Cám mở to mắt nhìn người trước mặt, cuối cùng nhịn không được miệng phì ra một tiếng, thị cười lớn.”Tại sao cô lại cười.””Không có gì, chỉ là tôi nghĩ, chắc chắn người sẽ không nói câu này nếu thấy tôi trước đây.””Chà, đúng là như vậy.
Trước đây, cô quả thực giống một kẻ bóng bẩy, lòe loẹt, lượn qua lượn lại.
Đến nhìn ta đây còn không muốn nói gì là tới gần.””Sao cơ?”Cám dừng cười, cau mày bật lên tiếng, xong thị chỉ im lặng bước tiếp.
Thành thử mà nói, Cám dù gì cũng là con gái, kể cả trước kia thật sự có lòe loẹt, có diêm dúa đến mấy chăng nữa ai lại muốn bị chê là xấu xí.
Mà thậm chí kẻ buông lời chê chán mới cách đây vài giây khen thị là kẻ xinh đẹp.
Cám thật sự không tránh khỏi khó chịu khi chính tai nghe thấy điều này .”Tử Đình, cô sao vậy.
Đừng nói cô giận vì tôi nói cô giống con cá bảy màu đó nha.””Tôi nào dám có thái độ đó với Mộ Dung Vương gia.””Chà, vậy đúng là cô đang giận tôi thật rồi.””Quận Vương, tôi nghĩ, tôi và người chưa đủ thân thiết để có thể gọi thẳng tên ra như vậy đâu ạ.””Chúng ta còn chưa đủ thân thiết sao? tôi cũng đã cứu cô một mạng.
Nếu không thoải mái thì cô cũng có thể gọi tôi là Thiên hoặc gọi là anh, dù sao về tuổi tác tôi cũng hơn cô đôi chút.””Tôi hoàn toàn không muốn gọi như vậy.””Thôi nào, đừng giận nữa Tử Đình, chúng ta cũng đã xuống núi rồi dù sao vẫn còn sớm, tôi dẫn cô đi chơi.”Không để Cám mở lời từ chối, Thiên nhanh chóng nắm lấy tay Cám kéo đi.
Thật ra ở vùng này, ngoài chợ đồ tây ra cũng chẳng có gì đặc biệt, huống hồ nơi này thị Cám cũng đã nắm kĩ trong bàn tay.
Chẳng ngóc ngách nào thị không biết, đến chỗ này bây giờ cũng chỉ có hoài niệm.Thiên dừng chân trước một sạp hàng bán đồ trang sức, mới chỉ lướt qua thôi, ánh mắt hắn đã bị thu hút bởi món đồ lấp lánh đặt gọn gàng trên khay gỗ.”Vòng này thực sự đẹp quá.”Ngắm nhìn thôi dường như chẳng đủ, Mộ Dung Thiên cầm chiếc vòng lên tay,vừa mân mê, vừa xuýt xoa cho cái vẻ đẹp đẽ của vật vô chi tới mức bật lên thành tiếng.”Nhỏ nhắn đến vậy tinh tế đến vậy, không một chút rườm rà nhưng chẳng hề nhàm chán, thực sự rất đẹp, đối với cô xem ra vô cùng phù hợp.””Đúng là rất đẹp.”Thiên hướng chiếc vòng về phía Cám, ngỏ ý muốn để Cám nhìn nó, đối diện người kia Cám khen xong đôi mắt lại nhìn đi chỗ khác.”Chị gái xinh đẹp ơi, chị có thích ăn kẹo đường không, kẹo ngon với ngọt lắm chị ạ! Anh trai thực sự oai phong quá đi, anh có thể mua kẹo ngọt cho chị gái xinh đẹp này đó.”Âm thanh ngọt ngào vang lên từ phía dưới, Cám cúi đầu nhìn xuống hóa ra chính là một đứa trẻ dẻo miệng.Thiên đi tới ngồi xuống cho bằng với cậu nhóc kia.”Vậy, em trai gọi anh tiếng anh đẹp mã nữa đi, anh sẽ mua cho.””Thật không anh? Nói phải giữ lời, anh mà mua thì anh không chỉ là người đẹp mã, mà còn hào phóng tốt bụng nhất đất Việt này!””Vậy à.”Thiên phì cười thành tiếng, hắn sáng khoái xoa đầu đứa trẻ.”Anh đẹp mã, anh mua kẹo cho chị gái xinh đẹp nhé? Anh là người tốt bụng nhất mà em từng gặp đó, không những tốt bụng là vô cùng tuấn tú.””Chà, nhóc này đúng là giỏi quá nhỉ, nói một biết mười luôn.
Được, vậy anh đây mua hai xiên kẹo đường được chứ?””Dạ được ạ.”Chú nhóc kia nhỏen miệng cười tươi, hai tay đưa 1 cây cho hắn, cây còn lại đưa cho Cám.”Của anh và chị xinh đẹp đây ạ.
Hai người đúng là đẹp đôi, trai tài gái sắc.””Em trai, chị với anh đây không phải…””Chà chà, em trai, em thật biết cách ăn nói, anh đây rất quý, hay thế này đi chỗ kẹo còn lại đem bán hết cho anh được chứ?””Anh nói thật sao, tất cả luôn ạ?””Đúng đấy.””Em biết rồi ạ.”Chú nhóc vui vẻ gói hết chỗ kẹo còn lại vào túi giấy rồi nhận lấy tiền từ tay Thiên.
Vẻ mặt bỗng chốc khựng lại, đứa trẻ năng nổ bỗng trở nên e dè, ngần ngại.”Anh ơi,số tiền này nhiều quá, em không có tiền hoàn lại.””Không sao, phần còn thừa là tặng em.”Đứa trẻ mở to hai mắt, rưng rưng nhìn hắn, thoạt cúi đầu nói rõng rạc hai chữ cảm ơn, nó cần thận đem mấy đồng tiền để trong túi áo, tay vẫn nắm khư chúng qua lớp vải.
Nó cúi đầu lễ phép chào hai người rồi lách vào đám đông.Cám nãy giờ im lặng tới bây giờ mới mở miệng hỏi.”Ngài mua nhiều như vậy làm sao ăn hết, chẳng lẽ ngài định bỏ đi…?””Tất nhiên là không rồi.”Thiên nói xong, hắn đi tới chỗ đám trẻ đang chơi gần đó đưa túi kẹo cho chúng, thật đúng trẻ con nhìn thấy kẹo mắt liền sáng lên như gặp vàng liền cảm ơn hắn rối rít rồi chia nhau mỗi đứa một cây vui vẻ ăn ngon lành.——Những ngày về sau, vẫn luôn có một nam thiếu niên vẻ ngoài ưa nhìn, hai tay chắp sau lưng, ung dung, cao ngạo đi khắp nơi.
Chắc chẳng ai mà nghĩ rằng mục đích thật sự cùa kẻ này nào chỉ là có là tản bộ thông thường.
Hắn đi rình con gái nhà lành!Cám bước ra từ trong dòng người, hai tay đều xách đầy đồ, Tấm từ sáng sớm nay đã chạy đi đâu mất, thành ra công việc bình thường Tấm vẫn làm nay nhượng lại hết cho Cám.
Kẻ nam nhân vừa mấy thấy hình dáng quyen thuộc đã lướt như bay đến bên cạnh thị.
Dùng cái bộ dạng xum xoe chào hỏi.”Lục Tử Đình chúng ta đúng là có duyên lại gặp nhau rồi.””Chào thiếu gia.””Chà, cô không mặc đồ nam nhân nữa sao.
Cứ nghĩ rằng đó là sở thích của cô chứ.””Vì có lý do nên tôi mới như vậy người dừng hiểu lầm.”Cám để cái mặt lạnh tanh đối đáp.”Tôi chỉ là ngưới trêu trọc cô một chút thôi biểu cảm của cô thực sự tôi rất thích.
Cô đang đi chợ sao?””Đúng là vậy.””Trông có vẻ nặng ghê đó, đưa cho tôi nào.”Thiên nói, tay dang ra đỡ lấy quai giỏ kéo về phía mình.”Ngài không phải làm vậy, mình tôi có thể tự mình xách được…””Thực sự rất nặng đấy.
May mắn cho cô vì đã gặp tôi ở đây.”Thiên xách giỏ bước trước chốc chốc lại đưa mắt nhìn sang Cám, Cám đi bên cạnh chợt quay sang bắt gặp ánh mắt kẻ kia nhìn chằm chằm mình.”Có chuyện gì sao?””Ừm…!cô xem bên kia kìa, đông thật đó, tất cả những cô đó đều là muốn ứng tuyển trở thành thái tử phi sao?”Thiên vội chữa cháy cho hành động của mình, mặt có chút phiếm hồng, tay liền chỉ về phía bảng thông báo dán tờ cáo thị.Là cáo thị thông báo tuyển tú nữ.
Tới bây giờ đã được xếp thêm một cái bàn một cái ghế cùng với đó là sự xuất hiện mấy kẻ đến từ kinh thành, hoặc từ cung cấm.Các thiếu nữ xếp hàng dài đến chất kín, họ đều là những nữ tử tài sắc vẹn toàn, là con của quan lại trong ngoài triều.
Tuy chưa phải là cao sang giàu có bậc nhất nhưng vẫn nắm quyền thế trong tay.
Họ đến, đều là muốn thử vận may của mình, đều muốn một bước lên tiên.Cám nhìn một lượt hàng dài từ đầu đến cuối, toàn là những thiếu nữ xinh đẹp còn đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời.
Chỉ vì chút tham vọng quyền quý lại tự đem mình dâng hiến vào chốn thâm cung khắc nghiệt, quả thật đáng tiếc.Đó rồi Cám lại tự nghĩ đến chính mình trước kia mà chán chê, chẳng phải chính thị ta trước kia cũng giống với đám người đằng kia sao giờ lại tiếc nuối mà chê cho họ.
Thật nực cười!Cám thở hắt ra một tiếng, quay sang Thiên nói: “Chúng ta đi tiếp thôi.” rồi bước tiếp.”Đợi chút đã.”Thiên nắm lấy tay Cám giữ lại, tay còn lại chỉ về hướng dòng người.”Người đó, có phải là chị cô không, chị gái của cô, Lục Tử Đằng ấy.”Cám quay lại, mắt hướng theo phía tay Thiên chỉ, bắt gặp dáng vẻ quen thuộc.Tay nắm chặt lấy chiếc khăn tay, Tấm chậm dãi bước lên từng bước, thị đang ghi danh tuyển tú.
Thị làm cái việc mà có lẽ cả đời cũng chẳng dám mộng tưởng tới, thế mà hôm nay, thị lại ở đây, chỉ cần một dấu lăn tay nữa, thế là xong.Cánh tay bị nắm lấy, giật nhíu mày mà quay lại.
Bắt gặp ánh mắt sắc lạnh, chân tay Tấm nhũn mềm, mất hết sức lực khăn tay buông thả rơi xuống mặt đất, giọng run run cất tiếng:”Cám…!”.