bị đâm một kiếm mà giật mình tỉnh dậy.
Nhiều đêm liên tục mơ cùng một giấc mơ đó khiến hắn sợ.
Ngủ cũng không dám ngủ.
Mãi đến gần đây hắn mới không còn mơ giấc mơ đó nữa, nhưng lòng lại luôn thấp thỏm không yên.
Hắn muốn tìm Thiên Phàm, muốn giải thích với y rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng…!sau khi nghe sự thật xong Thiên Phàm liệu sẽ tha thứ cho hắn không? Nếu y không tha thứ cho hắn, không chịu quay về với hắn thì hắn sẽ làm gì tiếp? Hắn chưa bao giờ nghĩ cuộc sống không cho y lại khó chịu đến như vậy.
“ Bệ hạ, Trần đại nhân xin gặp.”
“ Bảo ta đang bận.
Không gặp.”
“ Bệ hạ, cái đó…!Trần đại nhân nói nếu người vẫn không gặp đại nhân sẽ bẩm báo lại với Thái hậu.”
Khốn kiếp! Diệp Thanh Vân đập mạnh tay xuống bàn.
Mấy cái chén trà rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tiểu công công hoảng sợ im bặt, không dám lên tiếng.
Kể từ khi bệ hạ đăng vương, thái hậu và các quan viên không ngừng hối thúc bệ hạ lập hậu cung.
Cứ nhắc đến chuyện này là bệ hạ lại nổi nóng.
“ Nói với hắn cứ việc bẩm báo thái hậu.
Để xem sau đó hắn còn giữ được cái mạng chó của mình không.”
“ Vâng.”
Tiểu thái giám vừa đi, Đường Lãnh nhảy từ trên trần nhà xuống.
Đã đi theo chủ nhân bao nhiêu năm, hắn quá hiểu trong lòng chủ nhân của mình lúc này khó chịu đến chừng nào.
Việc chủ nhân lên ngôi không nhận được sự đồng thuận của quá nhiều người.
Chỉ đơn giản là không còn ai đủ mạnh để cạnh tranh với người nữa thôi.
Bởi vậy nên khi người lên ngôi, bọn họ không ngừng tìm cách gây khó.
Việc đầu tiên nhất là yêu cầu người lập hậu cung để đưa con gái của họ vào.
Nếu là chủ nhân của trước kia có lẽ đã dễ dàng đồng ý.
Nhưng chủ nhân của hắn bây giờ đã biết yêu rồi.
Chủ nhân đã đem lòng yêu một người mình không nên yêu, rồi lại nhẫn tâm chà đạp người đó.
Bây giờ hối hận cũng đã muộn.
Một người như thế này sao có thể chấp nhận lập hậu cung chứ?
Thái hậu vốn là người ủng hộ cho đại hoàng tử.
Cho nên việc nhị hoàng tử lên ngôi khiến cho thái hậu không vui.
Vì thế cũng hùa theo các quan ép buộc hoàng thượng lập hậu cung.
“ Bệ hạ, người định tiếp theo làm thế nào? Thái hậu chắc chắn sẽ lại tìm cách gây áp lực với người?”
“ Hừ.
Sức chịu đựng của ta cũng có hạn thôi.
Bà ta muốn ép đừng tưởng ta sẽ ngồi yên.
Ta là thiên tử.
Bọn chúng dựa vào đâu mà ra lệnh cho ta? Muốn ta lập hậu cung? Thế thì ta sẽ làm ngược lại.
Ta đã viết hưu thư gửi cho hai bà vợ trong phủ kia rồi.
Ngày mai ta sẽ tuyên bố cho cả thiên hạ biết: ta để tang phụ hoàng.
Ba năm không lập hậu cung.”
Đường Lãnh có thể hiểu ý của chủ nhân.
Ba năm là đủ để đưa Hà Thiên Phàm trở về bên cạnh người rồi.
——–
Từ sau khi bị hại mất đi tu vi, Diệp Lưu Niên chuyển ra ngoài kinh thành tĩnh dưỡng.
Không một ai làm phiền hắn.
Theo lời thái y nói hắn bị trọng thương, cần phải nghỉ ngơi tuyệt đối.
Nếu muốn tu luyện lại cũng phải sau đó một năm.
Diệp Lưu Niên đón nhận chuyện này rất thoải mái.
Sau khi hoàng đế băng hà, hắn bắt đầu đi ngao du sơn thủy khắp nơi, điều mà trước giờ hắn chưa từng làm.
Thẩm Dục nằng nặc đòi đi theo hắn.
Hắn không cho y cũng cứ đi theo.
Vậy là hắn mặc kệ.
Hai người họ ngồi trên xe ngựa đi rất nhiều nơi.
Thấy chỗ nào thú vị là đi chỗ đó.
Có thể nói đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất của hắn từ khi sinh ra đến giờ.
Không còn bị áp lực bởi địa vị, không bị ánh nhìn người khác soi mói, hắn muốn sống thế nào tùy hắn.
Có lẽ vì vậy mà tính cách Diệp Lưu Niên đã trở nên ôn hoà hơn, thân thiện hơn so với trước kia.
Ngâm nước nóng rất tốt cho cơ thể, đặc biệt là với người đang bị thương như Diệp Lưu Niên.
Thẩm Dục tìm được một hồ nước nóng được hình thành từ núi lửa, linh lực cũng khá dồi dào.
Hắn ngay lập tức tìm cách đưa Diệp Lưu Niên đến đấy.
“ Ngươi tìm được nơi tốt đấy.
Ngươi cũng xuống ngâm đi.”
“ Thôi, A Niên cứ ngâm đi.
Ngươi cần hơn ta.”
Diệp Lưu Niên nhíu mày, lập tức đứng dậy.
“ Ngươi không xuống vậy thì ta lên.”
Thẩm Dục hốt hoảng: “ Đừng.
Ta xuống.
Ta xuống mà.
Ngươi đừng làm vậy.”
Thẩm Dục cởi đồ xuống hồ nhưng ngồi cách Diệp Lưu Niên một khoảng.
Diệp Lưu Niên nhìn hắn thở dài một hơi.
Đã đi cùng nhau lâu vậy rồi mà cứ giữ khoảng cách như thế.
“ Có một chuyện ta suy nghĩ mãi mà vẫn chưa hiểu.
Ngày đó Thanh Vân đã nói gì mà ngươi chịu giúp hắn phản bội ta?”
Thẩm Dục giật mình quay qua nhìn Diệp Lưu Niên.
Ánh mắt hiện rõ sự hoảng sợ.
Diệp Lưu Niên có hơi ngạc nhiên.
Hắn lúc này không khác gì một phế nhân, có gì mà phải sợ chứ.
“ Ngươi không cần lo lắng.
Ta hỏi không phải để trừng phạt gì ngươi.
Dù sao hiện tại đối với ta như thế này cũng không tệ.
Ta còn muốn cảm ơn nhị đệ ấy chứ.
Ta chưa bao giờ được tự do thoải mái thế này.”
Thẩm Dục nhìn vẻ mặt tươi cười của người kia, tâm trạng cũng giãn ra một chút nhưng vẫn không khỏi lo sợ.
Hắn sợ Diệp Lưu Niên sẽ ghét bỏ hắn, không cho hắn đi cùng y nữa.
“ Làm…!làm sao điện hạ đoán được là ta?”
“ Ta vốn chưa từng nghi ngờ ngươi cho đến gần đây.
Ngày đó việc ta bế quan tu luyện cũng không ít người biết, nhưng có thể biết được ngày hôm đó là ngày mà ta yếu nhất thì chỉ có mình ngươi và ảnh vệ Lâm Mặc biết mà thôi.
Hai người các ngươi ta đều không nghi ngờ một ai cả.
Ta vẫn nghĩ là do mình không may mà thôi dù nó ngẫu nhiên đến mức kì lạ.
Nhưng…!nếu không phải chuyện do ngươi thì tại sao lâu nay ngươi đối đãi với ta cứ như là đang chuộc tội vậy?”
Thẩm Dục giật mình.
Thế ra chính là hành động của hắn đã tự tố cáo bản thân ư?
“ Nếu là ngươi làm thì mọi chuyện đều có thể giải thích được một cách rất hợp lý.
Nhìn biểu hiện của ngươi, ta biết là ngươi không cố ý.
Nhưng tại sao ngươi lại làm vậy?”
Thẩm Dục cúi mặt.
Hắn nắm lấy bàn tay gầy gò của Diệp Lưu Niên, áp mặt của mình lên nó.
Đôi mắt rũ xuống.
Giọng hắn hơi run khi nhắc lại quá khứ.
“ Ta đã suy nghĩ rất nhiều không biết có nên chấp nhận yêu cầu của nhị hoàng tử hay không.
Ta theo hầu người một năm.
Thời gian không dài nhưng cũng không phải là ngắn.
Ta biết người không có ham mu.ốn với quyền lực hay ngai vàng.
Cái người quan tâm chỉ có võ học.
Người không thích hợp để trở thành hoàng đế.
Nhưng vì người rất mạnh, Dung Phi nương nương và nhiều vị quan khác kì vọng rất nhiều vào người.
Người không muốn phụ lòng họ nên mới chấp nhận.
Kế hoạch mà nhị điện hạ vạch ra vừa lúc lại là một cơ hội.
Ta nghĩ có thể lợi dụng nó để đưa người ra khỏi áp lực của hoàng vị.
Người còn nhớ trước khi người bế quan đã ăn một chén canh hạt sen không? Ta đã bỏ vào đó một loại thuốc có thể bảo vệ tâm mạch cho người, giúp cản bớt hậu quả của việc bị phản phệ.
Ta…!ta xin lỗi vì đã tự ý làm chuyện này.
Là ta đã hại người.
Ta…”
“ Được rồi.
Ta đã nói là ta không trách ngươi mà.
Ta chỉ hỏi thôi.
A Dục, thật không ngờ ngươi lại vì ta mà suy nghĩ nhiều như vậy.”
“ Điện hạ…”
“ Khoan.
Đã nói lúc chỉ có hai người thì không được gọi ta như thế mà.”
Thẩm Dục cúi đầu, nói nhỏ: “ Xin lỗi.”
“ Ta đã nói rồi.
Ta không trách ngươi.
Cả Thanh Vân nữa.
Không cần phải thấy có lỗi đâu.
Hiểu không?”
Thẩm Dục mỉm cười gật đầu.
“ Ta rất vui vì có một bằng hữu suy nghĩ vì mình như vậy.
Sau này hãy luôn sát cánh bên ta nhé.”
Từ “bằng hữu” vừa thoát ra đã khiến cổ họng Thẩm Dục như nghẹn lại.
Hắn suýt nữa thì quên người này trước giờ chỉ luôn xem hắn như bằng hữu.
Hắn muốn nói thật cho người đó biết nhưng lại sợ y sẽ ghét bỏ hắn.
Hắn chọn cách im lặng chấp nhận và mỉm cười.
“ Ừm.
Ta cũng rất vui, A Niên.”.