“Tiểu Vũ, đây là mấy thứ cần thiết để con mang lên đường. Ta đã chuẩn bị cho con rồi con xem thử còn thiếu gì không.” Diệp Linh háo hức kéo tay nữ nhi đến xem những thứ nàng chuẩn bị.
Dạ Nguyệt nhìn nàng không nói, im lặng mà bước đến, hôm qua nàng đã nhìn thấy Diệp Linh bận rộn suốt một ngày, vì nàng chuẩn bị mọi thứ. Nàng còn biết Diệp Linh đã vì nàng mà sử dụng hết tất cả số tiền dành dụm của mình để mua lương khô và một ít đồ dùng. Dạ nguyệt chưa từng nghĩ đến đời này, sẽ có người vì nàng lo lắng, vì nàng mà khóc.
Dạ Nguyệt nhìn đống đồ trên bàn im lặng hồi lâu rồi mới mở miệng, giọng nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, nếu không phải Diệp Linh tai thính chắc cũng không nghe được hai chữ: “Cảm ơn” của nàng rồi.
Diệp Linh nhìn Dạ Nguyệt, cuối cùng phì cười, nữ nhi của nàng từ khi nào thích ngượng ngùng như vậy a, nhưng mà…quả thật so với trước kia càng thêm đáng yêu.
Dạ Nguyệt lạnh lùng, máy móc cầm lấy hành lý, nhìn Diệp Linh, ánh mắt lạnh lùng vô cảm, nhưng ẩn sâu trong đó lại là một ít tình cảm chưa từng có người biết: “Bảo trọng, chờ ta trở về.”
Diệp Linh đối với nữ nhi kiệm lời, tập mãi thành quen, tuy rằng nữ nhi hiện tại trở nên lạnh lùng rất nhiều, nhưng Diệp Linh vẫn cảm nhận được nàng đối với chính mình cùng người khác bất đồng.
Dạ Nguyệt cầm theo hành lý đứng dậy, từng bước từng bước chậm rãi ra khỏi cửa. Diệp Linh nhìn theo bóng lưng, ánh mắt yêu thương mang theo đau lòng. Nữ nhi của nàng dường như càng thêm trưởng thành, nhưng cũng tăng thêm một phần cô độc.
Diệp Linh đột ngột đứng dậy, nàng há miệng muốn gọi tên nữ nhi, nhưng cổ họng dường như có cái gì nghẹn lại, mặc kệ nàng kêu la cách mấy cũng không phát ra thành lời. Trong lòng Diệp Linh mãnh liệt bất an, tựa như đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy nữ nhi của chính mình vậy.
Dạ Nguyệt mỗi bước chân đều rất vững vàng thế nhưng đột nhiên nàng dừng bước, ngoái đầu nhìn về nữ nhân mà nàng gọi là “mẹ”, gương mặt lạnh lùng bất biến đột nhiên hiện lên chút tình cảm thoáng qua trong tích tắc. Ánh tà dương chiếu rọi cả thân thể nàng, vẻ lạnh lùng của nàng dường như đã nhu hoà đôi chút.
Hai nhãn cầu đen láy lạnh lùng nhìn Diệp Linh, tận sâu trong đáy mắt là đôi chút tình cảm không người biết, đôi môi bạc mỏng khẽ nhấp nháy: “Chờ ta trở về.”
Diệp Linh khoé môi cong lên nụ cười rạng rỡ, khẽ gật đầu, môi cũng nhấp nháy: “Nương chờ ngươi trở về.”
Dạ Nguyệt xoay người, mang theo hành lý dứt khoát thẳng tiến mà đi. Diệp Linh nhìn theo bóng dáng nàng cho đến khi bóng lưng nữ nhi khuất hẳn, nàng mới xoay người vào phòng đóng cửa lại.
Tà dương cũng dần khuất vào trong, nhường chỗ cho bóng tối vĩnh hằng hiện hữu.
Bóng đêm đối với Dạ Nguyệt chính là bạn đồng hành, Dạ Nguyệt một đường rời khỏi Tư Đồ gia chưa từng bị phát hiện. Sau đó, nàng dừng bước ở một góc khuất ven đường, bắt đầu phân tích chuyến đi lần này.
Nơi Dạ Nguyệt đang đứng là Thiên Vũ thành, một trong tứ đại thành trì lớn nhất của Đằng Long. Khu rừng nàng muốn đến gọi là Ảnh Vụ sâm lâm, nơi này là ngoại ô của Thiên Vũ thành, cách Thiên Vũ thành không xa.
Cũng khó trách Diệp Linh đối với nàng lo lắng như vậy, Ảnh Vụ sâm lâm là một khu rừng vô cùng thần bí, quanh năm bị khí vụ bao quanh, bên trong yêu thú, cùng độc vật nhiều vô số kể, số người bỏ mạng tại nơi đó cũng nhiều không kể xiết, có thể nói là thây phơi thành đống, xương trắng chồng chất. Đối với việc một nữ hài mười ba, mười bốn tuổi một mình đi đến nơi như thế này thì thật sự là rất nguy hiểm, nói không chừng có thể sẽ mất mạng trong gang tấc.
Nhưng đó là với một nữ hài bình thường, còn đối với một sát thủ vương mang hình dạng của nữ hài còn có thể bình thường được sao? Mục tiêu duy nhất của Dạ Nguyệt khi đến nơi này chính là bởi vì muốn rèn luyện cơ thể này.
Dạ Nguyệt lấy trong bao hành lý ra một tờ giấy, đây là bản đồ đến Ảnh Vụ sâm lâm mà nàng nhờ Diệp Linh vẽ giúp nàng. Mở bản đồ ra, tay Dạ Nguyệt khựng lại một chút, mặt nàng có chút đen, mắt nhìn tấm bản đồ nguệch ngoạc không ra hình dạng, Dạ Nguyệt lạnh lùng gấp lại đem bỏ vào trong bao.
Xem ra không còn cách nào khác, phải hỏi đường thôi, chỉ là cách hỏi đường của nàng có chút….không giống người thường.
Dạ Nguyệt mắt sắc nhìn bóng một nam nhân đang loạng choạng đi tới, nháy mắt thân mình nàng ẩn trong bóng đêm tựa như đã biến mất.
Nam nhân này dáng người cao gầy, khuôn mặt không quá rõ ràng, chỉ biết hắn đang trong tình trạng say rượu, loạng choạng bước đi.
Dạ Nguyệt ẩn mình trong bóng tối, nhìn hắn bộ pháp loạng quạng yếu ớt không giống người tập võ, trong lòng im lặng tính toán một chút.
Nàng tĩnh lặng như một cơn gió âm thầm đi đến bên người nam nhân kia, cả thân người nàng hòa cùng bóng tối, cánh tay nhỏ nhắn vươn ra chụp ngay cổ nam nhân kia, ngón tay cái cùng tay trỏ ấn mạnh lên hai chỗ yếu hại trên cổ nam tử.
Nam tử bị bóp cổ, liên tục thở dốc, hai tay nắm chặt tay Dạ Nguyệt ý định khiến nàng buông ra, nhưng Dạ Nguyệt là ai? Sát thủ chi vương, nàng tất nhiên không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Tay ấn càng thêm càng thêm mạnh, nam nhân đau đớn nhíu mày, hắn gần như bị Dạ Nguyệt làm cho suýt không thở được.
“Cô…cô nương, tha…mạng…” Nam tử khó khăn rặng từng chữ, hắn cảm nhận bàn tay này là của nữ nhân, nhưng lại không hề biết người này là ai, muốn gì ở hắn.
Dạ Nguyệt hơi buông lỏng tay, gằn giọng xuống: “Đường đi Ảnh Vụ sâm lâm.”
Nam tử khó khăn hít thở, cố gắng hút lấy không khí nhiều nhất có thể, hắn nghe câu nói của Dạ Nguyệt thì hơi ngẩn ra.
“Cô…cô nương, cô muốn đi Ảnh Vụ sâm lâm? Nơi đó rất nguy hiểm a.” Nam tử tuy bị đe dọa nhưng vẫn có lòng tốt nhắc nhở.
“Vẽ” Dạ Nguyệt ngữ khí băng lãnh, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm nam tử, khiến hắn không rét mà run, nam tử cảm giác chính mình giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, toàn thân đều dựng tóc gáy, sợ hãi đến mức phát run.
“Cô…cô nương…” Nam tử khó khăn rặn từng chữ, Dạ Nguyệt mày đẹp hơi nhíu, nàng ghét nhất chính là người khác dong dài với nàng.
Hai ngón tay đột nhiên bóp chặt, Dạ Nguyệt giọng nói càng lúc càng trầm: “Dùng máu ngươi vẽ đi.”
Dứt lời, nam tử liền nhìn thấy dưới chân hắn xuất hiện một tờ giấy, nghe Dạ Nguyệt nói dùng máu của hắn, trong lòng sợ hãi mà không dám nói.
Dạ Nguyệt cũng không nhiều lời, lực ngón tay càng lúc càng mạnh, nam tử giãy dụa, thế nhưng cổ bị bóp chặt đến mức ngay cả sức lực để thở cũng không có, bản năng sinh tồn thôi thúc hắn phục tùng, cuối cùng chỉ rặn ra được một chữ: “Vẽ…”
Nam tử cảm nhận lực đạo trên cánh tay nhỏ nhắn nới lỏng, sau đó hoàn toàn buông ra.
“Khục….khục…..” Nam tử liên tục ho khan, hắn khổ sở hút từng ngụm không khí, buồng phổi tham lam hút không khí đi vào.
Dạ Nguyệt mắt lạnh nhìn hắn, ánh mắt tựa như dã thú đang quan sát con mồi: “Chạy..Chết.”
Nam tử nghe được chữ “chết” cả người đều phát lãnh, hắn cũng không còn dám hoài nghi độ chính xác trong lời nói của nàng nữa rồi. Hắn tin tưởng nếu lúc này hắn bỏ chạy, người chết là hắn không thể nghi ngờ.
Nam tử sợ hãi mà cầm lấy mảnh giấy, run rẩy cắn ngón tay của mình, máu tuôn ra, hắn cũng không dám than đau một chút, lặng lẽ mà vẽ bản đồ.
Dạ Nguyệt ẩn trong bóng đêm âm thầm mà quan sát nam tử kia, nàng cũng không sợ hắn sẽ bỏ chạy, bởi vì trong lòng nàng hiểu rõ kẻ này rất sợ chết.
Quả nhiên đúng như Dạ Nguyệt dự đoán, nam tử kia một chút phản kháng cũng không có, rất chuyên tâm vẽ bản đồ.
Sau khi nam tử viết xong, Dạ Nguyệt cầm lấy tờ giấy ẩn mình biến mất trong màn đêm. Để lại nam tử ngơ ngác hồi lâu trong hẻm tối, sau đó hắn mới hồi tỉnh lại sợ hãi mà chạy ra ngoài.
Dạ Nguyệt một đường thẳng tắp theo bản đồ mà đi, chưa từng dừng lại giây phút nào. Tuy nói Ảnh Vụ sâm lâm không xa Thiên Vũ thành, nhưng tuyệt đối cũng không gần.
Dạ Nguyệt đi bộ gần hai ngày đường mới đến được nơi cần đến, lương thực gần như không còn, nàng đứng bên ngoài nhìn toàn cảnh Ảnh Vụ sâm lâm.
Nơi này quả nhiên chướng khí mù mịt, từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không thấy rõ bên trong chứa cái gì. Với bởi năng của sát thủ, nàng “ngửi” thấy mùi nguy hiểm bên trong.
Môi mỏng khẽ nhếch, nguy hiểm là thứ nàng cần nhất vào lúc hiện tại, là sát thủ, nếu quá mức an nhàn, sẽ rất nguy hiểm.
Đôi chân nhỏ gầy tiếp tục tiến lên, từng bước từng bước đi vào trong Ảnh Vụ sâm lâm, xuyên qua lớp khí vụ mà bước vào.
Dạ Nguyệt hơi nhướng mày, nơi này so với bên ngoài thật sự rất khác biệt, cảnh vật xung quanh so với bên ngoài giống như một thế giới khác. Cây cỏ um tùm xào xạt, lá cây tất cả đều xanh tươi, Dạ Nguyệt còn nghe được tiếng suối chảy róc rách, khung cảnh nơi này thật sự không khác gì một bức tranh rừng rậm tuyệt mỹ.
Dạ Nguyệt quyết định đi tới nơi cao nhất của Ảnh Vụ sâm lâm để có thể nhìn toàn thể bao quát cả khu rừng. Thế nhưng nàng vừa đi được vài bước, thì nghe được tiếng kim loại va chạm tuy rất nhỏ, nhưng thân là sát thủ, nàng đặc biệt nhạy cảm với những tiếng động như vậy.
Mắt nheo lại, xem ra nàng cần phải đi một chuyến, dù sao thức ăn tất cả đều đã hết, như vậy sẳn tiện lấy ít lương thực là tốt nhất.
Dạ Nguyệt thân thể nhanh chóng hoà vào trong bụi mà di chuyển, nàng đi nhẹ nhàng thoăn thoắt, người bên ngoài nhìn vào còn cho rằng chỉ là cơn gió thoáng qua làm cây rung động.
Dạ Nguyệt đi chừng vài bước liền nhìn thấy một nhóm hắc y nhân đang đánh nhau cùng một đám người khác, hai bên gần như quyết đấu sinh tử, đám người này tổng cộng có ước chừng bốn mươi người, số người còn sống đang bắt đầu vơi dần.
Hai bên gần như điên cuồng mà chiến đấu, Dạ Nguyệt vẫn yên lặng nấp trong bụi râm nhìn hỗn chiến bên ngoài. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.