Tâm Ma

Chương 15: C15: Vệ ương ở đâu


Phương Chi Chúc sửng sốt.

Y……trúng độc?

Người nọ hừ vài tiếng, lại muốn chạy tới bắt Phạn Phạn.

Phương Chi Chúc chặn hắn lại: “Có thể giúp đỡ không?”

Đối phương chán ghét nói: “Không giúp.”

Phương Chi Chúc không vội: “Nếu ngươi đồng ý giúp, tiểu gia hỏa này có thể cho ngươi mượn chơi một lúc.”

Đối phương trừng mắt với y, tầm mắt không ngừng liếc con chim nhỏ đang đứng gật gù trên vai Phương Chi Chúc, ngón tay hắn xoắn vào nhau, trong miệng lẩm nhẩm lầm bầm, hình như là đang rối rắm.

Phương Chi Chúc vươn tay xoa đầu Phạn Phạn, Phạn Phạn liền cọ vào bàn tay y.

Ngay lập tức đối phương nhảy dựng lên: “Mau nói đi!”

Phương Chi Chúc giải thích kỹ càng tình trạng của lão Trương, cuối cùng không quên đề cập đến mùi tanh trong hơi thở, y nói thêm: “Gần giống với mùi cá.”

Đối phương nói chen vào: “Hẳn là cổ độc.”

Điều này hoàn toàn khớp với suy đoán của Phương Chi Chúc nhưng y không nói gì, chỉ lấy ra viên thuốc mình luyện chế. Đối phương bóp nát viên đan dược, ngửi ngửi rồi nếm thử, một loạt hành động vừa quen thuộc vừa tỉ mỉ, y không khỏi cảm thấy yên tâm.

Cái người tự xưng là Y Thịnh này, tuy rằng tính tình không tốt nhưng không hề có ý định lừa gạt, như vậy là đủ rồi.

Ngay sau đó Y Thịnh mở miệng: “Có thể uống khoảng ba viên. Sau đó cách ba ngày uống một viên để bài trừ hết độc tố là được.”

Phương Chi Chúc: “Có ảnh hưởng đến sức khỏe sau này không?”

“Không.” – Y Thịnh suy nghĩ, lùi lại một bước nói: “Ba tháng sau, ngươi dẫn người đến để ta xem.”

Phương Chi Chúc mỉm cười: “Đa tạ.”

Y Thịnh: “Lúc đó nhớ đem cả tiểu gia hỏa kia nữa.”

Phương Chi Chúc: “……” – Thì ra là nể mặt mũi con chim ngốc này.

Đã cảm tạ xong nên y định rời đi.

Y Thịnh lưu luyến nhìn Phạn Phạn: “Nó rất thông minh, ngươi nuôi như thế nào vậy?”

Phương Chi Chúc: “Trời sinh như vậy.”

Y Thịnh: “Vậy giống ta rồi.”

Phương Chi Chúc thấy có chút buồn cười: “Nó thích nơi này, nên ta sẽ không mang nó về nữa.”


Y Thịnh hai mắt sáng rực: “Thật à?”

“Khi nào muốn về, nó sẽ tự bay đi.”

Phương Chi Chúc đứng dậy, y phải quay lại cứu lão Trương.

Y Thịnh lên tiếng: “Này, ngươi thật sự bị trúng độc đó, ngươi có biết không?”

Phương Chi Chúc lắc đầu.

Hắn ngạc nhiên nói: “Vậy sao ngươi không hỏi ta?”

Phương Chi Chúc: “Ngươi đã giúp ta một lần rồi.”

Y Thịnh thấy khó hiểu: “Vậy thì sao?”

“Phạn Phạn thích ngươi, ngươi giúp ta, thế là công bằng rồi.” – Phương Chi Chúc bình tĩnh trả lời: “Ta không có gì khác để trao đổi với ngươi, ngươi cũng không cần phải giúp đỡ ta, tự ta sẽ nghĩ cách. Đa tạ.”

Y Thịnh một tay ôm Phạn Phạn, một tay gác ở trên đùi, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.

Hắn học y từ nhỏ, đã từng hành tẩu giang hồ. Mười năm trước đến đây tu hành cũng từng chứng kiến nhiều người bệnh, và cả người thân bệnh nhân, bình tĩnh điên cuồng, cười khổ khóc rống đều có hết. Những người này có tính cách khác nhau, biểu hiện và cách cư xử cũng khác, nhưng đều có điểm chung duy nhất là sợ hãi.

Đó là loại bất an và hoảng sợ sâu sắc đối với bệnh tật và cái chết xuất phát từ nội tâm. Là bản chất chân thực nhất trong xương cốt con người.

Nhưng nam tử trước mắt hắn lại nguyện ý tới đây xin hắn giúp đỡ cho bằng hữu, còn đối với độc trong cơ thể lại chẳng mảy may quan tâm. Hơn nữa, có thể nhìn ra y còn không thèm lo lắng.

Không biết có nên nói là y quá bình tĩnh hay không.

Rất thú vị.

Lúc này Phương Chi Chúc đã ra đến cửa, Y Thịnh hô lên một tiếng: “Ngươi về nha.”

Phương Chi Chúc: “Phạn Phạn không cho ngươi được.”

“……” – Y Thịnh tức giận: “Xùy, lão tử là loại người nhân lúc cháy nhà mà hôi của chắc?”

Phương Chi Chúc im lặng.

Y Thịnh liếc nhìn Phạn Phạn bị mình ôm trong tay thì nhăn mũi, mặt dày nói: “Lại đây, ta bắt mạch cho.”

Phương Chi Chúc: “Phạn Phạn…”

“Biết rồi biết rồi, lão tử biết rồi!” – Y Thịnh rống vào mặt y: “Ngươi có tin ta đầu độc chết ngươi luôn không!”

Sau đó hắn bắt mạch, lấy máu. Y Thịnh thường xuyên trừng mắt với Phương Chi Chúc, lúc nào cũng tỏ ra cáu kỉnh mạnh bạo, nhưng khi xuống tay lại rất nhẹ nhàng thuần thục.


“Đè lại!”

Phương Chi Chúc mỉm cười, lấy băng gạc đè lên miệng vết thương.

Người này tính tình ngông cuồng nóng nảy, cười lên có chút quái dị, còn có khí chất kiêu ngạo, nhưng khi thử thuốc bắt mạch thì lại nghiêm túc lạ thường, chọc kim lấy máu cũng vô cùng uyển chuyển thuần thục. Chỉ cần liếc mắt liền biết đây là một người rất nghiêm túc.

Nghiêm túc với y thuật, nghiêm túc với bệnh nhân.

||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||

Đúng là đại phu tốt nhất.

“Đa tạ.”

Y Thịnh mân mê lọ máu, hừ lạnh vài cái, vẫn chuyên chú với đồ vật trong tay.

Phương Chi Chúc không quấy rầy hắn, yên tĩnh chờ đợi.

Một lát sau, Y Thịnh đặt cái lọ xuống: “Này.”

Phương Chi Chúc: “Mời nói.”

Y Thịnh hỏi: “Có phải lúc trước ngươi từng hôn mê một khoảng thời gian?”

Phương Chi Chúc gật đầu: “Hơn ba tháng.”

“Vậy đúng rồi.” – Y Thịnh nét mặt nghiêm túc: “Loại độc này sẽ khiến người ta hôn mê, nhưng phần lớn sẽ hôn mê rất lâu. Nếu vận khí không tốt, có khả năng cả đời cũng không tỉnh lại được. Ngươi chữa như thế nào vậy? Có thể cho ta gặp người đã chữa trị cho ngươi không?”

Nghĩ đến Vệ Ương, Phương Chi Chúc mỉm cười: “Sau này có cơ hội sẽ nói.”

Y Thịnh: “Tuy nhiên, độc trong cơ thể ngươi vẫn chưa được giải hoàn toàn.”

Phương Chi Chúc: “Trước mắt vẫn còn dùng thuốc.”

Y Thịnh lắc đầu: “Thuốc ngươi uống là để giải loại độc trước đó, cái này thì không có vấn đề. Nhưng trong người ngươi vẫn còn một loại độc, loại này không có giải dược tương ứng.”

Lời hắn nói có hơi lộn xộn, nhưng Phương Chi Chúc nhạy bén nắm được điểm mấu chốt: “Ý ngươi là, ta trúng một loại độc khác, trước mắt không có thuốc giải?”

Y Thịnh: “Chính là ý này. Nhưng kỳ quái là, loại độc này không gây tổn hại gì đến cơ thể ngươi —— Đừng nhìn ta, trước mắt thì nó quả thực vô hại, hơn nữa ta thấy ngươi khỏe mạnh như thế, hẳn là không có gì đáng ngại.”

Độc vô hại có thể gọi là độc sao?

Phương Chi Chúc không hiểu, nhưng “Nếu đã vô hại thì không hiểu cũng không sao.”


Y Thịnh: “Chưa chắc. Ngươi có chỗ nào không khỏe không?”

Phương Chi Chúc: “Không có.”

“Thế thì kỳ lạ thật.” – Y Thịnh suy tư: “Không đúng a……”

Thời gian không còn sớm, Phương Chi Chúc không nán lại nữa, sau khi cảm ơn lần nữa thì lập tức trở về.

Mấy ngày sau, vào giờ Ngọ, nắng xuân đọng lại trên ngọn cây, chiếu xuống từng điểm sáng rải rác trong sân vườn. Gió thổi, lá cây xào xạc đung đưa, một con chim sẻ đậu giữa sân đang cảnh giác nhìn xung quanh.

Trong không gian yên tĩnh, bỗng vang lên tiếng hét chói tai: “Cha!” theo sau là tiếng khóc lớn dọa cho chim sẻ sợ tới mức đập cánh bay đi.

Lão Trương tỉnh lại, Phương Chi Chúc giảm bớt thuốc theo lời dặn của Y Thịnh. Làm từng bước một, chưa đến nửa tháng, chẳng những giải được độc, cơ thể lão Trương dường như còn cường tráng hơn rất nhiều.

Gia đình họ đối với Phương Chi Chúc mang ơn đội nghĩa, rất muốn Phương Chi Chúc ở lại dù có thế nào đi chăng nữa.

“Ta còn có việc, cần phải rời đi một khoảng thời gian.” – Hai ngày trước Phương Chi Chúc nhận được tin tức của Vệ Ương, hẹn y qua đó gặp mặt.

“Bảy mươi ngày sau, tại Lạc Hà Sơn, Trương đại ca nhớ kỹ.”

Cả nhà lão Trương gật đầu lia lịa, không nỡ tiễn Phương Chi Chúc đi.

Phương Chi Chúc vừa mới rời khỏi, sau lưng cả nhà họ Trương bỗng xuất hiện một nam tử trẻ tuổi nhưng râu ria xồm xoàm, hắn đến cửa kêu lên: “Họ Phương kia đâu rồi?”

Lão Trương đánh giá người tới —— diện mạo âm trầm, lại còn trông như hung thần ác sát, chắc chắn không phải người tốt, vì thế nói: “Bọn ta không quen biết ai họ Phương cả.”

Người nọ tức giận: “Ta tìm hắn có việc!”

Lão Trương chửi thầm, ngươi tìm y đánh nhau chứ gì, ta cứ nói không quen đấy.

“Ngươi…Ta là y tu……là đại phu. Thuốc ngươi uống là họ Phương kia đưa cho ta xem!” – Đối phương dường như nhớ tới gì đó, quay đầu ra ngoài huýt sáo thật lớn. Ngay sau đó, lão Trương nhìn thấy một con chim sặc sỡ từ trong thôn bay tới.

Lông đuôi thật dài, mắt to tròn xoe.

Nhi tử của lão Trương nhảy dựng lên: “Là chim của Phương thúc thúc, nó tên Phạn Phạn!”

Lão Trương cũng nhận ra con chim này, không khỏi giật mình: “Chim của Phương lão đệ sao lại ở chỗ ngươi?!”

“Ít nói nhảm, họ Phương đâu rồi?”

“Hắn……”

“Hắn đang trúng độc!” – Sắc mặt người kia không tốt lắm: “Nếu ngươi xem hắn là bằng hữu, đừng làm chậm trễ thời gian!”

Sau khi gặp Phương Chi Chúc vào nửa tháng trước, Y Thịnh thường để tâm đến loại độc bí ẩn trong cơ thể y. Với trình độ y thuật của hắn, không thể nào không biết gì về loại độc này. Cho đến sáng hôm nay, khi đang vừa ăn vừa xem sách y thuật cổ thì đọc đến một ca bệnh, hắn bỗng bừng tỉnh đại ngộ, kinh hãi không thôi, nên ngay lập tức mang Phạn Phạn chạy tới đây.

Nhưng Phương Chi Chúc đã rời khỏi.

Lão Trương sốt ruột theo: “Phương lão đệ trúng độc gì vậy?”

Y Thịnh: “Không phải độc, là chú.”


Phương Chi Chúc lúc này hoàn toàn không biết gì cả, lúc này đang cưỡi ngựa suốt cả ngày lẫn đêm. Mười mấy canh giờ sau, y cuối cùng cũng đến được “Nhạc Sơn” mà Vệ Ương đề cập trong thư.

Lúc này trời đã chập tối, núi non chập trùng ẩn mình trong bóng đêm, thật giống yêu ma quỷ quái đang chìm trong giấc ngủ đông.

Phương Chi Chúc không hiểu sao không thích nơi này lắm, y nheo mắt đi xung quanh.

“Ngươi đến rồi.”

Là giọng nói của Vệ Ương, nhưng ngữ điệu có chút kỳ quái. Phương Chi Chúc xác định phương hướng rồi đi tới, phát hiện có một bóng người đang chậm rãi đến gần mình.

Không phải Vệ Ương.

Người nọ lại nói: “Nếu đã đến, cần gì vội vã như vậy?”

Rõ ràng là giọng nói của Vê Ương.

Phương Chi Chúc nhíu chặt mày, trong lòng có dự cảm xấu, y nắm chặt dây cương.

Người nọ đứng yên cách đó vài bước, hoàn toàn bị bóng tối che phủ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người: “Ngươi tìm Vệ Ương?”

Phương Chi Chúc bình tĩnh: “Hắn ở đâu?”

Người nọ không trả lời mà hỏi lại: “Phương Chi Chúc, ngươi ngu ngốc thật hay là giả ngu đây? Nếu là ngốc thật, tại sao ta lại thua ngươi nhỉ?”

Phương Chi Chúc: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”

“À đúng rồi, ta quên mất. Ngươi bị mất trí nhớ.” – Đối phương nở nụ cười khó hiểu: “Bị mất trí nhớ thật đáng thương, chính mình là ai cũng không biết. Phương Chi Chúc, ngươi không cảm thấy bản thân đáng thương sao?”

Phương Chi Chúc đứng bất động, ngữ khí càng thêm lạnh lùng: “Muốn nói chuyện phiếm thì ngươi tìm nhầm người rồi —— hắn ở đâu?”

Hô hấp của đối phương rõ ràng nặng nề hơn vài phần: “Phương Chi Chúc, ngươi có muốn biết rốt cuộc ngươi là ai hay không?”

Phương Chi Chúc liếc mắt một cái, quyết định không lãng phí thời gian thêm nữa.

Nhưng đối phương tiếp tục lại gần, ngăn lại một người một ngựa. Nhìn dáng vẻ của hắn, nếu không đạt được mục đích có lẽ sẽ không để y đi.

Phương Chi Chúc ghét nhất là dây dưa, nên không khách khí nữa: “Ta mặc kệ ngươi là ai, cút đi.”

Đối phương: “Không phải ngươi tới tìm Vệ Ương sao? Đi theo ta.”

Phương Chi Chúc: “Ngươi không xứng để ta tin.”

Đối phương giơ tay ném cho y một món đồ.

Màu đen dài, mang theo hương trà nhè nhẹ khá quen thuộc.

Trong lòng Phương Chi Chúc khẽ động, y bắt lấy nó, khi nhìn kỹ thì vẻ mặt nghiêm lại.

Đối phương lại cười một cách khó hiểu: “Thế nào? Đi theo ta.”

Phương Chi Chúc mặt trầm xuống, đang định lên tiếng thì phía sau bỗng truyền đến âm thanh quen thuộc: “Chi Chúc!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận