Tặc Miêu

Quyển 6 - Chương 2: Xem tướng trâu bò


Lại nói, mưa gió trong núi chuẩn bị ập xuống, Trương Tiểu Biện lệnh cho hơn hai nghìn lính dõng Nhạn doanh vào Thanh Loa trấn tránh mưa. Nhưng Nhạn Bài Lý Tứ là người thường săn bắt, len lỏi đi đường rừng núi lên hết sức mẫn cảm, cảnh giác, gã đứng trên cao nhìn xuống thị trấn cổ nọ, thấy yên ắng khác thường, chẳng có bóng dáng người nào. Cứ cho rằng, cư dân ở đây vì thiên tai địch họa mà đã chạy trốn hết nhưng thị trấn cổ này vừa tối đen, vùa lạnh lẽo, khí âm nặng nề, xem ra là chỗ chẳng lành.

Nhạn Bài Lý Tứ động lòng, bảo với Trương Tiểu Biện : “Thanh Loa trấn này núi non bao bọc bốn phía, địa hình rất hiểm yếu, nếu toàn doanh chúng ta đều vào đó nghỉ ngơi, trễ nải phòng bị, nhỡ xung quanh đây có Việt khấu xuất hiện, nhân mưa gió đánh úp, lấp thế từ cao đánh xuống thì Nhạn doanh không tránh khỏi tổn thất lớn, Chi bằng để lại đại đội người lưu lại trên đỉnh núi, chỉ đưa một toán lính dõng vào trong trấn thăm dò tình hình. Chia quân trên dưới như thế là hình thành nên thế ỷ dốc, hỗ trợ lẫn nhau”

Trương Tiểu Biện không muốn đội mưa gió ngủ lại trong trướng cùng đạị quân trên đỉnh núi, liền phải quân dò đường, đồng thời đưa anh em Nhạn Bài Lý Tứ và một toán lính dõng đến thẳng Thanh Loa trấn, càng đến gần càng thấy trong thị trấn quả nhiên không có một bóng người, trên trời mây đen kéo đen kịt, bốn phía càng thêm u ám. Ngoài tiếng sấm động ầm ù ra, cả thị trấn lớn như vậy không hề co một tiếng gà kêu chó sủa.

Hồi ấy, thiên hạ đại loạn, quan lại vương pháp chỉ là hữu danh vô thực, dẫ là đạo tặc tạo phản hay là quan binh, lính dõng của triều đình cũng chẳng khác bọn thổ phỉ, trong doanh trại thì ăn thịt uống rượu, ra ngoài đường thì làm những chuyện cướp của, giết người, phóng hỏa, đốt nhà. Đó là những chuyện thường như cơm bữa, nên địa phương nào cũng thế, người dân hễ nghe phong thanh là bỏ chạy, mười nhà thì đến chín nhà bỏ hoang.

Chính vì vậy, bọn Nhạn Linh Nhi tuy thấy trong trấn yên ắng, nơi đâu cũng nặng nề tử khí nhưng cũng không thấy làm lạ lắm. Họ biết rằng, giả sử có người già, phụ nữ, trẻ con không chạy kịp, nếu thấy quân Thanh thì cũng đã sớm đóng chặt cửa nẻo, ẩn nấp đi từ lâu. Vì vậy, bọn họ sai bọn lính dõng thân tùy ai nấy cầm dao, giơ thương, phòng hộ cẩn mật, chặt chẽ ở hai bên doanh quan.

Trương Tiểu Biện đi theo quân, vốn không thèm để ý đến động tĩnh trong Thanh Loa trấn, chỉ mải nhìn chằm chằm con mèo Trường Diện LA Hán. Hắn chỉ mong rằng hễ nó chưa mở miệng thì dẫu cho trời sập Trương Tam gia cũng chẳng hề hấn gì, nhưng hễ con mèo mở miệng kiêu, báo hiệu điềm dữ thì tính mạng của Tam gia sắp nguy tới nơi, không rõ có trốn thoát được không nữa

Trương Tiểu Biện ngoài khoác nhung trang khôi giáp, bên trong mặc bộ giáp nhẹ Hắc Thiền có thể tránh được nước lửa, ngầm giắt thêm đao nhọn và súng ống. Tuy hắn bên ngoài trông thư thái nhưng bên trong rất nóng ruột, không tránh khỏi lộ ra sắc mặt thoắt vui sướng thoắt lo âu. Nhạn Bài Lý tứ ở cạnh thấy thế liền cất tiếng hỏi: “Huynh đệ Nhạn Doanh chúng ta phần lớn đều xuất thân từ đạo tặc, mãi lộ, lúc nào cũng bị quan phủ nghi ngờ, đề phòng, hơn nữa đám Việt khấu cũng hận chúng ta đến xương tủy. Có điều, Tam ca chớ lo ngại, chỉ cần còn một hơi thở thì dẫu bọn chúng có giở trò trong tối hay ngoài sáng thì anh em sẽ bảo vệ tam ca đến cùng.

Trương Tiểu Biện biết Nhạn Bài Lý Tứ có nghĩa khí hơn người, nhưng chuyện của Lâm Trung Lão Quỷ quái lạ, chẳng có cách nào nói cho rõ ràng chân tướng, đành đánh lảng sang rằng, không phải do an nguy của bản thân mà bước đến Thanh Loa trấn, chợt nhớ một chuyện cũ hồi trước, tuy đã xảy ra cách đây mấy năm, nhưng khi nghĩ lại vẫn phải nghiến răng căm hận.

Nhạn Bái Lý Tứ và Nhạn Linh Nhi nghe thấy thế càng ngạc nhiên, không rõ là chuyện cũ thế nào? Kỳ thực, câu chuyện dó không phải do Trương Tiểu Biện bịa đặt ra. Vốn vùng Linh Châu có một nơi phồn hoa nghìn năm, cá rồng vùng vẫy, từ xưa tới nay có tên là ” Thất tuyệt”. Cái tuyệt nổi tiếng đầu tiên, đó là hiện tượng bóng tháp trong mây. Ngôi Tháp Vương hồi trước cao chọc mây trời, mỗi khi mây mù tụ lại trên những ngọn núi xa xa ngoài thành thì ánh sáng mặt trời khúc xạ làm xuất hiện hình ảnh kì lạ của các bóng tháp tới triều kiến, nên dân gian còn gọi là “thành Tháp”, nổi tiếng ngang với “Thành phố Biển” Đăng Châu. Có điều, sau khi Tháp Vương bị lửa chiến tranh phá hủy thì hiện tượng lạ của thành phố Tháp không còn thấy nữa.

Cái “tuyệt” thứ hai là tòa Miêu tiên từ trong thành. Trong phạm vi cả nước trên dưới, đại giang nam bắc, Quan Nội hay Quan Ngoại, tuy đất rộng vật nhiều nhưng chẳng nơi đâu có phong tục kỳ lạ thờ cúng mèo làm tiên. Điều này chỉ duy nhất Linh Châu mới có, vì vậy được coi là một trong những cái “tuyệt”

Trong Thất tuyệt của thành Linh Châu thì có cái chỉ vào danh lam cổ tích, có cái chỉ vào phong tục, không cái nào giống cái nào, cái “tuyệt” cuối cùng chỉ vào món bánh nướng Thanh Loa. Thanh Loa trấn nằm ở bên rìa địa phận Linh Châu, có thịt bò Ngũ hương hảo hạng và váng sữa bò để nướng bánh. Kẹp bánh nướ với thịt bò để ăn thì rất ngon, dư vị còn mãi. Chính vì vậy, trong thị trấn có rất nhiều cửa hàng bánh nướng, nhà nào cũng có ngón nghề riêng và bí quyết gia truyền độc đáo.

Hai năm trước, Trương Tiểu Biện còn chưa mở mày mở mặt, hắn từng đến Thanh Loa trấn trộm gà bắt chó, thèm thuồng quá định lấy trộm mấy cái bánh nướng trong cửa hàng của người ta ăn, kết quả là bị họ chộp được bím tóc, bắt sống cùng tang chứng, vật chứng ngay tại chỗ. Hắn bị một trận đòn no mà chưa được ném miếng bánh nào, tới giờ nghĩ lại, vẫn căm tức trong lòng. Nhưng không thể như thế với Nhạn Bài Lý Tứ và Nhạn Linh Nhi được. Tam gia làm sao để mất mặt được, chỉ nói rằng, hồi trước phải khi anh hùng mạt lộ, nghèo khổ khó, trên đường gặp được hàng bánh nướng, xem tay nghề của ông chủ đúng là được truyền dậy đàng hoàng, vì vậy mới xin một cái bánh nướng về để nuôi mẹ già tám mươi tuổi trong nhà. Nào ngờ đâu, tên chủ tiệm bánh nướng keo kiệt bủn xỉn, cặp mắt chó coi khinh người nghèo khổ, nhất quyết không chịu bố thí, ngược lại còn giơ nắm đấm lên đánh. Mấy cái gân của tam gia ta bị hắn làm đứt, tới giờ mỗi khi trời mù sắp mưa thì đầu xương khớp vẫm còn thấy đau đớn, khó chịu. Truyện “Tặc Miêu ”

Nhạn Bài Lý Tứ nghe thấy thế phẫn nộ: “Thằng cha đó khinh người quá lắm, phải biết rằng quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tam ca còn nhơ tiệm bánh nướng đó không? Để huynh đệ tìm đến đó giết sạch nhà hắn rồi cho một nắm lửa, nước sạch sẽ, gạch vỡ ngói vụn cũng không chừa thì mới hả được cơn giận này”

Trương Tiểu Biện tỏ ra độ lượng nói: “Thời gian trôi đi, cảnh vật thay đổi, còn tính toán gì những chuyện cũ đó nữa? chẳng qua ta tức cảnh sinh tình, nhớ lại khi lưu lạc khắp nơ, ăn đói mặc rét, nhưng lúc nào cũng cho rằng sẽ có ngày mở mày mở mặt, có lúc được ăn no mặc ấm, suốt ngày rong chơi sung sướng. Tới ngày nay, tuy thân này được vào chốn công môn, làm đến chức chánh tam phẩm, có hao linh cài mũ, không phải lo lắng đến miếng cơm manh áo nữa nhưng có ai biết rằng trước kia ra từng phải trải qua rất nhiều khổ cực không tưởng tượng được. Xem ra con người ta sống trên đời thật giống như hoa dại chẳng trồng đâu cũng có, ưu phiền không cấy biết bao người”

Mọi người vừa nghe chuyện vừa đi. Đã vào đến con phố giữa Thanh Loa trấn. Trong trấn này có mọt ngôi chùa cổ nghìn năm tuổi. Lúc nơi đây còn thịnh vượng, chùa này cũng là một nơi thờ cúng có tiếng, tên gọi là “Ngõa Quán tự”, bên trong thờ Thành Hoàng lão gia. Tới nay, chùa đã bị bỏ hoang nhiều năm, chỉ thấy cửa chùa xiêu vẹo, tượng đất của lũ Tiểu quỷ, Phán quan, Ngưu đầu, Mã điện đổ lăn lóc, cái thì mất đầu mất cổ, cài thì thiếu thân thiếu tay.

Chính vào lúc ấy, giữa lưng chừng trời, mọt tiếng sấm sét nổ vang khiến mái ngói của ngôi chàu cổ ung lên bần bật, mây đen kịt trời, sét đán thêm sấm nổ, gió giật nổi ồ ồ, mưa ta sắp ập xuống đến nơi. Lúc đầu, mưa nhỏ giăng mắc, kế đến thì ào ạt xối xả như dốc sông đổ bể, không trung đầy mây mưa mờ mịt. Chái nhà như thác đổ, đất bằng hóa lòng sông, ohas xa dâng sóng vỗ, phòng ốc cuốn theo dòng. Dòng nước chảy ngoằn ngoèo, khe cống đầy ngập ngụa, chốc lát mưa to như trút, khoảnh khắc nước tuôn lênh láng.

Nhạn Bái Lý Tứ vội vã dẫn mọi người vào trú trong Ngõa Quán tự. Cả đấm đều là lính hành quân đánh trận nên chẳng úy kị gì, vào đến bên trong sảnh thì ngồi bêt cả xuống đất, xem ra cơn mưa trong một giờ nửa khắc cũng khó ngừng được, liền lệnh cho một toán lính thổi lửa nấu cơm.

Trương Tiểu Biện trong lòng có chuyện lo lắng, đứng ngồi không yên. Đồng thời, thấy đằng sau còn có một tòa hậu điện, hắn tính tìm một nơi yên tĩnh liền rảo bước đi ra. Huynh đệ Nhạn Bài Lý Tứ sợ hắn gặp thích khách liền vội vàng bám sát hai bên như hình với bóng, Ba người dẫn vài tên thân tùy, đi xuống hành lang, vòng vào trước cửa hậu điện, chợt nghe bên trong vọng ra tiếng bò rống: “bò… ò… o… “. Cả bọn không khỏi kinh ngạc, chẳng ngờ người dân trong thị trận đã chạy trốn từ sớm mà vẫn còn một con bò? Huống chi, con bò đó lại ở bên trong ngôi chùa cổ hoang phế này? Truyện “Tặc Miêu ”

Trương Tiểu Biện nói: “Con bò này quá nửa là do thằng sư hổ mang nào đó nuôi dưỡng. Việc sát sinh, đánh chén thịt thà trong chùa nát, đúng là việc làm của bọn hòa thượng đi ngang. Đã bị Tam gia ta bắt gặp thì đúng vừa khéo cho huynh đệ trong doanh được một bữa thịt bò hầm, khỏi phải nuốt đống lương khô cứng ngắc”, nói đoạn hắn giơ chân đạp toang cửa điện, đi vào trong xem xét. Chỉ thấy trong điện thắp một đĩa đèn dầu lờ mờ, bụi phủ đầy mặt đất, mạng nhện chăng khắp nơi, tượng đát Ngũ đạo thần quân trên bệ thờ đã bị sứt mặt mũi từ lâu, một con bò mộng bị xỏ mũi, buộc vào chân cột gần cửa, góc nhà có một cái nồi đang đun, bên trong toàn là thịt bò, sọt tre đặt bên cạnh chất đầy bánh nướng, xem cách bày biện tựa như một nhà người dân đang giết bò để mở tiệm bánh nướng vậy.

Cửa tiệm như thế này trước kia hết sức phổ biến trong Thanh Loa trấn, nhưng không rõ tại sao lại ở trong chùa, kỳ quái hơn nữa, trong sảnh còn có một cỗ quan tài sơn then bóng loáng. Bọn Trương Tiểu Biện đều kinh hãi, chẳng nhẽ cương thi trong quan tài thành tinh, đâng định mở của hàng giết bò, nấu thịt nướng bánh hay sao?

Nhạn Bài Lý tứ xuất thân từ đám lục lâm, đảm lược trí tuệ đều vào hạng siêu quần, trong khi đánh trận thì giết người như ngóe, vào sinh ra tử vẫn coi như chuyện bình thường, chẳng coi mấy việc quái lạ này vào đâu. Gã hừ lạnh một tiếng, goi tả hữu tiến lên dắt con bò mộng ra ngoài định giết lấy thịt ăn,

Trương Tiểu Biện học qua thuật “Văn vật thông tải” do lâm Trung Lão Quỷ truyền thụ, không chỉ xem được mèo, biện được chó mà còn biết được các laoij trâu bò, ngựa nghẽo.Nếu luận về những loài ngựa hay, giá trị ức vạn thì không ngoài những loài như Ô Nha mã, Yên Chi mã, Ngải Diệp Thanh, Can Thảo Hoàng, Hỏa Diệm câu, Thanh Tông Thú, Bạch Long câu, Ngọc Đỉnh ký… Chúng có thể đi vào ban ngày một nghìn dặm, ban đêm tám trăm đặm, thời cổ có BÁ Nhạc giỏi xem tướng ngựa, những việc đó chúng ta không bàn tiếp nữa. Truyện “Tặc Miêu ”

Nhưng nói về thuật xme tướng trâu bò, thiết tường cũng chẳng qua phân biệt thành bò mộng, bò vàng, trâu nước mà thôi. Tuy chúng có hình thể lớn nhưng cũng chỉ dùng vào việc kéo bừa,cày ruộng. Chẳng nhẽ thuật xem tướng trâu bò là hữu danh vô thực ư? Kỳ thực ra, trong các loài trâu, bò thì có chia thành các loài lành dữ, hung ác, Trương Tiểu Biện thấy con bò mộng bị xỏ mũi trong sảnh hết sức kì quái. Nếu là những con bò hiền lành, khỏe manh thì sẽ có lông dài vai rộng, đồng thời cũng cần trán lớn, sừng dài, nhưng con bò mộng vô chủ này thì lông ít, xương nhiều, lưỡi lạnh, chân cao, chân thấp có khoáy lông, sừng vặn veo, xem ra đúng à một loài “quỷ tướng”.

Con bò mộng thấy có người bước vào liền ngẩng đầu, mắt lộ tia hung ác, mũi thở ra tiếng phì phò. Nhạn Bài Lý trâu bò đã nhiều rồi, nhưng xưa nay chưa từng thấy con nghiệt xúc nào to gan như thế này, đáng giết không tha”

Trương Tiểu Biện cũng ngạc nhiên nói: “Nghe nói, bò già thường rống, chắc hẳn trong bụng có báu vật” Nói đoạn, liền tiến lên, giơ tay sờ thử vào lưng bò xem thử nó đã già yếu hay còn đang khỏe mạnh. Phàm là bò mộng, ba tuổi có hai răng, bốn tuổi có bốn răng, năm tuổi có 6 răng, sau đó mỗi năm thì nối liền một đốt xương sống. nò ngờ, vừa thò tay đặt lên lưng thì sờ thấy từng mảng từng mảng vảy thịt. Trương Tiểu Biện giật thót mình, biết rằng con bò mộng trước mặt vốn không phải là bò. Hắn vỗi vã cúi đầu nhìn con mèo Trường Diện La Hán đang ngồi trên đất, thấy nó mở miệng định kêu, thật là:”Trăm nghìn sợ hãi tìm run rẩy; Hồn phách rụng rời mặt cũng tan”. Muốn biết chuyện sau ra sao, xem hồi sau sẽ rõ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận