Tam Liệt Chi Đế Tôn Huyễn Thiên

Chương 23: Rời khỏi giới ngọc


Dạ Nguyệt bế quan ra ngoài là hơn nửa tháng sau.

Nàng vừa tỉnh lại liền nhạy cảm phát hiện khí tức xung quanh khác thường, nơi này…không phải bên trong Giới Ngọc, trong lòng lập tức cảnh giác.

“Chủ nhân” trong đầu vang lên một giọng nói non nớt, nhưng Dạ Nguyệt khẳng định giọng nói này không phải là của Hoả Linh.

Có thể gọi nàng là chủ nhân ngoại trừ Hoả Linh đang bế quan ra, thì cũng chỉ có một.

“Diễm, lại đây” Dạ Nguyệt nhanh chóng truyền âm lại cho Tử Diễm. Quả nhiên nhóc con kia lập tức thò cái đầu đen thùi ra, hai mắt to tròn lấp lánh nhìn nàng.

“Chủ nhân, chủ nhân ngươi tỉnh rồi” Tử Diễm mừng rỡ nhào vào lòng Dạ Nguyệt, truyền âm cho nàng.

“Biết nói?” Dạ Nguyệt nhíu mi, nàng bế quan đã bao lâu, tiểu tử này thế nhưng lớn hơn một chút thì phải, lại còn có thể trao đổi qua hồn thức với nàng nữa.


Lẳng lặng nhìn Tử Diễm một chút, sau đó tầm mắt của nàng di chuyển về phía phong cảnh xung quanh. Chỗ nàng đang ngồi là một khu rừng, quanh đây cũng không có xuất hiện bất kỳ loài sinh vật nào, chỉ nghe thấy tiếng xào xạc.

Quả nhiên như nàng đoán, nơi này không phải trong Giới Ngọc mà là Huyễn Thiên đại lục.

Hiên Viên Thần Nhi…trong đầu chợt loé qua cái tên này, ngay lập tức trong đầu nàng liền phác hoạ ra hình dáng của nàng ta. Hơi chút nhíu mày, Dạ Nguyệt dời tầm mắt, lần nữa đặt trên người Tử Diễm.

Cẩn thận quan sát nó một lần, Dạ Nguyệt phát hiện trên cổ nó đeo một miếng ngọc bội. Gọi tiểu hắc xà đến gần, sau đó nhẹ nhàng đem ngọc bội lấy ra.

Trong đầu lại vang lên giọng nói non nớt: “Chủ nhân, chủ nhân là mẫu thân đưa.”

“Mẫu thân?” Dạ Nguyệt nghe nó nói hai từ này lập tức lạnh lùng hỏi lại, rốt cuộc thời gian nàng bế quan đã xảy ra chuyện gì. Tại sao Tử Diễm lại xuất hiện một mẫu thân, nàng ta là ai?


Tử Diễm gãi đầu, linh trí của nó nhờ Hiên Viên Thần Nhi mà mở ra thêm một tầng, hiện tại có thể nói nhưng suy nghĩ vẫn còn rất ngây thơ. Đối với câu hỏi của chủ nhân nó không biết trả lời thế nào, thì mẫu thân là mẫu thân nha. Sao chủ nhân lại hỏi như vậy.

Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của nó, Dạ Nguyệt cũng không thèm hỏi tiếp, tập trung nhìn miếng ngọc mát lạnh trong tay. Bao quanh miếng ngọc là màu trắng trong suốt mang theo tia nhu hoà. Từng đường vân chạy dọc theo từng ngóc ngách của ngọc. Mặt trên miếng ngọc điêu khắc những văn tự cổ, trên đỉnh ngọc là một hoạ tiết kỳ lạ, tựa như Nhật mà lại như Nguyệt. Mặt sau miếng ngọc cũng khắc chữ, đó là tên của nàng Quân Dạ Nguyệt.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt ngọc, tức thì bạch ngọc sáng lên, những vầng quanh ấm áp bao lấy Dạ Nguyệt, trong hồn thức xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.


Hiên Viên Thần Nhi mỉm cười ánh mắt như hoa đào lặng lẽ nhìn nàng: “Ngươi đã tỉnh, ta đã đem ngươi ra khỏi Giới Ngọc. Xin lỗi đã không nói trước với ngươi, ta vội vàng đem ngươi đi ra là bởi vì ta cảm nhận được ở phía nam năng lượng của một trong Ngũ Linh Châu.”

“Nơi nào?” Dạ Nguyệt nghe vậy đương nhiên hiểu được ý của Hiên Viên Thần Nhi, nàng tất nhiên không có quên giao dịch của hai người. Hiên Viên Thần Nhi thời gian vừa qua dốc lòng dạy dỗ nàng tất nhiên cảm nhận được. Vốn tính tình không thích thiếu nợ người khác, nàng giúp nàng ta đi tìm Ngũ Linh Châu đương nhiên là chuyện tất nhiên.

“Không xác định, chỉ biết ở phía Nam.” Thời gian vừa qua đủ để Hiên Viên Thần Nhi đại khái hiểu rõ tính cách của người này. Nàng là muốn giúp nàng đi. Nhưng sự thật Hiên Viên Thần Nhi đối với Ngũ Linh Châu không phải quá chấp niệm, nàng mục đích chính là muốn bồi dưỡng người này từng bước đi đến đỉnh nhân sinh. Có lẽ của nàng cố gắng cùng chấp niệm khiến Hiên Viên Thần Nhi không thể không động lòng.
Có hai nguyên nhân chính khiến Hiên Viên Thần Nhi đưa Dạ Nguyệt ra ngoài. Một là muốn Dạ Nguyệt tự mình cảm nhận tìm kiếm những nguyên tố ma pháp còn lại trong cơ thể nàng. Hai là Hiên Viên Thần Nhi sợ rằng Dạ Nguyệt quá ỷ lại vào Giới Ngọc, nếu thật sự nhưng vậy thì nàng ấy chẳng cách nào chân chính trở thành cường giả. Chỉ có tự mình bước đi, tự mình nếm trải thất bại, sức mạnh chỉ đủ mạnh khi ta dùng máu và nước mắt đến đánh đổi.

“Quân Dạ Nguyệt, ta chính thức tuyên bố, ngươi hôm nay là chủ nhân của Giới Ngọc, là bạn đồng hành của ta. Ta, Hiên Viên Thần Nhi dùng huyết thệ thề vĩnh viễn là bạn của ngươi, tuyệt đối không phản bội ngươi.” Hiên Viên Thần Nhi vừa dứt lời Giới Ngọc lập tức rung lên, sau đó mặt trên miếng ngọc hiện lên hai chữ “huyết thệ” sau đó mau chóng biến mất.
Dạ Nguyệt lạnh lùng nhìn Hiên Viên Thần Nhi, làm một sát thủ nàng khinh thường nhất chính là hứa hẹn cùng thề độc. Bởi vì trong thế giới của nàng không có bạn, chỉ có kẻ thù. Tựa như hôm qua ngươi cùng đồng bọn cười cười nói nói, nhưng qua hôm sau một lời không hợp liền rút súng ra bắn gϊếŧ lẫn nhau. Mặc cho trước đó đã từng hứa hẹn qua điều gì.

Nhưng mà lời nói khi nãy của Hiên Viên Thần Nhi khiến nàng động tâm. Thời gian qua ở trong Giới Ngọc nàng rất chú trọng bồi dưỡng tri thức, cho nên huyết thệ là cái gì nàng biết rất rõ.

Ở Huyễn Thiên đại lục nếu buông ra huyết thệ mà không thực hiện được sẽ bị Thiên đạo trừng phạt, đem ngươi dằn vặt đến hồn phi phách tán vĩnh viễn không được siêu sinh. Cho nên mọi người đều rất kiêng kỵ dùng huyết thệ.
Dạ Nguyệt trong lòng nhanh chóng làm ra một quyết định, cho đến tận sau này nàng vẫn cảm thấy vô cùng may mắn về quyết định của mình “Quân Dạ Nguyệt lấy thiên địa làm chứng, dùng máu huyết chính mình thề, làm bạn bên cạnh Hiên Viên Thần Nhi, vĩnh viễn không phản bội nàng.”

Hiên Viên Thần Nhi mỉm cười: “Hiện tại ta gọi ngươi là Nguyệt được chứ?”

Dạ Nguyệt khẽ gật đầu, nàng hiện tại đã đem Hiên Viên Thần Nhi làm bạn của chính mình, tự nhiên sẽ không keo kiệt cái tên.

“Thần Nhi” Dạ Nguyệt tận lực đem âm thanh nhu hoà nhất có thể, gọi tên Hiên Viên Thần Nhi.

Hiên Viên Thần Nhi nháy mắt ngẩn người, những ký ức vốn bị chôn sâu dưới đáy lòng, hiện tại như nước lũ ào ạt tràn về. Vết thương vốn tưởng đã lành không nghĩ đến chỉ vì một tiếng kêu mà lần nữa máu chảy đầm đìa. Hồi ức về người kia như nước lũ dâng trào nhanh chóng nhấn chìm nàng. Phản bội, tổn thương, hổ thẹn tất cả dễ dàng đánh nát linh hồn nàng.
Hiên Viên Thần Nhi nhanh chóng biến mất trong hồn thức Dạ Nguyệt, để lại người kia lạnh lùng nhíu mày, tựa hồ…nàng không muốn mình gọi nàng như vậy. Trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ mất mát. Nhận ra chính mình khác lạ, Dạ Nguyệt càng nhíu chặt mi, có lẽ là do nàng là bằng hữu đầu tiên, cho nên chính mình có chút để ý đi.

Nhanh chóng gạt đi những thứ tạp nham trong đầu, Dạ Nguyệt trở về thực tại, nhìn Tử Diễm ngồi ở một bên canh giữ chính mình, nàng vuốt ve đầu nó

“Đi thôi” Dạ Nguyệt lạnh lùng ôm lấy Tử Diễm đứng dậy, tầm mắt lặng lẽ đặt nơi chân trời, nàng sẽ tìm được thứ nàng muốn tìm ở phương Nam xa xôi kia.

Dạ Nguyệt vì để tự do hành động cho nên mặc nam trang, mang theo Tử Diễm ra ngoài khu rừng, ánh mắt nhìn xung quanh, cảm nhận nơi này không có nguy hiểm mới tiếp tục đi.
Nhưng đi được một đoạn liền nghe thấy tiếng khóc lóc của ai đó. Vốn dĩ những thứ phiền phức này nàng chưa từng để ý, ai ngờ vừa định đi thì một tên nam tử thí điên điên từ xa chạy đến túm lấy tay áo nàng: “Huynh đài, cứu mạng a.”

Dạ Nguyệt vốn bản tính cảnh giác, nàng phản ứng cực nhanh, sử dụng cầm nã thủ bẻ ngược tay hắn, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn hắn.

Nam tử bị sát khí nàng làm cho hoảng sợ, méo mặt, khóc hề hề nói: “Bọn họ ức hiếp ta~”

Hắn không nói thì thôi, hắn vừa nói Dạ Nguyệt liền một cước đá văng hắn. Đã từng gặp qua ẻo lả nam nhân nhưng cũng không ai ẻo lả như hắn, vừa cất giọng liền đem da gà của nàng nổi lên từng trận.

Nam tử kia bị đá chẳng những không tức giận, ngược lại lại còn cười hề hề lếch lại bên cạnh Dạ Nguyệt: “Huynh đài, ngươi hảo uy vũ. Mau giúp giúp ta đem đám kia đuổi đi.”
Dạ Nguyệt nhích chân sang trái một bước, biểu hiện rất rõ ràng, nàng muốn tránh xa tên ẻo lả này.

Biểu hiện rõ như vậy nhưng ai bảo nàng đụng phải kẻ mặt dày, nàng nhích một hắn lại lếch lại một lếch.

“Tên ẻo lả, ngươi gạt tiền bổn đại gia còn dám trốn? Giao tiền ra đây” một nam nhân cao lớn, gương mặt hung ác, cằm để râu quai nón trên mặt có vết sẹo dài, trên tay cầm đại đao, dẫn theo một đám người chạy tới.

Nhìn thấy Dạ Nguyệt đứng bên cạnh nam tử, lập tức cười lạnh: “Còn dám gọi viện binh đến à. Đại gia khuyên ngươi sau này có gọi viện binh thì gọi cao to cường tráng một chút, đừng dẫn thêm một tên ẻo lả như ngươi.”

Dạ Nguyệt nhướng mày, nàng xưa nay có tiếng là ăn miếng trả miếng, người khác xúc phạm nàng một câu, nàng muốn người đó trả lại gấp mười lần.
Lạnh lùng nhếch môi nhẹ nhàng nói một câu: “Ngu xuẩn”, sau đó một cước đá đại hán kia bay thẳng vào thân cây.

Mọi người xung quanh ai nấy đều khiếp sợ bao gồm nam tử xin cầu cứu kia. Vốn mang theo tâm tính ăn may, định lợi dụng người này thoát thân, ai ngờ hắn lại mang cho nàng kinh hỉ lớn như vậy. Bề ngoài nhìn như nhu nhược thư sinh, thế nhưng lại đá bay đại hắn kia, người này rốt cuộc mạnh bao nhiêu a.

Xung quanh đồng bọn của đại hán cũng khiếp sợ chưa kịp hoàn hồn, sau đó bị tiếng gầm của đại hán gọi tỉnh lại, nhanh chóng toả ra xung quanh bao vây hai người.

Nam tử nhìn tình cảnh trước mắt không khỏi mỉm cười quay sang Dạ Nguyệt nói: “Huynh đài, chúng ta hiện tại cũng tính là chiến hữu đi.”

Dạ Nguyệt cười lạnh, cũng không thèm nhìn hắn, vùng tay xử lý mấy con tép riu xung quanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận