Tâm Ma

Chương 10: C10: Thân quen - lão trương


Phương Chi Chúc hơi hé miệng, nhìn thẳng người trong bức tranh.

Người này, gương mặt này……Y còn tưởng mình đang soi gương.

Con chim ngốc nghếch kia đột nhiên ngậm lấy góc giấy kéo kéo hai lần, đầu ngón tay truyền đến cảm giác khiến Phương Chi Chúc sực tỉnh, y túm Phạn Phạn ném ra chỗ khác rồi lại nhìn bức họa kia.

Ngũ quan, thân hình, dáng đứng, thậm chí cả vẻ ngoài lạnh nhạt hiện lên thật rõ ràng, là một Phương Chi Chúc được vẽ vô cùng chân thực.

Mặc dù không hiểu gì về hội họa, nhưng y có thể kết luận người vẽ có trình độ rất cao và khả năng quan sát vô cùng tinh tế. Một bức họa chi tiết đến mức này, trong một ngày không thể nào hoàn thành được.

Để hoàn thiện bức tranh này, không biết phải mất bao nhiêu thời gian.

Một cơn gió nhẹ thoáng thổi qua, Phương Chi Chúc chạm vào bức họa vô cùng nhẹ nhàng, sau đó nhanh chóng kẹp nó lại vào quyển sách.

Tiếng cười của Vệ Ương truyền đến từ phía sau: “Chi Chúc à, ngươi đang làm gì đó?”

“Đọc sách.” – Phương Chi Chúc chỉ vào Phạn Phạn: “Tiểu gia hỏa này nghịch ngợm làm đổ cả kệ sách rồi —— vừa rồi ngươi nói mang gì về vậy?”

Vệ Ương kéo tay y đi ra ngoài: “Ngươi lại nhìn đi.”

Trước khi đi, Phương Chi Chúc quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhịn không được hỏi: “Vệ Ương, ngươi có……từng vẽ ta không?”

Vệ Ương quay đầu: “Sao cơ?”

“……” – Phương Chi Chúc nhìn hắn rồi cười: “Ngươi có mua rượu về à?”

Vệ Ương vui vẻ: “Sao ngươi biết được?”

Phương Chi Chúc: “Ta ngửi thấy mùi hương.”

Tỉnh lại đã hơn một năm, cơ thể Phương Chi Chúc khôi phục đã hơn phân nửa, ngoại trừ việc cứ nửa tháng phải uống “Cố bản” (Củng cố căn cơ) thì y không có vấn đề nào khác.

Y thích uống rượu nên đã cùng Vệ Ương nấu rất nhiều rượu, nhiều đến nỗi không có thời gian đến Khai Phong.

“Đây là rượu của một lão gia gia tự nấu.” – Vệ Ương hứng trí bừng bừng: “Lão nhân gia này tính tình ngạo nghễ, rượu lão ủ chỉ để tặng chứ không bán.”


Phương Chi Chúc thấy hứng thú: “Vậy sao? Thế rượu này từ đâu ra?”

Vệ Ương: “Nói đến có lẽ ngươi không tin.”

Hắn cố ý dừng lại, chờ đến khi Phương Chi Chúc dời tầm mắt khỏi vò rượu mà nhìn hắn, hắn mới tủm tỉm nói tiếp: “Lần trước xuống núi ta cứu được cháu gái lão, người nhà bọn họ nhất quyết muốn cho ta bạc. Ta không lấy, thế là bọn họ không để ta đi.”

Phương Chi Chúc tưởng tượng cảnh tượng kia trong đầu, cười theo: “Cho nên ngươi lấy rượu?”

Vệ Ương gật đầu: “Lão gia gia nói bản thân không có sở trường gì, cả đời chỉ biết mỗi ủ rượu, cứ bắt ta phải nhận, bảo ta đến Giao Thừa thì qua lấy.”

Có rượu ngon uống, Phương Chi Chúc tất nhiên vui vẻ, mà vò rượu này cũng có lai lịch khá đặc biệt nữa. Rượu mang theo ý tốt của Vệ Ương, uống vào dường như có thêm chút vị ngọt trong miệng.

Sau hai ly rượu, Phương Chi Chúc lên tiếng hỏi: “Lúc ấy tiểu cô nương kia xảy ra chuyện gì vậy?”

Vệ Ương trả lời: “Bị trúng độc, đã gần như tắt thở.”

Phương Chi Chúc kinh ngạc: “Ngươi biết ai ra tay không? Sao lại có thể hạ độc một đứa bé.”

Vệ Ương: “Là bọn tu sĩ đánh cược với nhau, lấy đứa bé làm vật thử thuốc.”

Phương Chi Chúc nhíu mày, chưa nói đến đám trẻ con chân yếu tay mềm, người trưởng thành cũng chưa chắc là đối thủ của tu sĩ. Y không hiểu gì về phương thức tu luyện nhưng cực kỳ chán ghét loại hành vi này.

Vệ Ương dường như thấy được suy nghĩ của y, giải thích thêm: “Ta đã bắt bọn chúng rồi.”

Phương Chi Chúc sựng lại.

Vệ Ương: “Ta không giết bọn chúng, ta ném chúng cho minh chủ vùng này rồi, sẽ có người đứng ra xử lý thôi.”

Vệ Ương nói với giọng điệu thẳng thắn khiến cho Phương Chi Chúc cảm thấy hơi có lỗi, y muốn lên tiếng nhưng Vệ Ương lại tiếp tục chủ đề này: “Chuyện ta hứa với ngươi, ta nhất định sẽ làm được.”

Phương Chi Chúc lắc đầu: “Là ta nghĩ nhiều.”

Vệ Ương thế nhưng không có chút bất mãn nào: “Ta rất vui mà.” – Nụ cười và đôi mắt của hắn sáng rạng rỡ, ngay cả ngữ khí cũng vui vẻ hẳn. Hắn muốn nói với Phương Chi Chúc rằng, không cần biết ngươi nghĩ thế nào, chỉ cần ngươi vẫn còn để ý chuyện của ta, chỉ cần ngươi vẫn quan tâm ta là được.


Phương Chi Chúc bỗng nhiên tò mò, với tính cách này của Vệ Ương, vì sao lại thích y? Nói cách khác, một người trầm lặng như y tại sao lại thành thân với Vệ Ương?

Giữa họ rốt cuộc đã xảy ra những gì?

Vì thế sau cơm chiều, khi Vệ Ương đến phòng ngủ để đốt than thì Phương Chi Chúc hỏi hắn. Vệ Ương nghe xong, quay đầu nhìn y, cười cười: “Sao bỗng nhiên ngươi lại hỏi cái này?”

Phương Chi Chúc: “Chỉ là tò mò thôi.”

Vệ Ương ngồi xổm trước chậu than, rất nghiêm túc sắp xếp lại than bạc: “Chúng ta quen biết nhau ở chính nơi này, lúc ấy ngươi đang đuổi theo một tu sĩ, ta thấy nên giúp đỡ một phen.”

Hắn đốt than xong thì đứng dậy ngồi xuống trường kỷ (ghế dài), nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Phương Chi Chúc: “Sau khi quen biết, chúng ta cùng nhau hành tẩu giang hồ, bắt người xấu đánh kẻ ác, bị thương vô số lần, sau bao năm rộng tháng dài mới tiến đến với nhau.”

Phương Chi Chúc thấy lạ, hỏi: “Ta không nghĩ mình sẽ tùy ý đi cùng người lạ.”

Vệ Ương nghiêng đầu: “Đúng vậy, nhưng ta vẫn luôn đi theo ngươi, ngươi bị ta bám mãi không đuổi đi được nên đành chịu.”

Phương Chi Chúc: “……”

“Chi Chúc à, ngươi trông lạnh nhạt nhưng thực ra sẽ không từ chối người khác.” – Vệ Ương vừa nói vừa vươn cổ lại gần, sau đó nhanh chóng hôn lên vành tai Phương Chi Chúc: “Giống như bây giờ vậy.”

Phương Chi Chúc hơi nhướng mày.

Sau lần uống rượu và hôn môi trong căn nhà nhỏ kia, Vệ Ương dường như chủ động hơn hẳn, hắn sẽ thường xuyên bất ngờ hôn y một cái.

Gò má, chóp mũi, cằm, trán, vành tai rồi đến cổ, các bộ phận trên cơ thể Phương Chi Chúc dần lộ ra ngoài lớp quần áo, khắp nơi đều lưu lại dấu hôn lướt qua của Vệ Ương. Tuy vẫn chưa tiến sâu hơn, nhưng mối quan hệ hiện tại với hai người họ mà nói, đã là một bước tiến lớn.

Phương Chi Chúc không cảm thấy phản cảm, nhưng y cảm thấy hơi khó chịu khi đối phương luôn giành thế chủ động, nó khiến y cảm thấy mình thật thua thiệt. Vì thế, ngay khi Vệ Ương sáp lại gần, y bỗng duỗi tay nâng cằm Vệ Ương lên.

Vệ Ương khó tin vào mắt mình, ngay lúc này Phương Chi Chúc liền hôn xuống.

Phương Chi Chúc chủ động rồi.


Trong lòng hắn tưng bừng như pháo hoa nổ ngập trời, lấn át hết lý trí và sự bình tĩnh của hắn.

Nhất định, hắn nhất định sẽ không để cho Phương Chi Chúc rời xa hắn – Đây là ý niệm duy nhất trong tâm trí hỗn loạn của Vệ Ương khi hắn ôm chầm lấy Phương Chi Chúc.

Một đêm kiều diễm trước đêm Giao thừa, Phương Chi Chúc hoàn toàn tiếp nhận chuyện “thành thân với Vệ Ương”. Không phải vì cảm kích sự chăm sóc của hắn, cũng không muốn thụ động với “cuộc sống mới” này nữa.

Chỉ đơn giản là vì chính Vệ Ương nên y mới muốn ở lại đây lâu dài.

Đương nhiên y không định nói ra những suy nghĩ này, nhưng Vệ Ương ngược lại biểu hiện rất rõ ràng, lúc nào cũng vui vẻ hào hứng suốt năm mới, thời thời khắc khắc đều dính lấy Phương Chi Chúc. Đôi mắt hắn cũng sáng hơn rất nhiều, như thể đã biến thành người khác.

Thân mật như vậy – không có gì không tốt, ít nhất nó sẽ nhanh chóng trở thành thói quen của Phương Chi Chúc.

Mùng năm Tết, Vệ Ương nói sư phụ đã trở về núi, hắn muốn qua đó vấn an nên hỏi ý Phương Chi Chúc có muốn đi cùng mình hay không.

Phương Chi Chúc suy nghĩ một chút rồi từ chối. Y nói: “Ta còn chưa chuẩn bị tốt, lần tới ta sẽ đi vấn an người sau.”

Vệ Ương vui vẻ đồng ý, sau đó một mình rời đi.

Căn nhà luôn có bóng dáng hai người đột nhiên thiếu đi một, tuy không đến mức quạnh quẽ nhưng Phương Chi Chúc cảm thấy không quen, vì thế y cũng mang Phạn Phạn xuống núi mấy ngày.

Mùng năm Tết là ngày họp chợ, trên đường pháo nổ không ngớt, nhà nhà treo đèn lồng đỏ trước cửa càng khiến cho trấn nhỏ thêm lộng lẫy trang hoàng.

Đến giữa trưa, y dừng chân ở một khách điếm, trong tửu lâu có không ít khách nhân. Phương Chi Chúc chỉ gọi một chén mì Dương Xuân cùng thịt bò, ăn xong liền ra ngoài đi dạo.

Trấn nhỏ tọa lạc dưới chân núi tên là Triệu Phong, tuy không lớn nhưng năm nào cũng mưa thuận gió hòa, bá tánh an cư lạc nghiệp, lâu dần càng có nhiều thương nhân tới đây buôn bán, vậy nên trong trấn lúc nào cũng náo nhiệt.

Đi ngang qua hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, Phương Chi Chúc nhìn thấy một gian thi họa trai (xưởng tranh và thư pháp), y nghĩ ngợi rồi bước vào.

Bên trong có rất nhiều khách, chưởng quầy và tiểu nhị đều vô cùng bận rộn. Phương Chi Chúc tỏ ý không cần nghênh đón, tự mình đi thẳng tới quầy giấy vẽ bên cạnh.

Mấy ngày nay, y thường hay nhớ đến bức họa kia, vài lần muốn hỏi Vệ Ương nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Nếu Vệ Ương đã giấu nó trong trang sách, hẳn sẽ có lý do.

Hơn nữa, bức họa kia dù được vẽ rất tinh tế, nhưng không biết vì sao khi nghĩ lại, người trong tranh có một số đặc điểm không hoàn toàn khớp với bản thân y. Có lẽ vì y đã thay đổi, còn bức tranh kia thì được vẽ lâu rồi.

Vì thế y nghĩ, nói Vệ Ương vẽ lại một bức hoạ khác. Có y rồi, có họa sư rồi, nên vẽ một bức họa mới thôi.

Phương Chi Chúc nghĩ xong thì cong cong khóe mắt, chọn ra vài trang giấy vẽ rồi tính tiền.


Sau khi rời khỏi thi họa trai và đi được vài bước, y nhìn thấy một gian hàng xiếc và ảo thuật, đám đông vây xem đông nghịt, Phương Chi Chúc thấy vậy thì xoay người định trở về.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi lớn: “Phương lão đệ, Phương lão đệ.”

Phương Chi Chúc không hiểu sao cảm thấy giọng nói này rất quen tai, y dừng bước rồi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy lão Trương cách đó không xa đang vẫy tay.

Nhìn qua cứ như hai người là bạn cũ nhiều năm không gặp.

Thấy Phương Chi Chúc quay đầu, lão Trương càng cười lớn: “Đúng là Phương lão đệ, thật tốt quá, ta còn tưởng mình hoa mắt nhìn lầm.”

Hắn lải nhải cảm khái một phen, Phương Chi Chúc kiên nhẫn nghe xong mới trả lời: “Ta còn có việc, cáo từ.”

Lão Trương lại đuổi theo: “Mời khách không bằng ngẫu nhiên gặp được. Đã lâu không gặp, hay là đến nhà ta ăn cơm đi!”

Phố xá náo nhiệt, trong không khí tràn ngập mùi khói pháo, “bạn cũ” nhiệt tình mời khách. Chuyện một năm trước, cứ như vừa xảy ra hôm qua. Chỉ là lần này, Phương Chi Chúc không còn kiên nhẫn nữa, thẳng thừng từ chối: “Không cần.”

Lão Trương: “Ai da, đừng khách khí với ta. Lâu rồi không gặp, đương nhiên phải ăn với nhau một bữa chứ, trong nhà ta có không ít rượu ngon đó.”

Phương Chi Chúc mặt không biểu cảm, chuyện bị lừa gạt một năm trước vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, y không hiểu sao người này vẫn có thể nói dối mà mặt không đổi sắc. Lần trước y không thèm để ý, nhưng không đồng nghĩa y là kẻ ngốc.

Lão Trương vẫn còn đang nói: “Chờ lát nữa ta……”

Phương Chi Chúc lên tiếng cắt ngang lời hắn: “Ta không nhớ có bằng hữu nào như ngươi, đừng nên quấy rầy nhau vẫn hơn.”

Lão Trương sửng sốt: “Cái…Cái gì?”

Hắn có chút bực bội: “Phương lão đệ, có thật là ngươi không đấy? Mới không gặp bao lâu mà ngươi đã không nhận Trương đại ca ta à. Ngươi có ý gì đây?”

Phương Chi Chúc bị hắn làm cho cảm thấy nực cười: “Xem ra ngài là quý nhân hay quên.” – Thấy vẻ mặt lão Trương mù mịt, y mất kiên nhẫn nói: “Chuyện một năm trước ngươi quên rồi, nhưng ta vẫn còn nhớ —— Chậc, cáo từ.”

Cứ tưởng lời nói đã đủ khó nghe, không ngờ vừa đi vài bước lão Trương lại đuổi theo: “Ấy ấy ấy, ngươi chờ một chút!”

Phương Chi Chúc càng đi nhanh hơn.

“Lần cuối chúng ta gặp mặt là hơn hai năm trước. Một năm trước cái gì, ta chẳng hiểu ngươi nói gì cả.” – Lão Trương tương đối tức giận, khoanh tay trừng mắt với y: “Tết năm ngoái họ hàng thân thích đến thăm, ta vẫn luôn bận rộn ở nhà, đâu có gặp được ngươi!”

Lần này đến phiên Phương Chi Chúc ngẩn người.

Lão Trương càng thêm bất mãn: “Không đi thì không đi, cần gì phải nói loạn như thế? Phương lão đệ, mới hai năm không gặp, sao ngươi lại trở nên như vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận