Tại Hạ Là Hệ Thống

Chương 342: Thất Nguyên Lão, Ngụy Diên


Diệu Nham Vực.

Đổng Gia.

Phòng khách.

” Cẩn thận.”

Đứng sau lưng Cao Lãng và Triệu Cơ, Đổng Kì nghiêm túc nói.

Cạch.

Cao Lãng đẩy cửa bước vào.

Ngũ công tử Triệu Gia, và vài người dòng thứ Triệu Gia đã đứng chờ sẵn. Phía sau bọn hắn, xa xa ngồi trên ghế uống trà là người Linh Hoàng Tông, trông bộ dạng không có vẻ gì là sẽ đứng dậy chào hỏi.

” Tam tỷ, hơn ba năm trời, cuối cùng ta cũng gặp lại ngươi. Rốt cuộc ngươi đã đi đâu vậy chứ?” Ngũ công tử nồng nhiệt tiếp đón, ngôn từ hơi có vẻ trách cứ.

” Ngũ đệ. Đã lâu không gặp.”

Triệu Cơ mỉm cười đáp lễ, tránh né sang một bên. Đồng thời lùi về đứng sau lưng Cao Lãng, để hắn lên đỡ đòn.

” Ngũ công tử, lâu rồi gặp lại. Ngươi vẫn không thay đổi ý định của mình. Còn định dẫn sói vào nhà.” Cao Lãng cười híp mắt, nồng nhiệt ôm lấy Ngũ công tử, ngăn không cho hắn tiếp tục tiến lên.

Soạt.

” Cao Lãng. Ngươi…”

Ngũ công tử trừng mắt, lập tức thu lại vẻ mặt, nở nụ cười chuyên nghiệp:

” Cao Lãng công tử, ngươi xuất hiện ở đây, có phải nên cho Triệu Gia một lý do chính đáng? Việc Tam tỷ ta mất tích, có phải có ngươi nhúng tay vào?”

” Ngũ công tử, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói bậy như vậy. Là phải ăn phạt đấy.”

Cao Lãng mỉm cười, Bút Phán Quan vô hại cầm trong tay ấn vào người Ngũ công tử, góc đứng vô cùng ăn ý không để cho ai nhìn thấy, hàm ý uy hiếp rõ ràng.

” Ta tới đây, là đến gặp huynh đệ của ta. Hắn, là người Đổng Gia gia tộc.” Cao Lãng hạ giọng.

” Cao Lãng công tử nói phải. Xem ra là ta lỡ lời.” Ngũ công tử đổ mồ hôi lạnh nói.

Ngũ công tử vốn định dùng lời nói để lợi dụng người Linh Hoàng Tông phía sau gây khó dễ cho Cao Lãng.

Không những không thành công, mà nghe Cao Lãng nói, dường như mối quan hệ của hắn với Đổng gia còn tốt hơn cả đám người Ngũ công tử. Nếu còn gây chuyện chỉ có tự đào hố chôn mình.

Bộp bộp…

Cao Lãng vỗ nhẹ bả vai Ngũ công tử, thu hồi Bút Phán Quan trên tay, lẩm bẩm:” Sau này đừng nên chơi mấy trò này, tìm cách nâng cao thực lực bản thân mới là vương đạo.”

Ngũ công tử trầm mặt không nói chuyện, nắm tay siết chặt đến run rẩy.

” Ngũ công tử.”

Ngồi uống trà nhàn nhã không nói chuyện lão già Linh Hoàng Tông lên giọng, cắt ngang cuộc nói chuyện với mọi người:

” Người đã tìm được rồi, nên rời đi thôi.”

” Trưởng lão nói phải. Tam tỷ, chúng ta đi thôi.” Ngũ công tử sắc mặt căng thẳng, chậm rãi nói.

” Ngũ đệ, ngươi còn không thèm hỏi ý kiến của ta?” Triệu Cơ nhíu mày.

” Tam tiểu thư Triệu gia phạm lệnh bỏ trốn ba năm, khiến ảnh hưởng mối quan hệ thân thiết giữa Linh Hoàng Tông và Triệu gia. Theo lệnh… Trực tiếp bắt về.” Lão già Linh Hoàng Tông cất cao giọng nói, uy áp trên người nổi lên.

Nguyên Anh Cảnh bát trọng!

” Hự…”

Toàn bộ người trong phòng khẽ rên rỉ, bước chân chùng xuống. Cử động vô cùng khó khăn.

” Ngươi là ai?” Cao Lãng cắn răng nói.

” Thất Nguyên Lão, Ngụy Diên.”

Ngụy Diên lạnh nhạt nói, bước chân nhẹ nhàng dạo bước trong căn phòng, chậm rãi tiến về phía Triệu Cơ.

” Cao Lãng. Ta không biết tại sao một kẻ phản đồ như ngươi lại không tiếp tục bị tông môn truy sát, nhưng đừng nghĩ rằng việc đó có thể khiến cho ngươi nhảy nhót trước mặt ta. Mục tiêu của ta lần này, không phải ngươi.”

Rầm…

” Ha ha ha…”

Cánh cửa phòng bị bật tung, kèm theo đó là tiếng cười sang sảng của Tứ trưởng lão Đổng gia.

” Một trong Thất Nguyên Lão Linh Hoàng Tông tiến đến Đổng Gia chúng ta. Thật đúng là rồng đến nhà tôm.”

Tứ trưởng lão đồng thời toả ra khí thế Linh Đan Cảnh bát trọng, ngăn chặn lấy uy áp của Ngụy Diên đang toả lên đám người.

” Đi…” Cao Lãng hạ giọng quát.

Ngay khi uy áp đang đè trên người bị phá vỡ, Cao Lãng chớp lấy cơ hội kéo Triệu Cơ nhanh chóng lùi về sau.

Vụt…

Ngụy Diên xuất thủ, tốc độ di chuyển vô cùng nhanh chóng, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Cao Lãng, một tay tóm chặt lấy cánh tay của Triệu Cơ. Ánh mắt thâm trầm đến rét lạnh.

” Lão già. Đây là Đổng gia, biết thân phận của mình đi.” Tứ trưởng lão Đổng gia quát lớn, lập tức xuất thủ theo.

Ầm…

Ngụy Diên ra chưởng, Tứ trưởng lão Đổng gia ra quyền. Một quyền một chưởng tiếp xúc với nhau, linh khí xung kích mãnh liệt lan ra, đẩy bay Cao Lãng ra bên ngoài.

” Hừ…” Triệu Cơ khẽ rên nhẹ, nàng bị Ngụy Diên tóm chặt, căn bản không thể thoát thân.

” Trưởng lão, đừng làm bị thương Tam tỷ ta.” Ngũ công tử lo lắng nhắc nhở.

Hai vị Trưởng lão một đòn đối xong, lập tức lùi về nhìn nhau cảnh giác.

Gương mặt Ngụy Diên vốn còn bình thản đột nhiên thâm trầm xuống, một tay xách người Triệu Cơ lên, lạnh giọng:

” Khí tức trong người vận chuyển thế này… Ngươi phá thân rồi?”

Triệu Cơ khoé miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt khinh bỉ nhìn Ngụy Diên.

Rắc…

” A…”

Ngụy Diên trong lòng cảm thấy như bị trêu ghẹo, trong lúc tức giận liền bị mất kiểm soát. Nắm tay siết chặt, có tiếng kêu gãy từ cánh tay Triệu Cơ.

” Tứ trưởng lão…”

Cao Lãng lo lắng quát lên, lập tức động. Tứ trưởng lão Đổng gia liền di chuyển theo, hai tay linh khí xoay tròn thành vòng lửa. Một quyền này của hắn, uy lực so ban nãy kinh khủng gấp đôi.

Liệt Hoả Quyền.

Ầm…

Hai vị Nguyên Anh Cảnh tiếp tục đối chạm vào nhau.

Cao Lãng thân hình Thuấn bộ xuất hiện ngay dưới góc chết Ngụy Diên. Trường kiếm nắm chặt trên tay, một kiếm trảm.

Ngụy Diên nhíu mày, cánh tay nhấc Triệu Cơ không chút do dự ném về phía Cao Lãng. Sau đó bàn tay tụ lại thành linh khí, tập trung đối chưởng với Tứ trưởng lão Đổng gia.

Nhìn thấy Triệu Cơ xuất hiện ngay đường kiếm, Cao Lãng biến sắc, khí huyết hội tụ ngược vào trong, cứng rắn thu chiêu lại. Sau đó vội vàng ôm lấy Triệu Cơ bay về phía mình.

Bộp…

” Ngươi không sao chứ?”

Nhìn thấy Cao Lãng miệng chảy máu tươi, sắc mặt khó coi, Triệu Cơ lo lắng hỏi.

Cao Lãng lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay Triệu Cơ khớp xương đã bị bẻ gãy, vận chuyển linh khí điều hoà cho nàng.

Triệu Cơ cắn môi:” Ngốc…”

Xem hành động Ngụy Diên đối xử với Triệu Cơ, hắn dường như đã không còn quan tâm đến sống chết của nàng.

Ầm… Ầm…

Bên kia Ngụy Diên và Tứ trưởng lão Đổng gia đối chiến vài chiêu. Liền lập tức kiêng kỵ lùi về sau.

Ngụy Diên sắc mặt vô cùng âm trầm, phẩy tay ra hiệu đám người Linh Hoàng Tông phía sau:

” Đi…”

” Ha ha ha… Ngụy Diên Trưởng lão, đi đâu mà vội. Hiếm khi hai bên đánh nhau còn chưa tận hứng, chi bằng ngài cùng ta ra sân chiến đấu của Đổng gia để phân rõ cao thấp.” Tứ trưởng lão Đổng gia cười to.

Ngụy Diên cười lạnh:” Thứ cho không phụng bồi.”

” Hai người giao thủ trong phòng khách của Đổng gia, vậy nên đều kiêng kỵ không dám ra tay toàn lực. Xem điệu bộ Ngụy Diên muốn rời đi, Tứ trưởng lão Đổng gia muốn kéo hắn ở lại là vô cùng khó khăn.” Triệu Cơ nằm trong lòng Cao Lãng, khẽ lẩm bẩm.

” Phải tìm cách kéo dài thời gian. Linh Hoàng Tông muốn đánh nhanh thắng nhanh, càng kéo dài bọn hắn càng không dám ra tay.”

Giữa lúc hai bên còn căng thẳng, Nhị trưởng lão Đổng gia bất ngờ tiến vào bên trong, bình tĩnh nói:

” Linh Hoàng Tông là khách của Đổng gia chúng ta. Tứ trưởng lão, hành vi này của ngươi khiến Đổng gia vô cùng mất mặt.”

Nhìn thấy Nhị trưởng lão bước vào, Ngụy Diên khẽ nhếch nụ cười lạnh, bộ dạng trở về bình thản không có ý định tiếp tục rời đi. Nhẹ giọng nói:

” Nhị trưởng lão, đạo đãi khách của Đổng gia quả nhiên danh bất hư truyền.”

” Ngụy Diên Trưởng lão thông cảm, chỉ là Đổng gia có vài thành phần mưu đồ gây rối mà thôi.” Nhị trưởng lão Đổng gia mỉm cười đáp lại.

” Nếu đã gây rối, vậy phải mau trừng phạt hắn lại. Nếu cần thiết, ta sẵn lòng giúp đỡ một tay.” Ngụy Diên nói.

” Người Đổng gia có làm gì cũng không đến phiên người bên ngoài xen vào. Huống chi nếu khách không biết cho mặt mũi, Đổng gia chúng ta cũng không cần cho mặt mũi.”

Một giọng nói khác hùng hồn vang lên, Tam trưởng lão Đổng gia nhanh chóng bước vào, đứng sánh vai với Tứ trưởng lão Đổng gia.

Thấy Tam trưởng lão xuất hiện, vẻ mặt Nhị trưởng lão liền trầm xuống. Có chút do dự, ánh mắt dè chừng đảo xung quanh.

” Thời gian gần đây Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão Đổng gia liên hợp đè ép thế lực của Nhị trưởng lão. Khiến hắn phải thu hồi rất nhiều vây cánh của mình, ẩn nhẫn chờ thời cơ. Việc Ngụy Diên xuất hiện ở đây vẫn chưa phải thời cơ của hắn.” Triệu Cơ phân tích.

Lúc này Cao Lãng đã bế Triệu Cơ lên, đưa nàng về phía hai vị Tam, Tứ trưởng lão. Triệu Cơ nhanh chóng nói ra:

” Tiền bối, hai vị nếu muốn nhân cơ hội ra tay giải quyết Nhị trưởng lão được không bằng mất. Chi bằng để hắn tự xuất huyết ra.”

Tam trưởng lão khẽ nhìn về phía Cao Lãng, thấy hắn lập tức lắc đầu.

” Những chuyện này ta cũng không có nói cho nàng.”

Tam trưởng lão ngợi khen:” Tiểu cô nương, tầm mắt không tồi, cũng có thể nhìn ra chút tâm tư của bọn ta.”

” Ta nghe nói Nhị trưởng lão vẫn còn hai cái cánh rừng tư nhân ở bên ngoài Diệu Nham Vực.” Triệu Cơ cung kính cúi đầu.

” Hi vọng tương lai chúng ta sẽ không là kẻ địch của nhau.” Tam trưởng lão nói.

Triệu Cơ mỉm cười:” Mối quan hệ của hai vị tiền bối với người bên cạnh ta không thay đổi, vậy tương lai cũng sẽ không thay đổi.”

” Không hiểu sao ta càng nhìn ngươi càng thuận mắt. Ha ha ha…”

Tứ trưởng lão bất giắc cười lên, Tam trưởng lão lắc đầu cười nhè nhẹ.

” Lùi về đi, chuyện tiếp theo để chúng ta giải quyết nốt.” Tam trưởng lão nhắc nhở.

” Phải…” Cao Lãng vội gật đầu, cung kính đưa Triệu Cơ rời đi.

” Tam tỷ… Trưởng lão.” Ngũ công tử vội hô lên, liền quay sang nhìn Ngụy Diên.

” Hừ…”

Ngụy Diên khẽ hừ lạnh, liếc mắt không quan tâm:

” Ngũ công tử, chuyện Triệu gia của các ngươi. Linh Hoàng Tông chúng ta không liên quan. Việc Tam tiểu thư của các ngươi phá thân, ta cũng sẽ bẩm báo rõ với Tông chủ. Chuyện liên hôn này… Chúng ta còn phải xem xét lại.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận